Việc Trương Dương về nước thật sự quá đột ngột, nhưng hắn phải thừa nhận mình vẫn là dùng chút tâm kế.
Phương Phàm đã quen mỗi ngày đi học tan học đều có mình bên cạnh, không biết nếu mình đột nhiên rời đi, cậu ấy có thích ứng được không nhỉ?
Nhưng không thể thích ứng mới là mục đích mà Trương Dương muốn đạt được.
Rốt cuộc hiện tại còn chưa theo đuổi được cậu ấy, hắn không thể quá đáng.
Vậy nên lúc vừa mới xuống máy bay hắn ngay lập tức nhắn tin cho Phương Phàm.
Trương Dương đại khái cũng đoán được Phương Phàm chắc chắn sẽ không rep tin nhắn của hắn. Nhưng không vấn đề gì, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó Phương Phàm nhất định sẽ hồi âm lại.
Hắn về nước chưa đến hai ngày thì tới lễ khai giảng.
Trương Dương một mình một người đến trường nhập học, cũng không quên kể lại những điều hắn thấy trên đường cho Phương Phàm nghe.
Phương Phàm ngày hôm sau thức dậy, đập vào mắt là một núi tin nhắn chưa đọc.
Cậu cảm thấy vô cùng cạn lời, rồi lại không nhịn được lướt lên đọc từng tin một.
Trương Dương không đến tỉnh khác học đại học, hắn chọn học tại một trường tương đối gần nhà. Ngày đầu tiên nhập học, quan hệ với bạn bè chung ký túc xá cũng khá tốt.
Tiếp sau đó là những ngày học quân sự vô cùng buồn chán, mặc dù có một số người thấy khá thú vị, nhưng dựa trên những điều Trương Dương kể lại thì ngày tháng như vậy đối với hắn rất là tẻ nhạt.
Phương Phàm cũng không nhịn được bắt đầu tò mò, sao hắn lại cảm thấy không thú vị?
Chẳng phải hắn thích nhất là học quân sự sao? Học quân sự không có áp lực học tập, rất là thoải mái.
Sự nghi ngờ này kéo dài cả một tháng, cho đến ngày kia khi Trương Dương kết thúc khóa học quân sự, hắn mới giải thích cho Phương Phàm ——
“Tớ nghĩ nguyên nhân lớn nhất khiến tớ thấy học quân sự nhàm chán, hẳn là vì không có cậu bên cạnh.”
Phương Phàm: “……”
Tôi chịu thua, được chưa!
Trong lòng Phương Phàm nghẹn một cục tức nuốt không trôi, có vài phần thẹn quá thành giận, có vài phần đơn thuần là xấu hổ, còn có một chút lâng lâng.
Cậu rất không thích bản thân mình như vậy, trớ trêu thay cậu lại chính là người như thế.
Mặc dù đã tới tình trạng này vẫn không thể không thừa nhận, Phương Phàm vẫn ôm một chút chờ mong với Trương Dương.
Về phần rốt cuộc đang chờ mong cái gì thì chính cậu cũng chẳng nói rõ được.
Ngày tháng dần dần trôi qua, Trương Dương mỗi ngày giống như đang làm công tác báo cáo, dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng đều nhắn tin kể lại cho Phương Phàm.
Rất nhanh lại đến kỳ nghỉ đông đại học năm nhất.
Đáy lòng Phương Phàm bắt đầu có chút chờ mong kể từ ngày đầu tiên Trương Dương nhắc đến kỳ nghỉ, mỗi ngày vô thức thường hay ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cũng sẽ vô thức bước đến quán cà phê gần nhà, mỗi lần đến đều ngồi cả ngày trong đó.
Liên tiếp vài ngày như vậy, cả người trong nhà cũng phát hiện Phương Phàm có điều bất thường.
Bản thân cậu cũng nhận ra điều ấy, âm thầm ảo não không thôi, quả nhiên trong thâm tâm vẫn luôn chờ mong Trương Dương sẽ tới.
Kỳ thật ở sâu trong trái tim cậu, một khắc cũng đều không bỏ được Trương Dương.
Nhưng nếu hiện tại bảo cậu và Trương Dương bắt đầu tiến đến một mối quan hệ thân thiết khác, thì người đầu tiên lùi bước vẫn là Phương Phàm.
Cậu không dám.
Trương Dương vẫn như cũ mỗi ngày nhắn tin kể lể với Phương Phàm, nhưng cả kỳ nghỉ đông hắn lại không hề đến đây.
Khi cậu đọc được hai chữ “khai giảng” mà Trương Dương gửi tới, không biết vì sao lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Như vậy cũng khá tốt.
