"Sao hôm nay có thời gian đi theo tôi học nấu ăn vậy?"
Trương Thế Bảo vừa cán vỏ bánh sủi cảo vừa cười hỏi với Lâm Ngọc Yên ở bên cạnh đang trộn nhân.
Vừa sáng nay khi nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Yên, Trương Thế Bảo đã rất bất ngờ, sau lần gặp trước ở nhà hàng, tuy rằng có trao đổi với mấy lần với Lâm Ngọc Yên qua điện thoại về công thức của mấy món ăn nhưng hai người chưa trực tiếp gặp nhau lần nào, hôm nay là lần đầu tiên.
"Hôm nay tôi rãnh rỗi nên muốn theo anh học làm sủi cảo một chút, hôm trước tôi làm theo cách anh dạy nhưng da sủi cảo khi nấu lên bị vỡ và ăn không ngon."
Lâm Ngọc Yên cười đáp.
Gần đây cô muốn thêm món sủi cảo vào thực đơn bữa sáng và thực đơn ăn vặt cho quán cà phê nhưng lần nào làm cũng thất bại, bây giờ nhóm của Thẩm Thanh Đào đã thi cử xong xuôi, nên Lâm Ngọc Yên giao lại quán cho bọn họ để theo Trương Thế Bảo học làm sủi cảo.
"Chắc là cô không chọn đúng bột và nhào nặn bột không đủ thời gian. Từ nãy giờ cô có chú ý xem tôi nhào nặn và pha bột như thế nào không?"
"Có chứ, tôi để ý rất kỹ, khi nãy nhân lúc anh không chú ý còn quay video lại nữa."
Lâm Ngọc Yên cười hì hì đáp.
"Muốn quay video học tập cứ đường hoàng mà quay, tôi không hẹp hòi với cô đâu."
"Vậy sao? Lần tới tôi sẽ ở bên cạnh anh quay video từ đầu đến cuối mới được."
"Quay video xong, về nhà xem lại đừng để bị nhan sắc của tôi dụ dỗ đấy nhé!"
Trương Thế Bảo trêu chọc.
"Tôi không phải là người dễ dàng bị sắc đẹp mua chuộc đâu." Lâm Ngọc Yên cười nói: "Còn anh? Hôm nay anh không xuống bếp làm món ăn sao?"
"Lâu rồi tôi không đích thân xuống bếp nấu nướng, lần này dạy cô làm sủi cảo nên mới vào bếp thôi."
"Vậy thì vinh dự cho tôi quá!"
"Là vinh dự của tôi mới đúng."
"Thật ra tôi còn nghĩ anh sẽ vì chuyện của Trương Thể Loan mà không dạy tôi nấu ăn. Chắc anh đã biết chuyện xảy ra giữa tôi và cô ta rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên dò hỏi.
"Tôi không còn là người của Trương gia từ lâu rồi, chuyện của nhà họ Trương, tôi không muốn nói đến. Bọn họ làm gì cũng không liên quan đến quan hệ banh bè giữa tôi và cô, huống chi là Thể Loan tự làm tự chịu."
Trương Thế Bảo lạnh nhạt khi nhắc đến nhà họ Trương và Trương Thể Loan.
"Nếu Trương tổng chịu hiểu như anh thì tốt rồi."
Lâm Ngọc Yên nhớ lại hôm trước tình cờ nghe Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên nói chuyện liên quan đến nhà họ Trương. Sau chuyện bữa tiệc, Phó Thị bắt tay với Lâm Thị rút hết hạng mục đầu tư hợp tác với Trương Thị khiến Trương Giác khốn đốn. Tuy nhiên ông ta không hề sợ hãi, quay đầu liền tìm Phó Hoàng đàm phán, một nữa quyền lực của Phó Thị đang được tên đó nắm giữ, nên rất nhanh đã khôi phục hợp tác, còn quay ra cắn ngược lại Lâm Thị.
May mà hạng mục quan trọng vẫn trong tay Phó Thần nên Lâm Thị không có tổn thất lớn.
"Nếu Trương tổng là người thấu tình đạt lý thì tôi và ông ta đã không cắt đứt quan hệ với nhau rồi. Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích thôi."
"Hình như đúng là vậy."
"Đừng nhắc ông ta nữa khiến chúng ta mất vui, lại đây, tôi chỉ cô gói sủi cảo."
