Buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Phó được diễn ra long trọng, khắp nơi ở Phó gia nhà cũ được trang hoàng lộng lẫy, người hầu tất bật ngược xuôi chuẩn bị mọi thứ để bữa tiệc được suông sẻ, Phó phu nhân là người chỉ đạo bữa tiệc này, bà cần phải xem xét thận trọng tất cả mọi thứ.
Như thường lệ hàng năm, các danh gia vọng tộc và đối tác làm ăn với Phó Thị đều được mời đến, mới hơn sáu giờ chiều mà đại sảnh đông người đến dự, các vị phu nhân tụ tập lại một chỗ để trò chuyện, không khí tiệc thọ ồn ào náo nhiệt, ai nấy cũng đang chờ đợi sự xuất hiện của ông cụ Phó để chúc mừng ông thọ thêm một tuổi.
Phó Thần cũng là tâm điểm chú ý, bởi vì địa vị trong giới kinh doanh nên bất kỳ ai cũng muốn thiết lập quan hệ, hai năm nay mỗi khi nhà họ Phó có tiệc, Phó Thần chưa từng xuất hiện lần nào, mọi người đều nói do hắn không thích cô vợ họ Lâm kia nên cố tình tránh né, lần này nghe được tin hắn cũng có mặt và đã ly hôn, không ít người mang theo con gái, em gái đến chỉ mong có cơ hội lọt vào mắt hắn.
Thật ra nếu có thể làm bạn đồng hành với hắn sẽ rất vinh quang, tuy nhiên không ai có cơ hội này vì nghe nói hắn đã tìn được bạn đi cùng, danh tính người bạn này vô cùng bí ẩn, có điều tra thế nào cũng không thể tra ra đó là con cái nhà ai.
Tất nhiên đó là với người ngoài không biết, chứ người trong cuộc như Lâm Đình Vũ hay Lôi Kiêu đều biết bạn nữ kia là ai. Đã rất lâu không gặp Lâm Ngọc Yên, đây là lần cuối cùng Lôi Kiêu dùng thân phận người độc thân để đối mặt với cô, sau hôm nay, hắn phải đính hôn với tiểu thư nhà họ Hoắc vì dòng chính của nhà họ Lôi cũng như vì bước đường thăng tiến của bản thân hắn.
Thực ra nếu được chọn lựa, Lôi Kiêu sẽ không bao giờ đi con đường này, tự do, hạnh phúc của hắn phải do hắn định đoạt.
Hôm nay Lôi Vân và Trương Thể Loan cũng đến, còn có Đường Liên Hoa đại diện cho nhà họ Đường ở hải ngoại, Lôi Kiêu đoán bữa tiệc này sẽ không diễn ra suông sẻ và cũng mong Lâm Ngọc Yên có thể bình yên vượt qua. Nếu như một trong số những người này lại tìm cách ám hại cô thì hắn sẽ không bỏ qua cho ai thêm một lần nào nữa.
Đây cũng là chuyênh cuối cùng Lôi Kiêu có thể làm vì Lâm Ngọc Yên.
Bảy giờ tối.
Đèn đuốc đã được thắp sáng, ông cụ Phó được Phó lão gia và Phó phu nhân dìu ra ngoài, Phó Hoàng, Phó Khải và mấy người họ hàng cũng xuất hiện, khách khứa đã đến đông đủ, chỉ còn Phó Thần là chưa thấy có mặt.
Bảy giờ mười lăm tối.
Chiếc Maybach dừng lại ở cổng, Phó Thần lịch sự giúp Lâm Ngọc Yên mở cửa xe, hôm hay hắn mặc bộ lễ phục màu xanh đậm vô cùng hợp với bộ vây áo màu lam của Lâm Ngọc Yên.
Cánh cổng nhà cũ được mở, hắn cùng Lâm Ngọc Yên đi vào, Lương Tuấn nhận nhiệm vụ lái xe vào bãi, tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý lên hai người họ.
Những tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu xuất hiện, Lâm Ngọc Yên không phải là người xa lạ trong các buổi tiệc, cộng thêm chuyện hai năm nay cô luôn là tâm điểm mỗi khi nhà họ Phó có chuyện vui, bây giờ đi cùng Phó Thần với tư cách bạn đồng hành mặc dù đã ly hôn là chuyện cực kỳ mới mẻ.
