Tưởng Thiên khẽ meo meo, dùng ngón tay véo đùi mình để bản thân giữ bình tĩnh không cần phải sợ đến mức hét lên.
Làm sao có thể bình tĩnh nổi? Không những xuyên qua bộ truyện cẩu huyết, còn không cẩn thận ngủ với nhân vật mình ghét nhất chị của nam chính......... Chuyện này thật sự quá lớn!
Chị của nam chính trong truyện là nhân vật có quyền thế lớn nhất, vậy vậy..... huhuhu tôi sai rồi! Tôi không bao giờ xằng bậy nữa huhuhu!
Bản thân nam chính đã rất thích cường thủ hào đoạt, chị hắn có lẽ cũng giống vậy, bắt nhốt mình đến biệt thự là chuyện hoàn toàn có thể, đây là thế giới truyện cẩu huyết, báo cảnh sát cũng không được aaa.
Suy nghĩ của Tưởng Thiên bay loạn, bỗng nàng nghĩ đến, dựa theo cốt truyện, lúc này nữ chính chưa quen biết nam chính, cho nên cũng không biết chị của hắn là ai.
Vì thế nàng tươi cười nói: "Hộp danh thiếp của cô bị rơi, tôi giúp cô nhặt lên."
Tuy rằng nỗ lực bình tĩnh nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng, không chứa gì, hiện tại Thẩm Tích Nhược đang mặc áo tắm dài của khách sạn, tóc dài ướt rơi trên vai, đẹp đến không gì sánh bằng, rất đẹp.
Tưởng Thiên không khỏi nuốt nước miếng, dời mắt, nhanh chóng nói: "Nếu không có gì, vậy tôi có thể đi trước không?"
Thẩm Tích Nhước đánh giá người trước mặt, đó là nữ hài kiếp trước cô luôn rất để ý, hiện tại vẫn chưa bị vận mệnh tàn phá, tinh thần vô cùng phấn chấn, đường cong lả lướt.
Nhưng cô không đoán được, sau khi trọng sinh giải cứu Tưởng Thiên khỏi em trai, sự việc lại phát triển đến bước này, mình vậy mà cùng em dâu kiếp trước lên giường..........
Ngay từ đầu Thẩm Tích Nhược chỉ nghĩ không thể để Tưởng Thiên quen biết em mình, như vậy, con đường sau này của nàng sẽ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không phải chịu đựng sự tàn phá của thể xác và tinh thần.
Cho nên hiện tại, cô cũng sẽ không giống em trai kiếp trước, cường thủ hào đoạt với Tưởng Thiên. Cô sẽ tôn trọng ý nguyện của Tưởng Thiên, chỉ hy vọng đối phương có thể sống vui vẻ.
Giọng dịu nhẹ của Thẩm Tích Nhược truyền đến. "Được."
Vừa dứt lời, Thẩm Tích Nhược cầm lấy túi, thu dọn quần áo trên giường cùng trên đất của mình, bước ra ngoài.
A, thật là người tốt mà, còn đem toàn bộ phòng ngủ cùng phòng tắm lại cho mình.
Tưởng Thiên nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, khi bước vào phòng tắm, nghe được giọng Thẩm Tích Nhược nói: "Tôi để nội y mới ở bên ngoài giúp cô."
Tưởng Thiên tắm xong, mặc nội y mới Thẩm Tích Nhược đưa, phát hiện giá của bộ nội y này lên đến bốn số, chậc, sau khi mặc vào lại vừa với kích cỡ của mình.
Này...... có lẽ tối qua, Thẩm Tích Nhược nhìn ra kích cỡ của mình? . Truyện Sắc
Tưởng Thiên lắc đầu, đỏ mặt, mặc xong nội y lại mặc áo ngoài, sửa sang hết thảy bước ra ngoài.
Bên ngoài Thẩm Tích Nhước đang ngồi đọc tạp chí, trên bàn là hai bữa sáng tinh xảo của khách sạn.
Thấy nàng ra, Thẩm Tích Nhược ngước về bàn ăn, hỏi: "Ăn một chút không?"
Tưởng Thiên nhìn bữa sáng kia, cảm thấy mắt lóe lên bốn chữ số.
Nàng lắc đầu: "Tôi không ăn đâu, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về trường haha, cảm ơn nội y của cô, tôi tôi, chúng ta thêm WeChat nhau đi, trở về tôi chuyển tiền lại cho cô."
Khóe môi Thẩm Tích Nhược hơi cong lên, lấy điện thoại trao đổi WeChat với nàng.
Tưởng Thiên cho điện thoại vào túi, tươi cười nhìn Thẩm Tích Nhược: "Vậy, tôi đi trước đây, rất vui được gặp cô, về sau có cơ hội gặp lại."
Nàng vừa nói vừa bổ sung trong lòng: "Không cần phải có cơ hội tốt vậy đâu, không ngại xấu hổ sao!"
