Từ hôm đó trở đi, Trương Dương rất ít khi rình coi động thái xã giao của Phương Phàm một cách biến thái như vậy nữa.
Hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào học tập, những bài học lúc trước chưa nắm kỹ bây giờ hắn ôn lại toàn bộ.
Chớp mắt đã đến ngày thi đại học.
Hoàn tất bài thi cuối cùng, cũng là lúc thanh xuân thuộc về bọn họ hoàn toàn kết lúc.
Thứ mất đi, chung quy vẫn chưa trở về.
Lần liên hoan cuối cùng của lớp Trương Dương không hề có cảm giác vui vẻ gì, hắn miễn cưỡng cười cười, một lần lại một lần nâng chén, hòng tưởng dựa vào rượu cồn làm tê liệt hệ thần kinh chính mình.
Như thế có lẽ sẽ không tiếp tục nhớ đến Phương Phàm, có thể quên đi đoạn ký ức xưa.
Nhưng một khắc kia nhìn thấy bộ dáng Giang Diệc cùng Tư Kinh Mặc nói cười thân mật, Trương Dương chỉ cảm thấy một trận đau đớn trong tim.
Hắn lúc ấy mới nhận ra.
Quên đi, chỉ là một loại trốn tránh.
Trương Dương cho rằng nếu hắn không nghĩ đến, không gặp nhau thì sẽ không nhớ lại.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn sai thật rồi, sai hoàn toàn.
Quên đi chỉ là tạm thời.
Chờ đến khi hắn hoàn thành những công việc bất đắc dĩ phải làm trước mắt, còn lại chỉ là mờ mịt hư vô.
Dưới tình huống đó hắn sẽ không nhịn được mà bắt đầu nhớ đến, người đang nằm sâu trong trái tim hắn.
Người ấy đã sớm lựa chọn rời đi.
Cảm xúc vẫn luôn bị đè ép dưới đáy lòng, không được phóng thích.
Ở khoảnh khắc cuối cùng khi Giang Diệc và Tư Kinh Mặc chuẩn bị rời đi, rốt cuộc giọt nước tràn ly.
“Tớ rất nhớ Phương Phàm.....”
“Rất nhớ, rất nhớ cậu ấy....”
“Tớ sai rồi.... lúc trước tớ làm sai rồi....”
“......”
Xin lỗi, sám hối, cùng với tình yêu tha thiết không thể dứt bỏ.
Mỗi ngày của Trương Dương đều trải qua như tra tấn, mỗi lần nhắm mắt hình bóng tươi cười của Phương Phàm đều xẹt qua trong đầu.
Hết lần này đến lần khác, từ ngày này qua ngày khác.
Kết quả thi đại học đã có, Trương Dương phát huy tốt ngoài mong đợi, ba Trương mẹ Trương chuẩn bị đưa hắn đi du lịch thả lỏng một chút.
Trong khoảng thời gian này Trương Dương sa sút tinh thần bọn họ nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng. Bọn họ vốn tưởng rằng hắn sẽ thi rớt, nhưng sau đó rõ ràng, bọn họ nghĩ sai rồi.
Hai chữ Phương Phàm giống như một cây gai, vẫn luôn cắm trong lòng Trương Dương.
Không được nhắc đến, càng không thể chạm vào.
Kế hoạch đi du lịch bị Trương Dương cự tuyệt, dường như việc thi đại học đã bòn rút hết sức lực cả người hắn, không còn đủ sức làm thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Dù là chuyện mới mẻ hay cũ kỹ đều như nhau.
Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, ba Trương rốt cuộc không nhịn được nữa, khi Trương Dương thất thần đánh vỡ cái bát không phải lần đầu tiên, ông túm Trương Dương ra khỏi ghế.
“Anh!” Mẹ Trương tức khắc đứng dậy muốn ngăn lại.
Ba Trương kéo bà ra: “Em cứ ăn cơm đi.”
Ông kéo Trương Dương vào trong thư phòng.
“Con nhìn dáng vẻ của con xem, còn ra thể thống gì? Người không ra người quỷ không ra quỷ, giờ con đi ra ngoài xem người ta nói con là Alpha hay là Omega đang đau khổ thất tình?” Trên trán ba Trương nổi đầy gân xanh, chỉ tay vào mũi Trương Dương mắng to.
Hắn lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lười biếng nhấc mi mắt lên, bộ dạng cao cao tại thượng không liên quan đến mình.
