Chờ khi tấm màn mỏng được vén lên ngọn nến trên bàn đã cháy hơn nữa, không khí trong phòng ấm áp tràn ngập dư vị khiến người ta mơ màng.
Thanh âm Bùi Nguyên khàn khàn, cười hỏi: “Hương vị được không.”
Bảo Ninh đẩy mạnh hắn, che miệng, hai chân trần nhảy xuống giường nhổ thứ trong miệng vào thùng rác, ngượng ngùng quay đầu: “Lần sau đừng ra trong miệng ta!”
“Ta sai rồi.” Bùi Nguyên ngồi dậy, cả người trống không nhưng chẳng ngại, hai tay chống xuống mép giường, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Ta không nhịn được.”
Trên người hắn đổ mồ hôi, các cơ bắp phủ tầng bóng loáng nhìn có vẻ cường tráng, thân trên không mặc gì, hạ thân cũng không mặc gì! Bảo Ninh không khỏi nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng không dám nhìn hắn, nhổ sạch sẽ thứ trong miệng ra, cảm thấy vẫn có mùi lạ, nàng đến bên bàn lấy nước trà súc miệng.
“Không đeo giày bị nhiễm lạnh thì sao?” Bùi Nguyên đứng lên, đi đến cạnh nàng, đẩy nàng quay về giường, “Ngồi đi, ta chuẩn bị cho nàng.”
Bảo Ninh che mắt: “Chàng có thể mặc cái quần vào không!”
Tâm tình Bùi Nguyên vui vẻ, hắn chậm rãi rót nửa chén trà bưng đến bên miệng Bảo Ninh, trêu chọc nói: “Nàng cũng đã ngậm qua, còn sợ không dám nhìn?”
Bảo Ninh xấu hổ đến tức giận, nàng không biết phản bác hắn như nào, mở mắt quay sang chỗ khác không để ý hắn, ừng ực rót trà vào miệng. Bùi Nguyên cầm chậu nhỏ đến cho nàng nhổ nước trà, nhìn nàng ghét bỏ súc miệng mấy lần, hắn ngồi xổm xuống cười.
Bảo Ninh dùng chân đá vai hắn: “Chàng cười cái gì”
“Bảo nhi, đây mới là đồ tốt.” Bùi Nguyên lấy mu bàn tay lau giọt nước đọng bên khoé môi nàng: “Chúng ta thương lượng một chút, lần sau nàng đừng nhổ đi, quá lãng phí.”
“Ta không muốn! Ta không bao giờ giúp chàng nữa!” Bảo Ninh kéo chăn che người mình thật kỹ, cảnh giác nhìn Bùi Nguyên: “Lần này ta bị chàng lừa, chàng đừng được một tấc lại tiến một bước!”
Sợi tóc của nàng tản ra, gương mặt còn đỏ ửng, Bùi Nguyên nhìn miệng nàng lúc đóng lúc mở, hắn lại nhớ lại mỹ vị vừa nãy. Nàng không lưu loát nhưng đáng yêu, động tác vụng về, ánh mắt ngượng ngùng, nhưng cái ngượng của nàng càng khiến hắn bốc lửa dục.
“Tiểu bạch nhãn lang.” Ánh mắt Bùi Nguyên dần tối: “Ta giúp nàng dễ chịu à?”
Hắn cố ý dùng ngón tay vừa làm chuyện xấu chọc má nàng: “Ta cũng muốn hầu hạ nàng, có thể nàng thẹn, không nguyện ý, lãng phí đầu lưỡi tốt của ta. Ai chẳng tích quỳnh tương ngọc lộ. Ta muốn của nàng nhưng nàng keo kiệt không chịu. Ta hào phóng tặng cho nàng, nàng lại không uống. Không phải bạch nhãn lang thì là gì?”
*Quỳnh tương ngọc lộ: ý chỉ những thứ nước tinh túy và thơm ngon, quý giá.
Bảo Ninh thét lên một tiếng, cầm gối mềm đập hắn: “Chàng còn nói!”
Bùi Nguyên cầm mu bàn tay của nàng đặt dưới môi, tiếng cười ngày càng to.
