Bảo Ninh mơ màng không hiểu.
Quý Hướng Chân lại hỏi nàng: “Bảo Ninh, vì sao muội cho rằng Thanh La phường là cửa hàng may, ai đã nói với muội? Kia là một trong những câu lan viện nổi tiếng nhất ở kinh thành, mỹ nữ ở Dương Châu không thể đếm hết, người ra vào đều là quan to hiển quý. Đại tỷ phu của muội nhìn trúng người tên Tiết Phù ở Thanh La phường! Ta quá uất hận, vì sao trên đời ngày có một nơi như thế, dụ hoặc bao nhiêu nam nhân tới tiêu khiển, chia rẽ bao gia đình hạnh phúc…”
Bảo Ninh không dám nhìn Quý Hướng Chân, nàng cảm thấy mình thẹn đến hoảng.
Thanh La phường do Bùi Nguyên mở, chia rẽ gia đình người ta Bùi Nguyên cũng đóng góp một phần công sức, động đến nỗi đau, Quý Hường Chân che khăn khóc lên, Bảo Ninh không biết nên an ủi nàng ấy thế nào.
Mà lại, Bùi Nguyên còn lừa nàng! Lừa dối mấy lời trẻ con mà nàng cũng tin!
Bảo Ninh nghĩ, nếu Bùi Nguyên không dám nói thẳng, nàng không phải người không có lý thì thôi đi. Nhưng hắn che giấu làm cái gì? Nhất định có quỷ!
Tâm tư nhỏ nhoi của nữ nhân bị dâng lên, bây giờ Bảo Ninh đang suy nghĩ nên dò xét thái độ của Bùi Nguyên thế nào. Vì sao hắn giỏi chuyện chăn gối, còn tìm được nhiều tranh sách như vậy? Hắn học ở đâu? Lại nhớ hắn lúc đứng với tên huynh đệ tốt tên Ngụy Mông kia, xem ra không phải nam nhân của Cố gia, Bùi Nguyên ở cùng hắn học được cái gì tốt thứ. Gần đèn thì rạng, gần mực thì đen…
Bảo Ninh lại nghĩ tới, chuyện này Bùi Nguyên còn có thể lừa nàng, những chuyện khác chẳng lẽ không thể?
Quý Hướng Chân ngồi đối diện với Bảo Ninh, hai người trầm mặc, mỗi người có một tâm tư riêng.
Uống một hớp trà, Bảo Ninh đè những hoài nghi trong lòng xuống, bây giờ nàng cần giải quyết chính sự, chờ tiếp đón Đại tỷ xong, nàng quay về tính sổ với Bùi Nguyên!
Bảo Ninh cầm khăn lau nước mắt, lại gần Quý Hướng Chân, cẩn trọng thuyết phục: “Vậy Đại tỷ muốn làm gì, không lẽ hoan nghênh đón Tiết Phù kia vào cửa? Nói tàn nhẫn một chút, nhưng nhất định không thể giữ đứa bé kia ở lại. Con đầu lòng mà do kỹ nữ sinh, Thế tử bị người ta chế nhạo thì thôi đi, cuộc sống của đại tỷ sau này cũng không tốt. Huống hồ, hai người đã thành hôn nhiều năm, các di nương thiếp thất trong phủ đều không có con, vì sao Tiết Phù đột nhiên có? Nàng ta sinh hoạt ở chỗ kia, mỗi ngày tiếp xúc đủ loại người, chưa chắc đứa bé kia là của Thế tử…”
Bảo Ninh nói những lời này, một phần vì ly gián phu thê bọn họ, một phần xuất phát từ thực tình.
Nàng cảm thấy Quý Hướng Chân không đáng để chịu khổ, bằng gia thất cùng dung mạo của nàng, Giả Linh không phải người tốt nhất.
“Bảo Ninh, Đại tỷ không muốn gạt muội, những điều này ta từng nghĩ qua.” Quý Hướng Chân thở dài, “Nhưng ta còn cách nào khác? Ta không thể hòa ly với hắn. Ta gả cho hắn đã nhiều năm, tuổi xuân đã qua đi, nếu nhất quyết muốn tái giá, nói không chừng gả cho nam nhân không bằng Thế tử, ta lại bị người ta đàm tiếu. Đến lúc đó, ta nên tự xử thế nào?”
