Ba giờ chiều vốn là thời gian người đến người đi trong thang máy.
Nhưng hiện tại, Tưởng Thiên mới phát hiện, nơi này ngoài các nàng cũng không ai dám đến.
Giày da đắt đỏ đạp trên đất phát ra tiếng đốc đốc, bá đạo tổng tài, nam chính bộ truyện Thẩm Tích Chu chậm rãi bước đến.
Tưởng Thiên theo bản năng trốn phía sau Thẩm Tích Nhược, lặng lẽ đưa mắt nhìn.
Thẩm Tích Chu quả nhiên như trong truyện viết, mặt Vline, ánh mắt lạnh nhạt, khí chất bá đạo.
Tưởng Thiên nhìn hắn một cái, nhanh chóng nhìn Thẩm Tích Nhược nhiều lần.
Ừ, vẫn là nhìn mỹ nữ được hơn.
Thẩm Tích Chu tựa hồ biết nữ hài thanh thuần mặc váy kia, liếc mắt nhìn nàng.
Thẩm Tích Nhược thấy thế, nghiền ngẫm cười: "Em trai, em biết cô ấy sao?"
Thẩm Tích Chu nhìn chị gái cùng cha khác mẹ của mình, ánh mắt bá đạo kiêu căng, không chút thân tình nói: "Cô ấy là bạn tôi, sao vậy, cô ấy chọc đến chị?"
Thẩm Tích Nhược cười, ngón tay vuốt tóc mai, nói: "Chọc đến...... cũng không đến mức vậy nhưng cô ấy tốt nhất nên nói xin lỗi bạn của tôi."
Tưởng Thiên vốn đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, muốn mình thành không khí, nhưng Thẩm Tích Nhược quay đầu lại, giơ tay chạm cánh tay nàng, nói với nàng: "Cô nói đúng không?"
Thẩm Tích Chu cũng nhìn theo.
Nội tâm Tưởng Thiên như bùng nổ: "Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, dựa theo cốt truyện nữ chính là tôi nhất định sẽ bị anh thích, a trời ơi, bị anh thích thật sự rất thảm, đừng nhìn tôi mà!"
Khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tích Chu nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt sáng lên. Được rồi, anh càng sáng thì tôi càng lạnh.
Tưởng Thiên cảm thấy lòng mình có chút lạnh, vì sao vòng đến vòng lui lại không tránh khỏi nam chính? Sớm biết vậy vừa rồi nàng nên không màng thân phận cất bước chạy đi.
Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên phát hiện mặt nàng đột nhiên đen lại, kỳ quái nhướng mày.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước, cô biết, Tưởng Thiên vừa gặp đã yêu em mình, rễ tình đâm sâu, yêu đến không thể kìm nén.
Dù hiện tại, Thẩm Tích Chu không cứu Tưởng Thiên nhưng Tưởng Thiên vẫn nên có hảo cảm với hắn mới đúng, tuyệt không phải biểu tình hiện tại..... Hiện tại nàng như gặp quỷ.
Khóe môi Thẩm Tích Nhược hơi gợi lên.
Hiện tại Tưởng Thiên không thích Thẩm Tích Chu, đây là chuyện tốt.
"Tôi cảm thấy thôi bỏ đi, nếu không có gì, tôi đi trước đây........"
Tưởng Thiên điều chỉnh cảm xúc một chút, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, vừa nói với Thẩm Tích Nhược, vừa nhấc chân chuẩn bị bỏ trốn.
Tưởng Thiên vừa định ấn thang máy, chợt nghe giọng nữ hài thanh thuần nói: "A? Vữa nãy tôi đụng chị, thật sự không phải cố ý, tuổi tôi còn nhỏ, quá lỗ mãng..... Nếu chị để ý như vậy, tôi đây trịnh trọng xin lỗi chị, chị, chị đừng tức giận, đều do tôi không cẩn thận, làm hại chị bị mọi người cười nhạo, thật sự xin lỗi chị."
Nghe nàng nói, Tưởng Thiên lập tức nổi trận lôi đình.
Lời nói âm dương quái khí còn cường điệu nàng nhỏ tuổi, trực tiếp nhận một tiếng chị này? Hống ai vậy, tai chị đây còn chưa điếc!
Nàng cảm giác trên đầu mình lúc này không phải tóc mà là lửa, còn đang bùng cháy.
Nữ hài thanh thuần chớp mắt, ra vẻ cẩn thận nhìn.
Tưởng Thiên nhìn dáng vẻ này của nàng, không thể nhịn được nữa cũng không cần phải nhịn, mặc kệ nam chính hay chị hắn ở đây, lập tức lên tiếng.
