Trong Thái Cực điện, Chu đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sắc mặt Cao Quý phi trắng bệch quỳ gối bên dưới, Bùi Tiêu đứng bên cạnh nhắm mắt không nói gì.
Một tiếng bước chân từ xa dần đến gần, trong phút chốc Cao Quý phi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lãnh đạm của Bùi Nguyên. Hắn lười nhác nhìn bà ta, chỉ lướt thoáng qua mà thôi, ánh mắt rất nhanh rời đi.
Trong lòng Cao Quý phi chợt rét lạnh. Nhưng chỉ một lúc sau, bà ta lấy lại tinh thần, hôm nay có chứng cớ đầy đủ, nhưng không có bằng chứng sắc đáng, Chu đế nghi ngờ bà ta vô căn cứ, nhưng cũng không có cách lập tức định tội. Chỉ cần bà giữ vững lập trường, bà ta và nhi tử mình có thể giành giật một chút hi vọng sống!
Bùi Nguyên bước vào cánh cửa, thỉnh an với Chu đế.
Thoạt nhìn Chu đế như già đi mười tuổi, mệt mỏi nói bình thân, sau đó nhìn về phía Cao Quý phi nói: “Bây giờ người đã đến, ngươi còn lời gì muốn nói, có thể nói.”
Cao Quý phi thẳng lưng, trâm cài tóc trên đầu “leng keng” rung động, khóc kể lể: “Thần thiếp oan uổng, thần thiếp không xui khiến Triệu Tiền hại Vương phi! Khẩu cung của Tôn Hưng Nghiệp cũng không phải sự thật, trong phủ Thái tử sao có thể giấu độc, chỉ với một lời nói của hắn, ngộ ngỡ là vu hãm thì sao? Bệ hạ, ngài cần phải minh xét, trả công đạo cho thần thiếp và Thái tử!”
Bà ta còn mạnh miệng. Việc đã đến nước này, Chu đế cũng cảm thấy bất lực xen chút phẫn nộ.
Người kiềm chế một hồi, cuối cùng không nhịn được, ném mạnh chén trà trên tay đến trước mặt Cao Quý phi, nghiêng đầu nói với Khương Yển: “Đồ đệ tốt nhất của ngươi đâu, dẫn tới đây!”
Trên trán Khương Yển chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, đưa mắt liếc qua một cái, lập tức có thị vệ tiến vào, áp giải Tiểu Diệp công công mặt đen như màu đất quỳ xuống.
Chu đế hỏi: “Ngươi nói xem, Vương phi vốn đi về hướng Thái Cực điện, vì sao các ngươi đi về hướng ngược lại là Toả Dương cung?”
Tiểu Diệp công công liếc thoáng qua Cao Quý phi, nuốt ngụm nước bọt, cao giọng: “Hồi bẩm nô tài không biết! Sau khi lên kiệu Vương phi nói thân thể khó chịu, một đường ngắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi chúng thần đưa đến cửa hông của Ngự hoa viên, Vương phi đột nhiên kêu dừng xe. Chúng thần không dám trái lời, không ngờ Vương phi nói trước mắt có quỷ hồn lượn lờ, ngài sợ hãi, sau đó thét chói tai nhảy xuống xe, không biết chạy đến nơi nào. Chúng thần đuổi theo, nhưng đuổi không kịp…”
Chu đế nhíu mày lại, Khương Yển suy nghĩ một lát, tiến lên phía trước nói: “Nghe Thái y nói, lúc Vương phi ở trong cung Hoàng hậu ăn nhầm đồ ăn chưa xào chín, thứ này khiến người ta sinh ảo giác.”
Bùi Nguyên đứng chắp tay ra sau, không có nhiều lời.
Chu Đế phân phó: “Tìm đầu bếp nấu món ăn này và cung nhân dâng thức ăn tới đây.”
Mấy người bọn họ rất nhanh được đưa tới.
Đầu bếp khóc lóc thảm thiết: “Thỉnh bệ hạ minh xét, loại khuẩn nấm này tự sinh ra độc, nô tài không có ý mưu hại. Chỉ là đêm đã khuya, nhất thời sơ ý quên điều chỉnh mức lửa, không biết nấm này không được xào chín sẽ gây hậu quả xấu như vậy. Nô tài nguyện nhận phạt, nhưng không có ý hại người!”
Đào Tiên cũng quỳ xuống nói: “Nô tỳ chỉ dâng món ăn lên, chưa từng chạm vào bánh có khuẩn nấm, không biết rõ tình hình!”
