Ý thức của Thẩm Châu Hi chìm nổi trong bóng đêm, những con sóng vô hình ôn nhu bao lấy nàng giống như khi còn nhỏ mẫu phi ôm nàng vào lòng.
Mẫu phi, mẫu phi đang ở đâu?
Trong lúc mơ màng nàng nghĩ tới điều này và lại thấy thủy triều ôn nhu dần lui lại.
Lạnh lẽo nhè nhẹ bò lên trong ngực.
Lý Vụ đang ở đâu?
Lý Côn, Lý Thước, còn có Tùy Nhụy và mọi người đang ở đâu —— bọn họ đều đi đâu rồi?
Vì sao…… Chỉ còn lại mình nàng ở đây?
Cảm xúc ấm áp đánh thức thần trí của nàng. Thẩm Châu Hi thấy ý thức của mình dần nối với thân thể, cảm giác ngực phập phồng dần rõ ràng, tiếng chim ríu rít kêu to và gió nhẹ ấm áp phiêu đãng bên tai.
Nàng hoảng hốt mở to hai mắt và thấy rừng rậm vô tận ở ngay phía trước. Từng cây đại thụ to lớn với hình thù kỳ quái đang sinh sôi, nhánh cây thô to cố gắng duỗi ra vươn tới bầu trời xanh thẳm.
Thẩm Châu Hi mờ mịt chớp chớp mắt sau đó nhìn không trung. Ánh nắng tươi đẹp treo trên màn trời xanh thẳm, một đám mây như sợi bông bị gió thổi qua thì chậm rãi bay về phương xa.
Nàng đã chết rồi ư?
Một giọt nước mắt vô ý chảy xuống đánh thức nàng từ hoang mang.
Nàng ý thức được cái gì đó và đột nhiên ngồi dậy, mắt nhìn cái thứ đã đưa nàng tới đây!
Nước trong vắt đánh lên người nàng, vạt áo của nàng dập dềnh trên mặt nước chiếu ảnh ngược của bầu trời. Một con quái vật khổng lồ màu xám đang kéo nàng lên, một đường đi qua mặt nước hướng vào bờ. Trên bờ là một đám voi lớn bé, có con đang dùng vòi dài vốc nước, có con chậm rì rì di chuyển, cái đuôi phía sau vung vẩy đuổi muỗi.
Thẩm Châu Hi bị dọa đến dại ra, nàng nằm trên lưng con voi không dám nhúc nhích. Mãi tới khi con voi mang theo nàng dần rời xa mặt nước và chậm rãi bước lên bùn đất tới bờ hồ đầy đá cuội.
Vòi voi thật dài nhẹ cuốn lên túm chặt lấy Thẩm Châu Hi đang hoảng loạn lui về sau rồi ôn nhu thả nàng trên mặt đất.
Đây không phải lần đầu tiên nàng thấy voi, trong cống phẩm Vân Nam đưa tới từng có con voi lớn. Phụ hoàng nuôi nó trong vườn, chỉ có lúc gióng trống khua chiêng đi thăm thú thì triều đình mới dùng nó làm người mở đường. Ngoài cái này thì Thẩm Châu Hi căn bản chưa từng gặp voi hoang, càng đừng nói tới việc ngồi lên lưng nó và cảm thụ cảm giác bị vòi nó cuốn quanh người.
Nàng đứng trên mặt đất, cả người cứng đờ mất một lúc. Mắt thấy đàn voi chậm rãi đi về phía rừng cây thế là nàng mới dám nhìn quanh, khiếp sợ đánh giá cảnh tượng xa lạ trước mặt.
Đây là một nơi tứ phía bị bao vây, hồ rộng như biển, chỉ có một mặt rừng cây là có thể nối với nơi khác. Rừng cây ấy xanh um tươi tốt, có từng dây leo nở hoa màu vàng, trắng quấn quanh những thân cây lớn. Tán cây thật lớn chen nhau, giữa khe hở sẽ có chút ánh sáng như vảy cá chiếu trên mặt đất và thân cây. Mỗi khi gió thổi qua ánh nắng kia sẽ lắc lư, lập lòe. Chỗ sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng chim tước an lành kêu to lảnh lót, một con sóc đuôi xù từ nhánh cây nhảy qua.
