"Em còn chưa ngủ sao? Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em nên nghỉ ngơi nhiều mới phải."
Phó Thần đưa áo khoác và cặp hồ sơ cho Lưu Tùng vừa nới lỏng cà vạt, vừa hỏi.
"Tôi ngủ cả ngày rồi nên không ngủ được nữa nên đợi anh về để nói chuyện với anh." Lâm Ngọc Yên mỉm cười trả lời, cô rót cho hắn một ly nước lọc, để trước mặt hắn nói tiếp: "Mẹ tôi nấu rất nhiều món, nói là muốn tẩy trần cho tôi, chắc anh cũng đói rồi phải không, anh uống nước, lên phòng tắm rửa thay đồ rồi tôi sẽ mang lên cho anh."
"Những chuyện này em để quản gia và người giúp việc làm là được rồi, không cần phí sức vậy đâu!"
"Không sao, đây là việc tôi muốn làm mà, tôi còn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ cho tôi."
"Giúp em là chuyện tôi cam tâm tình nguyện làm, không cần nói đến ơn nghĩa. Tôi lên phòng thay đồ rồi sẽ xuống đây ăn tối, em không cần mang lên cho tôi đâu."
"Vậy cũng được, tôi đi hâm nóng đồ ăn."
Lâm Ngọc Yên lại mỉm cười, cô nhanh chân đi vào nhà bếp để Phó Thần không thể ngăn cản. Từ hôm cô xảy ra chuyện, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức giúp cô không chịu thiệt thòi ở phía cảnh sát hay là đám phóng viên đang bủa vây. Thật sự thì cô không biết nên làm sao trả ơn cho hắn, cách duy nhất cô có thể làm là giúp hắn làm mấy việc lặt vặt, linh tinh.
Phó Thần nhìn theo bóng dáng của Lâm Ngọc Yên đi vào trong bếp, hắn khẽ thở dài, mặc dù cố ngăn cản nhưng thấy cô cương quyết hắn cũng không còn cách nào khác là thỏa hiệp với yêu cầu của cô.
(................)
Ba mươi phút sau.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa, Lâm Ngọc Yên tự tay chuẩn bị bát đĩa, bày biện mọi thứ. Những món này là mẹ cô dành cả buổi chiều để làm tẩy trần cho cô, cô đã nhân lúc mẹ mình không chú ý dành phần lại cho hắn.
Tuy rằng nhà họ Lâm được Phó Thần giúp đỡ rất nhiều nhưng ấn tượng của họ dành cho hắn vẫn rất xấu. Suốt bữa ăn, không ai đề cập gì đến hắn, bố và ông nội còn luôn căn dặn ở nhờ nhà người khác phải giữ lễ, mang ơn và báo đáp không nhất thiết phải dùng đến tình cảm để đáp trả.
Ý tứ của họ rất rõ ràng, Lâm Ngọc Yên cũng không nói gì thêm, cô im lặng ăn cơm, trong lòng có cảm giác gì đó khác lạ, rất chua xót... nếu là trước đây cô sẽ lên tiếng phủ nhận, nhưng mà bây giờ...
Lâm Ngọc Yên thôi không nghĩ nữa, cô bày ra mấy đĩa cuối cùng, người hầu trong nhà đã được Lưu Tùng cho nghỉ từ lâu dưới sự nài nỉ của cô, không gian nhà ăn tĩnh lặng, chỉ có cô và Phó Thần sắp tới sẽ đơn lẻ ở với nhau.
Không biết tại sao bỗng dưng cô lại thấy vô cùng hồi hộp.
Đây không phải lần đầu cả hải ở riêng với nhau cơ mà?
"Người giúp việc trong nhà đâu hết rồi? Sao chỉ có mình em ở đây?"
Giọng nói của Phó Thần vang lên kéo Lâm Ngọc Yên về thực tại.
"Tôi nói với Lưu quản gia để bọn họ đi nghỉ rồi, là ý của tôi, anh đừng trách họ!"
Lâm Ngọc Yên giật mình, vội vàng giải thích.
"Tôi không phải người không hiểu lý lẽ nên em không cần sợ hãi, trong mắt em, lúc nào tôi cũng là người ngang ngược không biết phân biệt đúng sai hả?"
Phó Thần kéo ghế ngồi xuống buồn cười nhìn Lâm Ngọc Yên.
"Ừ thì... đúng vậy đấy!" Lâm Ngọc Yên khẳng định, sau đó cô còn bổ sung thêm: "Đâu chỉ có thế, anh còn bá đạo, độc đoán, đáng ghét, lạnh lùng, làm nhiều chuyện thất đức nữa!"
"Yên Yên, em nói vậy khiến tôi đau lòng đấy! Thì ra đối với em tôi xấu xa như thế à?"
"Lúc trước đúng là vậy mà..."
Lâm Ngọc Yên ngập ngừng.
"Lúc trước là vậy, còn bây giờ thì sao?"
Phó Thần gặng hỏi.
"Bây giờ thì anh tốt hơn nhiều rồi. Ừm, ít nhất là đối với tôi khá tốt."
Lâm Ngọc Yên thành thật trả lời còn bổ sung thêm về sau.
"Em biết tôi tốt với em là được rồi. Yên Yên, tôi biết ấn tượng của tôi đối với em rất xấu, nên tôi chưa bao giờ mong em chấp nhận tình cảm của tôi ở hiện tại, những gì tôi làm là tự nguyện, em không cần cảm thấy áy náy rồi nảy sinh lòng thương hại với tôi đâu!"
"Không phải đâu, tôi không có thương hại anh! Thật ra tôi..."
Lâm Ngọc Yên định nói bản thân có thiện cảm với Phó Thần rất nhiều, nhưng cô còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt.
Người gọi đến là Lôi Kiêu, Lâm Ngọc Yên nghe Lâm Đình Vũ nói để giúp cô nên Phó Thần và Lôi Kiêu đang hợp tác với nhau, bây giờ hắn ta gọi đến, chắc chắn là có tin tức về chuyện liên quan đến vụ án của cô.
Quả nhiên, Phó Thần vừa nghe xong điện thoại vội vàng đứng dậy.
"Xin lỗi em, Yên Yên, tôi có việc phải ra ngoài, bữa tối này không thể ăn rồi, em đừng giận tôi nhé?"
"Tôi biết anh đang lao lực vì chuyện của tôi, tôi không giận anh đâu, nhưng mà anh bỏ bữa như vậy liệu có ổn không?"
Lâm Ngọc Yên lo lắng hỏi.
"Nếu sợ tôi không đủ thể lực và tinh thần giải quyết chuyện của em thì hôn tôi một cái đi, tôi sẽ lấy đó làm động lực!"
Phó Thần cười đùa nói.
Lâm Ngọc Yên nghe xong đầu tiên là kinh ngạc sau đó là sự im lặng đến đáng sợ. Sợ cô nổi giận, Phó Thần vội vã giải thích:
"Tôi nói đùa thôi, em đừng có..."
Xem là thật...
Lời còn chưa nói xong đã bị ngắt ngang bằng một cái hôn má, lần này đến lượt Phó Thần kinh ngạc, hăn mở to mắt nhìn Lâm Ngọc Yên đang e thẹn nhưng vẫn cố tỏ ra là không có gì.
"Thần, sau khi anh làm xong chuyện của mình, tôi có chuyện muốn nói với anh!"