"Cô Lâm có mở một quán cà phê nữa à? Vậy thì anh em tôi phải đến để thưởng thức rồi."
Hoắc Kiêu cười nói.
Cô gái tên Lâm Ngọc Yên này làm cho hắn phải mở mang tầm mắt, chẳng những là một người hiền thục dịu dàng, biết cách cư xử mà còn có tài quản lý kinh doanh, mở một quán cà phê khiến người như Phó Thần khi đề cập đến đầy vẻ tự hào, chắc chắn đó không phải là một quán cà phê không được ủng hộ.
"Ngày mai tôi sẽ đưa hai người đến quán của cô ấy!"
Phó Thần vui vẻ.
"Hai người đừng nghe anh ấy tâng bốc, quán cà phê của tôi là làm ăn nhỏ thôi." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Nhưng vẫn hoan nghênh hai người đến dùng thử."
"Chắc chắn chúng tôi sẽ đến."
Hoắc Viên lên tiếng.
Bầu không khí lúc này giữa mấy người họ vô cùng vui vẻ, Phó Thần cũng nhân cơ hội này thân mật hơn với Lâm Ngọc Yên chứng tỏ chủ quyền của hắn đối với cô.
Điều này khiến Lâm Ngọc Yên ngượng ngùng còn hai anh em nhà họ Hoắc kia thì liên tục cười trêu.
"A, hôm nay quán của tôi có nhiều khách quý đến quá nhỉ?"
Trương Thế Bảo mang sủi cảo đã nấu xong ra bên ngoài tìm Lâm Ngọc Yên, hắn đã nghe phục vụ trong quán nói hôm nay Phó Thần dẫn theo hai người khách nữa đến.
Đặt tô sủi cảo nóng hổi nghi ngút khói xuống trước mặt Lâm Ngọc Yên, Trương Thế Bảo bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Phó Thần dành cho hắn vội giải thích: "Cái này là khi nãy Ngọc Yên theo tôi học làm sủi cảo, đây là thành quả của cô ấy, cậu đừng dùng ánh mắt như thể tôi muốn cướp người yêu của cậu nhìn tôi như vậy."
"Em theo cậu ta học làm sủi cảo à?"
Phó Thần hỏi lại Lâm Ngọc Yên để xác định tính chân thật trong lời nói của Trương Thế Bảo.
"Đúng vậy, tôi định thêm sủi cảo vào thực đơn của quán, nhưng tôi làm mấy lần cũng không thành công nên mới đến đây học hỏi anh Trương."
Lâm Ngọc Yên gật đầu xác nhận.
"Yên Yên của tôi giỏi quá." Phó Thần cười nói: "Theo cậu ta học nấu ăn cũng đừng để vẻ ngoài của cậu ta lừa đó."
"Lừa... gì cơ?"
Lâm Ngọc Yên hỏi lại.
"Cô đừng nghe tên này nói bậy, hắn ta đang ghen với tôi nên muốn bêu xấu tôi đó."
Trương Thế Bảo được dịp chọc ngoáy Phó Thần nên sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc.
"Ý anh là sao?"
Lâm Ngọc Yên càng nghe càng khó hiểu.
"Không sao cả. Tôi nói rồi, em đừng nghe tên này nói bậy. Em ăn thử thành quả sủi cảo của mình đi."
Phó Thần thay đổi chủ đề đồng thời liếc Trương Thế Bảo một cái.
"Hay là anh Hoắc và cô Hoắc đánh giá giúp tôi đi?"
Lâm Ngọc Yên nhìn tô sủi cảo bốc khói nhưng trong lòng không có can đảm để thử. Cô rất sợ thành quả của mình lại thất bại lần nữa, mặc dù sủi cảo được nấu lên trông rất ngon mắt.
"Vậy để tôi làm chuột bạch thử món giúp cô."
Hoắc Viên cười nói rồi kéo tô sủi cảo về phía mình, cô lấy thêm một cái chén nữa rồi múc sủi cảo từ trong tô lớn ra, sau đó bắt đầu ăn thử.