Bảo Ninh nắm chặt tay nàng, ân cần nói: “Đại tỷ nói không đúng, hôn nhân lần sau sẽ tốt hơn lần trước! Tỷ nhìn Ngô hoàng hậu và Lưu Bị thời Thục Hán đi, hay Tào Phi và Chân hoàng hậu, còn có Hán Cảnh đế và Vương hoàng hậu, tất cả họ đều thành hôn lần thứ hai! Đại tỷ đoán trước mình phải nhảy vào hố lửa, không vội chạy đi còn muốn mình bị nướng chết mới thấy đau?
Quý Hướng Chân bị lời “hôn nhân lần sau sẽ tốt hơn lần trước” của Bảo Ninh làm chấn động.
Nàng nắm mạng che mặt, lúng túng không nói gì, Bảo Ninh cầm cổ tay nàng, ánh mắt sáng, suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: “Đại tỷ đừng trách ta lắm lời, ta cảm thấy, địa vị của Thế tử khó mà đảm bảo!”
Tiếng lòng của Quý Hướng Chân dần bị nàng nắm bắt: “Muội có ý gì?”
“Thế tử không thể sinh con!” Bảo Ninh không quan tâm đến phương diện khiến người ta đỏ mặt, nàng kề sát tai Quý Hướng Chân phân tích: “Đại tỷ thành hôn với Thế tử được bốn đến năm năm, di nương thông phòng của thế tử không ít, Thế tử ở độ tuổi sung sức, hằng đêm hắn ngủ bao nơi nhưng vẫn không có một đứa con. Chẳng lẽ, mấy nữ nhân này đều có vấn đề?”
Quý Hường Chân ngơ người: “Nhưng mà, nhưng mà…” Nàng không biết nên nói lại thế nào, Bảo Ninh nói đúng, thậm chí tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Nàng cũng âm thầm nghĩ qua, nhưng bị Bảo Ninh phơi bày nàng khó tiếp nhận được.
Bảo Ninh nói: “Đại tỷ nhìn xem, có lẽ Thế tử có ẩn tật, nhưng hắn lại không chữa trị, hắn rất khó có con. Không, hắn có con, Tiết Phù kia đã mang thai, đứa bé trong bụng không biết là ai, sau này lại bước bào cửa, con của nàng ta trở thành trưởng tử trưởng nữ, do tỷ nuôi dạy. Tỷ phải nhận nuôi đứa bé không phải còn của mình, còn phải vỗ tay tán thưởng nữ nhân kia, sau này nữ nhân và đứa bé kia đắc thế, tỷ có kết quả gì tốt!”
Quý Hướng Chân càng không nói được, muội muội vốn yên tĩnh trầm mặc làm sao nói được mấy lời như này, từng câu từng chữ đều đâm vào tâm khảm của nàng.
Bảo Ninh tiếp tục nói: “Nếu đứa bé kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì càng thảm rồi, Thế tử không có lấy một đứa con, sao có thể tiếp nhận tước vị? Chắc chắn Sùng Viễn hầu sẽ không đồng ý! Không lâu sau đó, Thế tử vị bị đoạt, khi ấy Đại tỷ không còn gì nữa. Thế tử yêu tỷ, chung sống hòa hợp, trải qua thời gian ăn cơm dưa cùng tỷ không nói làm gì, nhưng hắn lại là kẻ phong lưu! Đại tỷ, ta cảm thấy tỷ không đáng để chịu đựng!”
Bảo Ninh khẩn trương nhìn sắc mặt Quý Hướng Chân, thấy nàng từ sầu khổ đến chấn kinh, lại quay về sầu khổ, cuối cùng chậm rãi trở nên kiên định.
Bảo Ninh thở dài một hơi.
Lần đầu tiên nàng làm chuyện gạt người, biểu hiện kích động thành thạo, nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Quý Hướng Chân nói: “Bảo Ninh, ta biết ta không thể kéo dài cuộc hôn nhân bế tắc này. Kéo càng lâu, ưu thế của ta càng bị thời gian mài mòn, chờ dung mạo ta tàn phai, kiếp này của ta coi như lãng phí! Nhưng mà… ta không thể đối mặt với cha và mẫu thân! Mẫu thân từ lâu đã trách cứ ta, nói ta không thể vì Thế tử hạ sinh con cái, nếu ta về Quốc công phủ cũng không có ngày tốt nành. Huống hồ, ai lại nguyện ý cho ta tái giá?”
Bảo Ninh giật mình trong lòng, thầm nói, cơ hội tới rồi!
Động tác của Bảo Ninh dừng lại, sắc mặt đổi thành do dự như có lời khó nói: “Đại tỷ, ta nghe nói thế tử được bổ nhiệm làm Khinh xa đô úy?”
