Chuyện chuồn ra ngoài nửa đêm miễn cưỡng cho qua, Giải Biệt Đinh không truy cứu nhiều, Mộc Dương bất an hai ngày, phát hiện Giải Biệt Đinh không có ý nhắc lại chuyện cũ mới an tâm.
Nhưng việc này cũng giúp cậu cảnh tỉnh bản thân bớt dại dột.
Quả nhiên người lớn nói không sai, đừng thực hiện quyết định vào đêm hôm khuya khoắt, sau khi hết xúc động thì rất có thể sẽ hối hận.
Nhưng nói trắng ra là, bởi vì đáy lòng luôn bị bao phủ bởi bóng ma thấp thỏm, mới khiến Mộc Dương miên man suy nghĩ.
Nếu cậu thật sự chết một lần nữa, không tiếp tục may mắn có kiếp sau, vậy Giải Biệt Đinh phải chịu sự hãm hại từ người khác một mình sao?
Nhưng dù ý tưởng của Mộc Dương có hỗn loạn bao nhiêu, thời gian vẫn trôi qua từng ngày, hôm nay đã đến ngày nằm viện.
Mấy ngày nay Mộc Dương ngoan hơn hẳn, còn vô cùng dính người, Giải Biệt Đinh đi đến đâu thì cậu theo tới đó, ngay cả đi toilet cậu cũng phải đợi ở ngoài.
Trước khi ngủ Mộc Dương cũng không quấn lấy Giải Biệt Đinh thân mật, mà không ngừng kiên trì ấn cánh tay cho anh.
Lỡ đâu cậu đi thật thì chẳng phải không ai giúp cánh tay của Giải Biệt Đinh khôi phục hay sao?
Với tính cách của Giải Biệt Đinh, hẳn cũng sẽ không để cho người khác chạm vào.
Vài lần Giải Biệt Đinh muốn nói nhưng vẫn ngừng…… Cánh tay phải của anh đã có thể dùng sức như thường từ rất lâu rồi.
*
Giải Biệt Đinh gõ cửa: “Em xong chưa?”
Anh nhìn đồng hồ, Mộc Dương đã ở phòng vệ sinh nửa tiếng.
Lúc mới qua mười lăm phút Giải Biệt Đinh đã hỏi một lần, Mộc Dương lấy cớ nói mình táo bón, Giải Biệt Đinh cũng không vạch trần cậu, kiên nhẫn mà cho cậu thời gian chuẩn bị tâm lý.
Cạch một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra, Mộc Dương thò đầu ra, nhấp môi nói: “Giải Biệt Đinh…… Em không muốn nói.”
Giải Biệt Đinh không nói gì, yên lặng nhìn cậu.
“Chẳng lẽ không thể……” Mộc Dương cắn môi dưới: “Không thể chờ phẫu thuật xong mới nói cho bọn họ sao?”
“Em đang sợ điều gì?” Giải Biệt Đinh nắm lấy tay Mộc Dương kéo cậu ra ngoài, “Chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi.”
“Nếu chỉ là phẫu thuật nhỏ, tại sao không thể làm xong mới nói cho họ chứ……” Mộc Dương đi theo sau Giải Biệt Đinh, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng……”
“Mộc Dương, bọn họ nên biết.”
Giải Biệt Đinh dừng bước, xoay người thấy Mộc Dương khó chịu thì lại không tự chủ được mà nhẹ giọng hơn: “Chẳng lẽ em bị bệnh thì cũng phải giấu cha mẹ như giấu người ngoài ư?”
“……”
Nếu là người ngoài thì không cần để ý đối phương có biết hay không.
Mộc Dương không biết tại sao Giải Biệt Đinh lại bướng bỉnh với chuyện này như vậy, nhất định phải để Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên biết chuyện cậu bị bệnh, nhưng thật sự quá khó để cậu nói ra.
Không liên quan tới chuyện nhận ra mình không phải con ruột, kể cả chuyện đó không xảy ra, cậu cũng không biết nên nói như nào với ba mẹ —— con của họ bị bệnh nan y, sắp phải lên bàn phẫu thuật rồi, sống chết do trời.
Sau khi biết mình không phải con ruột, Mộc Dương càng không muốn bọn họ đau khổ vì mình.
Đời trước cũng vậy, ban đầu là không dám thấy, sợ bọn họ thật sự không cần mình nữa……
Sau lại phát hiện ung thư thời kì cuối, Mộc Dương lại sợ bọn họ còn để ý đứa con là mình, sợ bọn họ sẽ lao tâm vì bệnh của mình —— chỉ cần không gặp mặt thì tình cảm sẽ giảm đi, như vậy khi biết tin cậu chết sẽ không quá đau buồn.
