Đối mặt với chia lìa đã đoán được trước, hai người đã sớm chuẩn bị tốt, hiện giờ là thời gian chiến tranh, chức vụ của hai người chênh lệch quá lớn, chia lìa là đương nhiên.
Nhưng chia lìa là vì để có một ngày có thể đứng bên nhau cùng tiến cùng lùi, Hứa Yến vẫn luôn coi cái này là mục tiêu cuộc sống, đến cả nghệ thuật cũng bị hắn tạm thời bỏ qua một bên.
Nhưng Trứng Non vừa mới sinh hơn một tháng đã phải tách khỏi ba ba, nó mất mát vài ngày, cũng không nghịch ngợm gây sự, mỗi ngày đều nằm trong ổ nhỏ, ánh sáng từ từ chớp chớp, không cần đi cảm nhận cũng có thể nhìn ra nó đang mất mát.
Vì thế An Nhiên và Hứa Yến an ủi vài ngày, nhưng hiệu quả không rõ ràng, càng tới gần ngày chia lìa, Trứng Non càng trầm mặc, hai người nhìn thấy tim càng đau.
“Sẽ không bị bệnh tự kỉ của trẻ con đó chứ?” Hứa Yến ôm Trứng Non lo lắng hừng hực nhìn về phía Quất Tử.
“Đừng nói lời xui xẻo.”
Quất Tử pha một loại nước thuốc, dùng bàn chải bôi lên trên vỏ trứng.
Nhìn cái màu vàng cam kia, Hứa Yến thấy thế nào cũng không đúng, màu sắc này, mùi thơm này, càng ngày càng giống trứng luộc trong nước trà.
Trứng Non cũng không thích mùi này, lập tức liền nhảy lên quần áo của Hứa Yến, cọ qua cọ lại, chùi sạch sẽ hết nước thuốc.
Không khai thông tâm lý được, dùng thuốc hỗ trợ cũng không được, thật sự là làm khó Hứa Yến.
Vấn là lúc buổi tối khi đọc truyện cho Trứng Non nghe, tìm được một chút đầu mối.
“Tiểu Trứng Non, có phải con sợ tách ra lâu quá, ba ba sẽ quên mất con không?”
Vỏ trứng của Trứng Non chớt lóe ánh sáng, nhảy qua cọ tay hắn.
Hứa Yến mềm lòng, sờ sờ vỏ trứng, cười cười: “Nếu con lo lắng như vậy, cha sẽ nghĩ cách để ba ba không quên con.”
Đêm khuya An Nhiên họp xong trở về, vội vã đi vào phòng ngủ muốn nhìn Trứng Non trước, chuẩn bị một bụng lời nói, lại chưa nói được đã thấy Trứng Nòn nhào tới.
Cảm nhận được cảm xúc nhảy nhót của nó, ánh mắt An Nhiên chợt lóe, biến thành Hương Hương ôm Trứng Non vào ngực liếm liếm.
Trứng Non càng vui vẻ, nhảy nhót chơi trò chơi với ba ba.
Một mèo một trứng nhảy nhót trên giường mềm mại, toàn bộ hành trình Hứa Yến đều cười, cầm lấy một bản vẽ, đem thời khắc trân quý này vẽ ra.
Chờ Trứng Non chơi mệt, An Nhiên nhẹ nhàng thả nó vào trong rổ nhỏ, đáy mắt toàn là không nỡ.
Hứa Yến còn đang vẽ tranh, An Nhiên dựa đầu vào vai hắn thuận tiện nhìn qua.
Hứa Yến nghiêng đầu hôn hôn lên đỉnh đầu nó, thuận miệng hỏi: “Em vẽ thế nào?”
Ngón tay An Nhiên mơn trớn trên hình Trừng Non trong bản vẽ, vẻ mặt ôn nhu: “Đây là bức tranh em vẽ tố nhất.”
Hứa Yến nghiêm túc lắc đầu: “Không, sản phẩm của nghệ thuật gia lớn đều là tinh phẩm.”
Nhận được tầm mắt không còn lời gì để nói của An Nhiên, hắn lại nói thêm một câu: “Chẳng qua vẽ vợ và con là tốt nhất.”
