Sau ngày đó, tên của Hứa Yến càng vang dội hơn trong trường quân đội.
Trong mấy tháng mà đã tăng lên thiếu tá, hắn không phải người đầu tiên, nhưng cũng là một trong số ít, đánh giá những người khác đi tham gia nghiên cứu, hai lần trước xuất hiện tình huống này, chính là An Nhiên và Vưu Lợi, trong mấy năm ngắn ngủi, bọn họ đã là cấp sĩ quan.
Nhưng Hứa Yến không giống hai vị kia, hắn cũng không phải dựa vào nắm tay hoặc là sách lược chiến đấu để đạt được quân công, điều này mang lại hy vọng cho những học sinh khác, những người không đủ sức mạnh và không đủ khả năng lập kế hoạch.
Cho dù chiến đấu với trùng tộc hay là chiến tranh giữa các quốc gia, cũng không thể chỉ đánh đánh là xong việc, yêu cầu tất cả các mặt đều phối hợp, có lẽ một kỹ năng nhìn có vẻ không có tác dụng gì nhưng khi lên chiến trường có thể phát huy tác dụng.
Cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị.
Ngay lập tức, các lớp không được quan tâm trong trường quân đội đã vượt ngưỡng, đặc biệt là lớp hội hoạ, mở tạm thêm năm lớp, vẫn không đủ như cũ.
Cùng là học sinh nghệ thuật như Hứa Yến, Triệu Việt cũng trở thành cái bánh bao thơm, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đề bị các cuộc hẹn hướng dẫn vẽ tranh lấp đầy.
Mà tất cả ngọn nguồn của thay đổi này, Hứa Yến lại qua những ngày rất là thanh nhàn, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì cũng là huấn luyện, thời gian khác đều dùng để ở bên Trứng Non.
Làm một người cha đủ tư cách, Hứa Yến rất chú ý tới thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của Trứng Non, nhưng lần đầu tiên, khó tránh khỏi chân tay luống cuống.
Hôm nay hắn ngồi trong phòng khách lau vỏ trứng cho Trứng Non, vật nhỏ này khi hắn vẽ tranh liền nhảy loạn, kết quả dính vài giọt thuốc màu, hồng hồng xanh xanh, giống một con mèo hoa.
“Đừng nhúc nhích, lỡ như không lau sạch sẽ, ba ba con nhìn thấy nhất định sẽ tức giận.”
Trứng Non lắc lắc vỏ trứng, nó xoay vài vòng trong lòng bàn tay của Hứa Yến.
Cửa kí túc xá đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Yến gõ nhẹ vào quả trứng, Trứng Non lập tức yên tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn, là Kim Trạch.
Kim Trạch tự dưng khiêng một bao tải về, thở hổn hển đi tới trước mặt Hứa Yến.
Hai người một đứng một ngồi, trong lúc đối diện ngắn ngủi, Hứa Yến thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn bê cái bao kia lên đập mình.
“Có việc gì sao?” Đừng có doạ Trứng Non nhà tôi chứ.
Rầm một tiếng, Kim Trạch thả cái bao kia bên chân Hứa Yến, Hứa Yên theo bản năng lùi chân về, đôi tay che lấy Trứng Non.
Kim Trạch cứng mặt: “Chuyện Hoa Đô, cám ơn.”
Nói xong không chờ Hứa Yến nói gì liền vội vàng chạy vào phòng mình.
Hứa Yến thấy hắn trước khi đóng cửa lại chân trái thiếu chút nữa quấn lấy chân phải, như suy tư gì mà nhìn bao tải kia.
“Cảm ơn tôi thì trả cho tôi một bao tải sao?”
Hứa Yến dùng dị năng xem xét một chút, xác định không có vấn đề gì mới mở ra xem.
Vừa nhìn thấy, khiến hắn sợ ngây người.
Thế mà lại là một bao cá khô nhỏ!
Hứa Yến lấy ra một bao lật xem, còn là loại An Nhiên thích.
