Một trận rét tháng ba, nhiệt độ kinh thành đột ngột thay đổi, từ đầu mùa xuân trực tiếp biến thành trời đông giá rét. Gió thổi vào mặt đau như dao cắt, người đi đường cúi đầu rụt cổ lại nhanh chóng bước đi, chỉ có đám nhỏ vô ưu vô lự không sợ giá lạnh mới mang theo gương mặt lạnh cóng đến đỏ bừng gò má đang vui cười đùa giỡn bên đường.
Cơ Lương nghiêng người ngồi trong nhuyễn kiệu, trong kiệu mấy cái lò sưởi đang cháy mạnh nóng hừng hực, hun đến người khác buồn ngủ. Nhưng mà hắn lại có hơi không ngủ được, vết thương tay cụt vẫn chưa khép lại, lúc này ẩn ẩn gây đau.
Sắc mặt Cơ Lương trắng bệch, cả người mệt mỏi không có tinh thần gì. Ngày đó Cơ Du bức vua thoái vị, hắn bị cấm quân chặt đứt cánh tay còn ăn đánh, đây gần như muốn nửa cái mạng của hắn, cho tới bây giờ còn chưa chữa trị hết.
Hắn kéo áo lông chồn bao bọc bản thân càng thêm chặt chẽ một ít: "Lương Tứ, còn bao lâu?"
Giọng của thị vệ tâm phúc Lương Tứ truyền đến: "Chủ tử, phía trước là tới rồi."
Cơ Lương đáp một tiếng, một lát sau, cỗ kiệu ngừng. Lương Tứ cung kính nói: "Chủ tử, đến."
Màn kiệu chậm rãi kéo ra, một trận gió lạnh tràn vào mang theo mùi hương ấm áp. Đầu óc buồn ngủ của Cơ Lương cũng bị trận gió lạnh này thổi tỉnh rồi: "Trời hôm nay thật lạnh." Nhìn sắc trời này, nói không chừng còn muốn đến một trận mưa kèm tuyết.
Tông Chính Tự là nơi giam giữ hoàng tử vương tôn phạm tội của hoàng thất Sở Liêu, tuy nói hoàng tử phạm tội cũng bằng thứ dân, nhưng khi thật sự đến lúc phạm tội, các hoàng tử và thứ dân vẫn không giống nhau, chí ít lao ngục ở Tông Chính Tự thoải mái hơn nhiều so với lao ngục của Đại Lý Tự và Hình bộ.
Cơ Lương trầm giọng ho hai tiếng, hắn gật nhẹ đầu: "Đi thôi." Lương Tứ lập tức nâng một thực hạp lớn từ trên cỗ kiệu xuống đi theo sau lưng Cơ Lương.
Nhà giam của Tông Chính Tự có một nửa được xây ở dưới đất, muốn tiến vào nhà giam, cần vòng qua một lối đi nhỏ chật hẹp. Trên vách tường hai bên lối đi nhỏ thắp sáng đèn dầu, vừa tiến vào lối đi nhỏ, Cơ Lương liền đưa tay tùy tiện bưng kín miệng mũi.
Trong lao ngục, không khí âm lãnh ẩm ướt, mang theo hơi thở mục nát nồng đậm. Ngửi được mùi hương này, Cơ Lương khó chịu toàn thân. Nếu là bình thường, hắn đã sớm quay người rời đi, nhưng mà hôm nay thì không được.
Trong ngày tra hỏi đầu tiên, Cơ Du triệt để khai hết tất cả tội ác của bản thân. Làm loại người hung ác có thể bức vui thoái vị, những việc mà Cơ Du đã làm trong bóng tối khiến Cơ Lương kinh hãi. Y cấu kết ngoại thần hãm hại Cơ Tùng, tư thông Văn Nhân Diệu hạ Ngũ Thạch Tán cho Cơ Lương, cấu kết thế lực quân đội bức vua thoái vị... Mỗi một tội đều có thể khiến y chết một lần.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, mặc dù Cơ Lương cũng là hoàng tử, nhưng so về độ tâm ngoan thủ lạt hắn còn thua Cơ Du rất xa. So sánh với Cơ Du, tranh đấu giữa hắn và tiền Thái tử Cơ Nam tựa như trò con nít của nhà nhà, khó trách hai bọn họ thua thảm như vậy.
Ngày mai chính là ngày thụ hình của đám nghịch tặc Cơ Du và Khương Phúc Bình, từng là huynh đệ với nhau một hồi, hôm nay Cơ Lương đến đưa cơm chặt đầu cho Cơ Du.
