Thẩm Châu Hi trợn tròn mắt nhịn qua một đêm, lúc bóng đêm ở phía đông hơi nhạt đi, sáng sớm mang tới cảm giác an toàn mới khiến mệt mỏi dâng lên. Nàng chớp chớp mắt mơ màng chuẩn bị ngủ thì một cái dây thừng màu đen buông xuống cách đó không xa khiến nàng giật mình mở to mắt.
Con rắn dài đen nhánh phun lưỡi, cả người mềm mại buông xuống từ nhánh cây bên trên chỗ nàng đang ngồi. Một cái đuôi rắn ướt át lạnh lẽo thò ra khỏi nhánh cây nhưng ngay sau đó lại quấn lấy nhánh cây kia.
Con rắn đen có cái đầu tam giác nho nhỏ, tròng mắt đỏ tươi nhìn thẳng Thẩm Châu Hi.
Nàng thì bay hết cả cơn buồn ngủ vì bị con rắn tự nhiên mọc ra này dọa cho hồn phi phách tán. Cả người nàng cứng đờ mà nhìn con rắn, trong lúc ấy nước mắt lưng tròng.
Con rắn đen kia nhìn nàng với vẻ chán chết sau đó chậm rãi duỗi cái thân dài mà bò trở về nhánh cây phía trên.
Thẩm Châu Hi như được đại xá, nàng hoảng loạn vội vàng bò xuống đất. Chờ đến khi hai chân dẫm lên mặt đất rồi trái tim kinh hoàng của nàng mới dần an ổn lại. Nàng bàng hoàng liếc nhìn cây cối rậm rạp phía trên, vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt giả bộ như chẳng có việc gì xảy ra vừa nhấc chân đi về phía trước tiếp tục tìm kiếm tung tích của Lý Vụ.
Nghĩ tới khả năng ký hiệu của hắn bị người ta bắt chước nên nàng đã đổi hình dạng ký hiệu. Nàng ném viên đá cuội kia xuống và nhặt một hòn đá bén nhọn ở bên cạnh sau đó bắt đầu để lại ám hiệu chỉ thuộc về ba anh em Lý Vụ ——
Một cái mặt tròn, hai cái tai nhọn, một đôi mắt tròn xoe, một cái đuôi tròn cuốn lên và hai cái tai cũng tròn.
Một con heo sống động cứ vậy xuất hiện.
Đây là phong cách vẽ tranh của Lý Côn, nàng tin tưởng nếu Lý Vụ nhìn thấy ký hiệu thì nhất định sẽ biết nàng đã tới đây.
Sau khi vứt bỏ quấy nhiễu do ký hiệu gây ra Thẩm Châu Hi một lòng một dạ đi thẳng, rất nhanh đã đi ra khỏi con đường bị ma ám ngày hôm qua.
Đi bộ nửa ngày trong rừng khiến nàng vừa mệt, khát và đói. Cái bụng lép kẹp kêu vang ảnh hưởng nghiêm trọng tới vận tốc bước chân. Thẩm Châu Hi vốn định dừng lại tìm kiếm một chút đồ có thể ăn nhưng những loài nấm nàng có thể tìm được ở gần đó đều là chủng loại nàng chưa thấy bao giờ —— không chỉ chưa gặp bao giờ mà nấm ở đây còn lớn hơn những loại nấm nàng đã nhìn thấy rất nhiều. Nàng nhìn đống nấm to lớn kia và hoa văn sặc sỡ trên đó thì e ngại, bên tai vang lên câu nói của Lý Vụ lúc trước: “Lúc không có ta thì đừng có ăn nấm dại.”
Thẩm Châu Hi từ bỏ nấm dại, cuối cùng lựa chọn mấy quả dại màu xanh lá trông có vẻ vô hại ở bên cạnh. Nàng nhìn tới nhìn lui thì thấy quả dại này có vẻ giống quả mà Lý Vụ đã dạy nàng phân biệt lúc trước. Nàng nhón mũi chân lấy đà vài lần mới kéo xuống được một nhánh và hái được một đống quả cây bằng nắm tay.
