"Phó Thần, cậu có đang nghe anh nói không?"
Câu hỏi của Mạc Lâm khiến cho Phó Thần đang chìm trong cơn mụ mị bừng tỉnh. Trước khi đi gặp anh họ của hắn và Lôi Kiêu, Lâm Ngọc Yên đã tặng cho hắn một cái hôn trên má, cái hôn này đã làm cho toàn bộ tâm trí hắn bay sạch, những suy nghĩ lo lắng về chuyện của cô hay tất cả mệt mỏi hoàn toàn tan biến.
Ngoại trừ mấy cái hôn sự cố thì chưa bao giờ Lâm Ngọc Yên chủ động thân mật với hắn, điều này có phải đang nói với rằng cô đã có tình cảm và chấp nhận hắn không?
Suốt buổi, đầu óc hắn vẫn cứ quanh đi quẩn lại câu hỏi này nên những gì đang diễn ra xung quanh không có giá trị tồn tại gì với hắn.
"Tôi vẫn đang nghe, anh nói tiếp đi!"
Phó Thần hắng giọng, cố gắng che lấp sự xấu hổ vì đang nghĩ đến Lâm Ngọc Yên.
"Tôi nói lại, theo tin tình báo, kẻ ám sát Trương Thể Loan đang ở trong tòa nhà kia. Đây là căn hộ của hắn, vốn dĩ mỗi ngày hắn đều ra ngoài đi làm nhưng từ lúc xảy ra chuyện, hắn nhốt mình trong nhà, không đi đâu, không tiếp xúc với ai, không làm việc nhưng mỗi ngày đều có tiền gọi đồ ăn ngon. Mấy cảnh sát tuần tra khu vực này tình cờ biết chuyện này nên âm thầm theo dõi rồi báo lại cho cảnh sát thành phố." Mạc Lâm liếc nhìn Phó Thần một cái ý bảo "tập trung nghe tôi nói" rồi nói tiếp: "Hắn tên là Tần Mộc, từng vào tù mấy lần vì tội hành hung, lúc trước là côn đồ có tiếng, ngoại trừ giết người, cưỡng bức thì chuyện gì hắn cũng làm rồi. Lần này là hắn được một người thần bí thuê với giá cao để đi giết Trương Thể Loan trong bệnh viện, hắn có vóc dáng giống con gái nên dễ dàng giả dạng y tá mà không ai nhận ra hắn là đàn ông."
Mạc Lâm nói thêm: "Bọn anh đã điều tra số tiền người thần bí kia chuyển khoảng cho Tần Mộc rồi, là từ ngân hàng Thụy Sĩ để lấy được thông tin ở ngân hàng này là điều cực kỳ khó khăn."
"Chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ như vậy dĩ nhiên kẻ chủ mưu đã tính đến chuyện sẽ bị điều tra. Yên Yên không thể bị tội danh này đeo bám, có cách nào tra ra danh tính kẻ đứng sau càng sớm càng tốt không? Chưa kể trong chuyện này còn có sự quấy nhiễu của Trương Giác, không kết thúc sớm chắc chắn không có ngày bình yên."
Phó Thần châm một điếu thuốc lạnh giọng.
Hiện tại hắn, Mạc Lâm và Lôi Kiêu đang đứng trước một khu chung cư cũ kỹ nằm ở phía Nam thành phố Hoa, tòa chung cư này đang nằm trong dự án khai phá của thành phố, rất nhiều người dân sống ở đây đã chuyển đi, chỉ còn lại vài hộ dân sinh sống.
Khu vực phía Nam thành phố tương đối nghèo, người dân chủ yếu sống bằng nghề lao động tay chân nên không dư dả gì mấy, mặc dù chính phủ đã hứa sẽ hỗ trợ nơi ở, tuy nhiên mấy hộ dân này lại không đồng ý với mức giá mà chính phủ đưa ra.
Đêm khuya vắng lặng, tiếng muỗi kêu như tiếng sáo, nhóm người của Phó Thần phải chuẩn bị kem chống muỗi và mặc áo khoác dày để không bị sương đêm lạnh lẽo ẩm ướt thấm vào da thịt, mặt đất đầy cỏ dại thi thoảng lại xuất hiện vài loài bò sát đáng sợ.