Đi xuống lối đi nhỏ xong, tầm mắt trở nên mờ tối, hai bên lồng giam cơ bản đều là trống không, điều này khiến tiếng bước chân của Cơ Lương trở nên đột nhiên rõ ràng. Cơ Lương chau mày, hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn chung quanh.
Thân làm hoàng tử, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại lao Tông Chính Tự. Vì giam giữ trong này đều là quý tộc hoàng thất, thực ra nhà giam cũng không nhỏ. Trong mỗi gian phòng đều được xếp thêm giường chật hẹp và một cái bàn, cũng xem như không bôi nhọ đám hoàng tử hoàng tôn vào đây.
Nhà giam của Cơ Du ở cuối cùng tầng thứ nhất, trên tường nhà giam có một cái cửa sổ nhỏ cỡ chừng miệng chén. Lúc này y đang đưa lưng về phía cửa nhà lao ngồi khoanh chân ở trên giường. Y ngửa đầu, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ trên tường.
Hôm nay không có ánh nắng, từ cửa sổ nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời tối tăm mờ mịt.
Cơ Lương hắng giọng ho hai tiếng, bọn thị vệ lập tức bưng ghế và chậu than tới, khí lạnh trong phòng giam lập tức tản ra không ít. Cơ Lương chậm rãi ngồi xuống nhấc chân lên bắt chéo, đáng tiếc cánh tay trái vô cùng đau đớn, hắn đã không thể ngồi xuống lười biếng giống như trước kia nữa.
Ngục tốt mở cửa nhà lao ra, Lương Tứ xách theo thực hạp nhanh chóng đi vào nhà giam. Sau khi gã đặt thực hạp lên trên bàn thấp trong phòng xong, lại nhanh chóng lui ra ngoài. Ngục tốt bên cạnh nhanh chóng khóa cửa phòng giam lại sợ Cơ Du chạy.
Thực ra lo lắng điều này là dư thừa, không nói nhà giam của Tông Chính Tự khó cướp ngục hơn nhà giam bình thường, bây giờ ai sẽ dám mạo hiểm tới cứu Cơ Du đại nghịch bất đạo chứ? Lâm Sấm trung thành với Cơ Du đã chết, những người còn lại thì trung thành với người khác mà không phải y. Cơ Du bận rộn một trận, cũng chỉ là làm áo cưới cho Khương Phúc Bình, nói ra đúng là mỉa mai.
Đợi sau khi cửa nhà lao khóa lại, bọn thị vệ và ngục tốt liền lui xuống, trong nhất thời cả nhà giam yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng lửa đang cháy tanh tách trong chậu than.
Cơ Du không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Cơ Lương phá vỡ trầm mặc: "Ăn cơm đi, cơm chặt đầu mà Tông Chính Tự chuẩn bị không có tốt như bổn vương chuẩn bị."
Nghe được ba chữ cơm chặt đầu, cơ thể Cơ Du chấn động một chút. Y chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt bơ phờ mỏi mệt không chịu nổi.
Vì thái độ cung khai của Cơ Du rất tốt, lúc thẩm vấn đám quan chức cũng không dụng hình với y. Nhưng dáng vẻ của Cơ Du còn kém hơn cả phạm nhân bị dụng hình, lúc này hai mắt y lõm xuống sắc mặt xanh tro môi khô nứt, tóc tai xốc xếch lại xuất hiện vài sợi hoa râm, cả người như đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
Hôm nay đi vào đây, quả thực có một phần là do Cơ Lương muốn xem trò vui. Cơ Du chơi hắn thảm như vậy, hắn làm cách nào cũng muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của y. Nhưng chờ khi hắn thấy rõ dáng vẻ của Cơ Du rồi, trong lòng hắn cảm giác nặng nề lớn hơn cả thích thú. Đột nhiên hắn quên mất cách nói chuyện, dùng thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào Cơ Du.
Cơ Du chậm rãi sửa sang y phục của mình, y hành động chậm chạp đến bên cạnh bàn ngồi xuống mở cái nắp thực hạp ra. Trong thực hạp là một mâm lớn da vịt nướng đã được cắt sẵn, tất cả chỗ thịt vịt nướng đều là vị trí ức vịt, từng mảnh từng mảnh thịt vịt nướng mỡ màng tựa như trăng lưỡi liềm được xếp chỉnh chỉnh tề tề. Còn có bánh xuân nóng hổi và hành sợi, mùi vịt nướng đậm đà từ trong thực hạp bay ra ngoài, hòa tan vào hơi thở mục nát của lao ngục.