Không có điều kiện rửa sạch nên Thẩm Châu Hi đành phải dùng ống tay áo lau một lượt sau đó cẩn thận bỏ vào miệng cắn một miếng trong thấp thỏm lo âu.
Không có nước sốt, vỏ trái cây thực chát, thịt quả thì nhạt như nước sôi vô vị, không hề có mùi giòn ngọt của trái cây.
Cái này không ngon nhưng hẳn là không có độc. Thẩm Châu Hi cũng không có gì để chứng minh nhưng nàng có một loại dự cảm rằng cái thứ trái cây bình phàm vô vị không ngon cũng không tệ này hẳn sẽ không có độc.
Nhưng vì cẩn thận nên nàng chỉ ăn nửa quả, còn lại ném xuống tàng cây sau đó lại nhảy lên hái bảy tám quả khác. Nàng cởi áo ngoài ra bao lấy và tiếp tục lên đường tìm Lý Vụ.
Càng đi sâu vào trong rừng thì ánh sáng mặt trời càng khó chiếu xuống. Lúc nàng xuất phát là tảng sáng nhưng lúc này trong rừng rậm lại giống như mặt trời đã lặn khiến người ta mất đi phán đoán về thời gian.
Thẩm Châu Hi cố nén bất an trong lòng mà nắm chặt cục đá trong tay. Đây là vũ khí duy nhất của nàng thế nên nàng chỉ có thể cẩn trọng từng bước mà đi về phía trước.
Nàng cứ thế vừa đi vừa dừng, ánh sáng vốn tối tăm lại càng u ám hơn, lúc này nàng biết mặt trời hẳn đã lặn rồi. Nàng tìm một bãi đất trống rộng rãi mà ngồi dựa vào một cái cây đại thụ năm người mới ôm hết sau đó lấy quả cây trong bao ra cắn một miếng.
Nhạt như nước ốc.
Vất vả lắm nàng mới có hy vọng tìm được Lý Vụ vì thế đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng. Nhưng ngày tháng này còn kéo dài tới khi nào? Ba ngày? 5 ngày? Hay nửa tuần hoặc một tháng?
Bạch Nhung Linh chắc đã rời khỏi Thọ Châu. Hy vọng hắn có thể về tới Dương Châu và báo cho mọi người. Ông ngoại biết mọi chuyện thì có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Phó Huyền Mạc, nhưng nói chung Bạch gia ắt sẽ bị nàng liên lụy.
Tuy Phó Huyền Mạc có thể một tay che trời nhưng trước mắt còn chưa thấy hắn có ý soán ngôi. Trong khoảng thời gian ngắn chắc Thẩm Tố Chương cũng không có gì nguy hiểm. Còn về sau này thì nàng chẳng đoán được.
Nàng từng có hy vọng với Thẩm Tố Chương, mong hắn là một người anh biết quý trọng tình cảm anh em, mong hắn là một vị quân vương lòng mang thiên hạ sau khi trải qua cảnh nước mất nhà tan —— nhưng qua khoảng thời gian ở chung này nàng đã hoàn toàn hiểu những hy vọng ấy không có đạo lý, chỉ là ảo tưởng của mình nàng mà thôi.
Thẩm Tố Chương không gánh nổi vận mệnh chấn hưng quốc gia, tuy non sông rách nát của Đại Yến đã khôi phục nhưng nguy hiểm lớn hơn đã bắt đầu bộc lộ. Mà lúc này Đại Yến chẳng có trung thần, không có lương tướng, cũng chẳng có minh quân ——
Hiện giờ Đại Yến chỉ là một cây đuốc tàn trong gió, dù không có gió thì nó cũng có thể lặng lẽ tắt bất kỳ lúc nào.
Thẩm Châu Hi không nhịn được bi quan nghĩ: Chẳng lẽ Đại Yến thật sự đã tận số rồi sao?