Nhưng sự thật là cậu sai rồi.
Giải Biệt Đinh biết một tháng sau khi Mộc Dương chết đã xảy ra chuyện gì, trong một tháng đầy Mộc Nam Sơn đã bạc hơn rất nhiều, Giải Biệt Đinh đi thăm nhiều lần, gần như lần nào Diêu Diên cũng ôm di vật của Mộc Dương mà khóc.
Một lần duy nhất không khóc là khi bà đang ngơ ngẩn ngắn ảnh của Mộc Dương, sau khi phát hiện Giải Biệt Đinh tới thì Diêu Diên nghẹn ngào hỏi anh: “Con nói đi, liệu có phải Dương Dương trách mẹ đã đưa Lộ Uyển vào ngục giam, cho nên bị bệnh cũng không chịu nói……”
Chưa tới một tháng sau, bọn họ lại tiễn Giải Biệt Đinh bị tai nạn giao thông.
Tuy Giải Biệt Đinh lạnh nhạt về mặt tình cảm, nhưng cũng có thể hiểu rằng, việc Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn tiễn con trai mình, chưa một tháng sau lại phải tiễn một vãn bối cũng coi như là thân thiết, hẳn là nửa đời sau chỉ còn lại dày vò.
……
Giải Biệt Đinh than nhẹ, ban nãy hình như anh hơi nặng lời quá, Mộc Dương nghe xong thì vành mắt ửng đỏ ngay lập tức.
“Xin lỗi, ý anh không phải em coi ba mẹ như người ngoài……”
Giải Biệt Đinh nhíu mi, không biết nên giải thích như nào, anh nhéo nhéo tay Mộc Dương xin lỗi: “Đừng không vui, do anh nói sai.”
Mộc Dương lắc đầu, có thêm nhiều vết trên môi, cúi thấp đầu vào trong xe.
Lão Tứ lái xe, Đàm Giác ở trên ghế phụ, Giang Đản ngồi phía sau bọn họ.
Thấy hai người ổn định chỗ ngồi xong thì Đàm Giác dặn dò: “Mấy ngày nay cố gắng đừng ra phòng bệnh, cần gì thì cứ nói trực tiếp với chị và Giang Đản, lão Tứ thì giữ trong phòng bệnh, để ngừa ngoài ý muốn.”
Một khi bị truyền thông chụp được, còn không biết sẽ thêm mắm thêm muối như nào.
Thấy cảm xúc Mộc Dương không tốt lắm, Đàm Giác hỏi đùa: “Làm sao vậy? Biệt Đinh chọc giận cậu à?”
Mộc Dương đang định phủ nhận đã nghe Giải Biệt Đinh ừ một tiếng.
Tiếp xúc lâu nên Giang Đản cũng không sợ Giải Biệt Đinh như ban đầu, cậu ta cười nói tiếp: “Thầy Giải, như vậy là anh không đúng rồi, mỗi khi tôi chọc bạn gái giận thì đều phải quỳ sầu riêng.”
Đuôi lông mày Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích: “Nếu rơi máu thì chẳng phải rất khó dọn dẹp mà?”
“……” Giang Đản há hốc mồm, hoàn toàn không rõ Giải Biệt Đinh đang đùa hay đang hỏi nghiêm túc.
Mộc Dương hít hít cái mũi, cũng nghiêm túc mà nói với Giang Đản: “Khó trách lúc nào anh cũng mặc cái quần rách.”
Giang Đản: “……”
Gai chồng chồng này…… Quả nhiên, đúng là người một nhà mà.
Đàm Giác buồn cười, thấy Mộc Dương không còn buồn như trước thì thở phào một hơi.
Không khí theo đường đi còn khá thả lỏng, Giải Biệt Đinh cũng không nhắc lại việc nói chuyện phẫu thuật với Mộc Nam Sơn và Diêu Diên, cho đến đi vào bệnh viện bắt đầu xử lý thủ tục nằm viện.
Phòng bệnh là phòng bệnh một người, có một phòng vệ sinh cùng khu rửa mặt, còn có một cái giường bên không trẹ, cơ bản có thể giải quyết vấn đề sinh hoạt trong mấy ngày cho Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương.
Phòng thông gió không tồi, Mộc Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, là một hồ nhân tạo nhỏ.
Cậu hít sâu một hơi, chóp mũi tràn ngập vị nước sát trùng nhàn nhạt.
Còn ba ngày cuối cùng.
Lão Tứ vào phòng bệnh rồi kiểm tra một lần, xem bên trong có cameras hay thứ gì nguy hiểm hay không, dù có là bệnh viện chính quy thì cũng vẫn sợ có người giở trò.