Cơ Du nhẹ tay run rẩy gắp lên, cơ bắp trên mặt co rúm hai lần. Nhìn thấy y như vậy, Cơ Lương thở dài một hơi: "Ăn đi, đây là ức vịt nướng mà ngươi thích nhất."
Cơ Du nhìn chằm chằm thật lâu vào thịt vịt nướng thơm ngon đẹp mắt trong thực hạp, trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười trào phúng: "A..."
Cơ Lương không hiểu cho lắm: "Cười cái gì?"
Cơ Du để nắp thực hạp qua một bên, y khàn giọng nói: "Thực ra ta cũng không thích ăn ức vịt nướng, buồn cười là ngươi luôn cảm thấy ta thích ăn món này."
Lông mày Cơ Lương lại nhăn lại một lần nữa: "Ngươi không thích ức vịt nướng?"
Ức vịt được nướng xong da giòn thịt mềm, là vị trí mà Cơ Lương thích nhất. Khi còn bé, lúc đọc sách ở Thái Học Viện, chỉ cần mẫu phi đưa tới thịt vịt nướng, hắn sẽ luôn cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà một con vịt nướng chỉ có một cái ức vịt, hắn chỉ có thể đưa ức vịt cho Cơ Du, tự mình gặm chân vịt.
Chỉ nghe Cơ Du nói: "Ta biết vì sao ngươi cảm thấy ta thích ăn ức vịt nướng. Vì khi còn bé những thứ ngươi không thích ăn đều sẽ bỏ vào trong bát của ta, ngươi không thích ăn ức vịt thì để cho ta ăn, thời gian dài, ngươi liền cảm thấy ta thích ăn. Ngươi thật đúng là huynh trưởng tốt của ta!"
Cơ Du phẫn nộ một phát lật đổ thực hạp, thịt vịt nướng bên trong đổ ra nửa gian nhà giam, nước sốt ở tầng dưới thực hạp chảy ra cuồn cuộn, trên mặt đất nhà giam lập tức dơ bẩn không chịu nổi.
Nhìn ức vịt ngâm trong nước sốt, khóe môi Cơ Lương co rút hai lần, hắn chỉ cảm thấy thật buồn cười: "Đã không thích vì sao không nói cho ta biết? Lẽ nào cái miệng này của ngươi mọc ra chỉ để cắn người, không biết nói ra suy nghĩ của mình ư?"
Cơ Du cười còn khó coi hơn cả khóc: "Bây giờ ta đang nói suy nghĩ của mình đây, hoàng huynh tốt của ta."
Cơ Lương khẽ giễu cợt một tiếng: "Ta nói không phải bây giờ, mà là trước đây. Vì sao ngươi không nói?"
Cơ Du cười lạnh nói: "Ta nói lại có ai nghe? Ta và mẫu phi của ta phải dựa vào mẫu tử các ngươi mà sống, làm kẻ đưa tay xin cơm người khác, có tư cách gì mà nói ra suy nghĩ của mình? Trước đây không phải ngươi cũng nói sao? Ta ngu dốt vụng về, nói chuyện quả thực là buồn cười. Dưới loại tình huống này, ta nói cái gì có quan trọng không?"
"Cơ Lương, hôm nay ngươi đến xem ta, thực ra cũng chỉ muốn nhìn chuyện cười của ta mà thôi. Ngươi luôn luôn như vậy, ra vẻ cao cao tại thượng, trong lòng lại cay nghiệt vô tình hơn bất cứ ai khác!"
"Khi còn bé ngươi giẫm lên ta để phụ trợ cho sự giỏi giang của ngươi, lúc trưởng thành lại ỷ vào gia thế cướp đi người ta yêu. Nếu nói đến ghê tởm, ngươi còn ghê tởm hơn ta ngàn vạn lần, bây giờ ngươi ở trước mặt ta giả bộ làm người tốt lành gì chứ? Ta khinh."
Nụ cười trên mặt Cơ Lương hoàn toàn biến mất, hắn yên lặng nhìn Cơ Du. Cơ Du như một con dã thú oán độc, cho đến bây giờ vẫn còn đang bắt lấy người bên cạnh mà cắn chặt.
Cơ Lương hít sâu một hơi nói ra từng chữa: "Giả làm người tốt? Đối với một tù nhân mà nói, ta ở trước mặt ngươi giả làm người tốt có được cái gì chăng? Chẳng lẽ còn trông cậy vào ngươi đi tới trước mặt Diêm vương nói tốt vài câu cho ta chắc?"
Hắn chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy sương lạnh: "Cơ Du ơi là Cơ Du, ngươi thật khiến người ta buồn nôn."