Đại sảnh càng ồn ào, lời bàn tán ngày một to hơn, những lời này còn lớn đến nỗi ở xa như ông cụ Phó còn nghe thấy.
Sợ Lâm Ngọc Yên xấu hổ, Phó Thần khẽ trấn an cô, đổi lại là nụ cười bình tĩnh của cô dành cho hắn.
"Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ."
Phó Thần cười nói.
"Ông cụ Phó, chúc ông sinh nhật vui vẻ." Lâm Ngọc Yên lễ phép: "Đây là quà con và Thần đã chọn cho ông, hy vọng ông sẽ thích."
Lâm Ngọc Yên đưa đến trước mặt ông cụ Phó một hộp quà màu đỏ được gói rất tỉ mỉ, món quà này là một bức tượng phật làm bằng ngọc quý, Lâm Ngọc Yên tốn một ngày đi khắp các khu đồ cổ để tìm mua nó.
"Cảm ơn con Yên Yên. Nào nào, ngồi xuống để ông xem, lâu rồi không gặp con vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cô gái xinh đẹp, hiền ngoan, chẳng bù cho thằng cháu bất hiếu này, ngay cả thời gian ăn cơm cùng ông cũng không có." Ông cụ Phó vui vẻ, ông nhìn Lâm Ngọc Yên rồi lại nhìn Phó Thần tò mò hỏi: "Con và thằng cháu bất hiếu này rốt cuộc là...?"
"Con đang theo đuổi lại cô ấy!"
Không đợi Lân Ngọc Yên trả lời, Phó Thần đã nói trước, âm lượng của hắn không nhỏ, những người xung quanh nghe rất rõ ràng, không chỉ vậy, lúc hắn trả lời còn cố ý ôm vai của Lâm Ngọc Yên đồng thời quét mắt qua những kẻ nhiều chuyện xì xầm to nhỏ.
"Ồ đang theo đuổi lại à? Ra là thằng cháu bất hiếu này mất rồi mới biết trân trọng đó hả?"
Ông cụ Phó vuốt râu nói.
"Vâng vâng, đúng vậy, con mất vợ rồi mới thấy hối tiếc, ông không thích con theo đuổi lại cháu dâu ưng ý của ông à?"
Phó Thần nhướn mày hỏi lại.
"Ông rất thích." Ông cụ Phó cười: "Nhưng Yên Yên đừng để thằng cháu bất hiếu này dễ dàng theo đuổi được nhé, phải dày vò nó thật nhiều bù lại những gì nó từng gây ra cho con."
Ông cụ Phó lại nhìn qua Lâm Đình Vũ cố ý làm lơ sự xuất hiện của Phó Thần và Lâm Ngọc Yên: "Nhà họ Lâm có biết chuyện này không?"
"Lâm tổng biết, còn những người khác thù con không rõ."
Phó Thần nhún vai trả lời.
"Vậy à..." Ông cụ Phó trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Lựa thời gian đến nhà họ Lâm gặp lão Lâm bên đấy nói chuyện đi, đừng có chơi trò lén lút vụn trộm."
"Ông, không cần gấp vậy đâu, con và Thần vẫn chưa có gì cả."
Lâm Ngọc Yên ngăn cản.
Thật sự thì cô không dám tưởng tượng ra viễn cảnh ông nội, bố mẹ khi gặp Phó Thần sẽ như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều là họ sẽ không dùng thái độ niềm nở để đón tiếp.
"Trước tiên con phải theo đuổi được cô ấy đã, được rồi ông nội, bọn con cũng không làm phiền ông nội, con và cô ấy đi chào hỏi vài người bạn đã."
"Đi đi, đi đi, nhớ chút nữa quay lại cùng dùng bữa là được."
Ông cụ Phó phất tay.
Ngay lặp tức Phó Thần đỡ Lâm Ngọc Yên đứng dậy rồi đi ra khỏi chỗ của ông cụ, hắn nhận ra sự khó xử của Lâm Ngọc Yên, ở thêm một lúc không biết ông cụ Phó sẽ nói những gì, cách tốt nhất là nên bỏ đi trước đã.