Trước khi rời đi, Trứng Non vẫn luôn chờ An Nhiên nhận bức tranh kia mới chui vào trong ngực Hứa Yến.
Hắn trở về trụ sở của Quân Đoàn Vinh Diệu trước, lại cùng các học sinh khác cũng được phân tới Quân Đoàn Vinh Diệu cùng nhau trở về trường quân đội.
Trên đường trở về, bọn học sinh tâng bốc thành tích của nhau.
Sau khi Hứa Yến bị điều tới Hoa Đô, những học sinh khác cũng được phân tới những bộ phận khác nhau, ngày thường căn bản không thấy.
“Đội trưởng đội hậu cần có chuyện gì cũng tới tìm tôi bàn bạc, nói không có tôi ở đây sẽ cảm thấy do dự, hài, tôi chỉ là một học sinh sao có thể đưa ra ý kiến hay gì, nhưng hắn vẫn không nghe, thật là khiến người ta buồn rầu.”
“Đội trưởng tổ cứu viện rất thích tôi, nói tôi là học sinh hắn vừa lòng nhất trong những học sinh mà hắn đã từng dạy, kỳ thật tôi cũng không làm gì đặc biệt, chỉ tùy tiện làm mà thôi.”
“Các cậu thật lợi hại, tôi thì kém xa, bộ trưởng bộ vận chuyển nói tôi cái này cũng không được cái kia cũng không được, một hai bắt tôi đi theo bên người hắn, mỗi ngày đều dạy rất nhiều thứ, tôi đều cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.”
…..
Vài người cứ cậu một câu tôi một câu, thổi đến bay lên trời cao.
Hứa Yến nằm nghiêng người trên giường, đặt Trứng Non ở bên sườn chơi với nhãi con nhà mình, cười nhạo một tiếng, không muốn nói nhiều lời với những tên ngốc này, sẽ bị lây bệnh.
Thiết bị cá nhân hơi rung một chút, ánh mắt Hứa Yến sáng ngời, rất thuần thục mà giấu Trứng Non vào trong ngực, xoay người ngồi dậy đi ra ngoài.
“Haiz, Hứa Yến cậu đi đâu?”
Mấy người nói chuyện trong phòng luôn để ý tới hành động của Hứa Yến.
Lúc mới vừa phân tới quân đoàn Vinh Diệu, bọn họ đã ầm ĩ qua, từng người sau khi rèn luyện mấy tháng, bọn họ đều tự nhận lợi hại hơn Hứa Yến rất nhiều.
Bọn họ cho rằng như vậy cũng không phải không có nguyên do, nếu Hứa Yến thu hoạch được nhiều, vậy vì sao khi bọn họ nói đối phương lại không tham gia, còn vẫn luôn nằm quay mặt vào tường, vừa thấy chính là bản thân bị đả kích.
Thực lực của mình mạnh hơn người siêu việt kia, cảm giác này rất sướng.
Trốn vào buồng vệ sinh Hứa Yến trò chuyện với An Nhiên, Trứng Non ở trong lòng bàn tay hắn nhảy lên nhảy xuống, sợ An Nhiên không nhìn thấy hắn.
An Nhiên sửa khung trò chuyện thành màn hình thực tế ảo, ảnh ảo sờ sờ vỏ trứng: “Ba ba không ở bên con, phải nghe lời cha nói.”
Tuy rằng đụng như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng Trứng Non vẫn trong một giây trở nên ngoan ngoãn, nỗ lực cọ cọ lòng bàn tay ba ba, tỏ vẻ nhất định sẽ ngoan.
Thời gian mỗi lần hai người trò chuyện cũng không nhiều lắm, sau khi ngắt thông tin, Trứng Non sẽ lập tức biến nghịch ngợm, nhảy liên tục hai bên bức tường phòng vệ sinh, nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng trắng, con trai hưng phấn giống như muốn đập thủng tường phi thuyền, bay ra ngoài vũ trụ từ lỗ thủng, dạo một vòng mới có thể bình tĩnh.