Nhìn không ra Kim Trạch lại có mắt quan sát như vậy, lúc ấy quan hệ bọn họ kém như vậy, hắn vậy mà còn nhớ loại chi tiết này.
Không thể không nói dùng cá khô nhỏ nói lời cảm ơn, quả thực…. Quá có thành ý!
Hứa Yến lấy một con ra nếm thử, là hương vị hắn quen thuộc, hắn lại lấy ra một con đưa cho Trứng Non: “Bảo Bảo, tới ăn cá khô nhỏ…. À đúng rồi, con còn chưa có miệng, không ăn được.”
Trứng Non đang nóng lòng muốn thử liền héo rũ xuống.
Ba ngày sau, tân binh quân đoàn dự bị muốn tổ chức đi tiền tuyến trước để chấp hành nhiệm vụ chi viện, Triệu Việt và Kim Trạch đều phải đi.
Nhìn vào một bao tải cá khô nhỏ kia, qua cơm chiều, Hứa Yến nói cho bọn họ một ít chuyện cần chú ý trên chiến trường.
Buổi tối ngày Triệu Việt và Kim Trạch chuẩn bị đồ đạc để xuất phát, Hứa Yến đột nhiên nhận được thư của hiệu trưởng, muốn hắn cùng xuất phát với quân đoàn dự bị, hơn nữa thân phận lần này của hắn là tiểu đội trưởng.
[Tôi không có hứng thú mang tân binh.]
Hứa Yến đã gửi tin nhắn này qua.
Bên kia thực mau trả lời lại.
[Mang tân binh, quân công tăng 15%]
[Được, tôi đi.]
Hiện giờ cái gì hắn cũng không thiếu chỉ thiếu quân công.
Người khác đều hâm mộ hắn một bước đã lên tới thiếu tá, chỉ có mình hắn là không vừa lòng, rốt cuộc vẫn cách An Nhiên một đại dương, bốn cấp bậc, tốc độ cần phải nhanh hơn mới được.
Chờ tới khi Triệu Việt và Kim Trạch hưng phấn ngồi trên phi thuyền, lại phát hiện Hứa Yến cũng tới….
“Hứa Yến! Sao cậu lại ở chỗ này?” Vẻ mặt Triệu Việt vui vẻ.
“Đừng nói nữa, tôi là bị bắt tới.” Hứa Yến tiện tay ném hành lý sang một bên, ngồi vào bên cạnh bàn trong phòng nghỉ, cầm lấy ấm nước rót chén nước cho mình.
Phòng nghỉ này vốn dĩ có ba người, hiện tại thêm một người nữa là Hứa Yến.
Nhiệm vụ lần này khác lần trước rất lớn, nơi bọn họ muốn tới là bộ đội cứu viện, phạm vi hoạt động ở tuyến đầu.
So sánh hai nhiệm vụ, quân đoàn chính và quân đoàn dự bị có chênh lệch không nhỏ.
Nhiệm vụ của thành viên quân đoàn chính là trực tiếp liên quan tới công việc của quân đoàn trung tâm, giống như Hứa Yến lần đầu tiên đi đã được vào bộ tin tức học tập, đây là điều mà những quân đoàn khác không có. Quân đoàn dự bị tuy rằng là quân đoàn không tồi, nhưng đưa ra nhiệm vụ chỉ có thể lên tuyến đầu chạy chân sai vặt.
Trong một trận chiến, công việc cứu viện cũng không phải không quan trọng, nhưng các hạng mục của công việc cứu viện rất phức tạp, nhóm bộ đội còn chưa tốt nghiệp như bọn họ, đi nhiều nhất chính là giúp dân chúng bị mắc kẹt trở về khu an toàn, duy trì trật tự ở khu an toàn, linh tinh, hầu như không có công việc kỹ thuật gì, rất khó để trưởng thành, cũng rất khó tích cóp quân công.
Như dự đoán của Hứa Yến, bọn họ tới nơi, sau khi được bộ đội cứu viện tiếp nhận, nhiệm vụ đầu tiên chính là hộ tống những nạn dân tới khu vực an toàn.