Học kỳ hai năm nhất Trương Dương bắt đầu bận rộn.
Theo lời hắn nói, khi bắt đầu vào đại học hắn sẽ từ từ tiếp xúc với những công việc trong công ty.
Việc nhắn tin với Phương Phàm cũng vì bận rộn mà bắt đầu không có quy luật.
Đôi khi cả ngày không gửi một tin nào, có khi một ngày gửi đến mấy chục cái. Tuy rằng không có quy luật nhưng mỗi khi đến ngày lễ ngày nghỉ đều có thể nhận được tin nhắn của hắn.
Thời gian trôi nhanh như gió, nhoáng cái đã đến đêm trước ngày sinh nhật Phương Phàm.
Hiện tại Phương Phàm cũng bắt đầu bận rộn lên, việc học ở trường càng ngày càng nhiều, chuyện của Trương Dương đã bị cậu ném ra sau đầu.
Cho đến khi cậu thấy Trương Dương đột ngột xuất hiện trước mặt mình, Phương Phàm mất một lúc lâu sửng sốt sau đó không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại….?”
Hắn lấy ra bó hoa hồng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ sáng: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Phương Phàm lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
“Cậu có vội gì không?” Trương Dương nhẹ giọng hỏi, “Dành chút thời gian ăn bữa cơm cùng tớ được chứ?”
Cậu nhìn người con trai không biết tự khi nào đã rũ bỏ một nửa ngây ngô trước mặt, không thể nào nói nên lời từ chối.
Điều Phương Phàm không hề nghĩ đến chính là, chỉ vừa mới ăn cơm xong chốc lát, Trương Dương lại đứng dậy rời đi. Cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi lại: “Cậu…. là đang chuẩn bị đi về sao?”
Trương Dương nở nụ cười gượng gạo thay cho lời xin lỗi: “Ừ, việc trong công ty còn rất bận, tớ phải trở về hỗ trợ.”
Phương Phàm nhàn nhạt đáp lại: “Ừm.”
Được thôi, bận thì cứ bận đi.
Bắt đầu từ ngày đó về sau, Trương Dương giống như đang chứng minh lời mình nói vậy, thời gian nhắn tin với Phương Phàm càng ngày càng ít dần.
Phương Phàm đối với chuyện này không tỏ bất luận thái độ gì, thậm chí ngay cả công việc của cậu cũng trở nên lu bu hơn.
Trương Dương vẫn thường xuyên nhắn tin cho cậu, mà Phương Phàm vẫn trước sau như một chưa từng rep lại dù chỉ một lần.
Năm tháng bình bình đạm đạm, thời gian vội vàng trôi qua bốn năm.
Trương Dương cứ lặng lẽ nhắn tin mà không nhận được hồi âm, đã bốn năm rồi.
Thậm chí có rất nhiều lần hắn đến đây cũng không thể gặp được cậu.
Phương Phàm cũng đã vô số lần khuyên Trương Dương từ bỏ.
Nhưng hắn không nói đồng ý, cũng chẳng có ý cự tuyệt.
Cứ tiếp tục bỏ ngoài tai lời từ chối của Phương Phàm, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi về nước lại ào ạt tặng quà cho Phương Phàm.
Bình thường là một bó hoa hồng kèm theo chút quà nhỏ, bạn bè xung quanh Phương Phàm đều cho rằng cậu có một anh bạn trai vừa tinh tế lại thâm tình.
Phương Phàm có giải thích cỡ nào họ cũng không tin, dần dần cậu cũng lười chẳng buồn giải thích nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng có những đêm đột nhiên tỉnh giấc, cậu sẽ không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ tự hỏi, mối quan hệ này đã giằng co bao lâu rồi?
Bọn họ đều đã tốt nghiệp, công việc bắt đầu trở nên bận rộn, nhưng không biết vì sao số lần Trương Dương ra nước ngoài lại ngày càng nhiều lên.
Hắn giống như gắn máy theo dõi trên người cậu vậy, lần nào cũng có thể tìm chính xác vị trí cậu đang ở hiện tại.
Phương Phàm không muốn nhìn thấy hắn, Trương Dương sẽ lẽo đẽo đi theo phía sau thường thường câu được câu không mà tám chuyện với cậu.
Nếu Phương Phàm không để ý đến hắn, Trương Dương sẽ xem xét tình huống nên ngậm miệng hay là nói tiếp.
Trương Dương dường như hiểu cậu vô cùng, hắn có thể nhạy bén nhận ra từng dao động nhỏ xíu trong cảm xúc của cậu.