Thẩm Châu Hi không nhịn được ngây người nhìn.
Đây là đâu?
Không có ai trả lời nghi hoặc của nàng, còn đám voi bên cạnh thì dần đi xa.
“…… Đợi ta với!”
Thẩm Châu Hi sốt ruột và buột miệng thốt ra câu này sau đó vội vàng xách váy đuổi theo đàn voi.
“Tụi mày đi đâu? Có thể cho ta đi cùng một đoạn không?”
Thẩm Châu Hi cũng mặc kệ tụi nó có hiểu hay không mà vội đuổi theo con voi vừa cứu nàng sau đó ngẩng đầu nói với nó.
Mặt trời dần lặn về phía tây, nàng không muốn ở lại đây một mình qua đêm vắng. Ai biết tới đêm rồi bên ngoài có sói hay hổ không? Nếu đàn voi đã cứu nàng thì hẳn sẽ không ăn nàng đâu. Đi theo tụi nó cũng là một cách tốt để sinh tồn nơi hoang dã này.
Con voi vừa cứu nàng quay đầu nhìn nàng một cái sau đó lắc lắc cái vòi. Thẩm Châu Hi vừa mới sinh ra hy vọng thì thấy một con voi đi lên từ phía sau ném một quả cây màu đỏ nó đang ngậm bằng vòi vào lòng nàng.
“Ta không cần trái cây…… Ta muốn đi với tụi mày……” Thẩm Châu Hi cầm quả cây đỏ hồng bóng loáng và ngơ ngác nhìn hai con voi trước mắt. Con voi cứu nàng lại dùng vòi đẩy đẩy nàng, ý cự tuyệt rõ ràng.
Thẩm Châu Hi lại đuổi theo một bước nhưng bị vòi voi mạnh mẽ đẩy về sau mấy bước. Nàng lại đuổi theo nhưng lần này suýt nữa là bị đẩy ngã chổng vó ra đất. Vì thế nàng không dám đuổi theo nữa mà mờ mịt bất đắc dĩ đứng nhìn đàn voi dần biến mất trong rừng rậm. Chỉ có nàng lẻ loi đứng ngoài bìa rừng, cả người ướt đẫm, trong tay chỉ có một quả cây màu đỏ không biết tên.
Chờ tiếng bước chân như sấm của đàn voi biến mất trong rừng rậm nàng lại quay về mờ mịt không mục tiêu. Nàng ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh và trong đầu lập tức hiện ra một ý nghĩ ——
Nếu nàng ngã xuống mà vẫn còn sống thì hẳn Lý Vụ cũng có thể còn sống phải không?
Hiện tại bọn họ có khả năng đang ở cùng một chỗ!
Ý nghĩ này lập tức xua tan bất an và sợ hãi trong lòng nàng. Thẩm Châu Hi gần như hưng phấn quá độ mà vọt vào rừng rậm.
Đây căn bản chỉ là suy đoán không có căn cứ nhưng đợi nàng phát hiện một thứ ở bìa rừng thì nàng lập tức kích động rùng cả mình!
Dấu hiệu quen thuộc trải dọc rừng cây và dẫn sâu vào trong rừng!
Lý Vụ —— Lý Vụ quả thực đã tới đây! Nàng tuyệt đối không nhận sai, đây là ám hiệu ước định của ba anh em họ. Lúc trước Lý Vụ cũng lần theo ký hiệu mà Lý Côn để lại để mang binh tới Bình Sơn trại đón bọn họ!
Lý Vụ không chết!
Thẩm Châu Hi mừng như điên đến độ đầu óc choáng váng, nàng không thể không đỡ lấy thân cây. Nước mắt mang theo kích động và khó tin trào ra, nàng đau khổ nhìn chằm chằm ký hiệu mà Lý Vụ để lại.