Ánh mắt Hứa Yến híp lại, vận dụng dị năng của đôi mắt nắm được quỹ đạo của nó, duỗi tay bao lấy Trứng Non vào lòng bàn tay.
Con trai mình đáng yêu thì thật đáng yêu, nghịch cũng thật nghịch, ép cho hắn muốn ra tay đánh.
Trở lại trường quân đội, sau khi tiến hành các loại kiểm tra sức khỏe xong thì được thả về từng lớp của mỗi người.
Gia nhập binh đoàn chỉ cần ở thời gian huấn luyến tham gia là được, ngày thường vẫn như cũ ở lớp ban đầu tiếp thu lớp văn hoá và bài giáo dục chuyên ngành.
Nhìn thấy Tạ Tốn và Triệu Việt, Hứa Yến rốt cuộc có cảm giác thật sự trở về.
“Hứa Yến, tớ quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu thật sự rất lợi hại!” Vừa thấy mặt, Triệu Việt liền xông tới nói một đống lời, da mặt của Hứa Yến có dày cũng bị nói cho ngượng ngùng.
Tạ Tốn cuồng dã vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Làm tốt lắm!” Hắn có thể nhanh chóng trở thành danh sư hay không là dựa vào Hứa Yến.
“Hừ, có gì đặc biệt đâu chứ, chúng ta cũng sắp ra tiền tuyến.”
Kim Trạch âm dương quái khí đi qua.
Hương vị thật quen thuộc, trước khi cảm thấy tức giận Hứa Yến lại cảm thấy hoài niệm.
Hắn nói một câu với Kim Trạch: “Tôi thấy ba cậu và Kim Hi.”
Đã cao lãnh đi qua, Kim Trạch muốn duy trì trạng thái cao cao này bước chân liền ngừng lại, lập tức chạy tới: “Bọn họ thế nào? Không có việc gì chứ?”
Hứa Yến nghĩ lại tình huống lúc đó, lắc đầu: “Không được cho là tốt, nhưng vẫn còn đi được~”
Nói như vậy so với chưa nói có gì khác nhau, quả thực khiến người ta khủng hoảng!
Kim Trạch lo lắng kêu to: “Còn đi được là như thế nào hả?!”
“Các cậu không tới chiến trường kia, phòng ở không giữ nổi, xe cũng bị ném thành sắt vụn, lúc tôi mới gặp bọn họ, bọn họ đang bị Công Trùng cấp 2 đuổi theo…..”
Kim Trách lo lắng đến đỏ mắt, nắm chặt lấy cánh tay Hứa Yến: “Không phải đã sớm đi khu an toàn rồi sao? Bọn họ sao lại bị Công Trùng đuổi chứ? Có bị thương không, có đi xem bác sĩ kịp thời không?”
Hứa Yến nhìn đôi tay tóm lấy cánh tay hắn, dùng nhiều sức quá có hơi đau, nhưng tầm mắt lo lắng của Kim Trạch khiến hắn nói không nên lời.
Đây chắc là lần đầu tiên Kim Trạch ở trước mặt hắn lộ ra tình cảm chân thật, tuy rằng tích cách kém, nhưng dù sao cũng không phải là kém tới tận gốc rễ, miễn cưỡng có thể cứu một chút.
Hứa Yến nâng cằm, hừ cười một tiếng: “Bổn đại nghệ thuật gia ra tay, sao có thể để bọn họ bị thương, không tin tự cậu đi hỏi bọn họ.”
Kim Trạch ngẩn ra: “Là, là cậu cứu bọn họ?”
“Đúng vậy.”
Kim Trạch buông tay ra, mím môi, nhanh chóng chạy ra phòng học.
“Này, một câu cảm ơn cũng không có sao?”
Sau đó, dưới sự kể lại của Triệu Việt, Hứa Yến biết được, trong thời gian hắn rời đi, bọn họ lại tiến hành vài lần thí nghiệm, Triệu Việt và Kim Trạch cũng đã vào được quân đoàn dự bị, hiện tại chuẩn bị ra tiền tuyến chi viện.
“Hứa Yến, cậu đi qua một lần, có kinh nghiệm gì, chia sẻ đi.”
