Bùi Nguyên đưa Bảo Ninh trở lại Trường Thu cung của Hoàng hậu, y phục đã được chuẩn bị sẵn, Bùi Nguyên từ chối ý tốt của Hoàng hậu, tự mình giúp Bảo Ninh mặc vào.
Tất cả cung nữ đều lui xuống, bên trong cung điện chỉ còn lại hai người họ.
Bảo Ninh ngồi bên mép giường, hình như tâm trạng của nàng đang rất tốt, Bùi Nguyên mang nước nóng đến rửa chân cho nàng, nàng dùng giọng điệu mười phần vui sướng nói chuyện cùng hắn, lúc nói đến việc Triệu Tiền giả quỷ dọa nàng, nàng còn không nhịn được bật cười, tiếng cười thanh thúy như âm thanh của chuông bạc.
Nàng đem tất cả những việc đã xảy ra ở Tỏa Dương cung kể hết một lượt, chỉ bỏ qua chi tiết tiểu cung nữ kia bị nàng cắt cổ, rồi cười hỏi Bùi Nguyên: “Ta có lợi hại không?”
Bùi Nguyên ngồi xổm trên mặt đất, xối nước ấm lên mắt cá chân nàng, bàn tay to của hắn chậm rãi xoa xoa ủ ấm đôi chân nhỏ, ngước mắt lên nói: “Lợi hại lắm, lợi hại hệt một con gà mái nhỏ.”
Bảo Ninh nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là gà mái?”
“Nàng xem dáng vẻ cười vô cùng khoái chí của nàng lúc nãy đi.” Bùi Nguyên bắt chước theo nàng, “Ha ha ha.”
“Chàng thật đáng ghét!” Bảo Ninh ra vẻ vô cùng tức giận, giơ tay muốn nhéo mũi Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên cười nắm lấy tay nàng, khi tay của hai người chạm vào nhau hắn mới phát hiện, tay của nàng thật lạnh. Trong lòng Bùi Nguyên trầm xuống.
Bảo Ninh cũng biết tay mình lạnh, nàng dừng lại, thản nhiên rút tay về, sau đó đổi thành tư thế bưng lấy mặt mình, tiếp tục nói: “Chàng thấy sắc mặt của Bùi Tiêu không? Hắn ta ngây ngốc cả buổi, ha ha. Chắc chắn hắn ta không thể nào ngờ tới, ta cũng biết nói dối gạt người! Ta biết rõ hắn muốn làm gì, nhưng ta chính là không muốn hắn đạt được đấy, lần này thì hay rồi, hắn ta đã hết đường chối cãi. A Nguyên, chàng nói xem, có phải ta rất thông minh hay không ta?”
Bùi Nguyên cầm khăn lau khô chân của nàng, ngồi đối diện với nàng, vô cùng nghiêm túc: “Thông minh, lợi hại, Ninh Ninh của ta dũng cảm nhất.”
Dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng này của hắn lại khiến Bảo Ninh có chút xấu hổ, hai tay nàng ôm gối, thân thể lung lay, khiêm tốn nói: “Thật ra cũng không sao cả…..”
Nàng ôm gối, tự cuộn người lại ngồi trên giường, mặc dù nàng đang cười nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào hắn.
Bùi Nguyên cực kỳ đau lòng.
Bảo Ninh của hắn chưa bao giờ bày ra dáng vẻ này, nàng hay thẹn thùng, lại hơi nhát gan, nhưng nàng vẫn sẽ làm nũng với hắn. Nếu là lúc trước, gặp phải chuyện như đêm nay, có lẽ Bảo Ninh sẽ nhào vào lòng hắn, nói với hắn nàng sợ hãi, nàng ủy khuất, nàng sẽ không để ý gì mà khóc lên với hắn, chứ không phải như bây giờ, giống một con rùa đen trốn vào trong cái mai to lớn. Nàng cũng biết rõ trạng thái hiện tại của bản thân không ổn, nên mới giả vờ nói chuyện cùng hắn, muốn che giấu tâm trạng thật sự của mình, giả bộ như nàng đang rất cao hứng.
Rốt cuộc Bảo Ninh của hắn đã trải qua những chuyện gì?
Bùi Nguyên nhớ tới bộ y phục dính máu kia, lúc Bảo Ninh vừa mởi cởi bộ y phục đó ra, thì nó đã bị máu tươi làm ướt.
Máu của ai?
“A Nguyên, ta cảm thấy trên người ta có chút mùi thối.” Bảo Ninh cau mày, “Chàng đến chỗ của Hoàng hậu nương nương lấy giúp ta chút nước hoa được không?”
“Ninh Ninh của chúng ta làm sao có mùi được chứ.” Bùi Nguyên nắm lấy tay Bảo Ninh, ôm nàng vào trong ngực, mặt hắn vùi vào hõm cổ nàng, hít sâu một hơi, “Thơm quá, ai nói nàng thối? Nói cho ta biết, ta giúp nàng đánh hắn một trận.”
