Thời điểm vừa tới đây là giữa mùa thu, đi qua hơn nửa tháng đã đến đầu mùa đông.
Huyện Phong dựa vào phía bắc, đầu mùa đông đã cần mặc áo bông mỏng, đốt lò than nhỏ để sưởi ấm.
Bảo Ninh ôm Viên Tử lên giường nằm, cánh tay và bắp chân nhỏ của hắn đều mềm nhũn, còn nóng, Bảo Ninh đỡ cổ hắn, Viên Tử nằm nghiêng người ôm cánh tay nàng, hai người kéo chăn đến cằm, chưa bao lâu đã ngủ say.
Hôm nay thức dậy quá sớm, hai người lười biếng ngủ một giấc sâu, lúc Viên Tử tỉnh lại đã sắp đến buổi trưa, thậm chí Bảo Ninh còn dậy trễ hơn hắn một chút, tỉnh lại vẫn còn cảm giác buồn ngủ, nhắm mắt lại ngáp.
Viên Tử cũng ngáp theo nàng, Bảo Ninh cười, đưa tay sờ bụng nhỏ của hắn: “Có đói bụng không?”
“Không đói ạ.” Viên Tử làm động tác im lặng, “Di di nghe thấy gì không, Lưu ma ma ở bên ngoài nói gì đó, hình như muốn dẫn A Miên đến nhà Lưu bá bá ở tây thôn lai giống… Lai giống nghĩa là gì?”
Bảo Ninh nhớ lại. Hôm qua Lưu ma ma cũng nhắc qua với nàng, nói dê nên lai giống vào tháng chín tháng mười, vừa hay tháng hai tháng ba năm sau đẻ dê con, thời tiếp ấm áp thích hợp, cỏ tươi cũng mọc vụ đầu tiên, có lợi cho cừu mẹ dưỡng sức và đảm bảo đàn dê con sống sót. Nhưng thời tiết ở huyện Phong không thể so với Trung Nguyên, nắng ấm sẽ đến chậm một chút, thời điểm này lai giống là lựa chọn tốt nhất, không nên kéo dài quá lâu.
Bảo Ninh dụi mắt, nhỏ giọng giải thích với hắn: “Chính là đưa A Miên đi xem mắt, tìm một con dê đực tuấn tú, để bọn chúng cùng nhau sinh con.”
Viên Tử mở to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Di di, con có được đi xem không?”
“Người ta sinh con, con đi xem cái gì hả.” Trước tiên Bảo Ninh từ chối, cảm thấy cái này không tốt lắm.
Viên Tử mới năm tuổi, dẫn hắn đi xem mấy cảnh sắc tình này, Bùi Nguyên mà biết chắc chắn sẽ nói nàng. Nhưng Bảo Ninh nghĩ lại, cái này có gì đâu! Bất kể là người hay mèo nhỏ chó nhỏ, cừu nhỏ heo con, đều phải trải qua chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng biết thì có gì khác nhau, nhưng cảnh tượng thực tế quá mức chói mắt, nàng che mắt Viên Tử là được… Hơn nữa, nàng chưa từng thấy qua, cũng muốn đi xem một lần.
“Thực ra, a di cảm thấy không có gì là không tốt.” Bảo Ninh nghiêng đầu nháy mắt với Viên Tử. “Bây giờ mặc y phục ra ngoài luôn?”
Viên Tử vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ!”
***
Ngồi trên xe ngựa đến tây thôn, Bảo Ninh có vẻ hơi chột dạ, nắm lấy tay Viên Tử nói: “Con tuyệt đối không được nói chuyện này cho thúc thúc của con, nếu không chàng ấy lại mắng ta.”
Viên Tử đồng ý, Bảo Ninh suy nghĩ, lại nói nhỏ: “Con nhớ nhắc nhở ta, đợi chút nữa dặn Lưu ma ma một câu, tuyệt đối không được lộ ra!”
Viên Tử lớn tiếng nghe lời: “Dạ!”
Chờ đến trang trại cừu rộng lớn của Lưu bá bá, nhìn những con dê đằng sau hàng rào đang vươn đầu ăn cỏ, Bảo Ninh và Viên Tư càng trở nên phấn khích. Sau khi Lưu ma ma nói Bảo Ninh mới hiểu được, chủ nhân trại dê này tên Lưu Bá Bạch, theo thứ tự trong nhà ông lớn nhất, không gọi là Lưu bá bá.
Bảo Ninh che miệng cười: “Danh tự của ông ta khá hay, chiếm hết tiện nghi của người ta, ta cũng muốn học theo. Về sau nếu có con trai, ta sẽ gọi Bùi Bá Bạch, nếu có nữ nhi sẽ gọi Bùi Cốc Cốc.
