Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên còn tới nhanh hơn cả Takoyaki của Mộc Dương, vừa vào cửa đã thấy Mộc Dương trèo lên người Giải Biệt Đinh như không xương, môi còn đang bĩu ra: “Muốn hôn một cái cơ……”
“Hôn cái gì?”
Mộc Dương nghe thấy tiếng thì run lên, ngay lập tức ngồi ngay ngắn, gọi hai người đang mệt mỏi vì đi đường: “Ba…… Mẹ.”
Diêu Diên nhanh chóng tiến lên, đánh một cái lên đầu Mộc Dương.
Mộc Dương theo bản năng nhắm mắt lại khi Diêu Diên giơ tay lên, nhưng cậu không trốn tránh.
“Sao con lại như này?” Diêu Diên ôm Mộc Dương, giọng nghẹn ngào, “Trưởng thành thì quên mất ba mẹ rồi đúng không? Sắp phẫu thuật mới nói cho ba mẹ, con muốn làm gì vậy hả con?”
Mộc Dương hơi cứng đờ mà dựa vào trên vai Diêu Diên, giọng rất nhỏ: “Mẹ…… Con xin lỗi.”
Mộc Nam Sơn tuyên bố sẽ đánh con trai một tận trên đường đến đang im lặng nhìn hai mẹ con, vành mắt ửng đỏ, vẫy tay với Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh vỗ cái tay đang nắm lấy góc áo anh của Mộc Dương: “Anh ra nói chuyện với ba.”
Diêu Diên vừa tức vừa đau lòng, vì không nỡ đánh nơi khác nên dùng lực đánh lên tay Mộc Dương tay: “Giữ Tiểu Giải của con làm gì? Mẹ có thể ăn con à?”
Mộc Dương: “……”
Sắc mặt Mộc Nam Sơn rất kém, cậu sợ Mộc Nam Sơn sẽ giận Giải Biệt Đinh, dù sao Giải Biệt Đinh vẫn luôn giúp cậu gạt chuyện bị bệnh.
Đứa con mình nuôi hơn hai mươi năm, dù sắp tới có sự thay đổi về tính cách, nhunge Diêu Diên vẫn hiểu cậu có ý gì, trong lòng chua xót vô cùng.
“Ba con cũng không ăn nổi Tiểu Giải đâu, chỉ hỏi chút tình huống thôi.”
Thật ra Mộc Nam Sơn muốn nổi cơn tam bành, ông mò túi nửa ngày, nhưng nghĩ đây là bệnh viện nên chỉ có thể nhét lại thuốc lá vào.
Ông hít sâu một hơi: “Hai đứa biết từ khi nào?”
Giải Biệt Đinh nói đúng sự thật: “Hai ngày sau kết hôn ạ.”
Mộc Nam Sơn tính thời gian, thời gian đó là trước khi Mộc Dương tới thành nhỏ kia.
Trong lòng ông tức giận, nhưng cũng biết mình không thể trách Giải Biệt Đinh, ông hiểu con mình, cũng hiểu cách đối nhân xử thế của Giải Biệt Đinh, tám chín phần mười là Mộc Dương khăng khăng phải giấu.
Nhưng tưởng tượng đến việc đã hơn ba tháng rồi mà người làm cha mẹ như bọn họ mới biết con mình bị bệnh, mà còn là bị bệnh nặng như vậy, ông nghĩ mà sợ.
Đối với các căn bệnh, tất cả mọi người đều là người thường, ung thư là chuyện lớn với người thường.
Mộc Nam Sơn trầm mặc một lát: “Bác sĩ kia nói thế nào?”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Với ung thư phổi trung ương* thì khá phiền toái, hiệu quả của phẫu thuật có khả năng là sẽ không quá tốt”
*Gốc là 中央型肺癌, mình không chắc mình edit có đúng không nên ai bt thì nhắc mình nhé
Những lời này chỉ anh với Lý Tiển Ngạo biết, trước nay chưa từng nói với Mộc Dương.