Thế nhưng làm hắn ngoài ý muốn là quân đoàn này là quân đoàn Thắng Lợi của thiếu tướng Vưu Lợi.
Hứa Yến đứng bên ngoài khoang thuyền đem các loại trang bị đeo lên người, ánh mắt không khỏi nhìn lướt qua hướng khác, Vưu Lợi đang ngồi bên cửa sổ, cười khanh khách mà nhìn hắn.
Những người khác trong đội đang kiểm tra, từng người ngay ngắn trật tự mà bận rộn, Hứa Yến nhìn ở trong mắt, thấy Vưu Lợi từ bên kia đi tới, từ từ nói: “Thiếu tương Vưu Lợi, ngài có nhìn ra lỗ thủng trên người tôi thì tôi cũng không nhận đơn của ngài, tôi đã nhận nhiệm vụ khác, đang rất bận rộn.”
Vưu Lợi vuốt cằm di chuyển xung quanh hắn, vừa đi vừa đánh giá: “Ai cũng nói cậu là một omega đang phân hoá, tôi nhìn thể trạng này của cậu, không giống lắm.”
Hứa Yến kiểm tra súng, sau đó nhét vào sau eo, rồi nghiêm mặt trả lời: “Đế quốc cũng không quy định dáng vẻ trưởng thành của omega, tôi chỉ tình cờ là người đặc biệt thôi.”
Vưu Lợi nhướng mày: “Có đạo lý.”
Lúc này có một sĩ quan từ bên ngoài nhanh chóng bước vào.
“Trưởng quan, bộ tin tức lại có phát hiện!”
Vưu Lợi lập tức thu lại dáng vẻ nhàn tản gật đầu với cấp dưới liền rời đi, cuối cùng quay đầu nhìn Hứa Yến: “Lão Hứa, nếu không ngại quân công nhiều, lúc nhàn rỗi hoan nghênh tới chơi.”
Hứa Yến: “….” Gọi lão Hứa cái gì chứ, tôi già lắm sao? Chúng ta quen thân lắm sao?
Những người khác vẫn để ý bọn họ: “….” Quả nhiên biết vẽ tranh sẽ nổi tiếng! Học tốt vẽ tranh, tương lai sẽ tươi sáng!
Một đội hơn 30 người, Hứa Yến là đội trưởng học sinh được phái tới quân đoàn Thắng Lợi, sẽ có người bên bộ đội cứu viên liên hệ với hắn, sau đó hắn sẽ hạ mệnh lệnh cho những người khác.
Máy bay chiến đấu ngừng ở trạm 4008 hành tinh Tiên Nữ, cửa đuôi mở ra, mười mấy chiếc xe quân dụng đã được cải trang thành xe huyền phù việt dã chạy ra, loại xe này có thể bay lên trời, cũng có thể mở ra bánh xe chạy trên đường núi, rất là thực dụng.
Hứa Yến nhìn hướng dẫn, quay đầu xe chạy về phía mục tiêu.
Triệu Việt và Kim Trạch cùng xe với hắn, cả tiếng đồng hồ vẫn luôn hưng phấn, vẫn luôn bám lấy cửa sổ xe, nơi nơi đều là dáng vẻ bọn họ chưa thấy qua.
Thấy mắt Hứa Yến nhìn thẳng, Triệu Việt nhịn không được hỏi: “Hứa Yến, nơi này thật khác so với Hoa Đô, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy biển, từng bãi biển thật lớn, nhìn thật muốn đi một chút.”
Hứa Yến lái xe, đương nhiên có chú ý cảnh sắc bên ngoài, chỉ là so với cảnh sắc, hiện giờ có một thứ làm hắn chú ý nhiều hơn, vì sao Trứng Non không thể nghỉ ngơi một chút? Túi không bị nó nhảy thủng nhất định là chất lượng đồng phục tốt.
Ngũ quan của dị nhân nhạy bén hơn con người, tuy rằng Trứng Non không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự khác biệt ở xung quanh?
Hưng phấn như vậy, chẳng lẽ nó đang nghĩ mình đang dẫn nó đi dạo ngoại ô?
