Cơ Lương một hơi xả sạch hết toàn bộ oán khí trong lòng ra, hắn nhấc mắt lạnh nhạt nhìn Cơ Du: "Trong lòng của ngươi, bản thân ngươi vĩnh viễn không sai, sai đều là người khác, ngươi chính là loại người vừa không biết hối cải cũng không chịu tỉnh lại. Cũng được, hôm nay coi như là ta tự mình đa tình. Ngươi yên tâm, đây là một lần cuối cùng, từ giờ trở đi, cho dù ngươi cầu ta, ta cũng sẽ không xuất hiện nữa."
Cơ Lương chỉ cảm thấy chính mình thật buồn cười, lại mềm lòng chạy đến trước mặt kẻ cầm đầu. Vốn muốn hỏi Cơ Du có còn tâm nguyện gì chưa dứt không, không ngờ rằng lại vô duyên vô cớ đột ngột nhận về một trận nhục nhã như vậy.
Ánh mắt Cơ Lương quét một vòng qua ức vịt trên mặt đất, bên trong đôi mắt xuất hiện một nỗi đau xót. Nói xong câu nói cuối cùng, hắn xoay người rời đi.
Tiếng bước chân của Cơ Lương càng ngày càng xa, tiếng bước chân quanh quẩn trong phòng giam như đang giẫm lên trái tim Cơ Du, mỗi một bước đều khiến thân thể y không thể khống chế mà run rẩy lên. Môi Cơ Du mấp máy, sắc mặt trắng bệch, mắt thấy Cơ Lương rời đi, lòng y như bị một thanh đao lạnh băng đâm xuyên. Y hối hận, cũng sợ hãi.
Đối mặt với sự trách mắng của Cơ Lương, y lại một câu phản bác cũng không nói nên lời. Đúng vậy a, lúc một mình y có thể thỏa thích đẩy tất cả những chuyện không như ý lên trên đầu người khác. Nhưng khi chân chính đối mặt với người bị hại, những lý do kia của mình căn bản không thể chống nổi.
Lúc này thị vệ và những ngục tốt nhanh chóng quay trở lại, bọn họ phải dọn cái ghế và lò than đi, Lương Tứ còn muốn vào trong phòng giam thu hồi thực hạp.
Sau khi cửa nhà lao mở ra, Lương Tứ nhanh chóng đi vào trong phòng giam. Cậu ta xoay người nhặt thực hạp bị quật ngã lên, khi cậu ta nhìn thấy ức vịt ngâm trong nước sốt, Lương Tứ thở dài lắc đầu: "Ngũ điện hạ, có câu này tiểu nhân vốn không nên nói, nhưng chuyện cho tới bây giờ không nói ra lại không thoải mái."
Lương Tứ cẩn thận nhặt từng mảnh từng mảnh ức vịt rơi trên mặt đất lên bỏ vào trong thực hạp: "Chủ tử vì chuẩn bị bữa cơm này cho ngài, hôm nay cố ý sai đầu bếp Nghênh Tân Lâu nướng một lò vịt. Hắn canh giữ ở bên cạnh lò nướng một hai canh giờ, chỉ vì chờ vịt vừa ra lò. Chủ tử nói, ngài thích nhất là ức vịt, muốn để ngài ăn được lúc ngon nhất. "
"Một lò vịt chỉ lấy ra một mâm thịt vịt này, bánh xuân bên trong cũng là sai đầu bếp mới làm lập tức. Cho dù trong lòng ngài có oán khí, cũng không nên lấy đồ ăn ra trút giận chứ."
Trong nháy mắt Cơ Lương rời đi, thực ra Cơ Du đã hối hận. Bây giờ nghe được lời của Lương Tứ, âm thanh y run rẩy hỏi: "Ngươi nói thật cho ta biết, chủ tử các ngươi thích ức vịt hay là chân vịt?"
Lương Tứ thành thật nói: "Đương nhiên là ức vịt, chủ tử thường nói khẩu vị của mấy huynh đệ ngài tương tự, thứ ngài ấy thích ăn ngài cũng thích ăn. Có thể ngài không phát hiện ra, mỗi lần chủ tử có được đồ tốt, đều đưa qua cho ngài trước."
Ngực Cơ Du như bị một cái chùy lớn nặng nề nện vào, chỗ tim đau đến khiến y không thể thở nổi. Cẩn thận nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, Cơ Lương quả thực đưa cho y không ít thứ. Mỗi khi hắn muốn đi cảm ơn Cơ Lương đều sẽ nghe thấy hắn hời hợt trả lời: "Chỉ là thứ đồ chơi nhỏ không đáng tiền, ngươi dùng là được."