“Con là cảm thấy con thất tình thì cả nhà phải nâng niu chiều chuộng con sao?” Ba Trương tiếp tục hùng hổ, “Có biết mẹ con vì mỗi ngày con ăn thêm chút cơm, buổi tối trong mơ cũng suy nghĩ làm sao cho con ăn ngon miệng? Việc bên ngoài việc trong nhà đều ném sang một bên, chỉ hy vọng con có thể thả lỏng hơn một chút!”
“Còn con thì sao?”
“Con đang làm cái gì?”
“Con thờ ơ với mọi thứ, lặng im tự mình đau khổ. Làm như cả thế giới này chỉ mình con mới bị thất tình vậy đó!”
“Giờ ba rốt cuộc cũng hiểu, tại sao lúc trước Phàm Phàm lại lựa chọn đi ra nước ngoài!”
“Bởi vì nó cũng giống ba mẹ, đối với con.....”
Toàn bộ lời nói phía trước của ba Trương một chữ cũng không lọt vào tai Trương Dương, chỉ có khi nghe được hai chữ “Phàm Phàm”, hắn mới thoáng ngẩng đầu lên.
“Tại sao?” Giọng nói Trương Dương khàn khàn.
Ba Trương hừ lạnh một tiếng, ông không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Ba không có nghĩa vụ phải nói cho con biết!”
“Dù sao con hiện tại, theo như ba thấy thì là một thằng con trai vô dụng! Yếu ớt! Nhu nhược! Ngay cả Omega mình thích còn không dám theo đuổi!”
Ba Trương nói xong những lời này không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi ra ngoài, bỏ lại Trương Dương một mình trong phòng.
Trước khi cửa phòng đóng lại, Trương Dương nghe được giọng mẹ hắn truyền đến: “Anh... hai người rốt cuộc ở bên trong làm cái gì?”
“Dương Dương đâu? Anh đã nói gì với con rồi? Sao chỉ có một mình anh ra ngoài?”
Cẩn thận mà nghe, bên trong thanh âm kia thế nhưng ẩn hiện tiếng khóc nức nở.
Đồng tử hắn chợt co rụt lại, trái tim căng thẳng.
Đúng vậy.
Hắn vẫn đang trốn tránh.
Từ lúc phát sinh sự việc kia đến giờ, hắn vẫn mãi trốn tránh.
Hắn trốn tránh trách nhiệm, cảm thấy người làm tổn thương Phương Phàm kia không có quan hệ gì với mình.
Sau đó bởi vì trốn tránh trách nhiệm này, lại lựa chọn phương thức phản kháng cực đoan nhất. Không nhận thức được sai lầm của mình, làm tổn thương từng người từng người một bên cạnh.
Lúc sau được Phương Phàm tỏ tình, hắn lại trốn tránh, nói với Phương Phàm việc này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dù là tỏ tình với hắn hay muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, đều vô nghĩa cả.
Gần đây hắn phát hiện bên cạnh Phương Phàm xuất hiện thêm người khác, điều đầu tiên nghĩ đến lại vẫn là trốn tránh.
Giống như đối với hắn mà nói, trốn tránh là biện pháp giải quyết tốt nhất vậy.
Từng có một lần trốn tránh đạt được quả ngọt, bắt đầu sau đó khi Trương Dương gặp phải sự việc không thể dùng nắm đấm để giải quyết, ý tưởng đầu tiên đều là trốn tránh.
Nó dường như đã trở thành một loại quán tính, một thói quen, Trương Dương cơ hồ không cần suy nghĩ phải giải quyết như thế nào, hắn chỉ cần làm theo cách cũ là được.
Thẳng đến hôm nay, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn sai rồi, sớm từ lúc trước đã làm sai.
Sai đến thái quá. Sai đến không cứu vãn được.
Nước mắt không tiếng động mà chảy xuống, Trương Dương thống khổ khóc to một hồi.
Tiếng khóc nghẹn ngào đè nén truyền ra từ thư phòng, khiến người đứng ngoài cửa cũng lo lắng theo.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Trương Dương cũng thoát khỏi bộ dáng suy sụp tinh thần.
Việc đầu tiên hắn làm là xin lỗi ba mẹ, sau đó lại một mình đặt chân lên dị quốc lạc thổ.
Lúc này đây hắn muốn nói với Phương Phàm rất nhiều điều.
Nếu bên người Phương Phàm thật sự đã có những người khác làm bạn, hắn sẽ không chút do dự rời đi.
