Sau khi phát sóng trực tiếp “ dạy hoa” trở thành trò cười, ngày hôm sau trong vườn trường đi đâu cũng nghe thấy tiếng bàn luận.
Kim Trạch buông lời nói tàn nhẫn, sáng hôm sau liền dẫn theo anh em đứng chờ ở cổng trường, nhưng chờ tới giữa trưa, mắt trừng cũng đã đỏ bừng, nhưng ngay cả cái bóng của Hứa Yến cũng không nhìn thấy.
Hắn tức hộc máu chạy tới hệ nghệ thuật tìm, lại phát hiện hôm nay ban Hứa Yến không có tiết học!
Mà Hứa Yến là tiêu điểm của dư luận, giờ phút này đang làm quần áo chống nắng cho bảo bối Hương Hương….
“Oái! Đau!” Không biết là lần thứ mấy đâm vào tay, Hứa Yến gào lên một tiếng, trên ngón tay liền có thêm một giọt máu.
Mèo con ngồi xổm trước bàn, mau hơn hắn một bước ôm lấy tay hắn, liếm sạch vết máu kia.
Nó cúi đầu, khi máu vào miệng, đôi mắt màu đồng chợt loé lên, trong chớp mắt lại khôi phục như bình thường.
Hứa Yến cảm động muốn khóc: “ Tiểu Hương, mày thật sự là cục vàng của ba ba”.
Thật vất vả may xong, lúc mặc vào cho mèo con, vừa rồi mèo con còn thực ấm áp, lúc này lại chạy trốn khắp nơi, không cho phép cái “ áo chống nắng” hồng tới chói mắt kia tới gần mình.
Phòng khách bị làm cho lộn xộn, Hứa Yến vẫy quần áo nhỏ trong tay, tận tình mà khuyên bảo: “ Ngoan, không mặc sẽ cháy nắng”.
Mèo con ngồi xổm trên lưng sô pha, thân thể cúi thấp, lỗ tai hướng ra sau, ánh mắt cảnh giác, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Nhìn tư thế là biết có khuyên cũng vô dụng.
Hứa Yến bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, không muốn mặc thì không mặc, tao đi ra ruộng, mày ở nhà coi nhà cho tốt”.
Hắn cố gắng không quay đầu lại, lấy đầy đủ công cụ xong, liền cầm lấy thùng dụng cụ đi tới cổng lớn, ánh mắt liếc nhìn qua ảnh phản chiếu trên cửa kính xem phản ứng của mèo cưng.
Mèo con vừa rồi còn hung dữ lúc này lại ngơ ngác ngồi trên lưng ghế, ánh mắt nhìn theo chuyển động của hắn, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, giống như bé con bị ba mẹ bỏ rơi.
Ngực Hứa Yến trúng một mũi tên, hận không thể lập tức nhào qua, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Lúc gần đi tới cửa, phía sau truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dồn dập, ống quần nặng xuống, mèo con bám vào ống quần của hắn nhảy tới trên thùng dụng cụ, tứ chi ôm tay hắn, giống như một cái bao cổ tay.
“Meo….”
Hứa Yến cúi đầu, mặt lạnh nhạt: “Làm sao? Trở về nhanh lên”.
Ánh mắt mèo con nhìn qua yếu đuối đáng thương, cọ cọ cổ tay của hắn: “Meo….”
Hứa Yến lấy ra áo khoác nhỏ vẫy vẫy, lông mày nhếch nhẹ: “Muốn đi cùng tao thì phải mặc cái này”.
Mèo con nhìn thoáng qua, lỗ tai và đuôi cùng cụp xuống.
…..
Thím Trương đang thao tác người máy hái hoa thì nhìn thấy Hứa Yến đi về phía bên này, liền vui vẻ đi qua.
“A Yến, sao hôm nay lại ra đồng vậy?”
Hứa Yến vừa đi tới gần, liền không nhận ra, hôm nay Hứa Yến không giống mọi ngày, không có lôi thôi lếch thếch, dường như đã thay đổi thành người khác, hại bà nhịn không được mà đỏ mặt.
Hứa Yến bĩu môi: “Công ty quản lý cháu tìm bị phá sản, không thể hoàn thành thu hoạch hoa quý này”.
Người dân sống ở Hoa Đô đa phần là trồng hoa mà sống, nhà Hứa Yến cũng không ngoại lệ, chẳng qua hắn lười hơn những người khác, cha mẹ sau khi rời đi hắn cũng không muốn quản lý ruộng hoa, tất cả mọi việc đều giao cho công ty quản lý.
