Lâm Thụy muốn có số của Cố Dịch Tân, nhưng dĩ nhiên không có.
Người không có điện thoại, úm ba la cũng không ra số được.
Lâm Thụy mời Cố Dịch Tân đến nhà mình, nhà ở đây đương nhiên không phải nhà chính Lâm gia, mà là nơi chuyên dụng để nuôi tiểu tình nhân.
Cố Dịch Tân suy nghĩ một chút.
Xét thấy trước đó có nhiều hiểu lầm, anh bèn thận trọng đặt vấn đề: "Cái đó, Lâm thiếu nằm trên hay nằm dưới?"
Lâm Thụy sững sờ.
Gã tiêu tiền chơi nam nhân, sao có thể nằm dưới được.
Thế nhưng Dịch Tân lại hỏi như vậy, chắc chắn là có uẩn khuất.
Vì thế, gã chơi tâm nhãn: "Nai Con là 1 à?"
Gật đầu.
Lâm Thụy nghĩ, lừa được người về rồi hẵng nói.
Nên lần đầu tiên trong cuộc đời, Lâm đại thiếu cười tươi như hoa nở: "Anh đây chính là người ở phía dưới."
Nghe vậy, Cố Dịch Tân vui vẻ đi theo.
Một tiếng sau, hai người tới biệt thự của Lâm Thụy ở ngoại ô thành phố.
Cố Dịch Tân ngẩng đầu nhìn lên.
Nhạy bén cảm thấy được nơi này hơi hơi quen.
Nhìn phía đối diện một cái,
Trợn mắt, đây không phải là nơi anh tỉnh lại hay sao?
——————?——————
•
•
•
Lục Minh Thời nghe cấp dưới báo cáo.
Tạm thời, bất luận phẩm vị của Lâm Thụy có trở nên ác tục như thế nào đi chăng nữa, nếu Cố Dịch Tân rơi vào tay Lâm Thụy, vận mệnh chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Đừng nhìn gương mặt phi giới tính của Lâm Thuỵ mà lầm, thực chất hành vi quỷ súc, tình dục càng siêu cấp cực đoan.
Đam mê sử dụng đạo cụ ♂.
Lục Minh Thời cảm thấy nên để cho Cố Dịch Tân bị Lâm Thụy giáo huấn một chút cũng không tồi.
Chờ Lâm Thụy tra tấn Cố Dịch Tân đến nửa sống nửa chết, rồi tìm người cứu anh ra.
Đến lúc đó, Cố Dịch Tân tất nhiên sẽ đối với người cứu mình cảm động rơi nước mắt.
Vẻ mặt nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn nộ ôm đùi lớn gào khóc.
Khi đó...... Thì công bố thân phận thực sự của mình.
Trông thấy Cố Dịch Tân rớt từ thiên đường xuống địa ngục, chắn hẳn sẽ rất thú vị.
Lục Minh Thời cảm thấy ý nghĩ của mình thật đểu.
Không còn một miếng liêm sỉ.
Nói chung, hắn vô cùng vừa lòng với kế hoạch của mình, cũng dự định sẽ kiên quyết thực thi đến cùng.
——————?——————
•
•
•
Cố Dịch Tân phát hiện nơi này rất quen mắt, lâm vào tự hỏi.
Hiển nhiên tác giả của quyển tiểu thuyết này lười nghĩ thêm nhiều địa danh khác.
Cho nên nhân vật bên trong đều sinh sống ở cùng một thành thị.
Hễ ai có tiền, có biệt thự đều ở chung một khu.
Anh rất bội phục tác giả này.
Vấn đề sắp tới là khả năng đụng độ Lục Minh Thời ở chỗ này cao bao nhiêu?
Cố Dịch Tân không giỏi toán, tính không ra.
Lâm Thụy đưa Cố Dịch Tân vào phòng.
Cố Dịch Tân nhạy bén ngửi được một hương thơm ngọt bất thường.
Giống.
Thật giống.
Quá giống.
Giống lúc nguyên chủ bỏ thuốc X Lục Minh Thời.
......
Điều này hợp lý, Cố Dịch Tân nghĩ.
Đến địa danh mà tác giả còn lười cân nhắc. Như vậy càng không thể phí tâm nghĩ nhiều thêm hai cái tên thuốc X.
Cố Dịch Tân ngồi xuống mép giường, chờ Lâm Thụy tắm rửa xong đi ra.
Anh bật chế độ đầu óc gió lốc.
Đã biết:
Một, Lâm Thụy muốn bỏ thuốc mình.
Hai, thuốc Lâm Thụy chuốc cho mình với thuốc nguyên chủ chuốc cho Lục Minh Thời là cùng một loại.
Ba, nguyên chủ muốn Lục Minh Thời OOXX cậu.
Suy luận:
Lâm Thụy muốn OOXX anh.
Điều kiện khác: bản thân đã đồng ý OOXX với Lâm Thụy.
Kết luận: Lâm Thụy cho rằng mình không thật sự muốn OOXX với gã.
Vì sao lại dẫn đến kết quả này?
Cố Dịch Tân đang tự hỏi thì Lâm Thụy chỉ mặc độc cái quần cộc từ phòng tắm ra.
Trong mắt Cố Dịch Tân, Lâm Thụy có cơ bắp hơi mỏng và màu da tái nhợt, kết hợp với gương kia, tuy rằng không phải loại hình anh thích nhất, nhưng cũng thật đẹp mắt.
Bọt nước từ mái tóc chưa lau khô nhỏ giọt trên ngực. Do vừa mới đi ra từ phòng tắm nên trên má nở rộ hai luồng đỏ ửng.
Nhìn thực ngon miệng.
Mà trong mắt Lâm Thụy, mình thân cao mét tám, uy vũ hùng tráng, cười khằn khặc mà 'đánh tới' anh - tiểu mỹ nhân lòng tràn đầy xấu hổ chờ mong được lâm hạnh. Dưới tác dụng của thuốc X đã hoá thành một bãi nước xuân.
Kết quả......
Hết chương 6