Đây cũng không phải bệnh viện tư nhân mà Tào Dược làm, bởi vì trước đó có vẻ Mộc Dương gặp được đứa con khác của Thang Tước. Dù có thể là nhìn lầm, nhưng Giải Biệt Đinh cũng không muốn mạo hiểm, trực tiếp thay đổi một bệnh vệnh cách nhà 10 km.
Lão Tứ kiểm tra xong máy lọc nước mới gật đầu với Giải Biệt Đinh: “Không có vấn đề gì.”
“Ừ ——”
Giải Biệt Đinh vừa dứt lời đã nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, với địa chỉ lão Tứ cung cấp, cảnh sát đã bắt được người đi motor ném tờ giấy cho Mộc Dương, nhưng người này vẫn còn hai chân, cũng không gãy chân.
Gã tên Trương Chế, khăng khăng khẳng định rằng chỉ tiện tay ném tờ giấy thôi, chữ bên trên được viết lúc say rượu quá chén với bạn ở KTV.
Thậm chí Trương Chế còn khoa trương mà hét to trong cục cảnh sát: “Không phải đâu chú ơi, vứt rác lung tung cũng phạm pháp ư?”
Khi hỏi tại sao đêm đó gã luôn đi theo sau xe Mộc Dương, có camera giám sát giao thông làm chứng, gã luôn thề thốt phủ nhận, nói không theo dõi Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương, đêm đó cũng chỉ trùng hợp tiện đường mà thôi.
Dù hỏi nhe nào, Trương Chế đều có lý do thoái thác, hiển nhiên có người đã dạy gã.
“Bên phía ba anh là Thang Tước cũng có người của chúng tôi trông coi, mấy ngày nay cũng không có ai đi thăm ông ấy, có lẽ……”
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ thay đổi: “Anh điều tra xem người này có phải người An Nam không.”
An Nam là một cái chợ trời, địa phương hẻo lánh, kinh tế lạc hậu, cách thủ đô gần ngàn km.
Bên cục cảnh sát truyền đến tiếng gõ bàn phím, dường như có phát hiện mới: “Anh ta là người An Nam, quê quán gốc của ba anh Thang Tước cũng là An Nam hả?”
Sau khi Thang Tước làm giàu thì dời hộ khẩu, hiện giờ trên chứng minh nhân dân để là thủ đô.
“Vâng, trấn Hạng Khẩu ở An Nam.”
“…… Đúng rồi, quê của Trương Chế cũng ở trấn Hạng Khẩu.”
Giải Biệt Đinh cùng Đàm Giác liếc nhau, xem ra phương hướng điều tra trước đó của không sai, nếu tên Trương Chế bị mệnh lệnh bởi một đứa con khác của Thang Tước, như vậy thì đứa bé kia hẳn là xuất hiện lúc còn ở quê trước khi kết hôn với Giải Chi Ngữ.
Còn không phụ trách với người ta.
Có phương hướng xác thực thì dễ điều tra hơn rất nhiều, ít nhất chứng minh rằng lời nói trước khi chết của tên mặt sẹo cũng có ý nghĩa.
Vốn là một tên nghiện ma tuý nên cũng khó đẻ tin được, nhưng đúng là vì tên mặt sẹo hút thuốc phiện nên việc này cần tra rõ đến cùng, cần phải bắt được cuộc giao dịch ma tuý, nếu không không biết còn bao nhiêu người bị hại.
Giải Biệt Đinh nói: “Vất vả rồi.”
“Không khách sao, phục vụ vì nhân dân thôi.”
“Tên Trương Chế này……” Đàm Giác nhíu mày: “Nếu gã chết cũng không thừa nhận, hẳn là sẽ được thả ra nhanh thôi.”
Dù sao gã không có động cơ gì làm hại Mộc Dương, cũng không làm ra hành vi trái pháp luật nào, nhiều nhất bị giữ một thời gian thôi.
“Chờ gã ra thì tôi tìm gã tâm sự.”
Đàm Giác nuốt nước miếng, cô không tin người này có giao tình gì sâu với đứa con của Thang Tước, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề.
Mộc Dương muốn ngăn cản: “Đừng đi, quá nguy hiểm……”
Đàm Giác cười một cách sâu xa: “Đừng lo, tôi không đi tìm gã một mình đâu.”
Mộc Dương mau chóng thuật lại, Đàm Giác không muốn làm cậu có quá nhiều áp lực nên chuyển đề tài, thu xếp Giang Đản đi ra ngoài mua chút trái cây, thuận tiện đến khách sạn bên cạnh đặt hai phòng.