Cao Quý phi nhếch miệng cười, âm thầm khiêu khích Bùi Nguyên, sau đó khóc nhìn Chu đế nói: “Thỉnh bệ minh xét, việc này chỉ trùng hợp thôi, không liên quan đến thần thiếp! Tên tặc tử Triệu Tiền kia lòng dạ khó lường, thần thiếp không làm tròn bổn phận, cam nguyện lĩnh phạt, còn tội danh đều là oan uổng!”
Bùi Nguyên hỏi: “Toả Dương cung khoá chặt quanh năm, ai cầm chìa khoá tới?”
Khương Yển đáp: “Bên Cung chính ti đã điều tra rõ, cung nữ kia tên Lý Chiêu, lừa gạt Thái giám Tổng quản trông giữ nơi đó để lấy chìa khoá. Nhưng mà… xưa nay Triệu Tiền là tên phong lưu, thanh danh lưu truyền trong cung không tốt lắm, các cung nữ quen biết thú nhận, Lý Chiêu và Triệu Tiền đã kết thành đôi. Còn có…”
Hắn hơi ngưng lại, Chu đế hỏi: “Tại sao không nói? Nói tiếp.”
Khương Yển thi lễ với Bùi Nguyên, mới tiếp tục nói: “Cung chính ti lật sổ sách kiểm tra nguyên quán của Lý Chiêu, nàng ta là đồng hương của La cung nữ. Năm đó Hiền phi nương nương rơi xuống nước, La cung nữ nhận mình là hung thủ.” Hắn còn chưa nói đến, sau đấy Bùi Nguyên tự mình ra tay sát hại cả nhà họ La, màu chảy thành sông, Lý Chiêu là đồng hương với nhà họ La, trong lòng cũng có hận ý với Bùi Nguyên, nói không chừng còn muốn trả thủ.
Ánh mắt Cao Quý phi càng lộ vẻ đắc ý. Lúc trước bà ta tuyển chọn rất nhiều người, để đề phòng thế cục này.
Cứ lòng vòng đan xen, Bùi Nguyên không nhịn được bật cười vì bà ta ra chưởng rất hay: “Rất tốt.”
Cao Quý phi không nhìn hắn, chỉ vụng trộm lau nước mắt, dáng vẻ đau thương.
“Còn có hai nghi vấn.” Bùi Nguyên nghiêng người hỏi bà ta, “Trong phủ Thái tử cất giấu Yên Chi Mục, Quý phi nương nương giải thích như nào? Thái tử xông lên tầng cao nhất chém chết Triệu Tiền, dũng cảm khiến ta đây thán phục, nhưng hắn có ý định làm tổn thương thê tử ta, cái này cần giải thích như nào?”
“Ngươi đừng phát ngôn bừa bãi!” Cao Quý phi gay gắt nói, “Đây chỉ là lời nói của Tôn Hưng Nghiệp, ngươi, và Vương phi nhà người, có thể dám khẳng định sao? Tình cảm của Tiêu nhi và Phi Hà rất đậm sâu, tất cả mọi người có thể làm chứng, tuyệt đối không có ý mưu hại, sao lại nói là giết thê tử, lời nói quả thực vô căn cứ! Có lẽ Tôn Hưng Nghiệp bị xúi giục? Hắn lập kế hoạch, giấu độc trong phủ Thái tử, sao có thể chứng tỏ hắn không cố ý gây nên? Về phần Triệu Tiền… chuyện của Triệu Tiền không liên quan đến hai ta, tại sao Tiêu nhi phải giết Vương phi của ngươi? Các ngươi nguỵ tạo chứng cứ!”
Bùi Nguyên hỏi: “Triệu Tiền vào cung như nào, trước kia hắn là người nào, Quý phi nương nương thật sự không rõ tình hình?”
“Đương nhiên biết.” Cao Quý phi cứng họng nói, “Là người chứ không phải thánh hiền, không thể làm gì được, hắn đã nhận trừng phạt nên có, vì sao không cho hắn một con đường sống?”
Bùi Nguyên cười, hỏi lại: “Thiện tâm của Quý phi, tôn nữ của bà là người thế nào, bà lại không biết sao? Tình cảm của Thái tử phi và Thái tử thâm hậu như thế, vì sao Thái tử phi qua đời lâu như vậy, Thái tử chưa từng khóc một tiếng. Mấy tháng trước, vì sao Thái tử phi lập kế hoạch giết hại tiểu Hoàng tôn?”
Cao Quý phi á khẩu không trả lời được.
Chu đế nhìn bà ta, thất vọng lắc đầu.
