"Yên Yên, Yên Yên, em có nghe tôi nói không?"
Phó Thần chau mày gọi Lâm Ngọc Yên mấy tiếng.
Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối đến giờ tâm trí của cô cứ để đâu đâu, hoàn toàn không tập trung vào chuyện hắn đang nói. Mấy ngày nay bận rộn không có thời gian gặp mặt, hôm nay mới dư giả một chút thì giờ hẹn ăn cơm với cô.
"Sao? Anh... nói gì cơ?"
Lâm Ngọc Yên ngây người hỏi lại.
Sau buổi nói chuyện với Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên, đầu óc của Lâm Ngọc Yên suốt ngày quanh quẩn chuyện cô có tình cảm gì với Phó Thần hay không, nhiều ngày suy nghĩ, Lâm Ngọc Yên vẫn cứ lẩn quẩn giữa chuyện đồng cảm với yêu đương, thật sự bản thân cô cũng không thể xác định được đâu mới là suy nghĩ chính xác.
"Em không khỏe sao? Từ lúc gặp em đến giờ tôu thấy em không chú tâm vào buổi hẹn này lắm, hay là em không muốn ăn cơm cùng tôi nên tâm trạng mới miễn cưỡng không vui như vậy?"
Âm giọng khi hỏi câu cuối của Phó Thần thay đổi rõ rệt, rõ ràng là hắn không vui cùng với đó là sự thất vọng tràn trề. Lâm Ngọc Yên biết thời gian của Phó Thần rất quý giá, nhất là sau chuyện Phó Hoàng gây ra, hắn vẫn còn đang thay người anh trai đó dọn tàn cuộc.
"Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi suy nghĩ một số chuyện gần đây gặp phải thôi, tôi gần đây anh không rảnh rỗi, có được bữa ăn này cũng không dễ dàng gì, tôi không hề miễn cưỡng ăn tối với anh!"
Lâm Ngọc Yên vội giải thích, mặc dù không nói rõ bản thân đang suy nghĩ chuyện gì nhưng cô cũng không muốn có hiểu lầm đáng tiếc nào xảy ra với cả hai.
"Gần đây em gặp rắc rối gì sao? Nói tôi nghe xem, biết đâu tôi có thể giúp em giải quyết."
"Cũng không có gì quan trọng, chút chuyện nhỏ thôi, đợi vài ngày nữa tôi suy nghĩ thông suốt sẽ tự giải quyết." Lâm Ngọc Yên chuyển chủ đề: "Còn anh thì sao? Chuyện của anh trai anh giải quyết đến đâu rồi?"
"Giải quyết được một nửa rồi, sau hôm em đến biệt thự tìm tôi, tôi đã đi gặp đối tác, thương lượng với ông ấy, cho ông ấy chút lợi ích khi hợp tác với Phó Thị, cộng với việc mẹ tôi đến cầu xin nên ông ấy mới rút đơn kiện, gần đây tôi với ông ta đang bàn dự án mới, và ông ta còn muốn..." Phó Thần dừng lại một chút nhìn Lâm Ngọc Yên mấy giây rồi nói tiếp: "Muốn gả con gái của ông ta cho tôi."
Lâm Ngọc Yên chấn động, nụ cười vẫn luôn ở trên môi cô đông cứng lại, rất gượng gạo, sự thay đổi trên mặt cô rất rõ ràng, Phó Thần không cần dùng thuật độc tâm cũng biết suy nghĩ của cô.
Xem ra trong lòng cô đã có một vị trí dành cho hắn.
Lời hắn nói cũng không phải gạt cô, quả thực đối tác kia muốn liên hôn với hắn, tuy nhiên hắn đã kiên định từ chối, nhưng đối tác hình như không bỏ cuộc, ông ta âm thầm sắp xếp một buổi gặp mặt cho con gái, khi biết chuyện này hắn đã vội vàng từ chối và hẹn ăn cơm với Lâm Ngọc Yên.