Âm u buồn bực vừa trỗi dậy lại biến mất như làn sóng, hắn nhìn Bảo Ninh, nàng thế này ai chẳng thích, hắn hận không thể nuốt nàng vào bụng, khiến nàng mãi đi theo mình.
Hắn vốn chẳng sợ Bùi Tiêu, nhưng động đến Bảo Ninh, hắn không khống chế được suy nghĩ.
Bùi Nguyên cảm thấy, chắc chắn mình đang bị bệnh, hắn không chỉ nghĩ tới một lần, nếu Bảo Ninh vĩnh viễn ở trong căn phòng này, không đặt chân đến đâu, vậy thì thật tốt. Hắn muốn dùng trân bảo chế tạo giềng xích, khoá chân nàng lại buộc vào giường. Hắn sẽ đem những gì tốt nhất, quý giá nhất cho nàng, hắn sẽ che chở nàng, cho nàng yêu thương, chỉ cần nàng không thấy bất kỳ kẻ nào, không cần làm bất cứ chuyện gì, giống như khổng tước trong lồng, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Hắn yêu thích Bảo Ninh hơn một chút, Bùi Nguyên nghĩ, hay là hắn làm như vậy.
Nhưng bây giờ không được, so với thỏa mãn mong muốn của bản thân Bùi Nguyên càng hy vọng Bảo Ninh sống vui vẻ. Trói buộc và chế ngự là thiên tính của hắn, nhưng nếu vì Bảo Ninh, hắn nguyện ý học cách buông tay.
Chỉ là hắn không biết, đến cùng thì Bảo Ninh yêu hắn mấy phần. Sự quan tâm chăm sóc này đến từ nghĩa vụ của thê tử với phu quân hay chỉ vì hắn là Bùi Nguyên?
***
“Sao chàng không nói gì?” Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên nửa ngày, hắn vẫn ngồi xổm trên đất, miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt như trống rỗng.
Bảo Ninh lo lắng kéo hắn lên, nhìn đầu gối của hắn: “Chàng cúi quá lâu, có đau không.”
“Chàng nằm xuống đi, ta xoa bóp cho.” Bảo Ninh vỗ vị trí bên người, lông mày nhíu lên: “Đau lắm hả, nếu không ta lấy nước nóng cho chàng chườm.”
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, hắn nhìn ánh mắt Bảo Ninh, cảm nhận được thiện ý của nàng, đáy lòng mềm nhũn. Hắn lại nghĩ, Bảo Ninh vì sao lại ở bên hắn, vấn đề này có thể không quá quan trọng, chỉ cần nàng ở bên hắn là được. Cả đời này hai người dính chặt không tách rời. Ngày ấy nàng đã chọn lựa, kết cục không ai có thể sửa lại.
“Không đau, không vội.” Bùi Nguyên giữ chặt Bảo Ninh không cho nàng động.
Bùi Nguyên liếm môi, mập mờ hỏi nàng: “Muốn ăn đường nữa không? Cây đường thật dài.”
Bảo Ninh không kịp phản ứng, nhìn ánh mắt ranh mãnh của Bùi Nguyên, trong lòng nàng giật mình: “Ta từ chối!”
Bùi Nguyên nói: “Vậy thì ta ăn của nàng. Hạt đường màu hồng nhạt.”
Bảo Ninh không kịp chạy trốn đã bị Bùi Nguyên đặt bên gối, hắn, che mặt nàng lại, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh, nàng đừng trốn tránh ta, chúng ta gần một chút mới thoải mái.”
***
Chờ hắn thoả mãn đã là buổi tối ngày hôm sau. Trong vòng một ngày, hai người ăn cơm canh trên giường hai lần, Lưu ma ma mang tới cửa phòng, Bùi Nguyên mở cửa cầm vào.
Nửa thời gian Bảo Ninh chỉ mơ màng, nàng không biết Bùi Nguyên có nhiều thủ đoạn như vậy, ôm nàng không chịu buông tay, người vừa mệt vừa nhơn nhớt, rất khó chịu. Về sau nàng không muốn động, để mặc Bùi Nguyên chơi đến vui, hắn cắn rồi liếm, coi nàng như miếng thịt mỡ. Ăn một lúc, lại ngủ một lúc, tỉnh dậy tiếp tục ăn. Lăn qua lăn lại mấy lần, một ngày trôi qua rất nhanh.