Lưu ma ma nhìn bụng nàng một chút, chân thành nói: “Nếu người thật sự có thai, vậy thì tốt quá.”
“Làm gì có, bọn ta còn chưa chuẩn bị chu đáo.” Bảo Ninh mỉm cười khoác tay bà, “Lão nhân gia thật biết nói đùa.”
Lưu ma ma cũng mỉm cười, đỡ Bảo Ninh đi vào nhà kho nhỏ đã sớm chuẩn bị. A Miên ở đó, nó trừng mắt lớn mắt nhỏ với phu quân của mình, Bảo Ninh thăm dò hai mắt con dê đực kia, không hài lòng lắm, bình phẩm: “Rất cao lớn, nhưng bẩn quá. Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Bá Bạch nhanh chóng hồi đáp: “Dạ bẩm ba tuổi, nó là con dê tốt nhất ở đây, sinh cừu nhỏ đều rất xinh đẹp khỏe mạnh.”
Bảo Ninh nói: “Có thời gian thì tắm rửa cho nó, cả người bám đầy bùn đất, ảnh hưởng đến ngoại hình thế hệ sau.”
Lưu Bá Bạch biết đây là Tế Bắc Vương phi, không dám nói khác, chỉ liên tục nghe theo.
“Vậy các ngươi mau lên.” Bảo Ninh kéo tay nhỏ của Viên Tử, cười tủm tỉm nói, “Chúng ta đứng bên cạnh nhìn một chút, không có gì đáng ngại chứ?”
Lưu Bá Bạch nói: “Đương nhiên không có gì đáng ngại ạ.”
Bảo Ninh và Viên Tử thoả mãn đứng một bên nhìn, trong mắt hai người đều là mới lạ, Lưu ma ma cười lắc đầu, không nói gì khác.
Bên trong chuồng, A Miên và con dê đực kia ngửi mông nhau, hình như con dê đực kia rất hài lòng, nó ngoe nguẩy đuôi, A Miên tiến tới, cũng ngửi nó một chút, dê đực kêu “be” một tiếng, lại xoay qua chỗ khác ngửi tiếp, còn há mồm cắn lên lông ở mông A Miên.
Viên Tử vừa nhìn phát ra âm thanh “ồ” ngắn ngủi. Bảo Ninh không nghĩ tới bọn chúng sẽ như vậy, trợn mắt há mồm nhìn.
Hai tay Lưu Bá Bạch cử động trong tay áo, nhắc nhở: “Bọn chúng đang làm quen với nhau, làm quen xong sẽ bắt đầu. Ài, bắt đầu rồi!”
Chỉ thấy con dê đực gấp rút kêu “be” một tiếng, nâng hai chân lên ôm mông A Miên.
Tiếng kêu của A Miên hình như cũng vui thích, lại xen chút thống khổ, dê đực bắt đầu động. Bởi vì hình thể A Miên quá nhỏ, mà dê đực quá cường tráng, nó đứng không ổn định nên ngã xuống. Nhưng dê đực điều chỉnh lại rất nhanh, lại nhảy lên bám vào A Miên, suýt nữa đứng không vững.
Viên Tử “Oa!” một tiếng.
Bảo Ninh nhắm mắt lại, cũng đưa tay che mắt Viên Tử: “Quên đi, đừng xem nữa, không có gì hay đâu.”
Viên Tử luyến tiếc không muốn rời, hỏi: “Phải về rồi ạ?”
Lưu Bá Bạch cũng hỏi: “Vương phi về luôn ạ? Đây chỉ là lần thứ nhất, đằng sau còn có ba con, đều là dê đực cường tráng được chọn lựa kỹ lưỡng. Sợ một lần không được, nô tài cho chúng nhảy mấy lần, có chín phần tạo thành nhãi con.”
Bảo Ninh nói: “Vất vả cho ngươi.”
“Không vất vả gì ạ, nô tài chỉ là người mai mối.” Lưu Bá Bạch cười mộc mạc, “Ngài hài lòng là được.”
Bảo Ninh ngượng ngùng cười, sau đó sinh lòng hối hận, nàng không nên tới nơi này! Bên tai còn tiếng kêu của hai con dê, một khắc Bảo Ninh nghĩ không thông, dắt Viên Tử đi ra ngoài. Trẻ nhỏ trời sinh tính ham chơi, bước chân Viên Tử chần chờ tiếp tục nhìn lại.