Nếu không có……
Hắn sẽ nỗ lực theo đuổi cậu ấy.
Tựa như ba Trương đã nói, hắn không phải một người vô dụng, cũng không muốn trở thành người yếu ớt nhu nhược.
Yêu người nào, phải mạnh mẽ theo đuổi.
Giống như Phương Phàm lúc trước đã từng.
Nếu ngay cả dũng khí mở miệng hắn còn không có thì có tư cách gì đứng bên cạnh Phương Phàm đâu?
***
Một lần nữa đến nhà Phương Phàm, ba Phương mẹ Phương không có trực tiếp mở miệng bảo Trương Dương về đi mà mời hắn vào trong nhà uống trà, sau đó nói cho hắn biết, Phương Phàm bây giờ đang ở trường học.
Trương Dương cũng không ngồi lâu lắm, hắn hỏi địa chỉ rồi gấp không chờ nổi đi đến trường học, hắn muốn ngay lập tức gặp được người ấy.
Qua thêm một năm, vẻ ngây ngô trên người thiếu niên đã rút bớt đi nhường chỗ cho sự thành thục.
Lúc Trương Dương nhìn thấy Phương Phàm, Phương Phàm căn bản không biết Trương Dương đến đây.
Cậu ấy đứng dưới bóng cây, bên cạnh là một đám bạn vây quanh tám chuyện. Nam sinh Trương Dương nhìn thấy trên ảnh chụp lúc trước đang đứng bên tay trái Phương Phàm.
Không biết hắn ta đã nói gì mà cả đám người cùng phá lên cười to.
Phương Phàm càng là cười đến đôi mắt cong cong, trên mặt dạt dào vui vẻ, Trương Dương đã rất lâu không nhìn thấy cậu ấy vui như vậy.
Hắn vừa động suy nghĩ một chút, suýt chút nữa đã lập tức xông lên. May thay lý trí vẫn còn đủ để khống chế sự xúc động này.
Hắn không thể làm như vậy.
Hiện tại nếu hắn xông lên sẽ đẩy Phương Phàm vào tình huống khó xử, sẽ mang tới phiền toái cho cậu ấy.
Một cỗ chua xót dâng lên từ đáy lòng, đôi mắt Trương Dương cũng hơi trướng lên.
Hắn lặng lẽ đi theo bọn họ từ phía xa, không dám để ai trong số đó phát hiện bản thân tồn tại. Nhưng khí chất bá đạo kia cố giấu cũng không được, vẫn làm cho người khác phải chú ý.
Không biết là ai nói trước một câu: “Có người đang đi theo chúng ta.”
Phương Phàm vừa quay đầu nhìn lại, lập tức va phải ánh mắt Trương Dương còn chưa kịp rời đi. Trong phút chốc cậu giật mình ngay tại chỗ.
Trương Dương vốn dĩ muốn cong cong khóe miệng nở một cụ cười với Phương Phàm.
Nhưng hắn làm không được.
Vài lần thử mỉm cười vẫn không thành công, hắn dứt khoát từ bỏ, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cậu.
Ánh mắt ấy như một luồng ánh sáng nóng cháy cất giấu tham lam chiếm hữu, hận không thể nhìn thấy rõ cả phương hướng huyết dịch lưu thông trên người Phương Phàm.
Phương Phàm trước tiên rời tầm mắt ra chỗ khác, lông mi hơi rủ xuống, khẽ rung rung hai cái.
“Là bạn của tớ, không biết cậu ta đến đây từ lúc nào, tớ đi trước nha.” Cậu nhẹ giọng nói với đám bạn.
Nam sinh bên cạnh cau mày: “Thật sự là bạn của cậu sao Phàm Phàm? Có cần mình đi cùng không?”
Khoảng cách giữa bọn họ không xa, Trương Dương vừa vặn cũng nghe rõ lời cậu ta nói.
Hắn còn chưa từng gọi Phương Phàm thân mật như vậy.
Mắt hắn có chút đỏ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn trời.
“Không cần đâu.” Phương Phàm mỉm cười với cậu con trai kia, “Xin lỗi, hôm nay không đi cùng mọi người được rồi.”
“Không có gì không có gì, bọn tớ đi trước, mai gặp lại nhé!”
“Tạm biệt.”
Chờ đến khi đám bạn bè đi xa Trương Dương mới chậm rãi tiến đến.