Dù sao trong phòng bệnh có đúng một cái giường cho người nhà bệnh nhân, lão Tứ còn phải ngủ ghế ở ngoài.
Bọn họ vừa đi thì trong phòng tức khắc yên tĩnh lại, lão Tứ cũng thức thời đứng dậy: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Mộc Dương nghe tiếng lão Tứ đóng cửa vang lên mới chầm chậm mà dịch đến bên người Giải Biệt Đinh: “Anh có thể……”
“Thật sự không thể.” Giải Biệt Đinh than nhỏ, “Nếu em không nói nổi thì để anh nói.”
“……” Mộc Dương nhấp miệng, “Em muốn nói, em có thể ăn Takoyaki được không, tối hôm sau là không được ăn rồi.”
Trước khi phẫu thuật thì không được ăn trong mười hai tiếng.
Mấy ngày nay chế độ ăn của Mộc Dương khá dinh dưỡng, những thứ như đồ ăn vặt thì Giải Biệt Đinh không cho cậu chạm vào.
Giải Biệt Đinh đứng dậy: “Anh đi mua.”
Mộc Dương lập tức nắm lấy quần áo của anh: “Vậy không ăn nữa.”
“…… Để Giang Đản mang tới nhé?”
Mộc Dương gật gật đầu, ừ một tiếng: “Để em nói với họ.”
Trong mấy ngày nghỉ ngơi Mộc Dương cũng từng ngẩn ngơ nhìn số điện thoại của Mộc Nam Sơn và Diêu Diên vô số lần, hầu như ngày nào họ cũng call video, nhưng nhiều lần Mộc Dương đều không thể nói ra, không mở miệng được.
Trước kia chuyện của Kiều Viện chưa xong, Mộc Dương không dám nói cũng vì sợ cán cân trong lòng ba mẹ sẽ nghiêng về phía mình vì căn bệnh, cậu không muốn lợi dụng chuyện bị bệnh để giữ lại cái gì, cũng càng sợ bọn họ sẽ thương tâm khổ sở.
Cậu nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện trên điện thoại, đầu ngón tay khẽ run nhấn gọi.
Bên kia kêu tút tút hai tiếng, gần nhe là nhận ngay lập tức: “Alo, Dương Dương hả?”
Mộc Dương cứng đờ, cố gắng làm ngữ điệu mình bình tĩnh nhất có thể: “Mẹ, con bị bệnh……”
Bên phía Diêu Diên quá mức yên tĩnh, nhưng khi cẩn thận nghe sẽ nhận ra rằng khi Mộc Dương nói ba chữ ung thư phổi thì còn ngừng thở.
“Giai đoạn đầu thôi ạ, mấy ngày nữa sẽ phẫu thuật.”
Mộc Dương nắm trên giường, ánh mắt xin giúp đỡ còn chưa kịp đối diện với Giải Biệt Đinh thì đã nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói giận dữ của Mộc Nam Sơn: “Mộc Dương lá gan mày lớn đấy! Ba thấy mày đúng là ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, chuyện lớn như vậy mà mày cũng dám gạt!? Mày chờ ông đây!”
Tiếng nói run rẩy của Diêu Diên cũng truyền đến: “Ông mắng cái gì đấy, mau tới bệnh viện!”
Chân Mộc Nam Sơn đờ ra, tay cũng đang run, cúp máy xong thì lái xe luôn, nghiêng về một phía xe mà mắng: “Chờ thân thể nó tốt thì anh đánh nó một trận……”
Diêu Diên ngồi trên ghế phụ, mất hồn mất vía: “Ung thư phổi đó lão Mộc…… Còn khó trị hơn cả dạ dày ung thư……”
Mộc Nam Sơn yên tĩnh lại, qua một lát mới thấp giọng nói: “Chẳng phải thằng ranh kia bảo là giai đoạn đầu hay sao? Không có vấn đề gì cả, đừng dọa bản thân.”
Dù nói như vậy, gân xanh trên cánh tay Mộc Nam Sơn vẫn run lên vài cái.
……
Cúp điện thoại, Mộc Dương không thể thả lỏng, cả người căng thẳng, trong đầu rối loạn.
Cậu vừa hối hận mình không nên nói, chờ phẫu thuật ổn thoả xong thì nói cũng có sao đâu, đỡ phải lo lắng suốt ba ngày này làm gì.
Một bên lại suy nghĩ nếu thật sự mất trên bàn phẫu thuật thì sao, bọn họ sẽ khổ sở lắm……
Giải Biệt Đinh ngồi bên người cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực vỗ nhẹ lưng: “Đừng sợ, ba mẹ sẽ không trách em.”