Mộc Nam Sơn vẫn theo bản năng mà cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, không châm lửa, tay run kịch liệt vài cái: “Hiệu quả của phẫu thuật có thể không tốt là sao?”
Giải Biệt Đinh nghiền nhẹ đầu ngón tay, trên mặt trông vẫn bình tĩnh như trước: “Dễ bị tái phát, phẫu thuật xong cũng chưa chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi, sau phẫu thuật có thể sẽ phải xem tình huống để suy xét trị liệu tổng hợp.”
“……” Mộc Nam Sơn cúi đầu, qua một hồi lâu thì rời đi thật nhanh, định ra gọi điện thoại: “Chúng ta tìm chuyên gia xem như nào.”
“Con tìm rồi, bác sĩ mổ là Lý Tiển Ngạo.”
Bước chân Mộc Nam Sơn ngừng lại, ông quay đầu hỏi: “Là Lý Tiển Ngạo, chuyên gia về tế bào ung thư hả?”
Việc làm ăn của bọn họ có liên quan tới máy móc chưa bệnh nên cũng có chút hiểu biết về những người giỏi trong giới y học.
Giải Biệt Đinh khẽ gật đầu, những điều anh kể chỉ là những kết quả có thể xảy ra, nói ra trước để chuẩn bị tâm lý cho Mộc Nam Sơn.
“Bác sĩ Lý bảo kết quả kiểm tra bệnh lý của Mộc Dương cũng không phải là khó nhất trong ung thư phổi trung tâm, cho nên phẫu thuật vẫn là chính, bởi vì là giai đoạn đầu chưa bị di căn nên tỷ lệ chữa khỏi rất lớn.”
Có hộ lý đi ngang qua, Mộc Nam Sơn lại cầm thuốc lá trong miệng xuống: “Phẫu thuật ngày kia à?”
Giải Biệt Đinh gật đầu: “Buổi sáng 8 giờ rưỡi.”
Mộc Nam Sơn quay người đi, hơi ngửa đầu nhẹ thở một hơi.
Quá đột nhiên, chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã phải đối mặt với sự thật con trai sắp bước vào cánh cửa sinh tử.
Dù biết đối phương là chuyên gia, biết là ung thư giai đoạn đầu, trong đầu Mộc Nam Sơn vẫn hỗn loạn vô cùng.
Một mặt ông nghĩ, chờ phẫu thuật xong thì không thể không đánh Mộc Dương một trận, một mặt lại nghĩ chỉ cần con trai có thể khoẻ lại thì dù muốn ngôi sao trên trời sẽ vẫn hái xuống cho cậu.
Giang Đản trở về không đúng lúc, không khí giữa mọi người trầm lặng, cũng may Đàm Giác biết tạo bầu không khí, sau khi hàn huyên với Diêu Diên một lát cũng coi như đã giúp bà thả lỏng hơn chút.
Vào thời điểm này Mộc Dương không còn tâm tư ăn gì nữa, Giải Biệt Đinh liền bưng Takoyaki, ngồi ở mép giường đưa tới bên miệng Mộc Dương.
“Thổi thổi, nóng.”
Thân thể Giải Biệt Đinh chắn Mộc Dương cùng tầm mắt của những người khá, cho Mộc Dương cảm giác an toàn rất lớn.
Cậu cắn một cái, trong lòng thấy thoả mãn: “Anh ăn đi……”
Giải Biệt Đinh tự nhiên mà cho nửa miếng bánh Mộc Dương ăn dở vào trong miệng, còn thừa hẳn một hộp: “Để đây đã, tới lúc em muốn ăn thì ăn.”
Diêu Diên nhìn hai người ở chung, trong lòng hụt hẫng đủ điều, một mặt thì hận lúc trước bản thân chú ý Kiều Viện đã bỏ qua sức khoẻ cuae Mộc Dương, một mặt lại thấy may mắn khi Giải Biệt Đinh không thật sự vô cảm, ít nhất vào thời điểm khổ sở nhất, Mộc Dương còn có người cùng trò chuyện.
