Sau khi hoàn thành trình tự kiểm tra đo lường, kết quả đo lường sẽ trực tiếp được gửi đến trung tâm gen và thiết bị thông tin cá nhân của Hứa Yến.
Đi ra phòng kiểm tra, đám người chen chúc bên ngoài tự động nhường đường cho hắn.
Omega có thể dăm ba câu khiêu khích đưa alpha vào cục cảnh sát, omega như vậy không thể chọc, quá hung dữ.
Tiểu Quất trốn ở sau bức màn khẽ meo meo nhìn theo Hứa Yến đi xa, đầu óc bị một đám dấu chấm hỏi làm cho biến thành hồ nhão.
Vì sao quân chủ đại nhân lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắn có quan hệ gì với Hứa Yến?
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó, hắn vội vàng xem xét tư liệu của Hứa Yến, càng xem lại càng nghi hoặc.
“Không thể nào…. Chẳng lẽ?”
Sinh viên ngồi trước bàn chờ kiểm tra đo lường nhìn hắn một lát thì bám vào cửa sổ một lát lại dậm chân, một lát lại trâm từ một lát sắc mặt lại thay đổi lớn, vẻ mặt dần dần ngưng đọng lại.
“Bác sĩ?” Anh có thấy tôi không?
Còn chưa đi ra cổng lớn, Hứa Yến đã bị một alpha thanh tú ngăn lại.
“Xin chào, xin hỏi cậu có người yêu chưa? Có thể kết giao với tôi không?”
Những người khác vốn là len lén nhìn lúc này cũng hít một hơi khí lạnh.
Đã như vậy, còn dám đi lên thổ lộ, thực là dũng cảm.
Hứa Yến nhìn hắn một cái, ngay cả mèo con nằm bò ra ngủ cũng chui ra, trừng to mắt đánh giá nam nhân này.
Lỗ tai nam sinh đỏ bừng, hơi xấu hổ: “Tôi thật sự rất thích loại người mạnh mẽ giống như cậu, nếu cậu không có người yêu, có thể thử với tôi xem sao?”
Thái độ cũng rất chân thành, không giống như những tên lưu manh kia.
Thường xuyên được alpha và omega tỏ tình, Hứa Yến đối với loại trường hợp này đã coi nó như bình thường, nhưng thật ra mèo con tức giận không nhẹ, chân trước tóm chặt lấy quần áo của Hứa Yến, ánh mắt cực kỳ hung dữ.
Hứa Yến gãi gãi cằm nó, nói với nam sinh: “Xin lỗi, tôi không thích mẫu người như cậu”.
Hả! Thế mà lại từ chối dứt khoát như vậy!
Hứa Yến chuẩn bị chạy lấy người, chưa đi được hai bước lại bị ngăn cản.
Nam sinh nhấp môi, không muốn từ bỏ: “Vậy cậu thích mẫu người như thế nào, có lẽ tôi….”
“Không thể nào”. Hứa Yến nghĩ nghĩ: “Tôi thích thơm tho mềm mại, có lông, tốt nhất là màu trắng, đầu thì hơi nhỏ, to bằng bàn tay thôi, lớn quá sẽ nặng”.
Mọi người và nam sinh không khỏi đem tầm mắt chuyển sang con mèo trên người hắn.
Đây không phải là đang nói con mèo này sao?!
Mèo con ngẩng đầu nhìn qua, Hứa Yến cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mũi nó, cười khẽ: “Xem ra mày biết tao nói tới ai, thông minh”.
Mèo con cọ cọ cằm hắn, cao hứng.
Một người một mèo vừa nói vừa cười rời đi, nam sinh đáng thương bị từ chối còn bị bỏ qua một bên, dưới ánh mắt thương hại của mọi người mà che mặt rời đi.
Ngày hôm sau đi học, Hứa Yến mang theo Hương Hương đến ruộng hoa phía sau học viện nghệ thuật.