Đèn đuốc nơi này lập lòe mờ ảo, bóng đèn đường cũ kỹ tỏa ra ánh sáng ố vàng là nguồn sáng duy nhất để mọi người có thể nhìn thấy. Các phòng chung cư đã tắt đèn từ sớm, không có một căn hộ nào còn người thức khuya như căn hộ của tên Tần Mộc đang bị theo dõi.
Mạc Lâm mang theo mấy cảnh sát tinh nhuệ mai phục, sở dĩ họ biết chính xác Tần Mộc là vì trước đó hắn bị cảnh sát tuần tra theo dõi, bắt gặp liên lạc với kẻ chủ mưu ở quán cà phê, tuy nhiên vì một vài sơ sót nên bị lộ khiến Tần Mộc và người chủ mưu kia chạy thoát.
Người chủ mưu gặp Tần Mộc đã cải trang nên dù có phác họa được cũng không thể nhận dạng được hắn.
"Chúng ta có nên bắt hắn ép hắn khai ra người đứng sau không? Chờ đợi thế này cũng không phải là cách tốt."
Lôi Kiêu mất kiên nhẫn nói.
"Có hai cảnh sát đã thành công đột nhập nhà của Tần Mộc rồi, chỉ đợi thời cơ phát tín hiệu cho chúng ta thôi. Lúc gọi hai người đến đây tôi đã chuẩn bị xong mọi chuyện rồi!"
Mạc Lâm bình tĩnh đáp.
Mạc Lâm là một cảnh sát cấp cao ở thủ đô, lần này hắn được Phó Thần nhờ cậy nên bay về thành phố Hoa phối hợp với cảnh sát thành phố để giúp đỡ. Mạc Lâm đã nghe qua chuyện của em họ với Lâm Ngọc Yên, hắn thấy Phó Thần rất đáng đời khi đã không biết trân trọng những gì đã có.
Bây giờ thì bục mặt theo đuổi lại người ta!
Sau hôm Lâm Ngọc Yên bị bắt, Phó Thần đã điện thoại cho Mạc Lâm, nhà họ Mạc không sống ở thành phố Hoa mà chủ yếu sống ở thủ đô nước A, các thành viên của nhà họ Mạc đều là cán bộ cấp cao của chính phủ, ở quân đội và cảnh sát đều nắm giữ quyền lực rất lớn, hỗ trợ cho Phó Thần rất nhiều trong công việc.
"Đột nhập vào hang ổ tội phạm không sợ sẽ bứt dây động rừng sao?"
Phó Thần nhíu mày hỏi.
"Có đôi lúc nên đánh liều một lần, không vào hang cọp sao bắt được cọp chứ?" Mạc Lâm cười: "Đi thôi, chúng ta di chuyển nhẹ nhang lên đó!"
Mạc Lâm vừa nhìn thấy tín hiệu được phát ra từ đồng đội, hắn và tất cả những người bên dưới đi vào bên trong tòa nhà.
Tòa nhà này đã quá cũ nên không có bảo vệ hay quản lý, lối lên các tầng duy nhất là lối thang bộ, nơi Tần Mộc ở là tầng tám, dãy hành lan tối tăm, ẩm mốc, những bậc cầu thang dù được làn từ bê tông nhưng lại rung chuyển không ngừng mỗi khi nhóm người Phó Thần đi qua đó.
Tầng tám chưa phải là tầng cao nhất, trên đó còn có hai tầng nữa và sân thượng, mỗi tầng có sáu căn hộ, căn hộ của Tần Mộc nằm ở chỗ cuối cùng, trong góc của tầng tám.
Phía trước mỗi căn hộ là lớp cửa sắt đóng kín, kế đó là một cái cửa gỗ mục nát, nhóm người vừa đi tới, chưa kịp làm gì thì cánh cửa ấy đã tự động mở ra, một trong hai người cảnh sát đột nhập mặt mũi đầy máu bám vào cửa sắt hét lớn:
"Mau chạy đi, nơi này sắp nổ rồi!"
Ngay sau đó, không chờ nhóm người Phó Thần kịp phản ứng, một tiếng nổ lớn đã vang lên khiến cho thành phố Hoa có một đêm mất ngủ.