Mỗi khi Cơ Lương nói lời này, hắn luôn luôn nheo mắt cười đến hững hờ. Lúc trước Cơ Du cảm thấy loại cười đó là một loại châm chọc và nhắc nhở, nhắc nhở y không bằng Cơ Lương. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Cơ Lương vì bảo vệ cho lòng tự trọng nhỏ nhặt không đáng kể của y mà cố ý nói như vậy.
Trong mắt Lương Tứ có sự khó hiểu sâu sắc: "Ngũ điện hạ, tiểu nhân vẫn luôn không rõ. Chủ tử đối với ngài tốt như vậy, sao ngài nỡ làm hại ngài ấy?"
Sau khi để lại câu hỏi này, Lương Tứ xách thực hạp đi ra cửa nhà lao. Trong phòng giam nhanh chóng an tĩnh lại, mà lúc này Cơ Du mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
Y vọt tới cửa phòng giam nắm lấy chắn song sắt, y vươn tay về phía lối đi nhỏ không có một ai. Y hối hận, y muốn gọi Cơ Lương lại, muốn nói thêm vài câu với Cơ Lương: "Nhị ca, nhị ca ta sai rồi, nhị ca ngươi quay về a... Nhị ca ngươi nói chuyện với ta đi..."
Từng giọt nước mắt trượt theo hai gò má Cơ Du giọt giọt đập xuống đất, nhưng cho dù Cơ Du có hối hận khóc thút thít ra sao, Cơ Lương cũng không thấy được.
Giống như Cơ Lương dự đoán, sau khi ra khỏi đại lao Tông Chính Tự, trên trời bắt đầu tí tách tí tách hạ mưa. Nước mưa xen lẫn từng hạt tuyết nhỏ, rơi trên áo lông chồn tạo thành từng điểm óng ánh.
Gió lạnh tiến vào trong phổi tựa như thanh đao nhỏ đang cắt lên từng phế phổi, Cơ Lương bỗng nhiên hút vài ngụm khí lạnh, chóp mũi bị đông cứng đỏ lên không nói, ngay cả hốc mắt cũng ẩm ướt. Hắn thấp giọng mắng một câu: "Thời tiết chết tiệt."
Lương Tứ cung kính hỏi: "Chủ tử, bây giờ chúng ta về Vương phủ sao?"
Cơ thể Cơ Lương còn chưa tốt lên, mấy ngày trước ôm lấy việc thẩm vấn phản tặc đã vô cùng mệt nhọc, hôm nay còn cố ý chạy đến Tông Chính Tự... Lương Tứ lo lắng rằng cơ thể của chủ tử nhà cậu sẽ nhịn không được mà sụp đổ trước.
Nhưng mà lúc này Cơ Lương cũng không muốn về Vương phủ, từ sau trận cung biến đó, hắn phân phát hậu viện của bản thân. Bây giờ trong phủ lạnh tanh, người có thể nói chuyện cùng hắn chỉ có thị vệ và nô bộc trong nhà. Nhưng hắn lại không muốn đi mấy nơi xa hoa truỵ lạc như thường ngày, Cơ Lương đảo mắt một vòng sau đó sụt sịt cái mũi nói: "Các người về trước đi, một mình ta đi dạo một chút."
Cơ Lương nói một là một không có hai, cho dù bọn Lương Tứ có lo lắng, cũng chỉ có thể nghe lời.
Cơ Lương đi dọc theo phố dài thẳng về phía trước, không biết đi được bao lâu, lửa than bên trong lò sưởi tay dần dần lạnh xuống. Lúc này trời mưa biến thành mưa phùn như lông trâu, măt ngoài của áo lông chồn bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, tóc Cơ Lương ẩm ướt dính lên trên mặt.
Hắn nhìn khắp bốn phía, trong lúc vô tình lại đi tới một cái ngõ nhỏ mà mình không quen mấy. Trong ngõ nhỏ chỉ có mấy hộ nhà, mắt thấy mưa rơi dần dần lớn hơn, hắn liền tùy tiện đứng ở dưới mái hiên của một nhà tránh mưa. Nhìn nước mưa từ mái hiên rơi thành dòng xuống dưới, trái tim Cơ Lương dường như cũng giống như thời tiết này vậy, lạnh lẽo ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng vó ngựa. Cơ Lương vô thức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài mái hiên một con ngựa cao lớn ngừng lại. Một vị cô nương khoác áo tơi lập tức xoay người từ trên ngựa xuống, nàng tùy tiện kêu: "Phúc bá mở cửa, ta trở về rồi!"
Cửa chính sau lưng Cơ Lương "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra, từ bên trong một vị lão bộc tóc hoa râm đi ra: "Tiểu thư quay về rồi."
Cô nương cởi áo tơi trên người, lộ ra y phục màu đỏ rực. Dung mạo cô nương đó bình thường nhưng đôi con ngươi lại vừa sáng vừa tròn: "Phúc bá, đây là ai vậy?"