Một lát sau, nàng mới hoàn hồn và lập tức muốn phóng vào trong rừng. Nhưng mới tiến vào hai bước nàng bỗng nhiên cảnh giác dừng chân. (Hãy đọc thử truyện Hưởng Tang của trang Rừng Hổ Phách) Nhìn rừng cây vô tận trước mặt nàng nghĩ nghĩ và trở lại bờ hồ, dùng đá cuội xếp thành hình một con vịt đơn sơ ở nơi mình vừa bò lên. Sau đó nàng cởi áo ngoài cố gắng mang đầy một bao đá cuội.
Đá cuội quá nặng, nàng cắn răng nhấc cái bọc lên sau đó học đám nữ nhân trong Ngư Đầu trấn mà quăng cái bao lên vai nhưng thiếu chút nữa là quăng cả người ra ngoài. Khó khăn lắm nàng mới ổn định thân thể, khiêng một bao tràn đầy đá cuội đi vào trong rừng. Vừa đi nàng vừa để lại mấy viên đá cuội làm ký hiệu.
Trọng lượng trên lưng nhẹ dần, cái bao trong tay Thẩm Châu Hi chỉ còn lại một viên đá cuội. Nàng cầm khối đá cuội hình tam giác trong tay và cách một đoạn lại vạch ký hiệu của riêng mình lên thân cây để đánh dấu.
Hoàng hôn đã sắp buông xuống nhưng Thẩm Châu Hi lại tin tưởng không chút nghi ngờ là mình sẽ tìm được chủ nhân của ký hiệu.
Nhưng tự tin vô cớ lúc ban đầu bắt đầu dao động khi nàng lại về tới một cây đại thụ quen thuộc. Nàng không tin mà lại đi một lần nữa nhưng cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ.
Nàng nghĩ mãi không ra nên cứ đứng dưới tàng cây nhíu mày nhìn phương hướng ký hiệu kia chỉ dẫn. Nàng rõ ràng đã đi đúng theo ký hiệu chỉ, nhưng sao cuối cùng lại trở lại đây? Vì sao? Tại sao Lý Vụ lại để lại ký hiệu sai? Chẳng lẽ hắn đang phòng bị những người khác ư? Nhưng dưới vực sâu vạn trượng này là nơi thế ngoại đào nguyên, hắn còn phải phòng bị ai nữa?
Mắt thấy ánh sáng trong rừng rậm ngày một tối dần thế là Thẩm Châu Hi cảm thấy chút bất an. Nàng nhìn khắp nơi và tìm được một cây đại thụ thấp nhưng có nhánh cây dày rậm. Nàng cuốn tà váy, học cách Lý Vụ dạy nàng vào đêm tân hôn mà vụng về chậm rãi bò lên cây kia.
Lòng bàn tay nàng bị vỏ cây thô ráp cào rách chảy ra chút máu nhưng nàng lại hồn nhiên không để ý. Thẩm Châu Hi cẩn thận leo lên sau đó ngồi xuống một nhánh cây rộng lớn cách mặt đất chừng hai mươi thước. Phía sau lưng nàng là thân cây rắn chắc, mặt nàng ngưng trọng nhìn cánh rừng rậm mênh mông vô bờ phía trước.
Nhánh cây giao nhau, lá cây thấp thoáng, tầm nhìn của nàng gần như chỉ có hỗn độn. Thẩm Châu Hi dứt khoát nhắm hai mắt lại và miêu tả con đường này ở trong đầu.
Rừng rậm hiện ra, bỏ đi nhánh và thân cây thừa thãi, chỉ để lại những thân cây có lưu giữ ký hiệu. Nàng lần nữa phác họa con đường Lý Vụ đã đi qua và ngạc nhiên phát hiện chúng phân bố không có quy tắc. Gần như cứ bảy tám cây lại có một ký hiệu, ở phía nam, phía đông, tây và bắc đều có. Ký hiệu như ngôi sao dày đặc tản ra, cuối cùng lại dẫn người ta về điểm ban đầu.