Nàng là công chúa Đại Yến nhưng chẳng lẽ lại không có cách nào cứu vớt nó sao?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh sáng u ám lạnh lẽo trên mặt đất theo đó lay động. Thẩm Châu Hi bỗng nhiên bừng tỉnh và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy thấp thoáng giữa cành lá là một mảnh xanh đen.
Màn đêm lại buông xuống.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc phát hiện mình đã miên man suy nghĩ khá lâu. Nàng ảo não nhìn quanh định tìm một nơi thích hợp để qua đêm.
Ai biết nàng vừa quay đầu lại đã thình lình đối diện với hai điểm sáng xanh lẫn trong rừng rậm. Lúc đầu nàng nghi ngờ mình nhìn lầm nên chăm chú nhìn kỹ. Nhưng nàng chỉ thấy hai đốm xanh kia không biến mất mà ngược lại càng nhiều hơn.
Nàng lại cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía và phát hiện những đốm xanh ấy không chỉ có ở phía sau mà bốn phương tám hướng đều xuất hiện.
Chẳng lẽ đây là lửa quỷ như trong thoại bản sao?
Nháy mắt tiếp theo Thẩm Châu Hi đã biết cái thứ màu xanh kia là gì, nếu có thể chọn thì nàng tình nguyện đó là ma trơi còn hơn!
Từng con sói hoang chậm rãi đi ra từ rừng sâu. Con đi đầu cao hơn những con khác nhiều, hình thể cũng cực kỳ cường tráng, đôi mắt màu xanh của nó nhìn chằm chằm Thẩm Châu Hi đang ngây ra như phỗng giống như đang ước lượng.
Thẩm Châu Hi không nhịn được lui về sau một bước nhưng chân lại dẫm phải một nhánh cây khô khiến nó răng rắc gãy. Mà gần như đồng thời lúc ấy con sói đầu đàn cũng bước một chân ra. Thẩm Châu Hi không xem tiếp nữa mà lập tức xoay người xông ra ngoài!
Phía sau lập tức truyền đến tiếng móng vuốt cào trên mặt đất, trái tim nàng kinh hoàng nảy lên. Nàng cũng chẳng dám quay đầu mà dùng sức bú sữa để chạy về phía trước.
Đời này nàng chưa từng chạy nhanh như thế.
Lúc trước cung biến Ngọc Sa lôi kéo nàng chạy trốn cũng không nhanh bằng nàng chạy lúc này. Nàng biết rõ lúc này không có Ngọc Sa lôi kéo, không có Lý Vụ xuất hiện bảo vệ nên một khi không chạy thoát được khỏi bầy sói thì đêm nay nàng ắt sẽ biến thành bộ xương khô ở đây.
Hy vọng tìm được Lý Vụ đang ở trước mắt, nàng không muốn biến thành đồ ăn cho sói ở chỗ này đâu!
Trong lúc kinh hoảng ấy nàng bị nhánh cây vấp chân thế là ngã. Nàng không màng đau đớn mà bò dậy nhưng phía sau lại truyền tới tiếng gió phần phật. Nàng hoảng sợ quay đầu lại, trong tay nắm chặt cục đá không biết có phát huy được tác dụng gì không ——
Chẳng lẽ nàng sẽ chết ở chỗ này ư? Rõ ràng Lý Vụ ở đây, chẳng lẽ nàng sẽ trở thành đồ ăn cho sói trước khi tìm được hắn ư?
Lòng Thẩm Châu Hi tràn đầy tuyệt vọng nhìn mấy cái miệng to đang há ra, cả người cứng còng không thể nào nhúc nhích. (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Mùi tanh hôi trong miệng đám sói hoang ập đến, nàng sợ hãi nhắm mắt, chờ đợi cái chết tới gần.
“Vút ——”
Một tiếng vang sắc bén xé không mà tới, Thẩm Châu Hi ngạc nhiên trợn mắt thì vừa lúc thấy một mũi tên chuẩn sắc cắm vào mắt phải của con sói đầu đàn.