“Buổi chiều tao có một tiết, sau khi kết thúc tao đến đây tìm mày, phải ngoan ngoãn, đừng chạy quá xa”.
“Meo…..”
Mèo con ngồi xổm trên cành hoa, mắt to ngập nước yếu đuối đáng thương, thanh âm cũng mang theo mất mát.
Một cánh hoa thổi tới, vừa vặn dừng ở trên đầu nó.
Lúc Hứa Yến duỗi tay lấy cánh hoa, mèo con thuận thế ngẩng đầu, liếm liếm ngón tay hắn, thò đầu qua cọ cọ, ngoan ngoãn làm người ta đau lòng.
Đây là tiểu thiên sứ từ đâu tới?!
Con trai quá đáng yêu, hắn muốn trốn học!
Không được! họa sỹ nổi tiếng tương lai làm sao có thể trốn học?
Hứa Yến cắn răng, xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, tay đột nhiên nặng xuống, hắn cúi đầu nhìn.
Thực tốt, trên cổ tay có thêm một con mèo làm trang sức, bốn móng vuốt nhỏ và cái đuôi đang đong đưa trong gió, nhìn qua rất mềm mại, còn có vài phần đáng yêu và kiên cường.
Trước kia Hương Hương có dính người như vậy sao? Nghi vấn này liền lóe lên trong đầu, hắn căn bản lười tự hỏi.
Không có thứ gì có thể quan trọng bằng con trai!
Hứa Yến dặn dò một phen, rồi đem mèo con nhét vào trong ngực một lần nữa.
Mèo con cũng thực nể tình, từ khi hắn vào trong phòng học cũng không lộn xộn, yên tâm nằm ngủ bên trong.
“zzzz……” Mèo con ngủ khò khè, cũng vói móng vuốt vào trong quần áo hắn.
Nữ sinh beta ngồi bên cạnh Hứa Yến quay đầu lần thứ ba, ánh mắt đảo qua bụng Hứa Yến, ánh mắt phức tạp.
Hứa Yến giơ tay che lại, không thay đổi sắc mặt nói: “Giữa trưa không ăn no, đói bụng”.
Nữ sinh từ trong ba lô của mình lấy ra một cái bánh chocolate đưa tới trước mặt hắn, hơi thương hại mở miệng: “Ăn đi”.
Hứa Yến nói cảm ơn, bình tĩnh mở bịch bánh ra một miếng cắn hết.
Ba phút sau…..
“zzzz…. Meo~ meo~…..”
Tiếng ngáy không kết thúc ngược lại còn kèm theo tiếng kêu nho nhỏ.
Lần này liền kinh động tới bàn ngồi trước và sau.
Trường học cho phép nuôi động vật, lại không cho phép mang động vật vào phòng học, bị phát hiện sẽ bị trừ học phần.
Làm một học bá, hắn cái gì cũng có, chỉ là không đủ học phần, cái gì cũng có thể trừ, chỉ là không thể trừ học phần.
Không thể đúng lúc tốt nghiệp chỉ có thể nói giờ đó không hợp với hắn.
Mặt ngoài Hứa Yến vững như núi Thái Sơn, nhưng trong lòng đã hoảng loạn.
“Cậu giấu cái gì ở….”
Khi người ngoài cùng lúc đưa ra câu hỏi, hắn nhanh chóng nhìn về phía gói giấy chocolate, nhìn về nữ sinh beta: “Chocolate của cậu đã quá hạn, ăn vào bị tiêu chảy, tôi đi vào nhà về sinh”.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, ôm bụng trước nhanh chóng chạy ra cửa sau.
Còn chưa chạy được bao xa, có hai alpha đã đi tới trước mặt hắn, ngắn lại đường đi của hắn.
Alpha đứng trước mặt hắn cao ngang bằng với hắn, vẻ mặt không tốt, đánh giá hắn từ đầu tới chân: “Cậu chính là Hứa Yến?”