Hứa Yến ngồi trên vị trí, xung quanh vây một đám học sinh, thậm chí có người lấy ra notebook làm bút kí.
“Kinh Nghiệm, chỉ là nghe mệnh lệnh trưởng quan, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Ngày hôm sau sau khi Hứa Yến trở về, văn phòng của giám đốc Chấp đã có vô số thư xác nhận quân hàm, đối tượng chỉ có một, tất cả đều là Hứa Yến.
Ngoại trừ Quân Đoàn Vinh Diệu còn có sĩ quan của những quân đoàn khác, những người này còn liệt kê tỉ mỉ bản vẽ mà Hứa Yến vẽ, cùng với hiệu quả và lợi ích mà bản vẽ này mang lại, lại liệt ra điều lệ quân công tương ứng, giúp Hứa Yến xin quân công tương ứng.
Giống như người trong quân đội, quân công đều là từng bước từng bước xin về phía trước, từ tầng cao phê duyệt thông qua, nhưng học sinh quân đội lại tương đối đặc thù, trực tiếp đệ trình đến chỗ giáo viên, từ chỗ giáo viên thống nhất trình lên phòng hiệu trưởng phê duyệt.
Giám đốc Chấp tự mình tính toán một chút, nếu tất cả các quân công của Hứa Yến được thông qua, vậy hắn trực tiếp được lên thượng úy, phải biết rằng chủ nhiệm lớp của hắn Tạ Tốn cũng chỉ có quân hàm trung úy.
Mới lên chiến trường một lần mà có nhiều quân công như vậy, hơn nữa đây còn là thù lao vẽ tranh mà có, trước nay chưa từng có. Càng quan trọng hơn là, hắn dùng cách như vậy tạo không ít quan hệ, những quan hệ này sau này khi tiến vào quân bộ sẽ có tác dụng rất lớn.
Sức mạnh cá nhân lại mạnh, giỏi giao tiếp, có lẽ có thể chờ mong một chút, không lâu trong tương lai quân bộ lại có thêm một thành viên mới ra đời.
Sau khi nghĩ rõ ràng, trong lòng giám đốc Chấp có so đo.
Xác nhận những văn kiện này xong rồi đệ trình lên phòng hiệu trưởng, thiết bị cá nhân vang lên, hắn nhìn thoáng qua, tiếp nhận, vẻ mặt hờ hững.
“Chuyện Hứa Yến tôi chỉ sợ không có cách….. lúc trước ra tay đã bị hiệu trưởng chú ý, xin lỗi tôi không thể mạo hiểm…. tôi đương nhiên không thể đắc tội với nhà họ Trương, nhưng thật xin lỗi, năng lực cá nhân của tôi hữu hạn….”
Trong thanh âm hùng hùng hổ hổ của đối phương, giám đốc Chấp cắt đứt trò chuyện.
Qua mấy tháng, tiểu tử Trương Kỳ kia vẫn không muốn buông tha cho Hứa Yến, người vừa trở về trường học liền muốn kéo người khác ngáng chân hắn.
Nhưng Trương Kỳ so sánh với Hứa Yến, tiềm lực thật kém xa, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, hiệu trưởng thực coi trọng người thanh niên này, nghe nói đối phương khi ở quân đoàn Vinh Diệu lại được An thiếu tướng ưu ái, dưới loại tình huống này mà hắn vẫn muốn ra tay, người xui xẻo cuối cùng chính là hắn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đạo lý này vĩnh viễn không sai.
Hứa Yến không biết mình đã tránh thoát một kiếp, mỗi ngày vui tươi hớn hở ấp trứng, thỉnh thoảng sẽ cùng vợ nói chuyện, lúc nhàn không có việc gì làm thì vẽ tranh đùa Trứng Non vui vẻ, ngày qua đều thoải mái vui vẻ.
So với ở tiền tuyến súng thật đạn thật, huấn luyện trong trường học quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Một tuần sau, các học sinh được phái ra đồng thời đã trở lại, bọn họ bị tập hợp lại một chỗ, mở đại hội khen ngợi, phong thưởng quân công, vì đề cao tinh thần tích cực, những học sinh khác có thể thông qua trang web công cộng để xem phát sóng trực tiếp.