Tươi cười nơi khóe miệng Phương Phàm giờ phút này đã biến mất không còn một mảnh, ánh mắt nhìn hắn không còn dịu dàng ấm áp như trước nữa, “Sao cậu lại tới đây?”
Đáy mắt Trương Dương xẹt qua một nỗi cô đơn, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Bởi vì có một việc, bất luận thế nào tớ cũng muốn nói cho cậu biết.”
Phương Phàm khó hiểu liếc nhìn hắn một cái.
“Mình đến chỗ khác nói chuyện được không?” Trương Dương đề nghị.
Phương Phàm không từ chối.
Hai người lại đến quán cà phê gần nhà Phương Phàm, là Trương Dương chủ động đề cập đến nơi này, hắn đột nhiên rất muốn nếm thử ly cà phê thường xuyên xuất hiện trên những dòng trạng thái của cậu ấy.
Khi tới đây hắn mới biết được, thì ra đó chỉ là một ly cà phê đen đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Hương vị thuần túy đắng ngắt không làm người ta thư giãn thoải mái, chỉ có đau đớn trong lòng.
Nháy mắt ấy Trương Dương dường như hiểu rõ, tại sao Phương Phàm lại hay đến quán này uống cà phê đen.
Cà phê đen chỉ có cà phê, mùi cà phê thơm lừng, vị cà phê lại đắng chát, toàn bộ đều là cảm thụ nguyên thuần vốn dĩ của nó.
Giống như Phương Phàm lúc trước vậy.
Dường như chỉ có loại cảm giác nguyên thủy này mới có thể khiến người ta nhớ đến mãi mãi.
Cũng bởi vì trong miệng đắng chát mới có thể tạm quên đi đắng cay trong lòng.
Đôi mắt Trương Dương phút chốc đỏ bừng.
Cho nên phía sau mỗi bức ảnh cà phê kia đều tràn ngập chua xót đắng cay sao?
Tại sao đến giờ hắn mới phát hiện điều này?
****
“Có chuyện gì sao?” Phương Phàm nhấp một ngụm cà phê, sắc mặt như thường, ánh mắt nhìn về phía Trương Dương đã không còn sự phức tạp cùng khó chịu như trước nữa.
Trương Dương biết cậu ấy buông bỏ được rồi.
Nói cách khác, Phương Phàm bây giờ không còn quan tâm đến hắn nữa.
Trớ trêu thay thế sự xoay vần, bây giờ hắn lại bắt đầu quan tâm cậu.
Trương Dương hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Cậu có người yêu chưa?”
Đáy mắt Phương Phàm trong phút chốc hiện lên đủ loại cảm xúc nhưng lại vụt qua rất nhanh, Trương Dương không thể nhận ra điều gì.
Sau đó cậu rũ mi mắt, tiếp tục bưng ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm: “Làm sao vậy?”
Khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười chua xót: “Nếu cậu có người yêu rồi, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa. Nếu cậu chưa có, ừm, vậy thì thật tốt.”
“Ý cậu là sao?” Phương Phàm nắm chặt ly cà phê trong tay, ngay cả đầu ngón tay dường như cũng trắng bệch lại.
Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn không giải thích.
****
Phương Phàm rất nhanh đã hiểu được hắn có ý gì.
Hôm đó Trương Dương căn bản không giải thích rõ ràng, Phương Phàm lại đúng lúc có việc bận chỉ có thể rời đi trước.
Kỳ thực cậu vẫn rất để ý câu nói kia của Trương Dương, nhưng hơn một năm nay đã cố hết sức buông bỏ, Phương Phàm không cho phép bản thân mình lại mất khống chế như xưa.
Cậu không hỏi thêm, cứ rời đi như vậy.
Trương Dương tiễn Phương Phàm ra khỏi quán rồi lại trở về chỗ ngồi, uống cạn ly cà phê đen kia xong mới rời đi.
Hắn cũng không lập tức về nước, khoảng cách từ giờ đến lúc khai giảng còn tận một tháng, hắn tạm thời vẫn ở bên này.
Mỗi buổi sáng Trương Dương đều đến trước cửa nhà chờ Phương Phàm, sau lại cùng Phương Phàm đến trường học.
Phương Phàm đã đuổi hắn đi rất nhiều lần nhưng hắn không thèm quan tâm.
Đợi đến khi Phương Phàm tan học, Trương Dương vẫn sẽ đúng giờ xuất hiện trước cửa lớp cậu.