"Chúng ta đã gặp qua ở studio nhỉ? Có phải cô còn tranh thủ muốn vai nữ chính với đạo diễn không? Còn nói bản thân mình không cố ý đụng tôi, nhiều người như vậy, cô hỏi họ xem cô có phải cố ý hay không? Còn nữa, cô nhỏ tuổi? Tôi ngó ngang ngó dọc nhìn đến nhìn lui cũng không nhìn ra nha."
Nói một hơi xong, Tưởng Thiên lập tức chuồn mất, đi đến thang máy xa nhất.
Miệng nữ hài thanh thuần mở to, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tưởng Thiên nói rất đúng, nàng đến đây thử vai nữ phụ số 3, vốn định tranh thủ vai nữ chính với đạo diễn, sau khi bị từ chối thì ghi hận trong lòng, vừa thấy đạo diễn khen ngợi Tưởng Thiên trước mặt nên tùy tiện đụng một chút.
"Cô, cô sao có thể ngoan độc như vậy, tôi đã xin lỗi rồi, huhuhu...."
Nữ hài ôm mặt khóc lên.
Tưởng Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không để ý, chăm chú nhìn con số thang máy không ngừng nhảy.
Đúng lúc này, giọng nam chính Thẩm Tích Chu trầm thấp từ tính vang lên: "Cô tên gì?"
Tưởng Thiên cho rằng nam chính hỏi người khác, tiếp tục nhìn thang máy, tâm trạng khá tốt, mũi chân còn vẽ đường xoắn ốc trên đất.
Nữ hài không dám tin nhìn Thẩm Tích Chu: "Thẩm Tích Chu! Anh vậy mà.......tôi sẽ nói cho Hương Tuyết!"
Thẩm Tích Chu cúi đầu nhìn nàng, trong giọng mang theo sự tức giận đè nén: "Lý Tranh, cô dám lấy Hương Tuyết ra uy hiếp tôi?"
Nữ hài ấp úng không dám lên tiếng.
Tầm mắt Thẩm Tích Chu nhìn Tưởng Thiên, bước vài bước về phía nàng, nói: "Cô gái, tôi đang hỏi tên cô!"
Tưởng Thiên quay đầu, trọng điểm của nàng không phải Thẩm Tích Chu mà là Hương Tuyết trong miệng nữ hài kia.
Nữ phụ độc ác của truyện, bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, Tô Hương Tuyết.
Tên nghe rất êm tai, lớn lên cũng rất giống tiên nữ, đáng tiếc tâm địa độc ác.
Lúc này nàng nhớ ra, Lý Tranh này hẳn là bạn thân của bạch nguyệt quang trong truyện, đoạt lấy vai nữ chính của nàng rồi sau một đêm bạo hồng thành tiểu minh tinh.
Trách không được Tưởng Thiên cảm thấy khí chất Lý Tranh này giống với mình, trong truyện bởi vì khí chất giống nhau, đạo diễn vì mình rời đi mà đưa cơ hội cho Lý Tranh.
Cho nên nói......... tất cả đều có đầu có đuôi!
Tưởng Thiên nhìn Lý Tranh, nhớ kỹ mặt nàng. Nàng biết người này sau này sẽ không ngừng xuất hiện, là đồng lõa của bạch nguyệt quang không ngừng tra nữ chính cũng chính là mình.
Lúc này, Thẩm Tích Chu đã muốn đi đến cách Tưởng Thiên ba bước xa, đáng tiếc Tưởng Thiên không nhìn hắn, cũng không chú ý hắn.
"Tên cô ấy không liên quan đến cậu." Giọng lạnh nhạt vang lên, nháy mắt như lực thổi bay nóng nảy trong lòng Tưởng Thiên.
Giọng nói kia tựa như tuyết trắng bao lấy dòng nước đang chảy, chỉ cần nghe thấy cũng khiến người khác mê muội.
Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy đối phương không biết từ bao giờ đã đến cạnh mình, nghiên thân che trước người nàng.
Nàng không khỏi cảm giác kỳ lạ.
Lúc trước mình vừa ngủ xong thì chạy, tra người ta...... Hiện tại người ta còn che chở mình trước mặt nam chính đáng sợ.
Này không phải lấy ơn báo oán theo tiêu chuẩn đạo đức thời đại mới trong truyện cẩu huyết sao!
Thẩm Tích Chu đứng trước mặt Thẩm Tích Nhược, híp mắt nhìn hai người trước mặt.
Thẩm Tích Chu cao 1m87 mà Thẩm Tích Nhược chỉ cao 1m75, tuy đã là rất cao so với phái nữ nhưng trước mặt Thẩm Tích Chu vẫn thấp hơn một đầu.