Sau khi giám đốc Chấp và hiệu trưởng diễn thuyết, bắt đầu mở màn phong thưởng quân công.
“Ban tinh anh 820 Trương Hàn, hiện thuộc sở hữu quân đoàn chính, nhiệm vụ lần này đạt được 90 điểm quân công, như là hỗ trợ hoàn thành phân phát vật tư, hỗ trợ hoàn thành…..”
“Ban tinh anh 211 Kim Xán, hiện thuộc sở hữu quân đoàn chính, nhiệm vụ lần này đạt được 102 điểm quân công, như là…..”
Hệ thống trí não đọc ra mỗi một người, hiện trường cũng vang lên tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng, học sinh đươc đọc tên đi lên đài, Bắc hiệu trưởng tự mình ghi quân công vào tư liệu cá nhân.
Hứa Yến ngồi nghe tới sắp ngủ, sợ làm ầm ĩ Trứng Non, hắn cố ý lấy khăn bao lấy, lộ ra một lỗ thông khí.
“Không biết Hứa Yến có bao nhiêu?”
“Lúc trước nghe nói hắn vẽ tranh rất lợi hại, nhưng vẽ tranh lợi hại thì có ích gì, có thể có được quân công gì.”
“Cũng đúng, chiến sĩ quan trọng nhất vẫn là sức chiến đấu, vẽ tranh chỉ là chuyện đàn bà mới làm.”
Mấy người không thèm che giấu cười rộ lên, cười được một nửa, đột nhiên bị người vỗ bả vai, người nọ quay đầu, vừa thấy là Hứa Yến, tười cười lập tức nghẹn lại, còn nấc lên một cái.
Hứa Yến ghé vào hàng ghế trước, thong thả mà nói: “Bạn học trước khi nghị luận sau lưng người khác làm phiền có thể quay đầu nhìn xem bạn học phía sau là ai được không, các cậu như vậy, các cậu xấu hổ mà tôi cũng xấu hổ.”
!!! Vì sao nhân vật chính là ở phía sau?! Vừa rồi bọn họ nói những gì, sao lại đột nhiên không nghĩ ra?
Mấy học sinh kia kéo kéo nhau, sắc mặt đỏ lên mà nhìn lên khán đài, làm bộ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lúc mí mắt của Hứa Yến bắt đầu đánh nhau, thiết bị cá nhân đột nhiên nhận được nhắc nhở của trí não, kêu hắn tới địa điểm chỉ định chờ.
“Tinh anh ban 1 Hứa Yến, hiện thuộc sở hữu quân đoàn chính, nhiệm vụ lần này đạt được 85310 điểm quân công….”
Gì! Bao nhiêu? Hơn 8 vạn?! Trí não có phải bị lầm hay không? Những tinh anh lúc trước còn không bằng số lẻ của hắn sao?!
Hiện trường tức khắc nổ tung, có nghi ngờ, có hoài nghi nội tình, có ồn ào, có thiệt tình cảm thấy hắn lợi hại.
Sau khi đọc quân công ra xong, bầu không khí ở hiện trường càng cao hơn nữa.
Mấy vạn học sinh quan sát ở phòng phát sóng trực tiếp phản ứng cũng giống như học sinh ở hiện trường, để lại lời nhắn trên phòng phát sóng, khiến phần bình luận bị kẹt mất 2 giây.
“Quang võng được xưng là đệ nhất vũ trụ vậy mà bị kẹt, trời của tôi ~”
“Tôi không tin!!! Vừa mới đọc chi tiết ra thật giống như một cú tát vào mặt tôi!”
“Hứa đại thần danh xưng với thật! Nhưng hơn tám vạn không phải là quá khoa trương sao, có phải có điềm gì không?”
Bọn học sinh đang thảo luận kịch liệt.
Trí não bắt đầu tuyên đọc chi tiết.
“Vẽ bản đồ địa hình sào huyệt trùng tộc cấp 4, quân công tăng 100 điểm, vẽ bản đồ địa hình sào huyệt trùng tộc cấp 5, quân công tăng 300 điểm, độc lập đánh chết Công Trùng cấp 1 3896 con, Công Trùng cấp 2 826 con, quân công tăng lên…..”