Bảo Ninh túm tay hắn, dụ dỗ nói: “Đừng nhìn nữa, đưa con đi mua đồ ăn ngon.”
Viên Tử hỏi: “Ăn gì ạ.”
Bảo Ninh nói: “Con từng ăn thử bánh hẹ chưa?”
Bảo Ninh nhớ lại một chút, lắc đầu.
“Bánh đấy cực kỳ ngon, gần nhà chúng ta có cửa hàng bán.” Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời, cố ý khuếch đại nói: “Ai u, đã qua buổi trưa rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về! Cửa tiệm kia kinh doanh vô cùng tốt, đến trễ sẽ không có gì để ăn!”
Viên Tử nghe xong cũng gấp gáp, đi bộ nhanh hơn: “Vậy chúng ta nhanh lên.”
Bảo Ninh thấy hắn không nói muốn ở lại, thở nhẹ ra, đi nhanh hai bước, cùng Viên Tử lên xe ngựa.
Xe ngựa đi được một đoạn, cảm giác quẫn bách trong lòng Bảo Ninh gần như tiêu tan. Nghe tiếng ồn ào nói to, Bảo Ninh biết đã đi đến phiên chợ, vén rèm lên nhìn bên ngoài. Đã qua buổi trưa, người bán hàng rong gần rời đi hết, khách chỉ lẻ tẻ mấy người, trên mặt đất có vài bãi nước đọng màu đen, có chút tanh hôi, do gian hàng bán cá lưu lại.
Bảo Ninh nhíu mày che mũi, không thể không nhìn.
Huyện Phong kém hơn nhiều so với kinh thành phồn hoa, cũng không sạch sẽ bằng kinh thành, nhưng có vẻ nhân văn hơn, khói bụi ít hơn một chút.
Vì gần biên cảnh, phong tục càng cởi mở hơn, đối với nữ tử không quá nghiêm ngặt trói buộc, Bảo Ninh thường xuyên lên phố một chuyến, không lộ thân phận, chỉ là thanh thản mua đồ, ăn một vài món ngon.
Xe ngựa đi thêm một đoạn, Bảo Ninh nhìn thấy cái chảo lớn xếp đầy bánh hẹ bên lề đường, hai mắt nàng sáng lên, gọi Trần Già: “Dừng xe.”
Bảo Ninh dắt Viên Tử xuống kia, khom lưng nhìn vẻ ngoài mấy cái bánh, chúng vàng ươm xốp giòn, tản ra mùi thơm mê người.
Bảo Ninh dường như tranh công hỏi Viên Tử: “Thơm không?”
Viên Tử gật mạnh đầu: “Thơm ạ!”
Bảo Ninh nhìn lão bản nương nói: “Ta muốn lấy hết chỗ này, chọn thêm năm quả ớt gói lại.”
“Di di muốn ăn năm quả, thật nhiều quá!” Viên Tử kinh ngạc, lại hỏi, “Người muốn cho thúc thúc nữa ạ?”
“Không cho.” Bảo Ninh vừa lấy tiền trong túi, vừa nói, “Cả ngày hắn cằn nhằn, con biết đấy. Lúc ăn thì vui vẻ bao nhiêu, chờ khi ăn xong thì trách móc đủ thứ, nói gì mà đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, dùng nguyên liệu không tươi, cứ lải nhải không ngừng, rất đáng ghét. Chúng ta không mua cho hắn, tốn tiền mua vẫn bị quở trách, có ý gì chứ? Chúng ta chỉ cho Lưu ma ma ăn với mọi người ăn, các nàng ăn xong miệng rất ngọt, sẽ khen chúng ta đủ thứ, nghe người khác khen rất dễ chịu.”
Viên Tử gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Bảo Ninh hài lòng nhận giấy gói dầu của lão bản nương, quay người đưa cho Trần Già, dắt Viên Tử tiếp tục dạo phố.
Trần Già bất lực đi theo.
Đi ngang qua cửa hàng gà quay ở đầu phố, ngửi thấy mùi hương mê người kia, Bảo Ninh không cưỡng lại được, dắt Viên Tử đi vào, lại mua ba cân chân gà và cánh gà, ôm thêm hai con gà quay. Sau khi rời khỏi đây một chút nhìn thấy ven đường có gian hàng bán lê, bề ngoài quả lê kia khá nhẵn, vừa nhìn đã thấy giòn ngọt, Bảo Ninh không nhịn được, lại mua ba cân.
Trần Già nhìn đống đồ trên xe chất ngày càng cao, do dự không nói lên lời, kìm lòng một hồi lâu, vẫn nên nói ra: “Vương phi mua ít một chút, chúng ta còn mua năm cân sữa dê ở trang trại, không ăn được nữa.”