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù hắn liên tục giải thích, Cơ Du cũng sẽ không tin. Cơ Du con người này rất cố chấp, y chỉ muốn nghe thứ mình muốn nghe, nhìn thấy thứ mình muốn thấy. Đầu óc của y như bị gỉ sét, chưa bao giờ hiểu rõ phân biệt thị phi đúng sai.
Cơ Lương cảm thấy hôm nay mình đến đưa cơm chặt đầu đúng là chuyện cười, hắn ở đây là vì huyết mạch tình thân, nhưng Cơ Du chưa từng coi hắn là huynh trưởng. Nếu không, sao y có thể nhục mạ mẫu tử hắn trên Kim Loan Điện?
Nếu không phải Cơ Tùng tới kịp thời, cái mạng này của hắn đã sớm gãy trong tay Cơ Du. So với Cơ Du mà nói, người thật sự ngây thơ là hắn.
Giọng Cơ Lương lạnh lùng nói: "Cơ Du, không phải tất cả mọi người đều là con sâu trong bụng ngươi, hiểu được ngươi đang suy nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ yêu cầu nào ngươi nói với ta, có cái nào ta chưa từng đồng ý với ngươi? Ngươi tự mình không nói, rồi lại đẩy trách nhiệm lên đầu người khác. Ngươi chưa phát hiện ra bản thân có vấn đề đúng không?"
"Ức vịt cũng tốt, Văn Nhân Diệu cũng được. Từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện đều do ngươi tự mình tự biên tự diễn thôi."
Nghĩ đến Cơ Du và Văn Nhân Diệu thông đồng mưu hại bản thân, Cơ Lương tức giận đến mức cánh tay còn sót lại run nhè nhẹ lên: "Lúc ta chọn vương phi ngươi cũng ở đó, nhiều cô nương cao môn đại hộ như vậy, ta không phải không chọn nàng thì không thể. Phàm là ngươi nói với ta một tiếng, người huynh đệ thích, Cơ Lương ta tuyệt không nhúng chàm. Nhưng ngươi đã làm gì?"
"Ngươi im lìm không nói một tiếng, trơ mắt nhìn Văn Nhân Diệu vào Vương phủ của ta. Thậm chí, ngươi và nàng châu thai ám kết, còn âm thầm muốn mưu hại ta? Cơ Du, ta muốn hỏi ngươi, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi phải không? Người huynh trưởng như ta những năm này lẽ nào không quan tâm ngươi sao? Lúc ngươi làm những chuyện này thì không chút do dự lưỡng lự ư?"
"Càng thú vị hơn là, sau khi sự việc bại lộ, ngươi đẩy tất cả tội lỗi lên trên người ta, ngươi nói ta ỷ vào gia thế cướp đi Văn Nhân Diệu. Vậy được ta hỏi ngươi, lúc ta tuyển phi, phụ hoàng đã từng hỏi ngươi có phải đã có người tâm duyệt không, vì sao ngươi không nói?"
"Ngươi luôn là như vậy, dùng suy nghĩ của mình phỏng đoán suy nghĩ của người khác. Tới âm phủ cũng đừng nói ngươi là con chó ta nuôi, câu này quả thực là đang vũ nhục loài chó. Chó tốt hơn ngươi nhiều, nếu ta thật sự bỏ hết tinh lực đã đặt trên người ngươi để nuôi chó, chí ít con chó đó còn có thể ngoắc ngoắc cái đuôi với ta."
Cơ Lương căn bản không cho Cơ Du thời gian và cơ hội chống chế, so về công phu miệng, một Cơ Lương giỏi khua môi múa mép sao có thể thua Cơ Du. Cơ Lương hít sâu một hơi tiếp tục nói: "Ta biết bây giờ ngươi không phục, cảm thấy ta đang trốn tránh trách nhiệm. Vậy được, bỏ qua chuyện của chúng ta không nói, ngươi vì thượng vị đã làm gì với Cơ Tùng?"
"Cơ Tùng vẫn chưa từng đắc tội ngươi chứ? Trước khi y tới Sí Linh quân đã chăm sóc ngươi không ít. Nhưng ngươi đã đối xử với y ra sao? Ngươi sai quân cờ của ngươi thiết lập ván cục cho y, còn sống sờ sờ mà phế mất một đôi chân của y."
"Cơ Du a Cơ Du, ngươi luôn nói người khác đang giả làm người tốt, nhưng bản thân ngươi thì sao? Ngươi ngay cả giả bộ cũng không muốn giả bộ một chút nào."