"Mẹ, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Phó Thần đặt tập tài liệu vừa mới xem xong xuống bàn, ngẩn đầu đối diện với Phó phu nhân trầm giọng hỏi.
Từ khi Phó Hoàng một mực muốn được chia quyền quản lý ở Phó Thị thì Phó Thần cũng đã nhường nhịn, lùi một bước để Phó Hoàng chen chân vào chức vị Tổng giám đốc Phó Thị. Phó Thần cũng không còn quan tâm đến công việc nhiều vì chuyện gì Phó Hoàng cũng dành làm cho bằng được. Mấy ngày trước khi cùng Lâm Ngọc Yên đi du lịch, Phó Hoàng còn cướp cả mối làm ăn hắn đang bàn bạc với đối tác. Chuyện này đã khiến Phó Thần rất phẫn nộ, muốn tìm Phó Hoàng để tính sổ, nhưng trưởng bối trong nhà lại ngăn cản, mấy người già đó ai cũng nói nên để Phó Hoàng thử sức, giành được mối làm ăn trên tay hắn là có bản lĩnh, bọn họ còn được dịp mỉa mai hắn... kết quả là lúc này lại kêu mẹ hắn đến cầu xin hắn ra mặt giải quyết,dọn dẹp hậu quả do Phó Hoàng gây ra, vì chuyện này chẳng những khiến đối tác mất lòng tin còn khiến Phó Thị chịu lỗ mấy chục tỷ.
Tình hình thiệt hại còn nghiêm trọng hơn lần dự án bị tiết lộ do Lâm Đình Vũ phụ trách.
Chiều hôm qua còn đang ở ngoài biển nướng đồ ăn với Lâm Ngọc Yên, Phó Thần đã nhận được tin tức này, đến tối Lưu Tùng lại gọi điện nói mẹ hắn đến biệt thự tìm, không cần nghĩ nhiều cũng biết nguyên nhân là gì. Tất cả mọi người trong nhà họ Phó lúc nào cũng vậy, chỉ biết thiên vị Phó Hoàng, mặc kệ người anh trai kia làm gì thì hắn cũng là người thu dọn tàn cuộc.
"A Thần, con cũng thấy rồi đó, anh con..."
"Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, lần trước Lâm Đình Vũ cũng phải ngồi tù mấy ngày thì lần này để anh ta cũng ngồi vài ngày đi."
Phó Thần thong thả châm một điếu thuốc chậm rãi cắt ngang lời cầu xin của Phó phu nhân.
Phó Hoàng không phải con ruột của bà nhưng bà lại yêu thương tên ấy còn hơn cả Phó Thần.
"Sao con lại nói như vậy, dù sao đó cũng là anh trai con mà, con không cứu nó thì ai có thể cứu nó đây?"
Phó phu nhân nài nỉ.
"Mẹ, anh ta có xem con là em trai không? Lần nào có chuyện tốt cũng là anh ta giành làm, chuyện xấu thì bắt con ra mặt giải quyết, con không rãnh rỗi như mẹ nghĩ đâu. Mẹ có thể nhờ ông ngoại hay mấy anh em họ, họ giúp được thì giúp, còn không giúp thì mẹ nên chọn một buồng giam tốt cho anh ta đi là vừa." Phó Thần lạnh nhạt: "Lúc anh ta cướp dự án của con, mẹ và mọi người ủng hộ thế nào thì bây giờ mẹ và họ tự đi mà cứu. Con không nhân từ rộng lượng với kẻ đâm sau lưng con vậy đâu."
Không chờ Phó phu nhân nói tiếp, Phó Thần liền cầm áo khoác đi lên phòng ngủ mặc kệ mẹ mình đang hụt hẫng ra sao.
Biệt thự rộng lớn, phòng khách cũng rộng lớn, Phó phu nhân thất vọng ngồi một chỗ không nhúc nhích, nếu có thể nhờ nhà mẹ của bà thì bà còn đến tìm Phó Thần để làm gì, vốn dĩ chuyện Phó Thần bị đối xử bất công luôn là cái gái trong lòng của bố bà, khi vừa xảy ra chuyện, người đầu tiên bà gặp là ông ấy, nhưng mà...
Phó phu nhân thở dài.
Những người hầu trong biệt thự đi đi lại lại làm việc của mình, không một ai dám liếc mắt nhìn Phó phu nhân ngồi trầm ngâm ở phòng khách. Trước kia, quan hệ giữa Phó phu nhân và Phó Thần không đến nỗi xấu, nhưng từ khi bà ủng hộ cho Phó Hoàng, mọi thứ đã không còn như xưa.
"Phu nhân, bà có ở lại dùng bữa không?"
Lưu Tùng kính cẩn hỏi.
"Không cần đâu, tôi sẽ đi ngay kẻo A Thần nhìn thấy tôi lại ăn không ngon, tôi có lỗi với A Thần nhiều rồi, không thể để nó lại khó chịu nữa."
Phó phu nhân cười gượng.
Phó phu nhân cầm túi xách đứng lên định ra về, Lưu Tùng nhìn bà không vui vẻ, cũng không đành lòng, hai mẹ con đâu cần đến mức vì một người ngoài như Phó Hoàng làm cho rạn nứt tình cảm chứ?
"Phu nhân, bà có thể đi tìm cô Lâm, nhờ cô Lâm thuyết phục thiếu gia, gần đây quan hệ giữa thiếu gia và cô Lâm cải thiện rất nhiều, mấy ngày trước họ còn đi du lịch cùng nhau đến hôm qua mới về."
"Cô Lâm? Là Ngọc Yên sao?"
"Vâng."
"Hai đứa nó...?"
"Mặc dù thiếu gia không nói gì nhưng hình như thiếu gia đang theo đuổi cô Lâm."
"Vậy sao, tôi biết rồi, cảm ơn ông Lưu Tùng!"
Phó phu nhân như vớ được chiếc phao cứu mạng giữa biển khơi. Bà không hỏi han quá nhiều về chuyện riêng của con trai không biết con trai bà gần đây bắt đầu yêu đương, đối tượng còn là cô gái mà bà thích. Nếu Lâm Ngọc Yên và Phó Thần có thể quay lại với nhau là chuyện rất tốt.
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang buồn rầu vì chuyện của Phó Hoàng vơi đi một nửa, bà lái xe ra khỏi biệt thự, hướng về phía thành thị rồi trở lại nhà cũ nhà họ Phó.
Tuy vừa mới biết Lâm Ngọc Yên có thể khuyên nhủ Phó Thần nhưng bà không vội đến gặp cô ấy. Dù sao cũng đã qua mộ thời gian dài không gặp nhau, bây giờ đường đột hẹn gặp sẽ làm Lâm Ngọc Yên khó xử. Bà cần lựa chọn thời điểm để quan minh chính đại đến tìm cô.