Trương Thế Bảo vừa nói vừa dùng khuôn cắt bột làm vỏ bánh, sau đó hắn hướng dẫn Lâm Ngọc Yên bỏ nhân vào rồi bắt đầu gói sủi cảo sao cho đẹp và không bị bung ra khi cho vào nồi nấu.
Lâm Ngọc Yên học theo rất nhanh nhẹn, một phần là vì cô biết cách gói rồi, học theo Trương Thế Bảo làm tăng thêm kỹ thuật gói sủi cảo của cô nhiều hơn, từng chiếc sủi cảo được Lâm Ngọc Yên gói và của Trương Thế Bảo gói không khác nhau là mấy. Sau khi gói xong, Trương Thế Bảo cho vào nồi hấp, một số lại đem chiên.
Lâm Ngọc Yên được một nhân viên dẫn vào bàn ngồi chờ sủi cảo được mang ra. Vì là khách của ông chủ nên nhân viên tiếp đãi cô rất nồng nhiệt.
Nhà hàng của Trương Thế Bảo luôn đông đúc, bất kể là ngồi bên ngoài hay phòng riêng, đều kín chỗ, nhân viên phục vụ rất bận rộn đi đi lại lại manh đồ ăn cho khách. Để có được thành quả như thế này, không biết Trương Thế Bảo đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức.
Trương Giâc quá bảo thủ, bằng không với năng lực của Trương Thế Bảo hoàn toàn có thể vừa làm chủ nhà hàng, vừa phụ giúp ông ta trong công việc ở Trương Thị.
"Yên Yên!"
Giọng của Phó Thần đột ngột vang lên khiến Lâm Ngọc Yên giật mình.
"Em đến đây một mình sao? Không ngại tôi và bạn cùng ngồi với em chứ?"
Phó Thần cười hỏi.
Lúc này, Lâm Ngọc Yên mới nhận ra phía sau Phó Thần còn có một đôi nam nữ, có vẻ như bọn họ đang đi bàn chuyện làm ăn với nhau.
"Tôi không ngại, chỉ sợ bạn anh ngại thôi!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười lịch sự đáp.
"Chúng tôi bàn chuyện làm ăn, ngồi đâu cũng được cả."
Người nữ tươi cười lên tiếng.
Cô gái này tên là Hoắc Viên, thiên kim tiểu thư của nhà họ Hoắc ở thành phố Vân.
Còn người đi cùng tên gọi Hoắc Kiêu, anh trai của cô ấy.
Hai anh em nhà họ Hoắc này đến thành phố Hoa để bàn chuyện với Phó Thần và gặp Lôi Kiêu.
"Nếu vậy thì mọi người cứ tự nhiên."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười.
"Yên Yên, giới thiệu với em một chút, đây là Hoắc Kiêu và Hoắc Viên đến từ thành phố Vân, lần này Phó Thị có hạng mục hợp tác với Hoắc Thị nên họ đến để thị sát."
"Xin chào, tôi là Lâm Ngọc Yên, hân hạnh được quen biết hai vị."
"Cô Lâm không cần khách sáo, rất vui được làm quen với cô Lâm."
Hoắc Kiêu lịch sự chào hỏi lại.
Nghe Phó Thần gọi Lâm Ngọc Yên là "Yên Yên" làm hắn nhớ đến cô vợ bé nhỏ ở nhà, sau khi làm xong việc ờ thành phố Hoa, hắn sẽ nhanh chóng về nhà để được ôm ấp cô ấy.
"Hai người muốn ăn gì? Không ngại để tôi giới thiệu mấy món ở đây cho hai người ăn thử chứ?"
Lâm Ngọc Yên lại hỏi.
"Không ngại, tôi và em gái còn phải cảm ơn cô Lâm vì giới thiệu món ngon nữa mà."
"Yên Yên không chỉ rành về các món ăn mà cô ấy còn biết nấu nướng và pha cà phê rất giỏi. Ngày mai hai người có rảnh thì cùng tôi đến quán cà phê hoa của cô ấy nhé."
Phó Thần được dịp thân mật với Lâm Ngọc Yên nên chủ động giới thiệu quán cà phê của cô với hai người kia một cách hãnh diện như thể hắn và cô cùng làm chủ.
"Cô Lâm có mở một quán cà phê nữa à? Vậy thì anh em tôi phải đến để thường thức rồi."