Người này gọi là Kim Trạch, tuy rằng Hứa Yến không quen biết, nhưng ít nhiều cũng nghe được một ít chuyện của đối phương từ miệng bạn học, ba ba vị này là hiệu trưởng, cha là thị trưởng, thực sự là một thái tử gia, ở Hoa Đại cũng có tiếng tăm.
Nghe giọng điệu là biết không có chuyện tốt, nhưng đường đã bị bọn họ cản, Hứa Yến đành phải ứng phó.
“Có việc sao, học trưởng?”
Kim Trạch đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, giọng điệu lộ ra sự khinh miệt: “Dựa vào cậu mà dám đoạt bạn trai em trai tôi, lá gan cũng không nhỏ”.
Alpha lùn một chút chụp một bức ảnh bọn họ, rồi nhấp vào màn hình ảo, không biết là đang làm gì.
Kim Trạch nâng cằm lên rồi nhìn xuống hắn: “7 giờ tối, tại sân tập võ khu C, Bích Đào, em trai tôi muốn một mình quyết đấu với cậu”.
“Một mình quyết đấu?” Hứa Yến không nhịn được, cười ra tiếng: “Xin lỗi, tôi là sinh viên nghệ thuật sẽ không đánh nhau, các người tìm lầm người rồi”.
Hắn chuẩn bị chạy lấy người, Kim Trạch không buông tha lại cản đường của hắn.
“Không tìm lầm, người tôi tìm chính là cậu, đúng là omega năm 2 hệ nghệ thuật, Hứa Yến”.
Tươi cười trên mặt Hứa Yến phai nhạt đi, đối phương không chỉ không cho hắn đi, còn cố ý phát ra tin tức tố đàn áp hắn.
Nếu hắn thật sự là một omega, bị tin tức tố mạnh mé của alpha vây xung quanh, chỉ sợ là đã sợ tới mềm chân.
Hai người này không chỉ tới gây sự, Hứa Yến có thể cảm nhận được sự ác ý trong tin tức tố của bọn họ.
Khi nói chuyện, alpha bên cạnh liền ngẩng đầu khỏi thiết bị thông tin cá nhân, nói một câu với Kim Trạch: “Đã gửi đi”.
Kim Trạch vừa lòng gật đầu, nhìn về phía Hứa Yến: “Hiện giờ toàn trường đều đã biết, nếu còn muốn học ở đại học Hoa Đô, nên đúng giờ tới đó”.
Nói xong, liền mang anh em rời đi.
Hứa Yến không nghĩ tới mình lớn bằng từng này thế nhưng còn sẽ gặp được bạo lực học đường.
Đồng thời, trên diễn đàn Hoa Đô, một bài đăng dần dần được đẩy lên top đầu.
—–<Omega đẹp nhất đại học Hoa Đô quyết đấu với tiểu tam, 7 giờ đêm nay sẽ phát sóng trực tiếp (gạch đít) hiện trường một đấu một!>
Bài đăng có độ dài rất dài nói Hứa Yến thành người không biết liêm sỉ, là tiểu tam chuyên cạy góc tường, là người bị hại “Omega đẹp nhất” Kim Hi không thể nhịn được, rốt cuộc đưa ra chiến thư với tiểu tam, muốn kết thúc chuyện này.
Bên trong còn có ảnh chụp của Hứa Yến, vừa nhìn là biết đã tỉ mỉ lựa chọn góc độ, chỉ tiếc là vẫn không thể chụp được toàn cảnh của Hứa Yến.
Sau đó là một đám quần chúng không biết rõ sự việc chỉ dựa vào bài đăng, bắt đầu khai hỏa với tiểu tam.
“Lớn lên như vậy mà còn đi câu dẫn alpha, xấu mà không biết xấu hổ”.
“Tôi đi, nếu chỉ nhìn ảnh chụp tôi còn tưởng rằng đây là một alpha, tôi rất tò mò ai lại có khẩu vị nặng như vậy? Có thể xuống tay được sao?”