Quý Hướng Chân gật đầu: “Chức quan nhỏ mà thôi, không có mấy bổng lộc.”
“Nhưng chức quan này rất quan trọng! Ta nghe nói…” Bảo Ninh nói được một nửa, lắc đầu thở dài: “Thôi, ta không nên nói, tránh khiến tỷ phiền lòng.”
Quý Hướng Chân sốt ruột: “Bảo Ninh, lời của muội chỉ nói một nửa, chẳng phải đang dùng móng mèo cào tâm can của tỷ sao? Mau nói đi!”
“Ta nghe nói, Thế tử thường xuyên qua lại với Thái tử…” Bảo Ninh hạ giọng, nhớ lại từng chuyện Bùi Nguyên đã nhắc với nàng, từ truyện trước kia Trương Lương giết vua Tần đều kể lại một lượt.
Nhìn sắc mặt Quý Hướng Chân càng thêm kinh ngạc và bất an, Bảo Ninh nói: “Đại tỷ, những việc này ta không muốn lắm lời, nhưng chúng ta là tỷ muội, an nguy của tỷ cũng là của ta, vinh nhục của tỷ cũng là vinh nhục của ta. Nếu Thế tử trượt chân gặp phải sai lầm lớn, Đại tỷ không phải đối mặt với hôn nhân càng thêm bất hạnh, mà là cửa ải sinh tử!
Quý Hướng Chân nhớ lại cử chỉ của Giả Linh, càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Kỳ thật Quý Hướng Chân đã có cảm giác những lời Bảo Ninh nói đều có ý riêng, muốn dắt nàng đi một hướng nào đó nhưng nàng không kháng cự được, cảm thấy những lời Bảo Ninh nói rất đúng.
Trong bối rối, Bảo Ninh trở thành người duy nhất hiểu nàng, Quý Hướng Chân lo lắng nhìn Bảo Ninh, hỏi: “Cái kia, nếu chuyện thực sự xảy ra, ta phải làm sao bây giờ?”
Bảo Ninh lắc đầu nói: “Ta chỉ là nữ quyến, đại sự của triều đình không thể can thiệp.” Bảo Ninh không dám ném mồi tiếp, Quý Hướng Chân là người thông mình, nàng ấy nhất thời rối loạn mới thuận theo ý của nàng, nếu nàng đuổi theo không dứt, Quý Hướng Chân ngay lập tức nhận ra, nàng cũng phí công nhọc sức.
Ánh mắt Quý Hướng Chân rơi xuống chén trà như đang lo nghĩ gì đó.
Bảo Ninh nói: “Đại tỷ không nên gấp gáp, dù đáng tin nhưng đây chỉ là suy đoán, ta tin tỷ không phải người ngu ngốc. Nhưng nếu là thật, Đại tỷ nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt, đấy không phải phản bội mà là trung quân.”
Nói xong, Bảo Ninh chợt cười.
Quý Hướng Chân hỏi: “Muội cười gì?”
Bảo Ninh nói: “Ta vừa nhớ tới một sự tình ly kỳ, nếu chuyện này là thật, Đại tỷ như đóng vai Thanh quân trắc giúp ích một phần sức lực, Thánh thượng sao có thể bạc đãi tỷ? Thậm chí, ta còn nghĩ, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đến lúc đó Thánh thượng sẽ cáo mệnh cho tỷ, ban thưởng bổng lộc, còn tặng tỷ trượng phu tốt. Hài lòng thuận ý, không ai dám trêu chọc, cuộc sống vẫn tươi đẹp.
Quý Hướng Chân khẽ cười: “Nói như thế cũng đúng.”
Bảo Ninh không nói tiếp chuyện này. Ăn chút trà bánh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã qua buổi trưa. Quý Hướng Chân đứng dậy cáo từ, Bảo Ninh đưa nàng ra ngoài.
Trước khi chia tay, Bảo Ninh lưu luyến nắm tay nàng nói: “Đại tỷ từ nhỏ đã đối xử tốt với ta, cho dù xuất giá ta vẫn nhớ đến tỷ. Biết bên cạnh tỷ không có ai làm tri kỷ, nếu tỷ có gì muốn tâm sự cứ đến tìm ta, không có gì cũng đến. Tứ Hoàng tử của ta rất tốt, tỷ là người thân của ta, nếu xảy ra chuyện gì chắc chắn chàng sẽ xuất thủ tương trợ.”