Lúc hắn ôm nàng vào lòng, thân thể Bảo Ninh cứng lại trong chốc lát, nhưng Bùi Nguyên rõ ràng đã cảm nhận được.
“Sao vậy bảo bối?” Bùi Nguyên hạ giọng dỗ dành nàng, rồi đổi tư thế, hắn tựa vào đầu giường, để Bảo Ninh ngồi trên đùi hắn, tư thế này khiến thân thể hai người càng thêm sát gần nhau.
Bùi Nguyên hỏi: “Ta hôn nàng một có được không?”
Bảo Ninh từ từ vùi đầu vào ngực hắn, nàng đã ý thức được bản thân mình bị Bủi Nguyên phát hiện, dáng vẻ giả vờ tươi cười vừa rồi cũng biến mất, bỗng nhiên nàng không biết nên nói gì mới phải.
Bùi Nguyên nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt nàng, “Tại sao lại muốn dùng nước hoa?”
Bảo Ninh mấp máy môi, không nói gì, chỉ là hai tay nàng lại đang siết chặt vào nhau. Ánh mắt Bùi Nguyên rơi trên tay nàng, hắn dịu dàng gỡ từng ngón tay của nàng ra, lúc gỡ ra ngón cuối cùng, trong cổ họng Bảo Ninh chợt tràn ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Động tác của Bùi Nguyên hơi ngừng lại, hắn nắm lấy tay nàng, năm ngón tay đan chặt với nhau.
Bùi Nguyên giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên trước mặt Bảo Ninh, quơ quơ, “Bảo bảo, nàng thấy không, cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ cùng nàng đối mặt.”
Bảo Ninh bẹp miệng, dáng vẻ ủy khuất ngập trời giống hệt một tiểu oa nhi, miệng nàng chu lên như một con vịt nhỏ.
Bùi Nguyên hôn khóe miệng nàng, dỗ dành hỏi: “Có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể nói sao? Nói với ta có được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, máu trên y phục nàng là sao? Nàng biết rõ mà, ta vĩnh viễn luôn ở bên cạnh nàng, cho nên nàng có tâm sự gì có thể nói với ta không?”
“A Nguyên…” Mắt Bảo Ninh dần dần đỏ lên, nàng cố gắng kiềm chế, nhưng đột nhiên nước mắt như vỡ đê rơi xuống, “Ta giết người!”
Bùi Nguyên chăm chú nhìn nàng, bàn tay chậm rãi xoa xoa tấm lưng gầy của nàng: “Ừm, ta đã biết.”
Bảo Ninh nghẹn ngào nói: “Ta biết, ta nhất định phải giết nàng, nàng không phải người tốt, nhưng mà, cách đó không lâu nàng vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ta, nàng vẫn còn cử động, còn nói chuyện với ta. Tay ta chạm vào làn da trên cổ nàng, nóng bỏng, lại yếu ớt mềm mại như thế. Lúc dao cắt qua cuống họng nàng, máu tươi phun ra. Máu đỏ tanh tưởi vẫn còn ấm nóng…… Trước khi nàng ngã xuống ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm ta, A Nguyên, ta không biết diễn tả ánh mắt lúc ấy của nàng như thế nào, ta chỉ cảm thấy, ta không còn sạch sẽ nữa……”
Thấy nàng khóc, hốc mắt Bùi Nguyên cũng nóng lên theo, nhưng khi nghe câu nói cuối cùng của nàng, lại nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Nói lời ngốc nghếch gì đấy.”
Bả vai Bảo Ninh run lên một cái: “Cổ họng của một người sao lại có nhiều máu như thế, từng cỗ từng cỗ máu đỏ tươi không ngừng trào ra, y phục của ta đều bị máu thấm ướt đẫm, ta cảm thấy cả người đều bị nhiễm mùi máu tươi. Ta đã thay y phục, nhưng mùi máu kia vẫn còn, lúc nào cũng ngửi thấy, giống như cả người ta đều bị dìm trong bể máu.”
“Không trách nàng.” Bùi Nguyên hôn lấy nước mắt nàng, “Là ả ta muốn hại nàng, ả chết còn chưa hết tội.”
Bảo Ninh rưng rưng gật đầu: “Ta biết, nhưng mà ta rất sợ, hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng khủng bố kia sẽ lại hiện lên trong đầu ta, rất rõ ràng. Trong tòa lâu bỏ hoang tối đen như mực, nàng nhìn ta chằm chằm, máu của nàng phun ra sắp thấm ướt cả người ta.”