Khóe môi Thẩm Tích Nhược cong lên, ý cười rất nhỏ, cổ thon dài hơi giơ lên, gật đầu với Tưởng Thiên: "Được, có cơ hội gặp lại."
Cuối cùng Tưởng Thiên liếc nhìn mỹ mạo của Thẩm Tích Nhược, hít sâu, xoay người ra cửa, chạy như bay.
Dựa vào trí nhớ của nữ chính trở về trường học, Tưởng Thiên đi vào ký túc xá không một bóng người, đem người chôn vào chăn, thở dài.
Dù đã xuyên đến đây nhưng nàng vẫn không biết nên làm gì tiếp theo.
Nữ chính là sinh viên năm 4 khoa biểu diễn của Học viện điện ảnh.
Trùng hợp là Tưởng Thiên ở thế giới bên kia cũng là một diễn viên vừa xuất đạo không lâu, kỹ thuật diễn không tệ chỉ là không có cơ hội tốt.
Hiện tại xuyên vào truyện này, những thứ khác không nói, nhưng là một nữ chính, cơ hội tốt không thể thiếu, mình lại còn biết cốt truyện, có thể phán đoán được bộ phim nào sẽ hot.
Nói cách khác, ở chỗ này có lẽ bản thân có thể thực hiện được giấc mơ ảnh hậu của mình!
Nghĩ như vậy, Tưởng Thiên không uể oải nữa, tuy thế giới này không bạn bè hay cha mẹ, ít nhất nàng có thể thực hiện được giấc mơ của mình.
Dựa theo cốt truyện của "Tình cảm bá sủng: Nữ hài đừng nghĩ trốn", nữ chính lập tức sẽ thử vai nữ chính của một bộ phim truyền hình, cũng thành công được chọn.
Nhưng nữ chính trong lúc quay phim phát hiện mình mang thai, bị nam chính cưỡng chế về nhà dưỡng thai, còn chưa diễn, nam chính đã ném một nghìn vạn đền bù tổn thất cho đoàn phim, với danh "sủng nịch".
Lúc trước đọc đến đoạn này, Tưởng Thiên thật sự tức không nhẹ. Loại nam chính này....yêu ai muốn ai cũng được nhưng ngàn vạn lần đừng là nàng là được.
Căn cứ vào vài dòng miêu tả trong truyện, sau khi nữ chính rời đi, đoàn phim đã chọn bạn thân của bạch nguyệt quang của nam chính, bạn thân cũng vì bộ này mà hot một phen.
Cho nên, mục tiêu đầu tiên của Tưởng Thiên là được chọn vào đoàn phim, thay bạn thân kia, xuất đạo hot lên.
Tưởng Thiên nghỉ ngơi lấy lại sức, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, hai ngày sau theo bạn cùng phòng thử vai. Kết quả không hề nghi ngờ được chọn, tổ đạo diễn bảo nàng hai ngày sau trực tiếp đến studio ký hợp đồng, còn thanh toán trước cho nàng một phần.
Tâm trạng của Tưởng Thiên vô cùng tốt, có được một khoản thu, trước tiên nhắn cho Thẩm Tích Nhược, hoàn lại tiền nội y người ta đưa cho mình.
Nhưng Thẩm Tích Nhược vẫn không nói gì cũng không nhận. Ngày hôm sau, tiền tự động trở về tài khoản của nàng.
Tưởng Thiên: Người này là chê mình quá tra nên không để ý đến mình sao? Không để ý đến mình cũng được nhưng cũng không thể không để ý đến tiền.
Đây có lẽ là bá tổng, nghĩ vậy nàng mỉm cười.
Nàng cũng mặc kệ, đến ngày ký hợp đồng, nàng gọi taxi đến studio, ký xong, trò chuyện cùng đạo diễn gần ba tiếng, lấy kịch bản chuẩn bị về nghiên cứu.
Khi ra khỏi hành lang, vừa vặn có thang máy.
Nàng đang muốn bước vào, một nữ sinh đột nhiên chen vào, cũng không biết là vô tình hay cố ý, khuỷu tay của nàng đẩy về phía sau, đẩy nàng lảo đảo.
Hôm nay nàng mang giày gót nhọn mới mua, gót giày vì vậy mà kẹt giữa khe hở thang máy.
Tiếng báo động của thang máy vang lên chói tai.
Mặt Tưởng Thiên nhanh chóng đỏ lên, ngồi xổm xuống cởi giày cao gót ra, nhưng chân vì đau, cố gắng mãi vẫn chưa cởi ra được.
Người trong thang máy đều nhìn nàng.
Tiếng nghị luận cũng truyền đến tai:
"Không có sự cẩn thận khi mang giày gót nhọn sao? Vì sao kéo mãi vẫn không ra?"