Luôn luôn bảo trì khoảng cách thích hợp, dùng phương thức như vậy ở bên cạnh Phương Phàm.
Cả ba Phương mẹ Phương cũng không nhịn được mà hỏi: “Cứ tiếp tục như vậy có ổn không con?”
Phương Phàm không biết phải đáp lại như nào.
Đã bốn năm.
Trương Dương dùng cách riêng của hắn xin lỗi mình bốn năm.
Hay nói cách khác, Trương Dương dùng phương thức như vậy theo đuổi mình bốn năm nay rồi.
Trong lòng mình rốt cuộc cảm thấy thế nào?
Cậu không biết.
Chỉ có thể xác định chắc chắn một điều, cậu chẳng thể hoàn toàn buông bỏ thậm chí còn dần dần sinh ra thói quen có hắn làm bạn bên cạnh.
Mặc dù cậu chưa từng hồi âm lại, nhưng nếu thật lâu vẫn không nhận được tin gì từ người kia Phương Phàm vẫn thấy hơi lo lắng.
Cho đến một ngày kia ——
Giống như những lần trước, Trương Dương cũng chia sẻ lịch trình của hắn cho Phương Phàm, hắn nói rằng ngày mai sẽ lên máy bay đến chúc sinh nhật cậu.
Phương Phàm nhận được tin nhắn sửng sốt một lúc lâu.
Nguyên lai đã 5 năm.
Suốt 5 năm qua.
Hiện tại Phương Phàm cũng vậy, Trương Dương cũng thế, bọn họ đều không còn trẻ, đều có công việc lý tưởng của riêng mình, Trương Dương cũng dành tận 5 năm thanh xuân bồi bên người cậu.
Cậu đáng giá như thế sao?
Phương Phàm đột nhiên rất muốn rất muốn gặp Trương Dương nói chuyện cho ra lẽ, cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ mơ hồ thế này nữa.
Nhưng cậu không hề lường trước được, cậu đợi suốt cả ngày hôm sau cũng không gặp được Trương Dương.
Mà điện thoại di động của cậu cũng yên lặng cả ngày.
Hắn lại làm sao vậy? Phương Phàm không nhịn được suy tưởng, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Hay là lại muốn chuẩn bị bất ngờ cho cậu?
Rốt cuộc lúc trước cũng từng xảy ra tình huống như này, Phương Phàm luôn tự nhủ thầm trong lòng không cần quan tâm nhiều vậy nữa.
Vậy nên cả ngày hôm đó Phương Phàm đều chuyên chú vào công việc của mình, không tiếp tục nhớ đến Trương Dương.
Thẳng đến khi buổi tối tan làm mới phát hiện điện thoại có tận hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ Phương gọi đến.
Trong lòng cậu lộp bộp một chút, không tránh được lại suy diễn một hồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Cậu nhanh chóng gọi lại.
Ngữ điệu mẹ Phương vô cùng nôn nóng, trong nháy mắt tín hiệu kết nối đã lập tức nói nhanh: “Phàm Phàm con cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi! Trương Dương bị tai nạn giao thông con biết không?”
Phương Phàm chỉ cảm thấy đại não ong ong, trước mắt một mảnh trắng xóa.
“Gì.... mẹ nói gì cơ ạ?”
Mẹ Phương đỏ bừng đôi mắt kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
Lần này Trương Dương từ trong nước bay đến đây không chỉ muốn chúc sinh nhật Phương Phàm mà hắn còn muốn cầu hôn cậu. Trước tiên tạm thời không quan tâm Phương Phàm đồng ý hay không đồng ý, Trương Dương đã quyết định sẽ làm như vậy.
Sau đó hắn đến gặp ba Phương mẹ Phương nhờ bọn họ giúp đỡ một chút.
Hai người bọn họ làm cha mẹ, nhìn con mình trải qua từng ngày từng ngày như vậy cũng rất lo lắng, thấy Trương Dương rốt cuộc bắt đầu hành động dứt khoát, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ.
Trương Dương không phải hôm nay mới bay đến đây, hắn đến từ mấy ngày trước rồi.
Buổi sáng vốn dự định đến công ty đón Phương Phàm, nhưng chẳng ngờ được trên đường đi lại xảy ra tai nạn giao thông.
Hôm nay thời tiết mưa nhỏ, dù vậy nhưng đường cũng khá trơn, còn có một chút sương mù, xe tải nhỏ phía chính diện căn bản không thấy rõ đằng trước còn có một chiếc xe con.
Sự cố phát sinh như vậy.