Cơ Lương đột nhiên lấy lại tinh thần: "Tại hạ Vương Chính Tắc, mượn quý bảo địa tránh mưa, làm phiền." Việt Quý phi họ Vương, lúc Cơ Lương dùng tên giả sẽ dùng họ của mẫu phi, Chính Tắc là tên tự của hắn, như thế cũng không tính là lừa gạt cô nương kia.
Cô nương kia cười một tiếng lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu: "Cái này có là gì? Ta thấy y phục ngươi đều ướt đẫm, nếu không thì ngươi vào nhà tránh mưa đi. Phúc bá, ông mang vị công tử này đi hong lửa một chút, lát nữa cho hắn một cây dù. Cái thời tiết mắc toi này cũng quá lạnh rồi, người cũng bị đông lạnh đến hỏng rồi."
Nói xong cô nương đó bước vào cửa chính: "Cha, mẹ, ta quay về rồi — "
Ánh mắt Cơ Lương không khỏi đuổi theo bóng lưng nàng, cô nương kia như một con chim yến hoạt bát bay cửa nhà, thoáng chốc thân ảnh liền biến mất ở trên hành lang.
Khóe môi Cơ Lương hơi nhếch lên, hắn khách khí hỏi nô bộc đang đứng bên cạnh buộc ngựa: "Xin hỏi lão trượng, chủ nhân nhà này là ai?"
Sắc mặt nô bộc cổ quái đánh giá Cơ Lương, nhưng mà Cơ Lương có gương mặt hoà nhã, khi hắn chân thành cười lên, rất ít người có thể cự tuyệt hắn. Lão bộc nói: "Đại nhân nhà chúng ta là Binh bộ Thượng thư Lư đại nhân."
Cơ Lương sửng sốt, Binh bộ Lư Trác hắn có biết, đó là một lão đầu cứng đầu bướng bỉnh vì thế mà đắc tội không ít quyền quý trong triều. Không ngờ rằng đường đường là quan lớn Sở Liêu, trong nhà lại nghèo túng thành như vậy...
Cơ Lương lại hỏi: "Vị cô nương mới nãy là thiên kim của Lư đại nhân sao?"
Sắc mặt lão bộc càng cổ quái hơn: "Phải hay không có liên quan gì đến ngươi? Tiểu thư có hảo tâm để ngươi tránh mưa, ngươi lại tìm hiểu tin tức của tiểu thư, coi chừng ta đánh ngươi đó!" Nói xong lão bộc quơ quơ nắm đấm với Cơ Lương.
Cơ Lương xấu hổ cười, hắn ngoan ngoan đứng ở cạnh cửa. Lão bộc hừ hừ hai tiếng: "Lúc này mới đúng, ngươi ngoan ngoãn đứng đó đi, chờ ta buộc ngựa xong sẽ mang ngươi đi sưởi ấm."
Nói rồi lão bộc dắt ngựa đi vào trong viện tử, có thể là do đề phòng Cơ Lương ông vẫn không quên đóng cửa sân lại. Cơ Lương ngẩng đầu nhìn cửa sân, ý cười nơi khóe môi càng sâu: "Thật thú vị." ( Nữ nhân em thật thú dzị! - Cơ tổng tài).
Mưa phùn suốt cả đêm, mãi đến giờ Tỵ ngày hôm sau mới dừng lại. Chưa đến buổi trưa, bên ngoài Ngọ Môn người qua lại tấp nập, các tướng sĩ Sí Linh quân bao vây quảng trường tầm vài vòng, tạo ra một pháp trường rộng lớn.
Trên tường thành Ngọ Môn, Cơ Tùng đứng lẳng lặng. Dưới hốc mắt y có quầng thâm đậm màu, dưới cằm bị che bởi một tầng râu tiều tụy. Tiếng bước chân của Cơ Lương kinh động đến y, tân hoàng của Sở Liêu cũng không quay đầu lại: "Tới rồi."
Cơ Lương đáp một tiếng, hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh Cơ Tùng. Một lúc lâu sau, hắn ghé mắt nhìn về phía Cơ Tùng: "Đệ muội...còn chưa tỉnh sao?"
Trong mắt Cơ Tùng lóe lên nồng đậm đau xót: "Vẫn chưa."
Cơ Lương chỉ có thể an ủi: "Không sao, đệ muội là người hiền ắt có thiên tướng, hắn nhất định sẽ tỉnh lại."
Cơ Tùng gật đầu: "Mượn cát ngôn của ngươi."
Tới gần buổi trưa, người phía dưới ồn ào lên: "Nghịch tặc đến rồi!"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nhóm tướng sĩ Sí Linh áp giải mấy trăm tướng soái làm phản từ trong Ngọ Môn đi ra, hai người dẫn đầu chính là Khương Phúc Bình và Cơ Du.