Kỳ thật, có một nghi vấn lớn đã bị đào ra, nhưng không một ai nói đến —— Yên Chi Mục được tìm thấy trong phủ Thái tử, án hạ độc ngày đó, đến tột cùng là Bùi Nguyên gây nên, hay Bùi Tiêu đâm sau lưng?
Nếu như từ trước tới này Bùi Nguyên chịu oan khuất… Chu đế không biết đối mặt với nhi tử này như nào.
Do đó, Người cố gắng tránh đề tài này, muồn trì hoãn nó, chờ nghĩ được sách lược vẹn toàn, cho Bùi Nguyên cây trả lời công bằng, hoặc là sửa lại án xử sai.
Bùi Tiêu vẫn không nói một một lời.
Dù bây giờ hắn nói gì đều là sai, đều là tự nhóm lửa lên người, tăng thêm hiềm nghi lên mình. Cao Quý phi đã ước định với hắn, bất kể chút nữa xảy ra chuyện gì, bà sẽ gánh chịu mọi tội trạng, hắn chỉ cần phủ nhận là được. Mà lại, bà ta có lòng tin mình có thể đảm bảo hắn chu toàn.
Bùi Tiêu không biết trong tay Cao Quý phi có con cờ gì, sau cơn tức giận và hoảng sợ tột đó, tâm trạng hắn đã bình tĩnh trở lại.
Bùi Tiêu cảm hấy bây giờ mình giống người ngoài cuộc, hắn có thể cảm nhận rõ cảm xúc từ đáy lòng, đối với Bùi Nguyên càng thêm căm hận, đối với hành động không giảng hoả của Bảo Ninh là không cam lòng, đối với mẫu phi dốc sức bảo vệ mình là áy náy và cảm kích…
Hắn biết, tình hình bây giờ đang trì trệ.
Cao Quý phi không chịu nhả ra, bà ta cắn chết không nhận, Cung chính ti và Hình bộ không có cách nào định tội. Bùi Nguyên đã thắng, nhưng bọn hắn ít nhất chưa thua hoàn toàn.
***
Trong Trường thù cung, Bảo Ninh nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có người đang cào nhẹ lên mặt nàng.
“Di di, di di, người không sao chứ?”
Bảo Ninh nâng mí mắt lên, ánh mắt Viên Tử tràn đầy ân cần, nàng sững sờ tỉnh lại, kinh ngạc hỏi: “Sao Viên Tử lại tới đây?”
“Con nghe nói người xảy ra chuyện không tốt.” Viên Tử mỉm cười kéo tay nàng, “Di di, người không sao là tốt, con tới cho người kẹo ngọt.”
Viên Tử móc một thanh kẹo lạc trong tay áo ra, đặt vào lòng bàn tay Bảo Ninh.
Trẻ nhỏ thân thể nóng, một phần kẹo bị chảy ra dính sánh lại. Hơi ấm từ giấy gói kẹo truyền đến tay nàng, lòng Bảo Ninh cũng mềm xuồng, cười nhẹ nhào lặn khuôn mặt nhỏ của Viên Tử: “Cám ơn Viên Tử, di di không sao, con đến thăm di di, di di rất vui.”
Viên Tử nhào vào ngực Bảo Ninh, ôm eo nàng, làm nũng nói: “Di di, đêm nay con ở lại đây được không? Không có người chăm sóc con, con thấy rất sợ.”
Bảo Ninh phản ứng lại, Cao Phi Hà xảy ta chuyện, Cao Quý phi còn chưa lo cho mình xong, Viên Tử phải ở một mình cả đêm.
Bảo Ninh đau lòng xoa tóc hắn: “Được, chúng ta nói cho Hoàng hậu nương nương một tiếng, con dến chỗ ta ngủ.”
“Con nói rồi.” Viên Tử nâng mặt lên cho nàng chạm vào, “Nhưng con nói dối, con nói với nương nương muốn ngủ ở thiên điện, nương nương đồng ý. Nhưng vừa rồi con vụng trộm chạy tới đây tìm di di. Con nhớ người, con muốn gặp người, các nàng đều không cho… Họ nói người bị doạ sợ, phải nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Bảo Ninh ôm eo túm hắn lên, mỉm cười nói với hắn: “Chúng ta ngủ cùng nhau.”
Viên Tử cực kỳ vui. Hắn chui vào chăn của Bảo Ninh, nằm quy củ, hai mắt nhắm lại, mí mắt vì phấn khởi vẫn hơi động đậy. Bảo Ninh dịch chăn cho hắn, thầm nghĩ, nếu sau này có thể đưa Viên Tử về phủ thì thật tốt. Nàng sẽ chăm sóc hắn thật tốt, đối xử như con của mình, hắn còn là thuốc giải của Bùi Nguyên.
