Căn phonhf nhỏ mà bọn họ đã ở suốt gần một tháng đã trở nên trống trải, không có thứ gì để mang đi, bên trong đa số là đồ của chủ nhà, ngoại trừ quần áo thì một cái balo là đủ.
Tay Mộc Dương cầm một cái khung ảnh, là ảnh kết hôn đột nhiên không tìm được trước sự cố đất đá trôi.
Khi Giải Biệt Đinh tiến vào thì thấy được hình ảnh này, anh dừng một chút: “Trước đây…… em có nói là bỏ rồi.”
Mộc Dương nói bỏ, Giải Biệt Đinh bèn cầm lấy vì lòng riêng của mình, cho nên khi Mộc Dương xách ba lô rời đi vào đêm đó thì bên trong ba lô cũng chỉ có một cái camera.
Mộc Dương vuốt ve ảnh chụp, Giải Biệt Đinh mặc bộ vest, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Mà sự vui mừng trên mặt mày Mộc Dương thì lại không giấu nổi, như là một đứa trẻ đã lấy được cái kẹo mà nó hằng mong đợi.
Rõ ràng trên ảnh chụp là cậu của một tháng trước, thiếu niên khí phách hăng hái, toả sáng rực rỡ, nhưng giờ phút này cậu lại mang linh hồn cách 5 năm, vì thế không thể lấy lại sự tuỳ ý của năm xưa.
Giải Biệt Đinh đi đến bên cạnh cậu: “Dọn đồ xong rồi.”
Mộc Dương ôm khung ảnh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Giải Biệt Đinh đưa cho cậu một cái thẻ gỗ, đúng là cái có khắc dòng chữ bình an hỉ nhạc.
“Muốn treo lên máy ảnh không?”
Mộc Dương im lặng lắc đầu, nắm lấy ngón tay thon dài của Giải Biệt Đinh, viết hai chữ vào lòng bàn tay của anh: Cho anh.
Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại: “Vậy để ở chỗ anh trước đã, chờ đến khi em muốn thì lấy đi.”
Mộc Dương không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn căn phòng nhỏ ấm áp này, không biết vị chủ nhân tiếp theo mà nó nghênh đón sẽ như thế nào.
Nơi này cũng không thể coi là nhà, mà chỉ là một căn phòng được thuê thôi, bên trong không có thứ nào là thuộc về bọn họ, với gian phòng nhỏ này thì họ chỉ là khách qua đường.
*
Hành lý của hai người chỉ có một cái vali cùng một chiếc ba lô, ba lô là do Giải Biệt Đinh mang đến, Đàm Giác không ngờ anh sẽ ở đây lâu đến vậy, chỉ để trợ lý mang cho anh vài bộ quần áo để thay.
Còn vali là do Mộc Dương tới khi mang đến, bên trong ngoại trừ quần áo thì còn có một vài thứ nhỏ ——
Một cái lịch mà Mộc Dương hay dùng, ở trên ghi lại những ngày quan trọng trong năm như sinh nhật của ba mẹ, sinh nhật của Giải Biệt Đinh, ngày kỷ niệm chín năm gặp gỡ với Giải Biệt Đinh……
Còn có một khung ảnh lồng kính, bên trong là một bức họa vẽ người hình que diêm vô cùng trừu tượng, hai người que mảnh khảnh nắm tay rúc vào nhau, cùng ngắm hoàng hôn.
Đương nhiên, đối với Mộc Dương không giỏi vẽ thì hoàng hôn cũng chỉ là một vòng tròn, bên ngoài được vây quanh bởi mấy đường cong khúc xạ tạo thành ánh mặt trời.
Còn cái ba lô Mộc Dương mang đến đã bị bẩn không thể giặt sạch vì đất đá trôi, mà do nó cũng không có ý nghĩa gì đặc thù nên tạm thời vứt bỏ.
Camera đã được sửa có vẻ không còn dùng tốt được như lúc trước, giờ phút này đang bị lẻ loi đặt trong góc hành lý, không biết khi nào chủ nhân mới có thể sủng hạnh nó một lần nữa.