Sóng trùng vừa mới bùng nổ trên tinh cầu này không lâu, còn chưa tiến vào thời kỳ mạnh mẽ, cả đường bọn họ tới đây cũng không nhìn thấy một con sâu nào.
Tới địa điển mục tiêu, nơi này là một đảo nhỏ, kiến trúc trên đảo là xây dựa vào núi, xung quanh nước biển vờn quanh, ngoại trừ ẩm ướt, nơi này là thánh địa dưỡng lão rất tốt.
Bọn họ dừng xe huyền phù ở cảng, liếc mắt nhìn lại một cái, một con sâu cũng không có, bốn phía ngoại trừ nước biển thì chỉ có tiếng gió, rất là hài hoà.
Nếu không phải trên người mặc đồ tác chiến, hắn hoài nghi mình được phái tới đây để nghỉ phép.
Trường quân đội luôn yêu quý thanh danh, đều rất có trách nhiệm với từng học sinh, sẽ không giao cho học sinh nhiệm vụ quá khó, có hệ số nguy hiểm lớn, cho nên hòn đảo bọn họ tới sóng trùng còn chưa lan tới, yêu cầu đưa những người dân địa phương rời khỏi, rất an toàn.
Kiến trúc trên đảo đơn giản độc đáo, vừa nhìn là biết thắng địa an dưỡng, những người ngoài tới đây cũng nhìn ra điểm này.
Nơi này chắc chắn toàn là người già.
Trước khi vào, Hứa Yến yêu cầu mọi người tập hợp, chia tổ cho bọn họ, từ những phương hướng khác nhau chấp hành nhiệm vụ.
Triệu Việt Kim Trạch cùng tổ với hắn.
Bọn họ đi theo hành lang trung tâm của đảo, đến lưng chừng núi, họ đi theo các ngã ba tới từng ngôi nhà ở gần đó, và bắt đầu thông báo cho từng nhà.
Cửa biệt thự nhỏ xa hoa mở ra, thanh âm Triệu Việt hơi run, có hơi lo lắng: “Thưa ông, quân đội đoán trước trùng tộc rất nhanh sẽ xâm chiếm hòn đảo này, mời ông nhanh chóng sắp xếp hành lý cần thiết cùng chúng cháu tới nơi an toàn.”
Ông cụ đỡ khung cửa cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, trong im lặng vang lên tiếng đóng cửa.
Hứa Yến lắc đầu, thái độ tốt quá không có lực chấn nhiếp.
Cửa nhà kiểu tây tinh xảo mở ra, Kim Trạch xị mặt nói: “Nếu không muốn chết, thì ngay bây giờ mang hành lý đi theo tôi!”
Bác gái cuống quít chạy vào trong nhà, trước khi cửa đóng lại, bọn họ nghe bác gái nói muốn báo công an.
Tới nhà thứ ba, Triệu Việt và Kim Trạch cùng nhìn về phía Hứa Yến, ý tứ rất đơn giản, cậu tới làm mẫu đi.
Hứa Yến cũng không có kinh nghiệm, chờ cửa nhà thứ ba mở ra xong, hắn treo nụ cười buôn bán nói với bác gái: “Dì đừng sợ, chúng cháu là bộ đội cứu viện của quân đoàn Thắng Lợi, sóng trùng sắp tới, chúng cháu nhận được thông báo của cấp trên, nơi này rất nhanh sẽ trở nên nguy hiểm, trong khoảng thời gian một giờ dì hãy sắp xếp xong hết những đồ dùng cần thiết, đến thời gian cháu sẽ qua đón dì.”
Bác gái nhìn hắn đã nhiễm nụ cười của hắn, lại nhìn trang phục trên người ba bọn họ, tin 99%
“Được được được, dì đi dọn ngay, không cần một giờ dài như vậy!”
Hứa Yến xoay người nhìn Triệu Việt và Kim Trạch, nhún vai: “Thấy chưa, chỉ dễ dàng như vậy.”
Triệu Việt, Kim Trạch: “…” thật là làm người ta tức giận.