Trong điện lại an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở bình ổn.
***
Bên Thái Cực điện, Chu đế đã rất mệt, Người cho thị vệ áp giải Bùi Tiêu và Cao Quý phi vào lao, ngày mai tái thẩm.
Khi đi ngang qua Bùi Nguyên, hai mắt Cao Quý phi khẽ động, bỗng nhiên nghĩ ra chủ ý khác.
Bà ta khó mà rửa sạch sai lầm trên người mình, nhưng không ngại kéo Bùi Nguyên xuống nước, Bùi Nguyên lặng lẽ sắp xếp những chuyện này, không phải muốn vị trí trong Đông cung sao? Vị trí này Tiêu nhi không ngồi được, Bùi Nguyên hắn cũng đừng nghĩ ngồi được!
Khoảng khắc trước khi bước chân ra ngưỡng cửa, Cao Quý phi bỗng nhiên khóc lớn né tránh thị vệ áp giải bà ta, quay người quỳ gối trước Chu đế: “Bệ hạ, thần thiếp vào lao ngục chỉ là chuyện nhỏ, người đáng thương là tiểu Hoàng tôn! Thân sinh và chủ mẫu đã không còn, bây giờ ngay cả thần thiếp cũng không thể ở bên chăm sóc hắn, hắn mới năm tuổi, thật đáng thương! Bệ hạ, Viên Tử là tôn tử duy nhất của Người, Người không thể vì chuyện của thần thiếp mà trút giận lây sang hắn, để kẻ xấu đạt được ý nguyện, trên người Viên Tử đầy thương tích, không thể tiếp tục bị hành hạ!”
Nói xong, bà ta thâm ý nhìn Bùi Nguyên một chút.
Bùi Nguyên híp mắt lại nhìn về hướng bà ta.
Chu đế vốn đã đứng lên, Khương Yên chuẩn bị đỡ đi nghỉ, nghe Cao Quý phi nói vậy, dừng bước: “Ngươi có ý gì?”
Cao Quý phi lớn tiếng khàn giọng nói: “Mấy tháng trước Viên Tử mất tích một thời gian, không biết là trùng hợp hay cố ý, vừa mới tiến vào biệt trang của Tứ Hoàng tử ở Lật hồ… chờ đến khi Tiêu nhi tìm đến, cánh tay Viên Tử đã chồng chất vết thương, hắn nói là muỗi đốt, thế nhưng ở đâu lại nhiều muỗi như vậy? Rõ ràng bị kẻ xấu bắt, gây ra những trận đòn kia!”
Chu đế nghi ngờ nhìn Bùi Nguyên: “Có việc này?”
Cao Quý phi cấp bách nói: “Có hay không có, gọi Viên Tử đến đây, hỏi hắn một chút là biết!”
Bà ta có tự tin, Viên Tử chỉ là đứa trẻ kiệm lời, hắn biết cái gì? Chỉ cần bị hù doạ một chút, hắn đều nghe theo. Huống hồ, lúc trước Viên Tử ở một mình trong phủ Thái tử, chỉ có tổ mẫu là bà ta đối tốt với hắn, vừa đấm vừa xoa, một đứa bé càng dễ dàng thao túng.
Trong lòng Cao Quý phi chợt loé lên áy náy, bà ta không cảm thấy có lỗi với Viên Tử, chỉ cần hắn nói vài câu thôi, sẽ không tổn thương đến hắn.
Mà lại, mục đích này có thành hay không, còn phụ thuộc hắn làm được hay không?
Qua một khắc đồng hồ, Viên Tử được đưa đến với đôi mắt ngái ngủ. Hắn bị kéo ra khỏi vòng tay Bảo Ninh, vẫn ngây người như cũ.
Viên Tử đứng ở chính giữa Thái Cực điện nhìn xung quanh, thấy tổ mẫu hắn quỳ trên mắt, mặt đầy nước mắt, trong lòng càng mờ mịt.
Cao Quý phi vừa nhìn thấy Viên Tử, khóc càng lớn hơn, xông đến ôm hắn, trong miệng nói: “Tôn nhi đáng thương của ta.” Âm thầm lặng lẽ bóp tay hắn một cái, nhỏ giọng nói bên tai: ‘Đợi chút nữa bất kể tổ mẫu nói cái gì, con đều phải thuận theo ý của ta, nếu không, con nhất định sẽ hại chết tổ mẫu. Viên Tử, con nhẫn tâm sao?”
Nói xong, Cao Quý phi trừng mắt nhìn hắn: “Nghe hiểu chưa?”