Bùi Nguyên đau lòng muốn chết, hắn không biết nên an ủi Bảo Ninh như thế nào, chỉ có thể không ngừng hôn lên khóe mắt nàng, hôn hết những giọt nước mắt mặn chát của nàng.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Bảo Ninh. Cho dù là ở trên chiến trường, những binh sĩ mới lần đầu tiên ra trận giết giặc đều sẽ bị ám ảnh một vài ngày. Nhìn người khác giết người và bản thân tự động thủ giết người hoàn toàn không giống nhau, cho dù biết rõ đối phương là kẻ địch, nhưng lúc hạ đao chém đứt cuống họng của đối phương vẫn sẽ sợ hãi. Dù thế nào thì đó vẫn là một mạng người.
Bảo Ninh chỉ là một cô nương được nuông chiều từ bé, nàng vốn dĩ không nên đối mặt với những chuyện bi thảm này.
Là hắn đã đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió.
Bùi Nguyên cảm thấy áy náy, tự trách, còn có hối hận. Hắn tự hỏi bản thân, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Nếu nói là vì danh lợi quyền thế, hắn cũng không phải loại người tham lam. Vậy hắn làm thế để báo thù sao? Nhưng nếu vì chuyện hắn báo thù mà phải mất đi Bảo Ninh, cái giá phải trả này quá lớn, hắn không cách nào tiếp nhận được. Vậy thì là vì điều gì chứ, vì điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân sao? Người chết cũng đã chết rồi, hắn vẫn cứ ôm khư khư không buông chuyện này, dày vò tra tấn người còn sống, vậy có đáng giá không?
Bảo Ninh của hắn vốn là một cô nương vô ưu vô lo, cuộc sống của nàng thật đơn giản mà vui vẻ, nàng nuôi chó, nuôi dê, nàng mở một cửa hàng nho nhỏ.
Nhưng mà, hiện tại Bảo Ninh lại vì hắn mà dấn thân vào hiểm cảnh, coi như hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng không cách nào bảo đảm an toàn tuyệt đối cho nàng.
Giống như hôm nay vậy, hắn tự cho là bản thân đã tính toán chu toàn, nhưng mà vẫn khiến Bảo Ninh lâm vào cảnh nguy hiểm. Bùi Nguyên nghĩ, nếu nàng trách hắn, trong lòng hắn có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà, nàng hoàn toàn không có.
Hiện tại hắn nghe tiếng nàng khóc, lòng hắn cũng đau như dao cắt.
Tiếng khóc của Bảo Ninh dần dần nhỏ lại, nàng cố gắng mở ra mi mắt nhem nhuốt vì nước mắt, ngơ ngác đưa tay cọ cọ khóe mắt Bùi Nguyên, “Tại sao chàng cũng rơi nước mắt?”
Bùi Nguyên hừ hừ, cười hỏi: “Làm sao, chỉ có nàng được quyền khóc sao? Nước mắt từng giọt từng giọt như hạt đậu nhỏ, còn ta thì không được phép khóc phải không?”
Bùi Nguyên nắm lỗ tai của nàng, cười mắng: “Tiểu lừa gạt, tiểu bại hoại.”
Bảo Ninh cảm thấy hơi ngứa, xoa xoa khóe mắt, cũng cười lên.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Bùi Nguyên không nói thêm gì nữa, Bảo Ninh nằm trên ngực hắn, có thể nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, còn có có báo canh từ xa truyền đến.
Bảo Ninh nói: “Canh ba.”
Bùi Nguyên miễn cưỡng “ừm” một tiếng.
Bảo Ninh đẩy đẩy vai hắn: “Chàng nên đến Thái Cực điện, có lẽ bệ hạ đã đợi lâu rồi.”
“Nếu Phụ hoàng đợi đã lâu, hắn nhất định sẽ cho người đến thúc giục ta.” Tuy nói như thế, nhưng Bùi Nguyên vẫn nương theo lực tay của nàng đứng lên.
Hắn rủ mắt nhìn Bảo Ninh, đưa tay vén sợi tóc dính trên gò má nàng.
“Chàng đi đi.” Bảo Ninh nằm xuống, nghiêng người nhìn hắn nói, “Ta ngủ một lát, đợi chút nữa chàng tới đón ta. Ta lạ giường, trong cung của Hoàng hậu nương nương dù tốt ta cũng không quen, ta muốn về nhà ngủ.”
Bùi Nguyên nói được, khom lưng dịch góc chăn cho nàng, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ trên vầng trán trơn bóng của nàng, “Ta sẽ tranh thủ về sớm.”
Bảo Ninh cười. Nàng nhìn theo thân ảnh Bùi Nguyên thổi tắt nến sau đó đi ra ngoài bóng lưng cao lớn của hắn bị màn cửa che khuất, vẻ mặt tươi cười của nàng rút đi, móc trong tay áo ra một lá thư, người viết là Hiền phi.
Nàng do dự, không biết có nên nói cho hắn biết hay không.