Khi Trương Dương được xe cứu thương đưa tới bệnh viện mẹ Phương mới được cảnh sát gọi điện thông báo.
Từ lúc nghe được bốn chữ “tai nạn giao thông” khuôn mặt Phương Phàm đã cắt không không còn giọt máu, mẹ Phương sau đó còn tiếp tục giải thích nhưng cậu căn bản chẳng nghe lọt một từ nào, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.
Dọc đường đi trong đầu cậu như chiếu lại một thước phim quay chậm, từng hình ảnh âm thanh cứ lần lượt chầm chậm lướt qua, trong lòng đều là lo lắng nôn nóng, cùng với nỗi sợ hãi lại lần nữa mất đi người kia.
Phương Phàm luôn rõ ràng mình chưa từng có một phút một giây nào bỏ được Trương Dương. Nhưng cũng không phải không có Trương Dương là không được, chẳng qua tới giờ khắc này cậu mới nhận ra một sự thật tàn khốc ——
Trải qua mấy năm bên nhau như vậy, cậu đã không nỡ rời đi người này.
Một người mạnh mẽ dữ dội, lại vô cùng hấp dẫn.
****
Sự việc lúc sau Phương Phàm không nhớ rõ lắm, cậu chỉ nhớ đây là một tai nạn xe hơi, nhưng Trương Dương vẫn phải nằm trên giường bệnh suốt một tháng.
Khoảng thời gian này Phương Phàm mỗi ngày đều đến thăm hắn.
Khi Trương Dương tỉnh có lúc cậu sẽ tâm sự với hắn cả một ngày, cũng có lúc chỉ ngồi đó không nói một lời, Trương Dương cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Phương Phàm.
Mang theo quyến luyến không dứt, cùng với tình yêu tha thiết không thể che giấu được.
Thời điểm xuất viện Trương Dương còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Phương Phàm đã dành phần nói trước: “Trước tiên cứ ở bên nhau đã.”
Trương Dương cả người cứng đờ, hắn khó có thể tin nhìn về phía cậu: “Cậu...”
Phương Phàm liếc hắn một cái, khuôn mặt hiếm khi hơi phiếm hồng: “Chẳng lẽ cậu còn định nói cậu theo đuổi tôi 5 năm không phải vì thích tôi?”
Hốc mắt Trương Dương lập tức đỏ bừng.
Phương Phàm nén lại chút xúc động trong lòng: “Chuyện này cậu tạm thời đừng nói với người khác, tôi... cho tôi một chút thời gian đi.”
Trương Dương vẫn chưa nói gì.
Phương Phàm tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hôm nay tôi cũng sẽ rep lại tin nhắn của cậu. Còn có một chuyện, sau khi cậu về nước không cần rảnh rỗi không có chuyện gì lại bay qua bên này. Qua vài năm nữa, tôi khả năng cũng sẽ về nước phát triển sự nghiệp.”
“Tôi hiện tại chưa muốn kết hôn, cũng sẽ không đính hôn, cậu có thể thu nhẫn về.”
“……”
Cậu căm giận bất mãn mà lảm nhảm một hồi lâu, một lúc sau vẫn chưa thấy Trương Dương trả lời lại.
Phương Phàm kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Trương Dương đang đứng sau lưng cậu lặng yên rơi lệ, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Trái tim Phương Phàm cũng theo đó nhói lên từng cơn.
Cứ như vậy đi.
Tiếp tục như vậy rất tốt.
****
Một năm sau, Phương Phàm cuối cùng cũng bắt tay rời công việc về trong nước phát triển, trong đây đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của Tư Kinh Mặc.
Có một ngày Tư Kinh Mặc đột nhiên tìm đến Phương Phàm, hy vọng cậu có thể giúp hắn một chuyện.
Hôm sau Phương Phàm nhận được thiệp mời hôn lễ của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.
Trương Dương đương nhiên cũng nhận được, hắn rất là ủy khuất gọi một cuộc điện thoại viễn dương, từng câu từng chữ đều là GATO.
Phương Phàm buồn cười trong lòng, lại chưa nói tiếp điều gì, cậu chỉ nói ngày mai mình sẽ về nước.
Trương Dương nghe được những lời này giọng điệu mới nhẹ nhàng hơn.
Kết thúc cuộc gọi, Phương Phàm ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu khẽ mỉm cười.
Như vậy thật ra cũng khá tốt.
Người mình thích đúng lúc cũng rất thích mình, mặc dù ở giữa xảy ra rất nhiều chuyện hiểu lầm, nhưng kết quả như vậy đã đủ may mắn.
Vậy là được rồi.