Viên Tử bị phản ứng của nàng làm hoảng sợ, nhanh chóng gọi Lưu ma ma tới.
Lưu ma ma nghe vậy cũng vô cùng sợ, vừa đỡ Bảo Ninh lên giường, vừa cho người tìm Vương gia và Đại phu tới.
Bảo Ninh mệt mỏi nằm trên giường, trong bụng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nước mắt không tự chủ tuôn ra. Lâu rồi nàng chưa bị bệnh nặng như này.
Viên Tử ôm ống nhổ, lo lắng hỏi nàng: “Di di còn muốn nôn không?”
“Viên Tử, trước tiên con đừng quản nôn hay không nôn.” Bảo Ninh ráng giữ vững tỉnh táo, thì thào nói: “Con tìm hai người đến thu dọn đồ ăn trên bàn lại, đừng để thúc thúc của con nhìn thấy. Ta vừa nghĩ tới khuôn mặt âm u của chàng ấy lập tức thấy khó chịu, chàng ấy tựa như thằng nhóc con, miệng cứ hé ra kép lại…”
Lưu ma ma nghe vậy, vỗ đùi nói: “Ai da Vương phi, đã đến lúc này người con muốn dọn bàn làm gì! Người đây là ăn quá no, đồ ăn ngoài kia còn không sạch sẽ nên mới đau bụng. Tiểu tỳ nấu chút nước mật ong cho người, người cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
“Ài —— ” Bảo Ninh trơ mắt nhìn Lưu ma ma ra ngoài không quay đầu lại, trong cổ chợt trào lên cảm giác buồn nôn, vội vàng ôm lấy ống nhổ nôn thêm một trận.
Viên Tử đau lòng vỗ lưng nàng: “Di di, người không sao chứ?”
Vẻ mặt Bảo Ninh đau khổ nói: “Ăn bao nhiêu đều nôn hết ra, tiền của ta mất trắng.”
***
Lúc đó nha hoàn truyền tin đến, Bùi Nguyên vẫn còn nâng ly cạn chén với Túc Duy, trên mặt còn cười cười nói nói, nghe được tin tức Bảo Ninh bị bệnh, sắc mặt lập tức thay đổi, đến lời khách sáo cũng không kịp nói, hắn vội vã chạy về hậu viện.
Khi hắn bước vào cửa chỉ nghe thấy tiếng Bảo Ninh nói xấu hắn.
Mặt Bùi Nguyên trầm xuống, đi thêm vài bước vén rèm lên nhìn vào nội thất, lạnh lùng nói: “Xem ra nàng vẫn còn sức lực, bị bệnh thành như này vẫn còn sức mắng ta, nàng ngoan cường như con nghé con.”
Bảo Ninh thấy hắn đi vào liền chột dạ im lặng, nàng kéo chăn lên đến cằm không nói gì.
“Thúc thúc đừng nói như thế.” Viên Tử vẫn nắm cổ tay Bảo Ninh, quay đầu nhìn về phía Bùi Nguyên, khoé mắt phiếm hồng, “Di di nôn rất nhiều. Người sợ con lo lắng mới nói chuyện kia chọc con cười, thúc thúc không được trách mắng người, di di sẽ rất buồn.”
Tâm Bảo Ninh bị bóp chặt, nàng im lặng nhìn về phía Viên Tử, bỗng nhiên cảm thấy hai mắt mỏi nhừ.
Từ khi Viên Tử ở bên cạnh nàng, nàng muốn dùng mọi cách để bảo vệ hắn, cho hắn cảm giác ấm áp và yêu thương, nhưng có lẽ do từng trải qua cách nuôi dưỡng xa lánh kia, từ đầu Viên Tử mẫn cảm vượt mức đứa trẻ cùng độ tuổi.
Sắc mặt Bùi Nguyên hoà hoãn lại, xoa đầu Viên Tử nói: “Ta biết rồi, ta cũng chỉ đùa giỡn giúp di di vui, Viên Tử vất vả rồi, xuống dưới rửa mặt đi.”
Viên Tử cẩn thận nhìn lại rồi theo Lưu ma ma ra ngoài, Bùi Nguyên nhìn hắn bước đi, vén áo choàng ngồi bên cạnh Bảo Ninh, nhìn xuống gương mặt tái nhợt của nàng.
Bảo Ninh bị nhìn đến ngại, nháy mắt mấy cái, muốn khép mí mắt lại, Bùi Nguyên nhẹ nhàng bóp mũi nàng: “Không nghe lời.”