"Làm gì vậy, tôi còn muốn đi làm, sao lại lãng phí thời gian của nhiều người như vậy?"
"Hiện tại người trẻ tuổi đều không biết tôn trọng thời gian của người lớn, cô có biết lãng phí thời gian tương đương với mưu tài hại mệnh không?"
"Hừ, diện mạo này nhìn giống như heo, cũng không biết Dương đạo coi trọng cô chỗ nào lại để cô làm nữ chính....."
Tưởng Thiên nghe được trong lòng tức giận, càng ra sức tháo dây giày, ai ngờ chất lượng đôi giày này khá tốt tháo mãi không ra.
Nàng vừa tức vừa thẹn, tiếng báo động chói tai của thang máy vang vọng trong đầu nàng, tay chân nàng bắt đầu luống cuống.
Tiếng nghị luận cũng dần tăng cao.
Nhưng giây tiếp theo, lại đột nhiên im bặt, chỉ còn tiếng báo động của thang máy vang lên.
Một đôi tay duỗi đến chân Tưởng Thiên.
Tầm mắt nàng lập tức bị đôi tay kia hấp dẫn.
Bàn tay trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài ưu nhã vừa thấy đã biết là người sống trong nhung lụa.
Nhưng giờ phút này, đôi tay vừa nhìn đã biết tôn quý kia đang giúp nàng.......tháo dây giày.
Đôi tay kia uyển chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng cởi dây giày ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân nàng, giúp nàng cởi bỏ chiếc giày.
Tiếng báo động của thang máy cũng ngừng, Tưởng Thiên ngây ra một chút, sau đó phát hiện một bên chân của mình trống rỗng, không thể giữ được thăng bằng
Phía sau có người vươn tay đỡ nàng.
Hương thơm có chút quen thuộc xông vào mũi, Tưởng Thiên bắt lấy cánh tay kia, đứng một chân, trong lòng dự cảm không ổn.
Đôi tay kia đem giày cao gót đưa cho Tưởng Thiên, giọng thanh lãnh của chủ nhân bàn tay nói: "Mang vào."
Tưởng Thiên theo bản năng cúi đầu, nhanh chóng mang giày cao gót vào, khi hai chân đạp đất thì nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn người bên cạnh.
Quả nhiên.......là Thẩm Tích Nhược.
Đây là sức mạnh của cốt truyện sao? Đối tượng tình một đêm nhất định sẽ gặp lại nhau?
Tưởng Thiên cười còn khó coi hơn khóc với Thẩm Tích Nhược đang mặc tây trang, nhỏ giọng chào hỏi: "A...... Cô cũng ở chỗ này à."
Phía sau thang máy, nhóm nhân viên công tác đang như chim cút, run rẩy nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược hơi gật đầu với bọn họ: "Ai vừa nói chuyện thì bước ra ngoài."
Những nhân viên công tác vừa cười nhạo Tưởng Thiên, tuyệt vọng nhìn nhau, lại không ai dám làm trái Thẩm Tích Nhược, tất cả đều ra khỏi thang máy.
Trong thang máy còn lại nữ hài gương mặt rất thanh thuần, không mang thẻ nhân viên, biểu cảm mơ hồ, cũng bước ra ngoài.
Thẩm Tích Nhược gật đầu với những người còn lại: "Mọi người đi đi."
Thang máy đi xuống.
Nữ hài thanh thuần ra vẻ khờ dại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhân viên công tác vẻ mặt tuyệt vọng chọc nữ hài một chút, tất cả im lặng như ve sầu mùa đông, không dám nói lời nào chỉ đứng nghiêm chỉnh.
Thẩm Tích Nhược nhìn bọn họ, mỉm cười như gió xuân ấm áp.
Các nhân viên công tác nháy mắt càng tuyệt vọng, có người sợ đến mức bắp chân chuột rút không đứng vững được.
Thẩm Tích Nhược nhẹ giọng nói: "Nhân viên công ty chúng ta về mặt này còn chưa làm tốt."
Tưởng Thiên: Cái gì thế này? Này là công ty của Thẩm Tích Nhược? Tôi chết đây!
Nhân viên đều cúi đầu nói: "Thực xin lỗi Thẩm tổng.........chúng tôi sai rồi!"
Thẩm Tích Nhược hơi mỉm cười: "Biết sai sửa lại là tốt, giải tán đi."
Nhóm nhân viên như ong vỡ tổ, nhanh chóng trốn mất.
Thẩm Tích Nhược quay mặt nhìn Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên đột nhiên cảm giác trạng thái của mình cũng không khác đám nhân viên đó, đứng thẳng tắp, tầm mắt bay loạn, không dám nhìn người trước mặt.
Chợt nữ hài thanh thuần kinh hỉ hô: "Ai nha, Thẩm Tích Chu! Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Tích Chu, nam chính bộ truyện, em trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Tích Nhược.