Bà đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ.
Diêu Diên nhìn xuống dưới, không nhịn nổi cơn nóng từ khoé mắt, bà đứng dậy đi ra ngoài, giọng nói khàn khàn: “Mẹ đi hít thở không khí.”
Mộc Nam Sơn đuổi theo sau, bọn họ cũng không đi xa mà dừng lại trên hành lang, Mộc Nam Sơn ôm lấy Diêu Diên, nói cho bà một chút tình huống đại khái mà Giải Biệt Đinh đã bảo: “Lý Tiển Ngạo là bác sĩ mổ chính, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
Diêu Diên thanh âm khẽ run: “Tối hôm qua em gọi điện cho ba mẹ, bọn họ còn nói nhớ Dương Dương…… em cũng không biết nên nói như nào với họ.”
Cha mẹ Mộc Nam Sơn qua đời sớm, trên bọn họ chỉ còn lại hai ông bà, vô cùng cưng chiều Mộc Dương.
“Hay là đừng nói nữa?” Mộc Nam Sơn nhíu mày, “Gần đây thân thể mẹ cũng không được tốt, nói cho mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ tới đây, trong hai ba ngày này chắc chắn sẽ lo lắng……”
“Em cảm thấy, nếu có nhiều người ở bên, liệu Dương Dương có dễ chịu hơn hay không……”
Mộc Nam Sơn cười khổ: “Chỉ sợ khi có nhiều người hơn, thì áp lực tâm lý của thằng nhóc cũng nhiều hơn, để cho mấy ngày này của nó nhẹ nhàng đi, chẳng phải đã bảo khi bị bệnh thì tâm trạng vẫn quan trọng nhất hay sao?”
*
Trong quá trình chờ đợi phẫu thuật đúng là dày vò, trong lòng mọi người không yên, nhưng không dám biểu hiện trước mặt Mộc Dương.
Vì không để Mộc Dương sợ hãi, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cố gắng cười với cậu, buổi tối ngủ ở khách sạn bên bệnh viện, khi tỉnh thì tới bệnh viện, dùng mắt thường cũng có thể thấy họ tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Giải Biệt Đinh nhìn bình thường nhất, không thể hiện đau khổ ra ngoài, cũng không miễn cưỡng cười vui, anh bẫn bình thản như cũ, chỉ là dưới mắt có quầng thâm.
Hai ngày nay Giải Biệt Đinh hay bừng tỉnh giữa đêm, sợ Mộc Dương luẩn quẩn trong lòng trước phẫu thuật……
Trong mơ anh cũng luôn nhìn thấy hình ảnh không ổn, Giải Biệt Đinh chỉ có thể dùng việc mở mắt ra nhìn Mộc Dương, chạm vào cơ thể ấm áp của cậu, trong lòng mới bình tĩnh hơn.
Giường cho người nhà anh để cho lão Tứ, giường cho người bệnh rất lớm, hai người là anh và Mộc Dương cùng nằm cũng được.
Chủ yếu là Mộc Dương đã quen ngủ cùng Giải Biệt Đinh, được anh ôm trong lòng có thể kiên định hơn chút.
“Từ giờ trở đi thì không được ăn cái gì, sau đó cậu chuẩn bị một chút, mười phút sau bắt đầu phải rửa.”
Mộc Dương dại ra một giây, hỏi vấn đề rất ngốc ngếch: “…… Rửa như nào?”
Hộ lý: “Rửa hậu môn.”
Mộc Dương hỏi nhỏ: “…… Ai rửa?”
Hộ lý kiên nhẫn giải đáp: “Tôi.”
“…………”
Mộc Dương hơi khó thở, cậu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Giải Biệt Đinh, cố tình anh còn đang trò chuyện gì đó cùng Đàm Giác.