Hiện tại đã là bốn giờ chiều, nắng chiều đã có hình thức ban đầu, Mộc Dương nhìn phòng ngủ dưới nắng chiều ấm áp, điều khiển xe lăn xoay người dời đi cùng Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh đeo ba lô, một tay cầm vali, Mộc Dương cầm một cái tay khác của anh, yên lặng đến kỳ cục.
Trước khi đến nhà ga, bọn họ còn tới bệnh viện một chuyến, tạm thơi Diêu Diên lcòn không biết chuyện Lộ Uyển bị giam, đang ngơ ngác mà nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
Bà nhìn phong cảnh, con bà cũng ở cửa phòng bệnh nhìn bà.
Mộc Dương ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới trước giường bệnh.
“Dương Dương?” Diêu Diên nghiêng đầu, nhìn đứa con trai mang trạng thái không tốt lắm, đau lòng hỏi: “Chân con có đỡ hơn chưa?”
Mộc Dương móc di động gõ mấy chữ: Khá tốt.
Diêu Diên hơi giật mình, tuy rằng có nghe chuyện Mộc Dương bị rối loạn bởi vì kích thích từ bác sĩ, nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì còn đau lòng hơn nhiều, Diêu Diên lập tức bật khóc: “Mẹ không sao.”
Mộc Dương gật đầu, cậu tránh ánh mắt của Diêu Diên, cúi đầu gõ mấy chữ: Bà ấy đã khai ra chuyện năm đó, tạm thời bị tạm giam.
Diêu Diên ngẩn người, bà nhìn hồi lâu như thể không hiểu dòng chữ này, giọng nói khàn khàn: “Dương Dương, bà ấy……”
Mộc Dương: Con không sao.
Đôi mắt Diêu Diên đau xót, thấy vẻ mặt trông như bình tĩnh nhưng thực chất lại trống trải của Mộc Dương mà vô cùng đau lòng.
Trước kia bà cùng Mộc Nam Sơn từng cảm thấy Mộc Dương rất nhanh nhẹn, tính cách hỗn, hy vọng cậu có thể hiểu chuyện hơn một chút, hiện giờ Mộc Dương thật sự hiểu chuyện, trở nên vô cùng nghe lời, nhưng không phải dáng vẻ mà bọn họ thật sự muốn nhìn thấy.
“Mẹ đã để con phải thiệt thòi rồi.” Diêu Diên xuống giường bệnh, ôm Mộc Dương vào trong lồng ngực, “Dương Dương, con phải nhớ kỹ…… Dù có xảy ra chuyện gì, con vẫn mãi là con của mẹ.”
Bà không biết Mộc Dương đã nghe được những gì ở quán cà phê, nhưng thực tế bà ngất cũng không hoàn toàn là vì lời của Kiều Viện, mà là vì khi cảm xúc kích động bà đã nói ra một vài lời không thỏa đáng rồi phát hiện Mộc Dương đang ở cách đó không xa.
Trong nháy mắt đó trong đầu Diêu Diên đã nổ vang, không chịu đựng nổi rồi hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ không cố ý nói bà ấy là tên trộm, do mẹ quá khổ sở……”
Mộc Dương không nói được, cũng không biểu đạt được cảm xúc của mình, Diêu Diên chỉ có thể phỏng đoán là cậu đang khổ sở nên vội giải thích.
“Còn Kiều Viện……”
Mộc Dương nhẹ nhàng đẩy đẩy Diêu Diên, gõ một dòng chữ trong điện thoại: Mẹ và ba muốn làm như nào cũng được, không cần cố kỵ.
Cậu đối diện với ánh mắt thương tâm của Diêu Diên, chần chờ một lát rồi lại gõ một dòng chữ nữa: Con còn có Giải Biệt Đinh, nhưng Kiều Viện không còn gì.
Một khi Lộ Uyển vào ngục giam, nếu bên nhà họ Mộc không xử lý thỏa đáng thì thật sự Kiều Viện chỉ còn hai bàn tay trắng.
Khi nhắc tới Giải Biệt Đinh, Mộc Dương còn chưa xác định cho lắm, có lẽ cậu cũng giống với Kiều Viện, cũng chỉ còn hai bàn tay trắng từ sớm, nhưng không sao, ai bảo cậu là con của tên trộm.