Viên Tử bị siết đến đau, nhìn tổ mẫu luôn yêu thương hắn đột nhiên thay mặt, nước mắt trào ra. Cao Quý phi chịu đựng đau lòng lại véo tay hắn: “Nghe thấy không?”
Viên Tử rưng rưng gật đầu: “Vâng…”
“Viên Tử, con đừng sợ.” Chu Đế đi tới, ôn hậu đứng trước mặt hắn, cúi người, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hoàng gia gia hỏi con điều gì, con chỉ cần nói đúng là được.”
Chu đế chỉ vào Bùi Nguyên hỏi hắn: “Con từng bị đi lạc, sống trong trang viên của Tứ Hoàng thúc một thời gian?”
Cao Quý phi nhéo cánh tay hắn, Viên Tử run giọng gật đầu: “Dạ…”
Chu đế hỏi: “Tứ Hoàng thúc từng đánh chửi con?”
Viên Tử hoảng sợ nhìn Chu đế: “Sao…” Sao có thể chứ?
Cao Quý phi mượn ống tay áo càng nhéo mạnh tay hắn, Viên Tử nuốt nửa câu sau về. Hắn cảm thấy vô cùng đau, cũng vô cùng sợ, vì sao tổ mẫu cứ nhéo hắn? Vì sao Hoàng gia gia cứ hỏi hắn như này? Hắn không rõ tiền căn hậu quả, nhưng hắn biết, nếu như mình gật đầu, đối với di di nhất định không tốt.
Chu đế sờ đầu hắn, thanh âm càng thêm ôn hoà: “Viên Tử, con nói cho Hoàng gia gia biết, vết thương trên người con do Tứ Hoàng thúc gây nên phải không?”
Cao Quý phi nàng càng căng thẳng, bà ta không hiểu vì sao đứa bé này đột nhiên không nghe lời, cổ tay bà ta rung động, dùng lực lớn nhất nhéo tay hắn: “Con nói đi!”
Bùi Nguyên nhìn chăm chú biểu lộ của Viên Tử, thấy hắn mím môi muốn khóc lớn.
Tất cả mọi người đang chờ câu trả lời thuyết phục của Viên Tử.
“Đứa nhỏ này sao lại như thế!” Vừa khóc vừa mắng hắn, “Đã kêu con nói thì nói đi, không thấy chuyện gì đang xảy ra à, con muốn hại chết tổ mẫu sao?!”
Viên Tử nắm chặt tay bên hông, cuối cùng không nhịn được, lớn tiếng khóc: “Không phải, thúc thúc không có đánh con! Tại sao bắt con nói dối, con không muốn làm tiểu hài xấu! Di di rất tốt, thúc thúc cũng tốt, tại sao tổ mẫu muốn hại hai người họ, vì sao?”
Đầu Cao Quý phi ong ong một tiếng, lập tức muốn nổ tung.
“Viên Tử, con nói gì vậy?” Mắt bà ta trừng lớn, xông lên muốn xé rách cánh tay Viên Tử, “Ai dạy con, con nói đi, ai dạy con nói vậy?”
Bùi Nguyên không nhìn nỗi, cũng tiến lên ngăn cản, Viên Tử hoảng sợ nhào vào ngực hắn. Thấy thế, Cao Quý phi càng nổi điên hơn.
Giữa lúc xô đẩy, chợt nghe thấy tiếng “cạch” vàng đến, là tiếng đồ sứ rơi. Cúi đầu nhìn, một bình thuốc màu đỏ rơi từ tay áo Viên Tử ra. Chu đế nghi ngờ nhíu mày, tự nhặt lên mờ ra, nhìn tiểu dược hoàn bên trong.
Mặt Cao Quý phi lập tức tái mét, không còn một giọt máu.
Chu đế yêu cầu Khương Yển đưa bình thuốc cho Thái ý xem: “Nói xem đây là thuốc gì.”
Thấy dược hoàn kia sắc mặt mấy Thái y trong triều không thể tin thứ mình nhìn thấy, sau khi thảo luận một hồi, người lớn tuổi nhất tiến lên đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, thuốc trong bình này chính là… Yên Chi Mục.”
Chu Đế kinh hãi: “Cái gì!”
Cao Quý phi mềm nhũn ngã xuống đất, trâm cài tóc văng tung toé, khẩn trương hít từng hơi. Bà ta muốn kéo vạt áo Chu đế kêu oan, Chu đế căm hận liếc nhìn bà ta, đá một cái lăn ra ngoài.
Chu đế ép hỏi Viên Tử: “Cái bình này con lấy ở đâu.”
Viên Tử rưng rưng nói: “Tại Diên Hi cung… dưới gạch đá.”