Bảo Ninh nói: “Ăn không hết thì mang đi chia, ta là người thiếu tiền sao?”
Trần Già á khẩu không trả lời được.
Viên Tử nhìn sắc mặt Bảo Ninh một chút, ngửa đầu hỏi: “Sao hôm nay di di vui vẻ vậy ạ?”
Bảo Ninh suy tư vấn đề này, nàng cũng không biết, chỉ không hiểu sao mình rất vui, cảm thấy sắp có chuyện vui kéo đến. Nàng nghĩ đến chuyện buổi sáng, cười nói: “Có lẽ vì thấy thúc thúc con kinh ngạc, bình thường chàng ấy rất uy phong, liếc mắt dọa người. Hôm nay thấy hắn kinh ngạc mắng người, thật sự thú vị.”
Viên Tử nói: “Thì ra là vậy.”
Vương phủ xây bên cạnh con phố sầm uất nhất, đi bộ về cũng không xa. Bảo Ninh biết mình mua nhiều đồ vật, trên đường đi phải kiếm nén, chỉ là khi đi ngang qua quầy hạt dẻ nướng lại không nhịn được, mua thêm ba cân.
Bảo Ninh hài lòng dắt theo Viên Tử cùng một đống đồ ăn hồi phủ.
***
Bùi Nguyên vẫn đang tiếp đón Túc Duy.
Túc Duy từ huyện Đại đến, đi hơn trăm dặm đường xa xôi, hắn còn là tướng thủ quan trọng, đương nhiên không vừa gặp đã về. Bùi Nguyên mời hắn ở lại ăn cơm trưa. Ăn một nửa, có hạ nhân thông báo Vương phi đã về, còn mang rất nhiều đồ ăn ngon, Bùi Nguyên nhíu mày, thầm nghĩ những ngày này sao nàng ăn nhiều như vậy?
Túc Duy nghe vậy, cười nịnh bợ: “Vương phi ra ngoài hay trở về đều có người bẩm báo, xem ra Vương gia trị gia đình rất nghiêm, làm gương cho bách tính.”
Bùi Nguyên từ chối cho ý kiến, thản nhiên cười.
Nhưng thật ra hắn sợ mất đi Bảo Ninh mới cho người đi tới đi lui bẩm báo, nhưng lần đầu được người khác khen như thế, mặc dù là kẻ mình chán ghét, trong lòng vẫn rất thư thái.
“Lão tướng quân, mời uống.”
Bùi Nguyên giơ ly rượu lên, mỉm cười kính hắn.
***
Bảo Ninh và Viên Tử ngồi bên cạnh bếp lò, trên bàn bầy toàn đồ ăn, hai người ăn rất vui.
Bảo Ninh mới ăn ba cái bánh hẹ đã ngán, nàng nghĩ ra cách mới, tách thịt cánh gà kẹp chung với bánh, cắn một miếng. Mùi vị có hơi lạ nhưng vẫn ngon, Viên Tử ngạc nhiên nhìn nàng, Bảo Ninh đẩy cánh gà đến trước mặt hắn: “Ngon lắm đó, con cũng thử một miếng đi. Nếm nhiều món mới có thêm điều thú vui.”
Viên Tử nói: “Di di, con không ăn cánh gà, nó cứng đến mức con không gặm được.”
Bảo Ninh cười nhạo hắn: “Thì ra răng Viên Tử không tốt! Thịt dai không nhai được, thịt mềm nhai cũng không vô sao?”
Nàng gắp mấy cái hạt dẻ trong lò đặt lên tay, thổi cho nguội, nhìn Viên Tử lắc lắc: “Cho con xem cái gì gọi là gặm hạt dẻ!”
Viên Tử nhìn Bảo Ninh lau sạch hạt dẻ, đưa vào trong miệng, khẽ cắn răng rắc, lớp vỏ cứng vỡ ra, để lộ phần thịt hạt dẻ màu vàng nhạt. Bảo Ninh cười híp mắt đưa vào miệng, cảm nhận hương vị thơm ngon vừa chạm vào đầu lưỡi, nhưng chưa nhai được hai cái, Bảo Ninh bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy từ yết hầu trào lên cảm giác buồn nôn.
Ngọt ngào này không còn mỹ vị, chỉ cảm thấy kỳ cục, khó ngửi, muốn ói.
Bảo Ninh “oẹ” một tiếng, vội vàng đứng lên tìm ống nhổ, những gì vừa ăn đều bị nôn hết ra ngoài.