Lên Đại học mỗi một tiết đều học ở các phòng khác nhau, Phương Phàm đại khái cũng đoán ra, thời khóa biểu của mình khẳng định ba mẹ đã đưa cho hắn.
Dù cậu có nói thế nào, có đuổi kiểu gì Trương Dương cũng không chịu đi, mỗi ngày đều cùng cậu đến lớp rồi về nhà.
Thật giống như lúc trước bọn họ đã từng.
Liên tiếp hai ngày như vậy, ngọn lửa trong lòng Phương Phàm rốt cuộc bùng phát.
Nhưng Trương Dương lại giống như không bao giờ biết tức giận, cứ tùy ý đứng chịu Phương Phàm giận dữ với hắn, đợi cậu hết giận lại tiếp tục lẽo đẽo đi theo phía sau.
Dần dần ngay cả bạn bè xung quanh Phương Phàm cũng nhận ra có điều bất thường.
Phương Phàm ở trường học là một Omega rất được mọi người yêu mến, không ít Alpha muốn tán tỉnh cậu, bọn hắn ngay lập tức cảm giác được nguy cơ.
Bao gồm cậu nam sinh trong tấm ảnh Trương Dương nhìn thấy lần trước, cũng vậy.
Một ngày nào đó sau giờ tan học, cậu ta mạnh mẽ chặn ngang trên đường hai người về nhà.
Cậu nam sinh tóc vàng mắt xanh là một Alpha rất đẹp trai, vô cùng thích Phương Phàm, năm ngoái còn từng tỏ tình với cậu.
Đáng tiếc khi ấy Phương Phàm lấy lý do bản thân không có tâm tình yêu đương từ chối cậu ta, cho nên lúc sau mối quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ là bạn bè thông thường.
Nhưng giữa Alpha và Omega sao có thể đơn thuần làm bạn bè bình thường được?
Nếu một Alpha hoặc một Omega luôn luôn đi theo bên cạnh một ai đó, hắn chắc chắn có mục đích riêng.
Lúc trước Phương Phàm đi sau Trương Dương cũng vậy, hiện tại cậu trai đi sau Phương Phàm cũng thế.
Đòn khiêu khích này thật ra rất là lãng xẹt, nhưng Trương Dương vẫn bị cậu ta thành công khơi mào lửa giận chỉ vì mấy câu nói.
Trước khi bọn hắn suýt chút nữa lao vào đánh nhau Phương Phàm đã đứng chắn trước mặt cậu nam sinh kia: “Cậu có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, không cần làm tổn thương bạn bè tôi.”
Trương Dương cắn chặt hàm răng, nắm đấm khó khăn lắm mới ngừng giữa không trung.
Hắn muốn giải thích: “Tớ….”
Phương Phàm ngay cả liếc cũng không muốn liếc nhìn hắn, xoay người hỏi thăm tình huống cậu trai kia.
Trương Dương nhìn chằm chằm hai người trước mắt động tác thân mật, tơ máu trong mắt nổi lên đỏ ửng.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn xuống lửa giận trong lòng, lại mạnh mẽ áp xuống cơn ghen đã dâng lên đến cổ họng.
Trương Dương lần đầu tiên cúi đầu nhận thua, hắn xin lỗi cậu nam sinh kia.
Đáy mắt Phương Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên khó có thể tin, cậu lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu: “Tôi không biết, cậu nhiều lần đến đây quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của tôi rốt cuộc có mục đích gì?”
Giọng nói Trương Dương rất trầm: “Tớ chỉ muốn đến xem cậu thế nào.”
Phương Phàm: “Xem cũng đã xem rồi, sao còn chưa quay về?”
Trương Dương nhấp môi: “Tớ muốn nhìn nhiều thêm chút nữa.”
Phương Phàm: “……”
Những lời này của Trương Dương khiến lời Phương Phàm định nói toàn bộ nghẹn trở lại.
Cậu nam sinh kia nghe không hiểu tiếng Trung, dùng tiếng Anh hỏi Phương Phàm bọn họ đang nói cái gì.
Mà Phương Phàm cũng không có tâm tình giải thích, cậu dùng tiếng Anh nói với cậu ta: “Xin lỗi cậu Ferrochel, cậu đi về trước đi, sau này cũng không cần mỗi ngày đến cạnh tớ nữa.”
Ferrochel lập tức nóng nảy: “Tại sao chứ? Phàm Phàm! Chúng ta không phải là bạn bè sao? Mình….”