Bảo Ninh bắt đầu lo lắng, nàng biết hắn sắp giở tật xấu. Thời điểm vừa mới thành thân một ngày chưa nói đến ba câu, thì ra đang dần tích luỹ, chờ đến bây giờ trả lại cho nàng.
Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt, nín thở nghe Bùi Nguyên nói liên tục: “Đã dặn nàng bao nhiều lần, không được phép mua đồ ăn linh tinh bên ngoài, trong phủ có bao nhiêu đầu bếp còn chưa đủ để nàng sai khiến? Cái bánh ngô có một hai văn tiền sao lại ngon như thế hả? Không quản được cái miệng mình, nhìn đi, nàng đang tự chịu tội. Ta đã nói với nàng, những đồ hắn bên ngoài không biết dùng rau héo từ bao giờ, nhiều côn trùng, còn không thèm rửa qua, nếu không sao lại bán rẻ cho nàng? Nàng nhất quyết cứ phải tham ăn…”
Hắn càng nói càng hăng, Bảo Ninh thua trận, bịt tai than thở: “Chàng đừng niệm kinh với ta nữa, lải nhải bức ta muốn chết.”
“Nàng dám làm mà không dám cho ta nói? Đấy là nàng thôi, nếu đổi thành người khác, dù quỳ lê dưới đất cầu xin ta, nàng nhìn xem ta có quản hắn hay không.” Bùi Nguyên kéo tay nàng xuống, đặt trong lòng bàn tay mình, tay nàng lạnh buốt, nhíu mày che trước ngực mình, bên hỏi: “Khá hơn chưa, còn muốn nôn không, bụng còn đau không?”
“Không ổn lắm, không muốn nôn, khi nào buồn nôn sẽ nói.” Bảo Ninh chống người lên, “Lấy cho ta chén nước, muốn súc miệng.”
Bùi Nguyên đưa tay lấy chiếc áo choàng mỏng trên bình phong đầu giường phủ thêm cho nàng: “Hình như Lưu ma ma đang nấu nước mật ong, để ta đi xem sắp xong chưa.”
“Chàng đừng đi mà.” Bảo Ninh kéo tay áo hắn, mềm giọng khẩn cầu, “Trong người ta không thoải mái, muốn chàng ở bên cạnh chăm sóc ta.”
Không đợi Bùi Nguyên nói chuyện, Bảo Ninh lại nói: “Chàng chỉ cần ngồi với ta là được, ta muốn nhìn mặt chàng, không muốn nghe giọng nói của chàng.”
Sắc mặt Bùi Nguyên khó coi, nhưng vẫn ngồi xuống ôm Bảo Ninh vào lồng ngực, cất giọng gọi người mang nước vào. Lưu ma ma đáp ứng rồi mau chóng đẩy cửa tiến vào, bưng trong tay ấm trà, vừa nói: “Vương gia, Lạc đại phu tới.”
Tiếng bước chân truyền đến, Bùi Nguyên quay đầu nhìn sang, đại phu này chỉ mới hai mươi tuổi, cả người mặc y phục màu trắng phóng khoáng, dáng vẻ ăn nói có ý tứ.
Bùi Nguyên không hài lòng cho lắm: “Sao còn trẻ như vậy, có người tuổi tác lớn hơn không? Người này quá nhỏ, ta không tin tưởng.”
Lưu ma ma nói: “Vương gia có vài phần không biết, Lạc Từ đại phu là thần y nổi danh khắp huyện Phong, nổi tiếng có bàn tay thần tiên, là người nhân nghĩa, đến xem bệnh thường không thu phí.”
Bùi Nguyên vẫn không tin, muốn đổi một y sĩ khác đến, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua, Bảo Ninh chợt nhăn mày, hình như lại muốn nôn, nhanh chóng miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi: “Phu nhân của ta ăn no nên đau bụng, ngươi mau đến xem bệnh.”
Hắn quay đầu phân phó Lưu ma ma: “Lấy một tấm khăn tơ đến.”
Lưu ma ma hiểu ý, nhanh chóng mang tới khoác lên cổ tay Bảo Ninh, lại dẫn Lạc Từ đại phu tiến vào.