Thẩm Châu Hi đột nhiên mở mắt ra, một phỏng đoán khó mà tưởng tượng được dâng lên trong lòng nàng: Nếu đây không phải ký hiệu Lý Vụ để lại mà có người bắt chước bút tích của hắn, cố ý để lại ký hiệu sai để quấy nhiễu phương hướng của hắn thì sao? Trong Thiên Nhận Khanh này ngoài Lý Vụ còn có ai nữa?
Nếu phỏng đoán của nàng là chính xác thì việc nàng học Lý Vụ để lại ký hiệu giống hắn cũng không an toàn. Càng phức tạp thì càng khó bắt chước toàn bộ, xem ra lần sau nàng không thể để lại ký hiệu đơn giản quá được.
Trong lúc ấy bụng Thẩm Châu Hi réo lên.
Ở trong doanh địa mấy ngày nay nàng nghĩ ngợi quá nhiều nên gầy đi không ít. Hôm nay chuẩn bị chạy trốn nên nàng khẩn trương tới độ một giọt nước cũng chưa uống. Hiện tại nàng cực kỳ khát, vì thế nàng lập tức nhớ tới quả cây màu đỏ con voi đưa cho nàng.
Thẩm Châu Hi do dự nhìn quả cây kia, lại nhìn bóng tối dần buông xuống bốn phía sau đó cẩn thận gặm một miếng. Vỏ quả hơi chát nhưng thịt quả lại ngọt lành nhiều nước, quả thực là tràn đầy trong miệng. Thẩm Châu Hi quên luôn tính toán ban đầu là chỉ cắn một miếng nhỏ xem phản ứng thế nào. Nàng cứ thế cắn hai ba miếng đã ăn hết hơn nửa quả.
Đúng lúc này có tiếng sột xoạt vang lên, một bóng đen bỗng nhiên nhảy tới nhánh cây nàng đang ngồi. Thẩm Châu Hi hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà dán sát vào thân cây sau đó không nhúc nhích nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước.
Nương ánh trăng rót qua tán cây nàng thấy rõ sinh vật trước mặt mình. Đó là một con khỉ con lớn hơn con mèo một chút. Nó đang cẩn thận ngồi ở cuối nhánh cây, đôi mắt tròn xoe đen như mực lẳng lặng nhìn chằm chằm trái cây nàng đang cầm trong tay. Thẩm Châu Hi ngây người một lát, sau đó thử cầm trái cây đưa tới miệng mình.
Con khỉ nhỏ như hóa đá mà nhìn nàng không nhúc nhích.
“…… Mày cũng muốn ăn sao?” Thẩm Châu Hi quên mất con khỉ kia không hiểu mình nói gì nên vừa cất lời vừa đưa trái cây trong tay ra.
Ngoài dự đoán của nàng chính là con khỉ nhỏ kia thật sự nhìn chằm chằm trái cây của nàng, trong lúc ấy nó cũng động đậy muốn tới gần.
Thẩm Châu Hi sợ tới mức lập tức rụt tay về, con khỉ nhỏ kia cũng bị dọa như nàng nên lập tức bất động và nhìn chằm chằm nàng.
Nàng khó xử nhìn quả cây trong tay mình, sau một lúc suy nghĩ nàng vẫn đẩy trái cây theo nhánh cây tới chỗ con khỉ. Chờ nàng vừa thu tay lại con khỉ nhỏ đã chộp lấy quả cây chín đỏ sau đó biến mất trong rừng nhanh tới độ nàng cũng chẳng nhìn rõ cái gì.
Một cơn gió đêm thổi tới, Thẩm Châu Hi cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang thấp dần. Nàng lại mặc áo ngoài vào, buộc chặt đai lưng và mở to đôi mắt tỉnh táo nhìn sao trời bên trên.
Nàng nhất định sẽ tìm được Lý Vụ.
Sống chung chăn.
Chết chung huyệt.