Viên sủi cảo được làm rất tinh tế, thơm ngon, da không quá dày cũng không quá mỏng, nhân bên trong có tôm và thịt, nước dùng thơm lừng, Hoắc Viên ăn xong mấy viên trong chén thì múc thêm vài viên sủi cảo nữa.
"Cô Lâm, sủi cảo ngon lắm!"
Hoắc Viên buông chén khen ngợi.
"Nó... ngon thật à?"
Lâm Ngọc Yên dè chừng hỏi.
"Đúng vậy, mọi người cũng ăn thử đi, xem tôi nói có đúng không?"
Hoắc Viên nhanh nhẹn múc sủi cảo ra mấy cái chén nữa rồi đưa đến trước mắt từng người, trong đó có Trương Thế Bảo, để họ thưởng thức và đánh giá.
"Sủi cảo đúng là ngon lắm!"
Hoắc Kiêu gật gù khen ngợi.
"Yên Yên, lần này cô làm món này thành công rồi đó."
Trương Thế Bảo tiếp lời.
"Tôi rất mong chờ món này sẽ được vào thực đơn trong quán của em."
Phó Thần cười nói.
Nghe nhiều lời khen như vậy, tảng đá trong lòng của Lâm Ngọc Yên như được gỡ bỏ.
"Cảm ơn lời khen của mọi người, tôi sẽ cố gắng bổ sung món này vào thực đơn trong quán của tôi."
Lâm Ngọc Yên vui vẻ.
Trương Thế Bảo ngồi cùng họ thêm một lúc nữa rồi trở lại bếp, Hoắc Viên kết thân với Lâm Ngọc Yên rất nhanh, hai người càng nói chuyện càng hợp ý.
(....................)
"Không đưa hai anh em Hoắc Kiêu và Hoắc Viên về khách sạn như vậy hình như chúng ta thất lễ quá?"
Lâm Ngọc Yên ngồi trong xe của Phó Thần áy náy hỏi.
"Không sao đâu, họ nói còn muốn đi dạo một chút nên không muốn làm kỳ đà cản mũi."
Phó Thần vừa lái xe, vừa nói.
"Kỳ đã cản mũi chuyện gì?"
Lâm Ngọc Yên hỏi lại.
Phó Thần không vội trả lời, nhân lúc đèn đỏ, hắn dừng xe chờ mấy giây này trôi qua đồng thời cũng nhìn Lâm Ngọc Yên cười nói: "Em đoán xem!"
"Có phải hai người đó hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta không?"
Lâm Ngọc Yên nhìn thái độ của Phó Thần nên đoán là hai người kia đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ.
"Em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có gì để hiểu lầm à?"
"Đúng vậy. Phó Thần, tôi nói rất nhiều lần rồi, chúng ta chỉ là bạn cùng lắm là quan hệ vợ chồng cũ của nhau."
Lâm Ngọc Yên rạch rõ ranh giới khiến cho Phó Thần cảm thấy hơi chua xót, đáng lý ra Lâm Ngọc Yên là vợ hắn, nhưng vì hắn từng không biết trân trọng cô nên cả hai mới ly hôn.
"Em đừng phản ứng mạnh như vậy, tim tôi sẽ đau lắm, Yên Yên, em biết là tôi có tình cảm với em mà, dù em không yêu tôi cũng đừng lạnh nhạt với tôi chứ?"
"Tôi xin lỗi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hy vọng anh đừng tự tạo ảo tưởng cho mình nữa. Tôi sẽ không có tình cảm với anh đâu."
Lâm Ngọc Yên kiên quyết nói.
Lần này, Phó Thần im lặng không nói nữa, hắn tập trung lái xe, nhìn về phía trước, hoàn toàn không muốn để Lâm Ngọc Yên thấy được cảm xúc thật của mình.
Thì ra cảm cảm bị từ chối lại đau đến vậy!