Công ty quản lý đều thu phí rất cao, hắn may mắn tìm được một công ty quản lý giá cả hợp lý, trừ đi tất cả các loại phí linh tinh xong, mỗi tháng miễn cưỡng cũng kiếm được phí sinh hoạt.
Hai người nói nói cười cười đi tới lều nghỉ ngơi.
Thím Trương nhìn thấy trên tay hắn có một con mèo mặc một cái áo choàng giống như là dùng khăn tay để sửa lại, đỏ rực, giống cái mũ đỏ nên cười thành tiếng.
“Cháu thật sự là nuôi Hương Hương như một đứa con”.
“Đương nhiên, chỉ là con trai quá ham chơi, một năm cũng chỉ đồng ý ở với cha mẹ một tháng”.
Thím Trương trêu ghẹo: “Mèo là động vật động dục vào mùa xuân, mỗi năm Hương Hương đều tới tìm cháu vào mùa xuân, nói không chừng không phải coi cháu là ba ba, mà coi thành vợ đấy”.
Hứa Yến và mèo con đồng thời quay đầu sang nhìn bà, rồi quay sang nhìn nhau.
Mèo con nghiêng đầu: “ Meo???”
Ánh mắt Hứa Yến toả sáng, giọng điệu kích động: “Được, tao đồng ý! Cưới tao đi, Hương ca”.
Mèo con: “….”
“Hả?” Hứa Yến đưa nó tới trước mặt: “Vui thật sao? Hay là bị doạ ngốc rồi”.
Thím Trương ở một bên che miệng cười, rõ ràng là một người một mèo, không có cách giao lưu bình thường, nhưng khi nhìn thấy bọn họ vui đùa khiến bà nhịn không được mỉm cười.
Sau đó, một con ác thú trong lòng người nào đó đã thật sự thoát ra.
Bà hứng thú bừng bừng mà chỉ đạo: “Trình tự sai rồi, trước khi kết hôn thì phải đính hôn trước”.
Từ trước tới nay Hứa Yến đùa mèo làm vui, lúc này liền hứng thú mở ra thiết bị thông tin cá nhân, từ trong quán hôn phối tìm được giao diện đính hôn.
Vì đảm bảo quyền lợi hôn nhân của công dân đế quốc, chỉ cần đính hôn là có thể được hưởng quyền lợi của hôn nhân.
Nếu muốn huỷ hôn, vậy phải dựa vào luật hôn nhân để phân chia tài sản, khác với ly hôn, sau khi huỷ hôn trí não sẽ xoá bỏ toàn bộ kí ức.
Hứa Yến nhấn vào giao diện đăng kí, sau khi chọn xong lựa chọn, quét võng mạc của mình, liền cúi đầu nhìn mèo con, thấy dáng vẻ nó chớp mắt rất là ngây ngô, hắn một tay ôm nó, một tay nắm lấy móng vuốt của nó, mỉm cười: “Tiểu Hương, sau khi chúng ta đăng kí xong mày không thể nghĩ tới con mèo khác đâu nhé”.
Đăng ký? Lúc móng vuốt bị ấn lên màn hình ảo nó mới cẩn thận xem nội dung bên trên, sau đó xù lông!
“Meo!” Nhìn thấy màn hình quét võng mạc, nó nhanh chóng quay đầu nhưng đã chậm một bước.
Lúc chơi đùa, tay Hứa Yến không cẩn thận chạm vào nút nộp đơn, giao diện thoát ra, Hứa Yến cũng không để ý.
Khoan hãy nói mèo con không phải người, nó cũng không phải công dân đế quốc, cho dù đơn này có nộp lên trên thật cũng không có hiệu lực, không có khả năng đính hôn thành công.
Mèo con thực tức giận, thân thể quá nhỏ không thể phản kháng nên dùng hai chân trước cào quần áo của hắn, vừa cào vừa kêu meo meo.
Nó bên này cực kỳ tức giận mà thím Trương và Hứa Yến lại không thể ngừng cười.
Nhiệt độ không khí ở Hoa Đô cũng khá dễ chịu, nhưng ở ngoài ruộng phơi tới 2 canh giờ cũng không dễ chịu, cả người Hứa Yến toàn là mồ hôi, áo trên cũng chỉ còn một cái áo tay ngắn, khi di chuyển đường cong cơ bắp như ẩn như hiện.
Khi nhiệt độ cơ thể càng lên cao, hương hoa cam càng nồng đậm hơn.
Hắn ôm một bó hoa chất lên máy vận chuyển, một đại thúc alpha đi tới ngửi được mùi tin tức tố của hắn, liền cười khanh khách nới: “Tin tức tố của A Yến vẫn nâng cao tinh thần như vậy, lúc làm việc mà ngửi thấy, tinh thần sẽ lập tức thoải mái”.