Bảo Ninh nghĩ, lần sau nàng không dám nhận đồ của người khác, cũng mong không có ai tặng đồ cho mình nữa. Nàng không chịu nổi sức của Bùi Nguyên.
Nằm trên giường cả một ngày, đến khi trời tối bụng kêu vang, Bảo Ninh mặc y phục sang phòng bếp nấu chè trôi nước.
Bùi Nguyên ở bên cạnh nhóm lửa.
Bảo Ninh hỏi: “Bây giờ là mấy giờ.”
Bùi Nguyên nâng mắt nhìn mặt trăng bên ngoài: “Tầm giờ Tuất.”
“Không quá muộn.” Bảo Ninh để Bùi Nguyên trông nồi, nàng tự mình qua chỗ khác cắt thức ăn, “Chàng muốn xới cho Viên Tử một bát không? Chắc thằng bé vẫn chưa ngủ.”
“Bình thường nó không ngủ sớm.” Bùi Nguyên cầm cây củi trong tay, “Đừng cho trẻ nhỏ ăn mấy thứ này, buổi tối nó đau bụng lại náo loạn lên.”
Bảo Ninh cười nhìn Bùi Nguyên: “Nghe giọng điệu của chàng kìa, vẫn quan tâm đứa nhỏ à?”
“Quan tâm cái rắm.” Bùi Nguyên hừ lạnh, nhét củi vào bếp: “Lão tử không giúp kẻ thù nuôi nhi tử.”
Bảo Ninh nghĩ thầm, chàng cứ tiếp tục giả bộ đi.
Nấu chè trôi nước rất nhanh, cho vào bát sứ nhỏ, chúng vừa trắng vừa mập, phối với thức ăn hết sức hợp miệng, mùi vị không tệ. Hai người lười không bê lên phòng, an vị ngồi trong phòng bếp ăn, dù đốt hương nhưng mấy con muỗi vẫn vo ve bên cạnh, Bùi Nguyên dứt khoát thổi tắt, hai người ngồi trước cửa ra vào, mượn ánh trăng ăn xong bữa cơm này.
Màn đêm tĩnh mịch, ngôi sao toả sáng bầu trời, Bảo Ninh không đành lòng phá vỡ bầu không khí, nói chuyện với Bùi Nguyên cũng nhỏ giọng.
Trong tình cảnh như này, cửa phòng bị đẩy ra van lên tiếng chói tai.
Bảo Ninh theo tiếng động nhìn lại, thấy Viên Tử cẩn thận chui ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cửa lên. Trước tiên hắn chạy đến phòng chính nhìn, thấy đèn trong phòng tắt, hắn thả lòng vui vẻ chạy đến gốc liễu ở sân, ngẩng đầu, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
“Viên Tử sao vậy?” Bảo Ninh kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên: “Chẳng lẽ đứa nhỏ bị mộng du?”
Nàng đặt chén xuống: “Để ta qua nhìn.”
“Đợi một lúc.” Bùi Nguyên ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta quan sát đi, đứa nhỏ này vẫn luôn không thích hợp, lần này xem hắn muốn làm gì.”
Viên Tửu vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu cả khắc đồng hồ, trong miệng lải nhải: “Sao vẫn chưa tới? Do ta đến sớm sao?”
Bùi Nguyên dắt Bảo Ninh đi không tiếng động ra sau lưng hắn, nhìn thẳng vào mắt Viên Tử, mở miệng hỏi: “Muốn ai đến.”
“A!” Viên Tử giật mình nhảy dựng lên.
Nhìn rõ người trước mặt, Viên Tử vỗ ngực mình một cái, vẫn chưa hoàn hồn nói: “Di di, người đi không có tiếng.”
“Viên Tử ngồi đây chờ ai?” Bảo Ninh tiến lên xoa đầu hắn, cũng nhìn lên tán cây. Lá xanh xanh um tươi tốt, chỉ có tiếng ve kêu, làm gì có bóng người nào?
Viên Tử do dự: “Con không biết mình đang chờ ai. Nàng, nàng không cho con nói.”