Con sói bị trúng tên thì lập tức rú lên, nặng nề ngã trên đất bắn lên một đống bụi đất. Đàn sói vốn đang phối hợp săn mồi bỗng dừng bước tiến công, cả đám cẩn thận tụ lại phía sau con sói đầu đàn.
Mắt con sói đầu đàn vẫn cắm mũi tên, lúc nó đứng dậy máu theo hốc mắt chảy xuống. Nó thở hồng hộc, con mắt còn lại thì đỏ bừng như máu.
“Thất thần cái gì? Còn không mau lại đây!”
Giống như sấm sét giữa trời quang, Thẩm Châu Hi trợn mắt khó tin mà quay đầu nhìn lại. Qua một tháng nàng từng cho rằng sẽ không gặp lại hắn nữa nhưng lúc này người kia lại đứng sờ sờ trước mặt nàng.
Lý Vụ đứng trên một khối đá lớn cao nửa người, trên thân là quần áo hắn mặc lần cuối gặp, nhưng hiện tại bộ quần áo màu xanh kia đã rách nát. Nó không đủ che con phượng hoàng tung bay trên người hắn. Trong tay hắn là một cánh cung cong lên như trăng tròn, mũi tên mài bằng đá nhọn vững vàng nhắm chuẩn con sói đầu đàn.
Đôi mắt hẹp dài kia vẫn sáng ngời, tràn ngập tự tin và dũng cảm như cũ.
Trái tim vốn ngừng lại vì sợ của nàng nay lại đập như điên, máu nóng chảy khắp thân thể khiến nàng lại như sống dậy. Nàng không rõ lúc này là mộng hay thực, lúc mơ ước tha thiết trở thành sự thật thì lòng nàng lại nghi ngờ đây chỉ là mộng ảo trong sương mai, sau khi mặt trời mọc nó sẽ tan biến hoàn toàn.
Thân thể của nàng giống tách khỏi linh hồn, lúc linh hồn vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại thì thân thể đã bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phía sau Lý Vụ.
Con sói đầu đàn nặng nề thở dốc, tiếng động quanh quẩn bên tai nàng nhưng nàng chẳng hề sợ —— Lý Vụ tới rồi thì nàng chẳng sợ gì hết —— nàng chỉ sợ mình còn chưa đi tới trước mặt hắn thì ảo ảnh này đã tan thành mây khói. Nàng khẩn cầu, mang theo sợ hãi mà khẩn cầu, đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn người trước mặt.
Ánh mắt kiên định sắc bén của hắn nhìn con sói đầu đàn không bỏ, cũng không nhìn nàng. Nhưng bộ dáng của hắn quá chân thật, quá quen thuộc, càng tới gần nàng càng không thể ngừng khóc.
Rốt cuộc nàng cũng đi tới phía sau hắn, còn Lý Vụ thì kéo cung giằng co thật lâu với con sói đầu đàn. Trong rừng lúc này chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây.
Không biết qua bao lâu con sói kia mới quay người đi, máu rơi theo chân nó. Lý Vụ không dám thu cung tên ngay mà đợi thật lâu mới chuyển ánh mắt quan tâm về phía Thẩm Châu Hi: “Thế nào, nàng có bị thương không?”
Quan tâm nhìn như bình thường của hắn khiến nước mắt của nàng như vỡ đê. Rốt cuộc nàng cũng không khắc chế được tình cảm trong lòng mà đột nhiên nhào vào vòng tay ấm áp quen thuộc của Lý Vụ.
“Ta…… rốt cuộc ta cũng tìm được chàng rồi……” Thẩm Châu Hi không màng hình tượng mà gào khóc, nước mắt giàn giụa.
Một lát sau Lý Vụ vươn tay vỗ nhẹ lưng nàng. Giọng hắn vẫn như trước đây, ngả ngớn không đứng đắn nhưng Thẩm Châu Hi lại nhạy cảm phát hiện một chút nghẹn ngào trong đó.
Hắn nói: “Ừ…… Rốt cuộc nàng cũng tìm được ta rồi dưa ngốc.”