Lạc Từ để rương thuốc xuống, trước khi chẩn đoán bệnh cho Bảo Ninh, đầu tiên nhìn Bùi Nguyên một hồi, lại đưa tay xắn tay áo của mình lên. Liếc mặt nhìn cổ tay hắn, trong lòng Bùi Nguyên vốn lo lắng, thấy hắn hành động vô lễ, tức giận càng dâng lên đầu, vừa muốn quát lớn, liền nghe Lạc Từ chậm rãi nói: “Gần đây thân thể Vương gia không tốt lắm? Có phải tay chân thường lạnh, nhất là phần xương khớp, đau đớn ngấm sâu. Mấy ngày nữa đến đợt tuyết đầu mùa, người nhớ chú ý một chút, mặc thêm hai lớp quần áo.”
Bùi Nguyên híp mắt nhìn hắn, trong lúc nảy sinh một phần suy nghĩ.
Thời tiết ở Bắc Yên khắc nghiệt, chân hắn bị tật chưa khỏi hẳn, bên này trời đông giá rét, thi thoảng sẽ phát tác, chỉ là vẫn chịu đựng được, cũng không nói cho nàng biết, càng chưa từng mời đại phu thăm khám. Sao hắn lại biết được? Bùi Nguyên bỗng nhớ đến tên của hắn, Lạc Từ, danh tự này nghe cổ quái, nhưng đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu, hắn không thể lập tức đưa ra đáp án.
Bùi Nguyên bận tâm vấn đề này nữa, hắn quan tâm đến bệnh tình của Bảo Ninh hơn, chỉ là thái độ với Lạc Từ cũng đoan trang hơn một chút, nói một chữ “mời”.
Lưu ma ma khẩn trương đứng một bên nhìn chằm chằm, Bùi Nguyên cầm cốc nước mật ong ấm áp, chờ chút nữa cho Bảo Ninh súc miệng.
Bên Lạc Từ thật lâu vẫn chưa có động tĩnh, sắc mặt hắn nghiêm túc khiến tim Bùi Nguyên cũng đập mạnh hơn, hắn sợ nàng mắc phải bệnh nan y.
Lưu ma ma đi đến bên cạnh Bùi Nguyên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài nói xem, không lẽ Vương phi có mang rồi! Nhưng tháng đầu phụ nhân mang thai phần lớn sẽ nôn mửa, Vương phi cũng có chút giống.”
Bùi Nguyên hết sức bình tĩnh lắc đầu: “Sẽ không, tháng trước nàng vẫn có nguyệt sự, cách nay chưa tới một tháng.”
Hắn hi vọng có một đứa con, nhưng nghe nói phụ nhân sinh đẻ rất vất vả, lo lắng tuổi Bảo Ninh còn nhỏ, sẽ xuất hiện một vài sai sót. Hai giai đoạn này có nhiều vướng mắc, Bùi Nguyên từng tìm nhiều quyển sách thuốc cẩn thận đọc qua, cho nên hiểu được một chút, trả lời rất chắc chắn.
Hắn kiên định cho rằng Bảo Ninh chỉ ăn nhiều nên đau bụng.
“Đây không phải nguyệt sự, mà là suýt sảy thai.” Lạc Từ kỳ quái liếc nhìn Bùi Nguyên một chút, thả tay xuống nói, “May mắn Vương phi tốt số, bằng không đứa bé này sợ không giữ được. Nhưng nhìn tượng mạch bây giờ, thai trong bụng vẫn bất ổn, phụ nhân mang thai muốn nằm trên giường, các ngài không được làm phiền đến nàng, để tâm tình nàng vui vẻ, nói không chừng vẫn giữ được.”
Lạc Từ chú ý đến bàn thức ăn phong phú, nhíu mày lại, ngoài ý muốn nói: “Khẩu bị còn rất tốt? Rất không tệ.”
Lại trong chớp mắt, nhìn thấy cái bánh hẹ bị cắn một nửa, mặt lại trầm xuống: “Cần ăn ít vài thứ giúp lưu thông máu.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Bảo Ninh ngây ngốc nằm đó, nhìn Lạc Từ đứng lên: “Nô tài kê đơn thuốc an thai, uống trước hai đơn. Sau đó liệt kê vài món cần kiêng ăn, vài món cần ăn ít, trước khi thai ổn định tốt nhất không nên đụng đến.”
Thấy Bùi Nguyên vẫn chưa ra ngoài, Lưu ma ma lo lắng gọi: “Vương gia, Vương gia nghe thấy chưa?”
Cuống họng Bùi Nguyên cử động, mới vừa rồi còn lớn tiếng mắng Bảo Ninh, bây giờ đầu lưỡi cứng đờ, trì trệ nửa ngày, rốt cục đưa đây vỗ vỗ tay Bảo Ninh: “Bảo bảo đừng sợ, ta sẽ nuôi nàng thật tốt, ngày ngày ta về sớm đầu hạ nàng, đừng sợ.”