Đàm Giác nhìn Mộc Dương trên giường, hạ giọng: “Ngày hôm qua Trương Chế trốn, chạy cả đêm, hôm nay vẫn bị chúng tôi tìm được…… Trước khi Thang Tước cưới mẹ cậu thì cũng từng có một cuộc hôb nhân, được đính hôn từ nhỏ, người phụ nữ đó đã chết mười mấy năm.”
Không cần nhiều lời, tất nhiên lại là một câu chuyện xưa ghê tởm nghe xong mọi người đòi đánh. Kiếm Hiệp Hay
Mà đây còn chẳng ohari chuyện xưa, là sự cố trong cuộc đời mà người khác từng thật sự trải qua.
Năm bà ấy chết mới 25 tuổi, đúng là năm Giải Biệt Đinh được sinh ra.
Mà đứa vé bà sinh cho Thang Tước mới có bảy tuổi.
Nhưng bà ấy ngốc đến đáng thương, bị Thang Tước lừa gạt chơi đùa, chưa kết hôn đã có thai sinh ra một đứa bé, không chỉ bị bạn bè người thân nghị luận mà còn một mình chờ đợi Thang Tước trở về, tin lời Thang Tước rằng người đàn ông đó sẽ chịu trách nhiệm.
Năm con trai bảy tuổi, Giải Biệt Đinh được sinh ra, bà nhảy vào thác nước ở quê quán mà tự sát.
Con trai của Thang Tước cùng bà tên là Thang Nam Thăng, năm ấy bảy tuổi, mất đi mẹ, cha thì mặc kệ, thân thích trong nhà đều chướng mắt hắn, trấn nhỏ lại lớn như vậy, tin đồn nhảm nhí mà mẹ để lại đủ để hủy diệt thời thơ ấu của một đứa trẻ.
“Trương Chế là bạn học thời cấp hai của hắn, nói lúc Thang Nam Thăng còn học thì rất thông minh, nhưng tính cách không tốt.”
Đàm Giác than nhỏ: “Lên cáp ba thì nhà người thân không chịu đưa tiền, hắn không còn biện pháp chỉ có thể đi ra ngoài làm việc, mấy năm trước làm việc ở công trường thì gặp chuyện ngoài ý muốn bị đứt một chân, về sau hắn thay đổi toàn bộ.”
Trông cậy vào việc Giải Biệt Đinh thấy cảm thông là không thể, anh chỉ bắt được trọng điểm: “Mấy năm trước?”
Đàm Giác gật đầu: “Năm Thang Tước ra tù, cũng là năm đầu cậu lấy được ảnh đế.”
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ thay đổi: “Anh ta đâu rồi?”
Đàm Giác cau mày: “Còn chưa tìm được, Trương Chế cũng không rõ ràng lắm, bình thường bọn họ rất ít liên hệ.”
Chủ yếu gắn bó vì tiền, cho nên khi Đàm Giác đưa ra nhiều tiền hơn, Trương Chế không chút do dự đã bán đứng người ta.
Dù sao với tính cách hung ác nham hiểm như kẻ điển của Thang Nam Thăng, ai dám có giao tình sâu với hắn?
Giải Biệt Đinh lạnh nhạt bảo: “Giao cho cảnh sát đi, chuyện liên quan đến ma túy, cảnh sát sẽ không chậm trễ.”
Anh xoay người, nhìn thoáng qua hộ lý, đi đến trước mặt Mộc Dương hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương nhìn Đàm Giác còn chưa đi, nhịn nửa ngày mới kéo cổ Giải Biệt Đinh xuống, tiến đến bên tai anh nói: “Hộ lý nói đợi lát nữa đến…… Đến rửa hậu môn.”
Ba chữ rửa hậu môn được nói ra một cách rất khó khăn, bên tai Mộc Dương đỏ lên vì chịu đựng.
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng, hiển nhiên đã sớm biết quá trình: “Không sao, nhanh lắm.”
Mộc Dương: “……”
Đây là vấn đề của nhanh hay chậm à!?
Tuy nói là chữa bệnh và chăm sóc không phân biệt nam nữ, nhưng làm người bệnh vẫn quá gian nan.