Trời đêm lộng gió, những con sóng vỗ mạnh vào hai bên mạn thuyền, vầng trăng đã bị áng mây đen che khuất từ lâu, mưa rơi lất phất, tiếng sấm chớp vang dội không thôi.
"Cô muốn làm gì?"
Lâm Ngọc Yên lùi ra sát lan can của du thuyền, cô sợ hãi nhìn người trước mặt, đó là trợ lý của Trương Thể Loan - La Phương Mỹ, cô ta đang cầm một con dao, vẻ mặt hung thần át sát như thể muốn giết chết cô.
Tầm hơn mười phút trước, có người để lại lời nhắn nói muốn gặp cô ở ngoài boong tàu, nhưng trong thư không nói rõ đó là ai, dự cảm có chuyện không lành nên cô đã phớt lờ lời nhắn đó, tuy nhiên, không phải lúc nào cô muốn là cũng như ý nguyện. Khi cô định đi đến chỗ Phó Thần nói chuyện này thì đột nhiên có người bịt miệng cô lại, lôi cô ra ngoài.
Lâm Ngọc Yên muốn tìm đường chạy thoát, nhưng ngoài boong tàu lúc này đứng đầy vệ sĩ do Trương Thể Loan chỉ thị không được để cô bỏ trốn. Phó Thần vẫn đang bị Trương Thể Loan giữ chân ở bên trong du thuyền, cho dù cô có la hét cũng không ai nghe thấy.
Ùm!
Âm thanh vật nặng vừa rơi xuống biển vang lên rồi biến mất nhanh chóng, La Phương Mỹ bỏ con dao trên tay xuống, cô ta vội chạy đến lan can nhìn xuống dòng nước lạnh lẽo, khóe miệng cô ta nhếch lên tạo thành một nụ cười man rợ, cô ta quan sát động tĩnh dưới nước, mặt biển êm ả không có động tĩnh gì, cô ta ở đó chờ hơn ba mươi phút rồi mới bỏ đi.
Lần này, Lâm Ngọc Yên không chết vì bị đâm thì cũng chết đuối...
Trở lại thời gian mấy tiếng trước.
Lâm Ngọc Yên ở trong phòng của khách sạn, cô chuẩn bị kỹ lưỡng để cùng Phó Thần tham dự bữa tiệc trên du thuyền với tư cách bạn gái của hắn. Thật ra cái danh này rất vô thực, Phó Thần muốn cô giả làm bạn gái để tránh Trương Thể Loan viện cớ bám lấy hắn. Lúc đầu khi nghe hắn giải thích sau khi đã nói với quản lý khách sạn là hắn đến vì bạn gái hắn muốn, cô đã cực kỳ kinh ngạc, lúc quản lý rời đi, hắn mới giải thích lý do với cô. Mặc dù không thích chuyện này nhưng đã leo lên lưng cọp thì cô không còn đường lui.
Lâm Ngọc Yên nhìn lại bản thân lần cuối, bộ lệ phục màu tím nhạt tôn lên làn dan trắng trẻo, mái tóc dài thường ngày cũng được búi gọn gàng, Lâm Ngọc Yên còn cài một cây trâm lên tóc, gương mặt bình thường chỉ tô son bây giờ cũng đã thay đổi bằng lớp trang điểm nhẹ.
Lâm Ngọc Yên ngắm mình thật lâu cho đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Cô mang giày cao gót thủy tinh, cầm lấy túi xách rồi mở cửa.
Phó Thần đứng chờ ngoài cửa, hắn mặc chỉn chu bộ lễ phục đen tuyền, mái tóc được vuốt keo thẳng tắp, hắn nhìn Lâm Ngọc Yên không chớp mắt, vốn biết cô rất xinh đẹp lại không nghĩ đến, khi cô trang điểm lên lại càng thêm kiều diễm, dễ dàng làm người khác rung động.
"Chúng ta đi thôi."
Lâm Ngọc Yên mở miệng khiến cho Phó Thần đang chìm trong cơn mộng mị sực tỉnh.
"Ừ!"
Hắn ho khan một tiếng, cầm lấy tay Lâm Ngọc Yên khoát lên tay mình đi đến thang máy.
"Tôi trang điểm, ăn mặc thế này có làm xấu mặt anh không?"
Lâm Ngọc Yên và Phó Thần cùng bước vào thang máy, cô thấp thỏm hỏi khi thấy Phó Thần từ nãy đến giờ cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ.
"Không có, em rất đẹp!"
Phó Thần xấu hổ đáp. Thấy cô xinh đẹp hơn tiên nữ, trong nhất thời Phó Thần không biết nói gì chỉ có thể chìm đắm ngắm nhìn cô thôi.
"Vậy sao!" Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Cảm ơn lời khen của anh, hôm nay anh cũng rất anh tuấn."
"Như vậy chúng ta mới xứng đôi."
Phó Thần cười ẩn ý khi nghe Lâm Ngọc Yên cũng khen ngợi mình.
"Không làm anh mất mặt là được rồi." Lâm Ngọc Yên nói: "Chuyện tôi nói với anh... anh vẫn tin tôi sao?"
"Vì sao tôi lại không tin em?"
Phó Thần hỏi lại.
"Vì tôi nói xấu cô ta." Lâm Ngọc Yên ngập ngừng: "Anh không nghĩ tôi bịa chuyện sao?"
"Lần trước trên mạng lan truyền tin tức Trương Thể Loan đến một quán cà phê, cô ta có thái độ không tốt với người trong quán khiến cho mọi người mắng cô ta một phen, quán cà phê và người bị cô ta xem thường không phải là em sao? Tôi vừa nhìn là biết rồi, chưa nói đến chuyện tôi quá hiểu con người của cô ta như thế nào, nên nếu phải lựa chọn tin em hay cô ta thì tôi vẫn chọn tin em hơn." Phó Thần tường tận giải thích: "Cô ta và Lôi Vân là những người phiền phức, luôn cho rằng bản thân là nhất và luôn nghĩ chỉ có một trong hai mới xứng với tôi."
"Có người yêu thích anh điên cuồng vậy, anh không vui sao?"
Lâm Ngọc Yên đùa cợt.
"Nếu người yêu thích tôi là em thì có lẽ tôi sẽ vui đó."
Phó Thần trêu chọc lại.
"Nghe anh nói vậy, tôi nên vui hay buồn đây?"
Lâm Ngọc Yên phì cười.
"Nên vui vì tôi nghĩ đến em, luôn đứng về phía em." Phó Thần vừa nói xong, đúng lúc cửa thang máy mở ra: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ du thuyền!"