Dĩ nhiên chuyênh này hắn không thể để cô biết được, bằng không cô sẽ nghĩ bản thân là lốp dự phòng của hắn.
"V-vậy sao, anh có số đào hoa quá nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên cố trấn tĩnh bản thân mỉm cười nói chuyện.
"Có số đào hoa đến mấy cũng không bằng cái gật đầu đồng ý cho tôi cơ hội ở bên em. Yên Yên, trong lòng tôi chỉ có em thôi."
Khi nói, Phó Thần còn cố ý đưa tay nắm chặt tay của Lâm Ngọc Yên để trên bàn.
"Nhưng mà tôi..."
"Tôi nói rồi, tôi có thể chờ em. Tôi không ép buộc em chấp nhận tôi ngay lặp tức."
"Thật ra... Phó Thần, tại sao anh lại yêu thích tôi vậy?"
"Tôi cũng không biết. Ban đầu vì em cứu tôi nên tôi mới chú ý đến em, sau đó tiếp xúc với em một thời gian dài nên tôi nảy sinh tình cảm với em, nếu tôi biết tại sao tôi lại yêu em thì tôi đã ngăn tình cảm nảy nở này từ lâu rồi, tôi biết rất rõ trong lòng em luôn có cái gai về hôn nhân thất bại của chúng ta."
Phó Thần cười buồn nói.
Lâm Ngọc Yên cũng im lặng không nói gì. Đúng là lúc đầu cô tránh Phó Thần còn không kịp, thậm chí lúc Lâm Đình Vũ xảy ra chuyện cô còn tát hắn một cái, khi ấy biết rõ hắn là người duy nhất cứu được anh cô, cô cũng chần chừ lưỡng lự, quãng thời gian khi ở cạnh nhau cho đến lúc hắn bị đâm nhập viện, tâm trạng của cô không hề vui vẻ gì, có lúc còn căm hận hắn đến cùng cực.
Dần dà về sau, hảo cảm với hắn mới dần nảy mầm, và hiện tại là cô đang phân vân không biết bản thân có yêu hắn hay không.
Mới qua vài tháng mà mọi thứ xoay chuyển, thay đổi đến chóng mặt.
"Không nói chuyện này nữa, ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của ông nội tôi, em có muốn làm bạn đồng hành với tôi đến bữa tiệc không? Nhà họ Lâm cũng được mời đến dự nên nếu em thấy ngại không đi cùng tôi cũng không sao, miễn là đến lúc đó em chịu khiêu vũ với tôi trong bản nhạc đầu tiên là được."
Phó Thần thay đổi nội dung cuộc trò chuyện để không khí bớt tĩnh lặng.
"Tôi có thể làm bạn đồng hành với anh, nhưng chỉ sợ lúc đó hai chúng ta sẽ trở thành tâm điểm trà dư tửu hậu thôi. Anh biết đó, suốt hai năm kết hôn, chúng ta chưa bao giờ dự tiệc cùng nhau."
"Tôi không ngại, ngược lại tôi còn muốn để họ thấy trước kia tôi sai trái, ngu ngốc thế nào." Phó Thần lại nói: "Chỉ cần em đồng ý, mọi thứ khác tôi sẽ lo liệu."
"Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không còn lý do gì để từ chối. Về phía nhà họ Lâm chắc anh tôi sẽ đi, tôi giải thích với anh tôi là được, dạo gần đây anh ấy cũng không cấm đoán tôi nữa."
Lâm Ngọc Yên nói thêm: "Anh cũng nhớ bảo vệ tôi khỏi mấy số đào hoa của anh, nếu bọn họ liên kết hại tôi trong bữa tiêch thì tôi không ứng phó nổi đâu."
Câu này nửa đùa nửa thật.
"Em yên tâm, tôi không để chuyện đó xảy ra đâu, ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị mấy mẫu lễ phục cho em lựa chọn, tôi sẽ nói Lương Tuấn mang mẫu đến quán cà phê cho em."
"Cảm ơn anh, tôi biết rồi."