Hắn lặp lại, không biết nói với Bảo Ninh hay trấn an bản thân: “Ninh Ninh ngoan, đừng sợ, đây không phải chuyện lớn, hài nhi không xảy ra chuyện, nàng cũng không xảy ra chuyện gì, nuôi thật tốt là được, chúng ta không cần sợ…”
Bảo Ninh nhìn thấy ống quần hắn ướt một mảng, nước còn nhỏ giọt trên giày.
Thực ra cốc nước vốn dĩ đựng nước bị nghiêng đi, vừa rồi tay Bùi Nguyên run, vẩy hết lên quần mình.
***
Bắc Yên đã nổi gió đông lạnh giá, trận tuyết đầu mùa sắp kéo đến, còn dưới Thục Trung vẫn mưa.
Mưa phùn rả rích hơn nửa tháng, mặt đất ướt lạnh, nửa tháng trước quân Ba Thục đối chiến với Nam Man toàn thắng, nhìn đại hội sắp tới, nhiều tướng sĩ không chỉ được khen ngợi, còn được Chu đế đặc biệt phê duyệt ý chỉ về thăm quê. Những tướng sĩ này phần lớn lập được công lao, từ Tướng quân cho tới binh lính có đến mấy ngàn người, ngoại trừ Bùi Tiêu.
Bên ngoài doanh trướng vui mừng hớn hở, tràn ngập âm thanh chúc mừng, Bùi Tiêu một thân một mình ngồi trong lều uống rượu, sắc mặt ửng đỏ, ngón tay cầm ly rượu run run đến trắng bệch.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình bị Chu đế ruồng bỏ như lúc này, Chu đế muốn hắn làm người lương thiện ở mảnh đất cằn cỗi này, tốt nhất là chết giờ ở đây, đừng tiếp tục trở về.
Con dã thú tràn đầy căm hặn suýt chút nữa nuốt chửng hắn!
Dựa vào cái gì kia chứ? Hắn cẩn trọng nhiều năm như vậy, công lao khổ cực, hắn và Cao gia lập bao nhiêu công trạng, chỉ vì sai một đường đã không thể giữ núi? Bùi Tiêu nghĩ, nhiều năm như vậy, hắn chuẩn bị tất cả để làm Đế vương tốt, lòng Bùi Triệt mềm yếu, tâm Bùi Nguyên cực kì ngang tàng, chỉ có hắn đáng để xưng vương, nếu như hắn có thể đăng cơ, chắc chắn sẽ củng cố quân đội của mình, tạo nền chính trị nhân từ, một ngày nào đó sẽ dẫn đầu thiết ký thống lĩnh thiên hạ, gây dựng giang sơn cho ngàn đời sau!
Hắn chịu đựng trăm cay nghìn đắng muốn có được cơ hội này.
Hắn cũng không phải người ác độc, chỉ là thủ đoạn ác độc mà thôi, đây không phải chân tâm hắn. Cho nên, đối mặt với nữ tử đầu tiên hắn sinh lòng yêu mến, hắn vẫn có thể khắc chế, không đi cướp đoạt. Đối với Bùi Nguyên cạo đầu vũ nhục, hắn vẫn âm thầm nuốt vào, từ chối thỉnh cầu liên minh với Thuần Vu Loan.
Nhưng bây giờ, Bùi Tiêu không muốn nhịn nữa. Người không vì mình, thiên tru địa diệt, hắn chỉ muốn sống mà thôi.
Muốn sống, hắn chỉ còn cách giết Bùi Nguyên, giết Chu đế, đoạt lại đế vị, cố gắng nỗ lực sẽ không đáng tiếc.
Khắp thiên hạ này đã phụ hắn, hắn cần gì phải giữ lòng trung thành.
***
Trong đêm khuya vắng lặng, Bùi Tiêu tỉnh rượu không ít, hắn chỉnh lý y phục, lừa vệ binh đứng gác ngoài doanh trại, đi đến một cánh đồng vắng cách xa doanh trại, xuống ngựa chờ.
Đây là nơi người kia hẹn gặp hắn, hôm nay là ngày cuối cùng.
Mưa dần ngớt, trăng vẫn ẩn sau mây đen, Bùi Tiêu an tĩnh chờ đợi, đến khi tiếng tuấn mã truyền đến, một bước chân vững vàng dừng sau lưng.
Thuần Vu Loan cười nói: “Tam Vương tử người Hán, thế nào, ngươi nghĩ kỹ chưa?”