Quý Hướng Chân cảm động nói: “Ta sẽ nhớ.”
Nàng lên xe ngựa, quay lại vẫy tay với Bảo Ninh, lên đường đi theo hướng tây về trang viên.
Bảo Ninh như được thả lỏng. Nàng cảm thấy chuyện của Bùi Nguyên không dễ dàng, so với đánh trận công thành, đánh vào tâm can càng khó hơn, mỗi ngày đều phải lao lực suy nghĩ.
Bảo Ninh nhớ lại sắc mặt của Quý Hướng chân, như trong sự liệu của nàng, chuyện hôm nay có tình là thành công không?
***
Lưu ma ma đỡ tay nàng đi lên lầu. Quy chỗ ngoặt cầu thang, nàng bắt gặp ánh mắt tràn nhập ý cười của Bùi Nguyên.
Trong suốt buổi trò chuyện, Bùi Nguyên nghe được đại khái, hắn vốn không có hy vọng gì với Bảo Ninh. Lúc trước nàng khai tâm với hắn, Bùi Nguyên rất vui vì nàng nguyện ý tiếp nhận hắn làm những chuyện như vậy, nhưng hắn chưa từng ôm ảo tưởng nàng sẽ giúp ích gì cho sự nghiệp của mình. Nhưng hôm nay, nàng khiến hắn phải thay đổi cách nhìn!
“Ninh Ninh nhà chúng ta thật tài giỏi!” Bùi Nguyên kéo tay Bảo Ninh vào phòng, trở tay đóng của.
Hắn lấy nắm kẹo trong tay áo ra, cầm một viên bóc vỏ kẹo, đưa vào miệng Bảo Ninh.
Lòng Bùi Nguyên tràn đầy vui vẻ, hắn không chú tới ánh mắt đã thay đổi của Bảo Ninh, hắn chuyển chân ngồi lên ghế, ôm nàng tới trên đùi, hai người ngồi đối diện nhau.
Bảo Ninh lại nhớ đến chuyện Thanh La phường, nàng tức giận nhưng không nhẫn tâm, muốn cho hắn một cơ hội.
“Buổi tối nàng muốn ăn gì?” Bùi Nguyên bóp má nàng, hôn một cái vào đôi môi bị chu lên: “Ta đưa nàng đi đến tiệm ăn nhé? Chúng ta chưa từng ăn ngoài tiệm.”
Bảo Ninh nói: “Ta muốn mua y phục.”
“Hả? Vì sao đột nhiên nhắc đến cái này?” Bùi Nguyên hơi ngừng lại, hắn không nghĩ nhiều, nói: “Được.”
Bùi Nguyên trêu đùa với Bảo Ninh. Hắn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bảo Ninh ngón tay đưa vào miệng nàng, chạm vào đầu lưỡi cùng viên kẹo nàng đang ngậm.
“Có chuyện gì vậy Bảo nhi.” Ngón tay Bùi Nguyên mân mê răng nanh nhỏ của nàng.
Hắn như đang trêu đùa con mèo nhỏ, chơi đến hứng khởi, hắn không phát tác được nguy hiểm gì, dùng ngữ khí trêu chọc hỏi Bảo Ninh: “Sao lại khó chịu rồi?”
Bảo Ninh nói: “Chúng ta đến Thanh La phường mua y phục đi.”
Bùi Nguyên sửng sốt, mắt hắn chợt lóe lên tia xấu hổ, lập tức trở nên hững hờ: “Y phục của tiệm kia không tốt lắm, đừng đến chỗ đó, chúng ta đến nơi khác tốt hơn, tùy nàng chọn.”
Bảo Ninh hỏi: “Thanh La phường thật sự là cửa tiệm may y phục?”
“Đường nhiên.” Bùi Nguyên chắc chắn nói.
Hắn hỏi: “Nàng còn nhớ rõ tiệm này? Nơi đấy làm ăn không tốt, ta chuẩn bị đóng cửa rồi, sau này đừng nhắc lại.”
Nghe hắn trả lời, lửa giận trong mắt Bảo Ninh bốc lên hừng hực, hàm răng bỗng khép kín.
Ngón tay Bùi Nguyên còn ở trong miệng nàng, bị nàng cắn phải kêu lên đau đớn: “Nàng là chó à, còn cắn ta?”
Bảo Ninh lắc đầu hất tay hắn ra, sau đó phun viên kẹo trong miệng lên mặt hắn, chống eo nói: “Được lắm Bùi Nguyên, chàng quả thật muốn gạt ta!”