Cho dù sớm đã chuẩn bị kỹ càng nhưng lúc bọn nghịch tặc này nhìn thấy đao phủ đằng đằng sát khí, không ít người vẫn không kiềm được. Có vài người run chân đi không nổi, có người gào khóc kêu la, còn có một ít người chớp mắt sắp ngất đi.
Thân thể Cơ Du cứng ngắc đến cực độ, một đêm qua là đêm lạnh lẽo, dài dẳng nhất y từng trải qua. Cả một bầu trời hối hận bao phủ y, y đau khổ tột cùng, biết vậy chẳng làm nhưng sẽ không còn có ai quan tâm y nữa.
Mờ mịt mà nhìn chung quanh, y bị nhóm tướng sĩ Sí Linh quân nhấc tới trước đài hành hình. Đứng ở vị trí này có thể trông thấy đám người đen nghịt dưới đài, lúc này bọn họ phẫn nộ phát ra tiếng hô hoán rung trời: "Giết bọn hắn! Giết bọn hắn!"
Điều này khiến Cơ Du tin rằng, nếu không phải có Sí Linh quân che chở, dân chúng sẽ xông lên xé nát bọn họ. Bên tai truyền đến một tiếng "Đông" vang trầm, Cơ Du chết lặng quay đầu đi, chỉ thấy một tên tử tù bên cạnh mình sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Cũng phải, loại người đứng ở vị trí này như bọn họ có mấy ai có thể thấy chết không sờn? Cơ Du cũng là như thế, khi y chân chính đứng ở đây, lòng y tràn đầy ảo não và hối hận.
Nếu không phải y nhu nhược, y có thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, có thể thành thật cùng các huynh đệ của mình, có thể cùng người mình yêu bình bình đạm đạm sống hết một đời...
Nhưng không có nếu, sai lầm lớn đã đúc thành. Từ đây về sau, khi người trong kinh nhắc tới cái tên Cơ Du này sẽ chỉ giận mắng một tiếng "Nghịch tặc". Đi đến một bước này, thực ra không trách được người khác, chỉ có thể trách chính mình.
Giờ Ngọ đã tới, nhóm đao phủ giơ lên Thiêu Đao Tử sớm đã chuẩn bị kỹ càng, uống một hớp lớn, sau đó đồng loạt phun lên trên lưỡi đao sắc bén.
Cơ Du cảm giác hai chân của mình bị người nào đó đạp mạnh một cước, thân thể không thể khống chế, quỳ rạp xuống đất. Trước một khắc ngã xuống, ánh mắt vẫn như cũ lướt qua từng khuôn mặt bên dưới đài hành hình, y đang tìm kiếm khuôn mặt mà mình quen thuộc.
Nhưng mà bất kể y thấy bao nhiêu khuôn mặt, y vẫn không nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, hắn chỉ nhìn thấy nét mặt giống nhau ở trên mặt những người kia — thống hận và phẫn nộ.
Trái tim Cơ Du nặng nề hạ xuống dưới, Cơ Lương nói không sai, tự tay y đẩy đi những người quan tâm mình. Chuyện tới bây giờ, sẽ không có ai quan tâm sống chết của y, lại càng không có ai đến tiễn y một đoạn.
Cổ nặng nề mà đặt lên trên gối gỗ, y nghe được tiếng đao phủ tiến tới, lập tức bảng đánh dấu thân phận trên cổ bị rút ra. Y run rẩy nhắm hai mắt lại, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.
Cuối cùng cũng kết thúc, một đời đáng thương lẫn đáng buồn của hắn.
"Cạch "
Theo khảm đao rơi xuống, từng cái đầu lâu lăn xuống, máu đỏ tươi phun tung toé. Người bên ngoài pháp trường yên lặng một lát rồi reo hò lên: "Hay— "
Từ góc nhìn của người ngoài đây là một quá trình cực kỳ nhanh chóng, nhưng theo Cơ Lương, quá trình này bị kéo dài vô tận, mỗi một khắc đều trở nên vô cùng rõ ràng. Lúc đầu Cơ Du rơi xuống, cơ thể Cơ Lương không khống chế được mà run lên một chút, ngã quỵ qua một bên.
Lập tức hắn cảm giác cơ thể mình bị ai đó đỡ được, quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Cơ Tùng còn có ai?
Cổ họng Cơ Lương khô khốc đến khó chịu: "Kết thúc rồi..."
Mặt Cơ Tùng không biểu tình nhìn lướt qua pháp trường phía dưới: "Kết thúc." Một loạt trò khôi hài vì người này mà dẫn tới, cuối cùng cũng có thể kết thúc.