“Ngươi không muốn nói?” Bùi Nguyên nắm cổ hắn uy hiếp, thấp giọng đe dọa: “Cho ngươi một cơ hội nữa, nếu như ngươi còn ấp a ấp úng, ta biến ngươi thành tiểu hài xấu xí. Chỉ một cái búng tay cổ ngươi sẽ rơi xuống.”
Viên Tử không sợ hãi. Hắn tin Bùi Nguyên sẽ không hại mình, còn có, Viên Tử lo lắng người kia không tìm thấy mình, nóng lòng nhìn Bùi Nguyên xin giúp đỡ.
Viên Tử nắm tay nhỏ, nhìn Bùi Nguyên nói: “Lúc còn ở nhà, cứ đến cuối tháng, buổi tối chờ dưới gốc cây trong viện trên cây sẽ có bánh kẹo rơi xuống!”
Bùi Nguyên và Bảo Ninh liếc nhìn nhau, không thể tin hỏi: “Ngươi đang nằm mơ?”
“Không phải! Thật sự sẽ sơi! Nhưng chỉ có buổi tối ngày cuối tháng, không cố định thời điểm nào cả, sẽ có bánh kẹo rơi xuống! Viên Tử ngửa đầu nhìn tán lá: “Có một lần con nhìn thấy bóng người trên đó, hình như là một di di rất xinh đẹp, đeo mạng che mặt màu đen cho con bánh kẹo.”
Bảo Ninh cảm thấy lời của Viên Tử như thật… Nàng không dám tin, nghi ngờ Viên Tử chưa tỉnh ngủ, nói năng không được rõ ràng. Lúc trẻ nhỏ chưa tỉnh sẽ nói những điều vô nghĩa.
“Lần này con đổi nhà mới, sợ nàng không tìm thấy nên con tới chờ sớm.” Viên tử thất vọng nói: “Hay nàng mất dấu của con rồi?”
Bảo Ninh thở dài: “Viên Tử, về phòng ngủ đi.”
Viên Tử hỏi: “A di, người không tin con sao?”
“Như này đi, ngươi cứ về phòng ngủ, ta ở đây canh chừng dùm ngươi.” Bùi Nguyên lừa: “Nếu trên cây có người ném kẹo xuống ta sẽ gọi ngươi dậy.”
Viên Tử nói: “Di di kia nói không được cho người khác nhìn thấy.”
Bùi Nguyên gật đầu: “Ta biết rồi, ta kêu A Hoàng và Cát Tường đến trông coi, ngươi cứ yên tâm đi ngủ.”
Viên Tử tin. Hắn bị Bảo Ninh dẫn vào phòng, lúc nằm xuống còn kéo tay Bảo Ninh: “Khi nào di di kia ném kẹo xuống, người nhất định phải gọi con dậy!”
Bảo Ninh đồng ý với hắn, Viên Tử rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Bảo Ninh thấy hô hấp hắn đều đặn, không phải giả vờ, lúc này nàng mới yên lòng đi ra.
Không biết Ngụy Mông tới từ lúc nào, hắn đứng trước cửa phòng chính nói chuyện với Bùi Nguyên.
“Tiểu tướng quân, tai mặt ở Sùng Viễn hầu phủ vừa báo tin, nói Thế tử và Thế tử phi ồn ào rất lớn, còn khóc với Hầu phu nhân một trận, sáng nay nàng khởi hành đến Lật Hồ giải sầu. Thế tử phi bây giờ đang ở trong điền trang của Giả gia, cách chúng ta hơn mười dặm đường.”
Bùi Nguyên hỏi: “Giả Linh có tới không?”
“Không thể.” Ngụy Mông khoát tay: “Mỗi ngày Giả Linh đều đến Thanh La phường nhìn ngoại thất của hắn, còn có tâm tình nào quản Thế tử phi.”
Bọn hắn như đang đàm luận chuyện quan trọng. Bảo Ninh đứng tại chỗ không biết nên qua hay ở lại. Bùi Nguyên vẫy tay với nàng.