Hứa Yến lễ phép cười cười, đang định mở miệng, cổ chân đột nhiên thấy nặng, hắn cúi đầu nhìn xuống, là mèo con đội mũ đỏ.
Khoé miệng Hứa Yến khẽ nâng: “Bắt bướm mệt rồi sao?”
“Meo…” Mèo con ôm ống quần của hắn, tiếng kêu vừa mềm vừa nhẹ.
Hai tay Hứa Yến đều mang bao tay, còn cầm công cụ, không có cách ôm nó, liền đứng im để nó tự mình nhảy lên.
Nhưng mèo con ngày thường dáng người mạnh mẽ hôm nay lại nhảy mãi không lên được, khó có được một lần nhảy tới gối, móng vuốt lại trượt, lại rớt xuống dưới.
Bị Hứa Yến cười nhạo: “ Ai kêu mày đi bắt bướm, mệt thành như vậy là xứng đáng”.
Mèo con ngửa đầu, ánh mắt rất tủi thân, từ trên mặt đất nhảy lên, một lần nữa bám vào ống quần bò lên trên.
Nhà đại thúc ở gần nhà Hứa Yến, cũng quen biết Hương Hương, nhìn thấy hình ảnh này, liền ngồi xổm xuống nói với Hương Hương: “Do ngửi được tin tức tố của A Yến nên mền chân rồi chứ gì? Nếu tao sinh sớm 30 năm, nhất định sẽ cưới A Yến về nhà”.
Hứa Yến ngồi xổm xuống, không ngừng đổi tư thế để Hương Hương dễ trèo lên, chờ nó nằm bò lên đầu vai, mới nhìn về phía đại thúc, nghiêm túc giải thích: “Chú Trương, chú trẻ lại 40 tuổi cũng không được, cháu đã đính hôn rồi”.
“Gì, cháu đính hôn từ bao giờ?”
Đại thúc không hiểu ra sao lại không nhận được câu trả lời, vẫn là thím Trương vừa lúc đi qua giải thích chuyện hôn sự cho hắn, hai người ghé vào với nhau cười ha ha.
Mèo con thật sự là bị mềm chân, sau khi nằm bẹp vẫn không nhúc nhích, nửa híp mắt, cái bụng phập phồng phập phồng, chỉ có mũi là thỉnh thoảng cử động một chút, ghé vào bên gáy Hứa Yến, tham lam mà hít tin tức tố trên người hắn, còn thường thường phát ra thanh âm thoả mãn.
Bên kia, Kim Trạch tức hộc máu cho anh em đi liên hệ với một tổ chức xã hội đen.
Kim Trạch ngồi bên bể tắm sa hoa, nhìn người trên màn hình ảo: “Ngày mai tới đây, nếu không cho nó biết tay, tôi còn có vị trí gì ở Hoa Đại nữa?!”
Nữ tử trên màn hình ảo mỉm cười đồng ý: “Xin hỏi là ngài muốn da tróc thịt bong, hay là đứt tay đứt chân hay là giết người chôn xác đây?”
Kim Trạch sợ tới mức phun đồ uống ra, làm bộ bình tĩnh mà lau miệng, phất tay kêu anh em tới đây.
Vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Mày nói”.
Ánh mắt tiểu đệ lạnh lùng, làm động tác cắt cổ: “Giết người chôn xác đi”.
Người trên màn hình ba chiều mỉm cười đồng ý: “Được rồi, bên này đang tính giá cho ngài, ngài chờ một lát…”
Khoé mắt Kim Trạch co giật, đánh một cái vào đầu tiểu đệ: “Giết người cái đầu! Muốn trước khi tao tòng quân trở thành tội phạm giết người sao?”
Người trên màn hình lại mỉm cười: “Xin hỏi ngài muốn sửa đổi yêu cầu sao?”
Kim Trạch nghiêm túc suy tư một lúc, khoé miệng dần dần nổi lên nụ cười xấu xa.
Cuối tuần ngày hôm sau, Hứa Yến dậy thật sớm, mang theo một xe hoa đi tới trung tâm giao dịch.
Lúc gần tới trung tâm giao dịch, mèo con đột nhiên chui ra khỏi quần áo hắn, ánh mắt sắc bén nhìn về một hướng nào đó.
Hứa Yến không hiểu ra sao: “Tiểu Hương nhãi con?”
Ánh sáng lạnh trong đôi mắt nửa híp của mèo con dần dần hiện lên.
Ở nơi đó, nó cảm nhận được hơi thở của đồng loại.