“Tiểu tam thật đáng ghét!”
….
Trên diễn đàn nghiêng về một phía thảo phạt, trong phòng học lại là một phong cảnh khác.
Không thể hiểu được mà bị hạ chiến thư, không hiểu ra sao trở lại phòng học, lập tức nhận được ánh mắt của cả lớp.
Hứa Yến còn tưởng rằng Hương Hương bị phát hiện, hai tay đút vào túi áo, bình tĩnh đi về vị trí của mình.
Đầu tiên là nữ sinh beta bên cạnh vui vẻ nhìn qua: “Tuy rằng là vậy, nhưng mà cố lên”.
Hứa Yến: “Nói tiếng người được không?”
Sau đó Triệu Việt ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai của hắn: “Làm tốt lắm, tớ coi trọng cậu”.
Hứa Yến: “Cảm ơn?”
Người trước bàn cũng quay đầu lại: “Được lắm, lão Hứa, buối tối đi đánh chết hắn, Kim Hi kia rõ ràng là một kỹ nữ, giả vờ trong sáng cái gì chứ”.
Kim Hi? Hứa Yến chống cằm nghĩ một chút, tên này hình như đã nghe qua ở đâu.
Nữ sinh beta kia mở miệng nhắc nhở: “Omega đẹp nhất trường học chúng ta, đã tuyên bố rằng bạn trai của hắn có thể xếp vòng cả đại học Hoa Đô”.
“Là cậu ta”. Vừa được nhắc như vậy, Hứa Yến liền nghĩ ra.
Kim Hi là omega nổi tiếng nhất đại học Hoa Đô, là em trai của Kim Trạch, người xinh đẹp, còn là thành viên của hội học sinh.
Có một thời gian bọn họ học phác họa nhân vật có rất nhiều người chọn vẽ hắn, lúc đi học lúc tan học cũng nghe thấy tên hắn, Hứa Yến không muốn nghe cũng phải nghe rất nhiều.
Hứa Yến khó hiểu : “Sau đó thì sao ?”
Người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, gửi link cho hắn, chờ mong nhìn phản ứng sau đó của hắn.
Nhưng Hứa Yến chỉ nhanh chóng xem xong bài đăng, cũng không có phản ứng gì.
Khiến cho bọn họ hoài nghi có phải mình đã làm sai ở đâu không.
Triệu Việt len lén liếc mắt nhìn màn hình ảo của mình, rất là khó hiểu hỏi : “Cậu không tức giận sao ?”
Hứa Yến tắt màn hình ảo đi, dựa vào lưng ghế, không sao cả nói : “Chỉ là cùng tên mà thôi, cũng không phải đang nói mình”.
Mọi người : …. Đừng lừa mình dối người, trong bài đăng còn có ảnh chụp của cậu !
Hứa Yến ngáp một cái : “Loại học bá một lòng nhào vào việc học như tôi sao còn có tâm tư đi làm tiểu tam chứ”.
Mọi người :…. Cậu có phải có hiểu lầm gì với vị trí của bản thân phải không ?
Triệu Việt thử hỏi : “Vậy buổi tối cậu có đi không ?”
Hứa Yến nghĩ tới hai alpha hung thần ác sát kia, mặt không có biểu tình nói : “Ai biết được.”
Về đến nhà, Hương Hương ngủ một buổi trưa rốt cục cũng tỉnh, nó dựa vào mùi hương cam trên đi tới hậu viện tìm được Hứa Yến.
Phía sau nhà Hứa Yến là một ruộng hoa.
Thiếu niên cao lớn tuấn lãng ngồi ở dưới mái hiên, mái tóc đen hơi dài buộc rối, cổ tay áo tùy ý xắn lên, chân mang dép lê.
Hắn một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút lông, trước mặt để giá vẽ.