Cậu nên hiểu chuyện một chút, đừng làm người khác phải thống khổ hay rối rắm cân nhắc, nên giữ lại thể diện mà rời khỏi trước khi mọi thứ bị phơi bày.
Cậu cùng Kiều Viện đã được định sẵn là khó có thể ở cùng nhau, có lẽ bọn họ có thể xuất hiện trong cùng một nhà, lại khó có thể chia đều tình yêu của cha mẹ.
Giọng Diêu Diên nghẹn ngào: “Dương Dương, có phải con cảm thấy là cha mẹ từ bỏ con?”
Mộc Dương giật mình, không biết nên đáp lại như nào.
Cậu giơ tay, hơi cứng ngắc mà vỗ lưng Diêu Diên, cậu muốn nói là đừng khóc, cậu không muốn nhìn họ khổ sở, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Mộc Dương đợi đến khi cảm xúc Diêu Diên ổn định mới nói lời tạm biệt: Mẹ, mẹ nghỉ ngơi nhé, bọn con đi trước.
“Các con định đi đâu?”
—— về nhà.
Mộc Dương từng chỉ có một nhà, hiện giờ cũng vẫn vậy, dường như cậu vẫn chỉ có một ngôi nhà như cũ, nhưng có lẽ nếu nghĩ theo một hướng khác thì cậu không còn nhà nữa.
Xe lửa khởi hành lúc 6 giờ, bọn họ phải nắm chặt thời gian, Diêu Diên thấy Mộc Dương đã quyết, biết rằng cậu có ở lại nơi này thì không còn ý nghĩa gì ngoài việc chịu thương tổn, chỉ có thể hoảng hốt để cậu rời đu.
Trước khi đi bà kéo Giải Biệt Đinh dặn dò: “Con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, phải đưa nó đến bệnh viện kiểm tra giọng, mẹ xin con, trong khoảng thời gian này đừng bận làm việc nữa, ở bên nó nhiều nhiều, làm nó vui vẻ lên……”
Diêu Diên nhắm mắt, quả thực không dám nhớ lại chuyện hôm đất đá trôi: “Mẹ biết, giữa nó và mẹ cùng Nam Sơn có ngăn cách, nhưng tình yêu của ba mẹ với nó sẽ mãi mãi không thay đổi……”
Mộc Dương không biết hai người bên trong đang nói gì, cậu vừa ở cửa phòng bệnh chờ Giải Biệt Đinh, vừa nhìn người qua đường muôn màu muôn vẻ ở bệnh viện.
Nơi này cùng bên ngoài không giống nhau, mỗi người đều qua lại vội vàng, mặt mày đều mang theo nỗi lo, có người bệnh đang kéo dài hơi tàn, có người nhà sắp gặp phải sinh tử biệt ly, một bệnh viện nho nhỏ như này không biết phải chịu bao nhiêu đau xót mỗi ngày.
Mùi nước sát trùng trong không khí làm Mộc Dương khó chịu mà nhăn mũi, chờ đến khi Giải Biệt Đinh đi đến bên người, cậu mới ngẩng đầu, gõ chữ lên điện thoại cho Giải Biệt Đinh xem:
—— Sắp không kịp rồi.
Giải Biệt Đinh đẩy cậu đi vào thang máy: “Không muộn đâu.”
Vị trí của thành nhỏ này không gần với trung tâm, bọn họ ngồi trên xe lửa một tiếng rưỡi để tới một thành thị khác, sau đó lại đi đến sân bay địa phương, về nhà bằng chuyến bay muộn nhất của quốc nội.
Giải Biệt Đinh vốn ở lại nơi này một đêm cuối, nhưng Mộc Dương muốn đi trong hôm nay.
Nếu không đi thì cậu sẽ không thở nổi.
Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương vội vàng lên xe lửa trong mười phút cuối, đoàn tàu bắt đầu chậm rãi vận hành, bởi vì đã gần một ngày chưa dùng cơm, Giải Biệt Đinh đi hỏi tiếp viên hàng không là có cung cấp cơm hộp không. Mộc Dương ngồi ở ghế trên, chân đặt lên khăn lông được lót ở đối diện chỗ ngồi, cứ ngơ ngác mà nhìn phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ.