Khi hai người giằng co khí tràng đều phát ra, bắt đầu phân cao thấp, liếc mắt một cái cũng không biết khí tràng ai mạnh hơn.
Tưởng Thiên đứng cạnh hai người, rất nhanh đã bị khí tràng của hai người làm cho thở không nổi.
Lý Tranh không tiếp tục giả khóc, trừng mắt nhìn hai chị em đang giằng co, ánh mắt phức tạp nhìn Tưởng Thiên: "Thì ra cô bắt được Thẩm đại tiểu thư.........."
Tưởng Thiên hết đường chối cãi, tôi không phải tôi không có! Thật ra không phải tôi bắt được mà là cô ấy đến tôi tra cô ấy, ngủ xong bỏ chạy! Tôi mới là tâm địa xấu xa!
Thẩm Tích Chu nhìn Thẩm Tích Nhược, gằn từng chữ: "Tôi chỉ muốn biết tên, không có ý khác."
Thẩm Tích Nhược chém đinh chặt sắt: "Cách xa cô ấy ra."
Tưởng Thiên nghe có chút không hiểu. Không phải nói chị gái là thần trợ công sao? Không phải nói chị gái luôn đẩy mình vào lòng nam chính bá tổng sao? Này này, chị gái đại nhân cô thay đổi rồi!
Cuối cùng thang máy cũng đến, tiếng "leng keng" nhỏ vang lên tựa như tiếng trời với Tưởng Thiên.
Nàng nhanh chóng trốn vào thang máy, giọng nhẹ nhàng, vẫy tay với mọi người: "Tôi đi trước đây, tạm biệt!"
Kết quả nàng còn chưa đứng vững đã có thêm một người bước vào thang máy. "Chúng ta cùng đi."
Người tiến vào là Thẩm Tích Nhược, cô gật đầu với Tưởng Thiên, bấm nút đóng thang máy, thang máy nhanh chóng đóng lại.
Tưởng Thiên ngẩn người, cười ngượng: "Haha."
Không khí vô cùng quỷ dị lại xấu hổ.
Nàng không dám nhìn Thẩm Tích Nhược, sợ chạm phải ánh mặt của đối phương.
Nhưng nàng cảm nhận được Thẩm Tích Nhược đang nhìn nàng, nhìn sườn mặt nàng, lại dường như dừng lại hồi lâu.
Nhìn đến mặt Tưởng Thiên đều đỏ.
Nàng né tránh, đến khi thang máy dừng ở lầu một mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ra ngoài: "Tôi tới rồi, tôi...."
Hai chữ "đi trước" bị nàng nuốt xuống sau khi thấy Thẩm Tích Nhược theo sát mình.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tích Nhược cùng giọng nói nhàn nhạt đứng trước mặt nàng: "Nói chuyện chút?"
Tưởng Thiên: "A........ Ở trường còn có việc, hơn nữa giảng viên còn tìm tôi........"
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, không nói lời nào.
Tưởng Thiên: "...........Đi chỗ nào nói?"
Thẩm Tích Nhược tươi cười: "Cô đói bụng không?"
Chờ Tưởng Thiên bước xuống chiếc Lamborghini của Thẩm Tích Nhược, bị ba người phục vụ mang đến nhà hàng kiểu Pháp hoa mỹ trang hoàng, cả người cô đều bất ổn.
Đây là đâu? Là hoàng cung Versailles sao? Vì sao khắp nơi đều là hơi thở tiền tài?
Dao nĩa được khắc hoa, ánh sáng lấp lánh! Tưởng Thiên hiếu kỳ nhìn mặt mình phản chiếu trên dao nĩa.
Thẩm Tích Nhược hảo tâm nhắc nhở: "Đều là vàng ròng."
Tưởng Thiên nhanh chóng bỏ dao xuống, quy củ ngồi: "Ừ, tôi thấy."
Nàng cũng không hỏi bữa ăn này có phải chia đôi không, bởi vì rất rõ, nàng bán mình cũng trả không nổi, chỉ có thể giả ngu......
Bữa ăn hoa lệ được bưng lên từng món, Tưởng Thiên bị đồ ăn hấp dẫn, cũng không hoảng loạn khi ăn.
Giọng Thẩm Tích Nhược truyền đến: "Cô thấy em tôi thế nào?"
Tưởng Thiên nuốt thịt bò xuống, cười nói: "Không ý kiến, không hứng thú, cái gì cũng không."
Thẩm Tích Nhược: "Hoàn toàn không hứng thú?"
Tưởng Thiên: "Còn không có hứng thú lớn bằng cô."
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn nàng.
Tưởng Thiên: Mẹ nó sao lại đem lời thật nói ra!