Ngụy Mông biết Bùi Nguyên và Bảo Ninh đã đạt được đồng thuận, thật cao hứng, hắn đem tin tức của Quý Hướng Chân kể lại cho nàng: “Tiểu phu nhân, lần này nhờ cả vào người.” Bảo Ninh hỏi: “Ta nên làm gì? Trực tiếp đến trang viên của Đại tỷ thăm hỏi?”
“Như vậy quá rõ ràng, chắc chắn không được.” Bùi Nguyên lắc đầu: “Không thể đi thăm nàng ấy. Giả Linh là tên đa nghi, nếu có người tới cửa, hắn chắc chắn hoài nghi nàng rắp tâm, còn nghi ngờ nàng tra hỏi hắn. Ta muốn Thế tử phi tự mình tìm chúng ta.”
Việc này hơi khó làm. Ba người im lặng một hồi, Bảo Ninh chợt nghĩ ra kế sách: “Như Ý lâu! Đại tỷ rất mong có con, Như Ý lâu là cửa tiệm dành cho trẻ nhỏ, mấy ngày nữa sẽ khánh thành, chúng ta phát tin tức này ra ngoài, nói không chừng đại tỷ sẽ tìm đến.”
Ánh mắt Bùi Nguyên sáng lên, cũng cảm thấy ý kiến này hay, sau khi nghĩ lại do dự: “Liệu nàng ấy có biết lợi dụng tình cảnh này không?”
“Cái kia…” Bảo Ninh suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Nghe nói các gia môn của triều đại trước chọn rể sẽ ném một quả cầu từ trên lầu xuống. Tại sao chúng ta cũng thử một lần? Chọn một người ném bóng xuống, ai bắt được sẽ nhận tượng Quan âm phát sáng được cao tăng ban phước, chúc phúc sinh nhiều con cái, được nhận mọi phước lành. Đại tỷ chắc sẽ tới! Nếu nàng vẫn không tới, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Ngụy Mông khen: “Chủ ý này quá tuyệt vời!”
Bùi Nguyên tán thưởng nhìn nàng, gật đầu nói: “Vậy chúng ta hành động càng sớm càng tốt, chờ ba ngày nữa sẽ bắt đầu.”
Bảo Ninh cười lên.
Nàng cảm thấy mình được khẳng định bản thân, loại cảm giác này rất tốt, so với làm đồ ăn ngon được mọi người khen còn tốt hơn.
Nói thêm vài câu, Ngụy Mông muốn về viện của mình, trước khi quay người hắn nhớ tới gì đó, cười nói: “Nói đến cao tăng, ta nghĩ ra một chuyện không kém phần huyền diệu. Hôm qua biết được Viên Tử là con của Bùi Tiêu, ta động tâm tư, lại đi tra nữ nhân thông phòng của Bùi Tiêu, muốn nhìn xem người nào mà hắn hết mực sủng ái là ai, còn khiến nàng ta sinh con. Ngươi đoán sao? Nữ nhân thông phòng vừa sinh xong thì qua đời. Có lẽ do khó sinh, thật đáng tiếc.
Nghe được hai chữ “khó sinh”, Bùi Nguyên giật mình, vô thức quay sang nhìn Bảo Ninh. Những thứ này hắn chưa từng gặp phải nhưng mơ hồ sinh ra mấy phần sợ hãi.
Bảo Ninh không nghĩ đến phương diện kia, nàng chuyên chú nghe Ngụy Mông, gật đầu nói: “Thật đáng tiếc, nhưng huyền diệu ở chỗ nào?”
“Nàng ta chỉ là nữ nhân thông phòng, không danh không phận, không thể hợp táng cùng trượng phu. Bùi Tiêu vì nàng ta chọn mộ phần hợp phong thuỷ, cho người lặng lẽ mai táng.” Ngụy Mông vân vê cằm mình: “Có người đồn, dưới mộ của nữ nhân được Bùi Tiêu sủng ái khẳng định có rất nhiều đồ vật đáng giá, mấy tên trộm mộ đào lên tìm chút trang sức bán kiếm tiền. Nhưng mà, sau khi đào mộ ra, bên trong không có trang sức, càng không có hài cốt, chẳng lẽ nữ nhân thông phòng kia sống dậy rồi chạy trốn.”