Hàng mi dài hạ xuống, đôi đồng tử xâu thẳm chăm chú nhìn vào giấy vẽ, thường xuyên thêm vài nét bút bên trên.
Giờ phút này chính là hoàng hôn, ráng chiều tản ra, rất có hương vị của năm tháng yên bình.
Mèo con ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lúc này mới bước qua, nhảy lên đầu vai hắn, nhìn về phía giấy vẽ, nháy mắt cảnh đẹp và mỹ nhân bên trong trở về hiện thực.
Mèo con : “ ….” tại sao đồ vật ở giữa ba ba lại quen mắt như vậy ?!
“Tiểu Hương nhãi con ?” bàn tay Hứa Yến dính đầy dầu, đưa mặt qua cọ cọ vào nó : “Toàn là mùi cá khô”.
Đệm thịt của mèo con ấn vào trên mặt hắn, đẩy ra.
Chê ta có mùi, vậy cậu đừng cọ.
Hứa Yến lại thò qua cọ : “Ăn cá khô nhỏ thì phải cho tao cọ”.
Da mặt của hắn thật dày.
Qua lại rất nhiều lần, Hứa Yến rốt cuộc phát hiện, râu của mình bị ghét bỏ hoàn toàn.
Ném đi bút vẽ, tranh cũng không vẽ, đứng dậy trở lại phòng.
Tắm rửa xong, hắn ghé vào trước kính xem xét một hồi, sờ sờ quả cằm hết sức bóng loáng của mình.
“Dao cạo râu kiểu gì vậy, cạo sạch sẽ như vậy, cũng không chừa lại một chút cho tôi”.
Lẩm bẩm cái gì, mèo con nhảy tới bồn rửa tay, phe phẩy cái đuôi nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Yến rũ mắt cười.
Không có những đám râu chướng mắt đó, hai cái lúm đồng tiền ở khóe miệng càng ngọt hơn.
Lão chó săn nháy mắt biến thành chó con.
“Meo….” Mèo con ngửi ngửi, vừa giẫm chân, mở ra tứ chi liền nhào vào mặt hắn, liếm liếm mũi hắn, làm hắn dính lên mùi vị của mình.
Hứa Yến kinh ngạc, rốt cuộc tìm về được chút tôn nghiêm của con sen, ôm mèo con liều mạng thơm.
Đêm khuya, trước khi đi vào giấc ngủ, hắn mơ màng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Cùng thời khắc đó, tại sân tập võ Bích Đào khu C, đám người Kim Hi đã chuẩn bị xong tất cả, chờ mãi chờ mãi, nhìn thấy đám người vây xem cũng dần mất đi hứng thú mà rời đi, những người canh coi phát sóng trực tiếp cũng dần dần rời đi, trên mặt giống như bị người ta tát cho một cái nóng rát.
Chính vì tránh cho tình huống này xuất hiện, Kim Hi mới để cho Kim Trạch đi tìm Hứa Yến trước, uy hiếp hắn không thể không tới, nhưng kết quả… hắn vẫn không tới.
Nhận được ánh mắt nghi ngờ của Kim Hi, tâm trạng của Kim Trạch cực kỳ kém.
Ở đại học Hoa Đô không ai không biết ba hắn là hiệu trưởng? Dám đối đầu với hắn? Không muốn bằng tốt nghiệp nữa hay sao?
Hứa Yến này thế mà lại dám không tới.
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi dần dần trở nên quạnh quẽ, bình luận ban đầu đều là chỉ trích tiểu tam cũng dâng dần thay đổi, tới lúc đêm khuya một bài đăng lại lên top đâu.
—-
Vì thế không chỉ có mình Hứa Yến bị cười bị mắng, Kim Trạch và Kim Hi cũng trở thành trò hề, bị mọi người chê cười.
Kim Trạch cắn răng đấm một đấm lên tường: “Hứa Yến, ngày mai mày đừng mong bước ra khỏi cửa trường học”.