Khi đang nói chuyện cùng tiếp viên hàng không thì bỗng điện thoại của Giải Biệt Đinh vang lên một tiếng, Mộc Dương gửi tin nhắn tới:
—— Giải Biệt Đinh, hình như em không còn nhà.
Giải Biệt Đinh quay đầu lại nhìn, Mộc Dương đang dựa vào lưng ghế, rơi lệ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng anh hơi khàn mà trả lời lại: “Có.”
Chỉ cần Mộc Dương không rời đi, phòng mới của họ chính là nhà.
Mãi cho đến khi xuống xe lửa, Mộc Dương mới nhận được tin nhắn Diêu Diên gửi đến, thời gian là một tiếng rưỡi trước, ước chừng là bởi vì trên đoàn tàu mạng bị nghẽn cho nên trì hoãn lâu như vậy mới thấy.
Đây là voice, Diêu Diên bên kia không biết đã khóc bao lâu, khóc không thành tiếng: “Chưa từng…… Dương Dương, ba mẹ chưa từng muốn từ bỏ con.”
Đó là câu trả lời cho chính vấn đề mà bà đặt ra.
Mộc Dương nghe đi nghe lại, không thể ngăn nổi nước mắt.
Sống lại một lần, có vẻ như cậu đã trở thành một con quỷ đáng ghét thích khóc.
*
Trở lại biệt thự đã là rạng sáng, phòng ở còn giữ lại dấu vết của một tháng trước, trên gia cụ còn dính hẳn một lớp bụi bặm mỏng.
Giải Biệt Đinh ôm Mộc Dương vào phòng ngủ chính trên lầu hai, vốn định đặt cậu lên giường nhưng nghĩ đến chuyện đã một tháng rồi ga giường còn chưa được thay nên lại mang xe lăn lên cho Mộc Dương ngồi.
“Để anh đổi vỏ chăn.”
Mộc Dương chậm chạp gật đầu, cậu nhìn gian phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng thấy khó hiểu.
Nơi này không còn dấu vết mà cậu đã tỉ mỉ tạo nên trong 5 năm vào kiếp trước, trên tường cũng không treo những bức tranh trừu tượng mà cậu vẽ, vỏ gối không được đổi thành loại dành cho tình nhân, thảm trên mặt đất vẫn là loại màu trắng.
Toàn bộ phòng ngủ mang theo vẻ trống trải đơn điệu.
Mộc Dương lại nghĩ tới cái hôn muộn 5 năm của Giải Biệt Đinh, nhưng cậu thật sự không còn sức lực để tiếp tục truy đuổi bước chân của Giải Biệt Đinh.
Cậu không biết tại sao anh lại thích mình, là do mộng cảnh cậu chết trên giường, hay là bị trách nhiệm quấy phá?
Mộc Dương tùy ý nghĩ, cho đến khi cậu thấy bó hoa hồng ở trên bàn sách trước cửa sổ.
Cậu đi đến bên bàn sách, không chắc chắn lắm mà chạm vào bó hoa hồng này, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào thì hoa hồng liền hóa thành bụi bặm rơi xuống mặt bàn, bị gió đêm thổi về phía cậu.
Đồng thời chóp mũi còn ngửi thấy một mùi không ổn lắm, Mộc Dương nghiêng mắt nhìn, là một hộp Takoyaki đã bốc mùi.
Cái dĩa còn cắm ở mặt trên, dường như còn có thể thấy ở mặt trên không có sốt cà chua.
“Xin lỗi, anh quên không vứt.”
Giải Biệt Đinh đi qua từ phía sau Mộc Dương, cầm lấy hộp Takoyaki kia định rời đi, lại bị Mộc Dương nắm lấy tay.
Cậu bỗng bao lấy nơi trái tim của Giải Biệt Đinh, nơi đó lại cổ động một lần nữa, tim đập dồn dập khắc trong lòng bàn tay cậu.
Mộc Dương ngơ ngẩn nghĩ rằng không thể làm giả tim đập được.
Cậu đánh một dòng chữ hỏi: Anh mua khi nào vậy?
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Ngày em đi.”
Đó chính là một tháng trước.
Mộc Dương đã ngẩn người một lát, cậu thu tay lại, viết xuống lòng bàn tay Giải Biệt Đinh một chữ: Đói.