Theo trí não đọc ra, phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện càng ngày càng nhiều tiếng nói kì quái.
“Bộ đội tiên phong Quân Đoàn Vinh Diệu Trác Thành, thiếu quân công cậu đã trả hết, mong lưu ý kiểm tra và nhận.”
“Đội đặc chiến Quân Đoàn Vinh Diệu Dương Nhất, thiếu quân công đã trả, cũng đặt thêm 3 đơn, gửi tin nhắn không thấy cậu trả lời, mong bạn học nào nhìn thấy lời nhắn này liên hệ với Hứa Yến giúp tôi.”
“Đội pháo hạng nặng Quân Đoàn Thiên Lang Trương Qua, khoản tiền bản vẽ đã thanh toán, nếu có nghi vấn số lượng quân công hoan nghênh liên lạc ~”
……
Thực mau, những tin nhắn này tự xưng là tin nhắn trả nợ.
Những học sinh xem ở phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy kì quái, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, giả mạo sĩ quan tới chỗ này gạt người.
Vì thế có rất nhiều học sinh báo những người này với chủ trang, mới phát hiện những người này không phải là giả mạo, tất cả đều là chính chủ!
“!!! Có cảm giác bị làm cho hoảng sợ.”
“Một đám sinh động giống như thủy quân.”
“A a a a! Rốt cuộc Hứa Yến vẽ tranh cho bao nhiêu người! một bản vẽ có được 300 điểm quân công, thật là lời?!”
“Các cậu có phải xem nhẹ số liệu phía sau không, một mình hắn giết hơn 4000 con Công Trùng, đây là khái niệm gì!”
“Nếu như vậy, có phải hắn sẽ trực tiếp lên trung uy hay không? Hay là thượng úy? A a a a tôi thật ghen tị!”
“Kỹ năng vẽ tranh có phải rất quan trọng hay không? Có bí quyết gì giúp tăng nhanh khả năng hội họa không?”
“, hiện có chút hàng, ai chậm thì hết!”
…..
Chi tiết của một trường rốt cuộc cũng đọc xong, Hứa Yến đi tới trước mặt Bắc Tố, đưa thiết bị cá nhân duỗi tới trước người.
Bắc Tố đem quân công tương ứng ghi vào tư liệu cá nhân của hắn, nhỏ giọng nói: “Làm thực tốt.”
“Cảm ơn.” Hứa Yến nhìn quân công trên tay, cảm thấy cách An Nhiên gần một bước.
Bắc Tô thu tay lại, ánh mắt quét tới một bên túi của hắn, dừng lại, không thay đổi sắc mặt mà híp híp mắt, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc rất phức tạp.
Phân đoạn cuối cùng, quân công vượt qua định mực có thể thăng lên quân hàm, nhưng quân hàm của học sinh cũng không có quyền gì, chỉ có sau khi tốt nghiệp tiến vào quân bộ mới có được quyền lợi tương ứng.
Vốn dĩ quân công Hứa Yến lấy được có thể thăng lên làm thượng úy, hắn cũng là người lên chức trước tất cả mọi người, mấy ngàn người, chỉ có chưa tới 1% lên tới thiếu úy, quân công của những người khác đều không đủ.
“Đối với học sinh có những cống hiến xuất sắc, có tài năng và tiềm lực thật lớn, trường học sẽ dùng việc làm thực tế để cổ vũ.”Bắc Tố nói tổng kết xong, lại lần nữa đặc cách tăng quân hàm cho Hứa Yến, từ thượng úy lên thiếu tá!
Loại hành động này ở trường quân đội là rất hiếm, nhưng bởi vì bản thân hiệu trưởng là cấp cao ở quân bộ, có quyền lợi trực tiếp đề bạt nhận đuổi nhân viên, Hứa Yến vừa mắt hắn, liền giống như ngồi trên máy bay, một bước lên trời.
!!! hiện giờ đi học vẽ tranh có còn kịp không.
Những người khác kinh ngạc đến ngây người, đồng thời trong đầu chỉ có một nghi vấn này.