“Nhưng cậu làm vậy tớ sẽ rất khó xử.” Phương Phàm trầm giọng nói, “Dù là cậu hay cậu ta đều như nhau.” Phương Phàm chỉ chỉ Trương Dương.
Trương Dương lẳng lặng đối diện với Ferrochel.
Ferrochel dựng thẳng ngón giữa với hắn.
“Sớm hay muộn mày cũng chết chắc!” Cậu ta làm khẩu hình.
Trương Dương cũng không thèm nhìn cậu ta, hắn nói với Phương Phàm: “Chúng ta về thôi, không thì cô chú sẽ rất lo lắng.”
Phương Phàm không để ý đến hắn, cũng không nhìn Ferrochel, cậu tự mình rời đi trước.
Ferrochel và Trương Dương đồng thời đi theo.
“Đừng có bám theo, nếu không tao….”
Tiếng Anh của Trương Dương rất là lưu loát: “Cậu biết nhà Phàm Phàm ở đâu sao?”
Ferrochel dừng một lúc, cậu ta đúng thật không biết.
Trương Dương tiếp tục nói: “Tôi và cậu ấy là quan hệ gì cậu biết không? Cậu đã từng gặp ba mẹ cậu ấy chưa? Cậu biết ba mẹ cậu ấy và ba mẹ tôi có quan hệ thế nào không?”
Ferrochel bị hắn hỏi liên tiếp đến ngẩn ngơ đồng thời cũng nhận ra một điều, Alpha trước mặt khác hoàn toàn với những Alpha đã từng cạnh tranh với cậu.
Chỉ có tên Alpha này đặc biệt hơn cả, cho nên khi cậu ta phát hiện bên cạnh Phương Phàm đột nhiên xuất hiện một người như vậy, cậu bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Trương Dương lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ferrochel một cái: “Cậu từ bỏ đi, bởi vì cậu và tôi căn bản không cùng một đẳng cấp.”
Hắn nói xong cũng không thèm nhìn cậu ta nữa, bước nhanh đuổi theo Phương Phàm.
“Fuck!” Phía sau truyền đến thanh âm Ferrochel tức muốn hộc máu.
Trương Dương không thèm để ý, hắn rảo bước nhanh hơn.
Phương Phàm bị Trương Dương làm phiền muốn chết, nhưng Trương Dương lại giống như tự động bỏ ngoài tai lời cậu nói vậy, thậm chí mỗi ngày còn làm trầm trọng thêm.
Có khi là một đóa hoa hồng, khi thì là một hộp chocolate, và một số món quà nhỏ bất ngờ khác.
Này…… Hắn như này quả thực giống như theo đuổi cậu một lần nữa vậy.
Cuối cùng Phương Phàm hạ quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa ngày mai cậu cũng phải tìm Trương Dương đối chất cho rõ ràng.
Tên khùng này lại muốn làm cái gì nữa đây?
Nhưng Phương Phàm ngàn vạn lần không có nghĩ đến, buổi sáng ngày hôm sau Trương Dương không còn xuất hiện trước cửa nhà cậu nữa.
Cậu không nhịn được nghĩ thầm, Trương Dương làm sao vậy?
Ốm rồi? Hay rốt cuộc cũng từ bỏ?
Tình huống đột ngột khiến Phương Phàm ở trên lớp liên tục lơ đễnh thất thần, xem hành động mấy ngày qua của Trương Dương có vẻ không giống như hôm nay sẽ không tới.
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến buổi tối tan học, Phương Phàm vẫn không nhìn thấy Trương Dương.
Nỗi bất an trong lòng cậu càng lúc càng lớn, cậu càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất có khả năng là sự thật.
Ngay khi Phương Phàm đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ba mẹ, điện thoại cậu đột nhiên vang lên thông báo, là tin nhắn được gửi từ một dãy số trong nước ——
“Tớ về nước rồi.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, tuy không có ghi chú gì nhưng cậu lập tức đã biết người gửi tin nhắn đến là ai.
Phương Phàm: “……”
Con mẹ nó, cái tên khùng Trương Dương kia, uổng công mình đây cả ngày nay còn lo lắng cho hắn!
Càng nghĩ càng thấy giận, Phương Phàm không thể nhịn được nữa mắng to: “Đồ điên!”
Người qua đường nhìn cậu như người từ sao Hỏa rơi xuống, Phương Phàm mới ngượng ngùng rời đi.
Hãy chờ đấy! Một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ tính sổ với tên điên này!