Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: thuyvycutedangiu
Chương 166: Vậy cậu đi chết đi! Nói không chừng cậu chết, tôi sẽ buông tha cho cậu!
Lời này tựa như chạm nỗi đau thần kinh của Ninh Trí Viễn. Đôi mắt hắn chợt đỏ bừng, sắc mặt xanh mét, nhưng vốn dĩ nên dữ tợn! Hắn cúi đầu, mỗi một chữ đều phun từ kẽ răng, lạnh buốt mang theo hàn ý!
"Thật lòng? Lâm Lộc, cậu còn dám nói cậu thật lòng với tôi? Trang Hiểu là chuyện như thế nào, Trang Thần lại là chuyện như thế nào, anh em hai người cậu cũng không buông tha, cậu cũng thật đủ hạ tiện! Cậu tiện như vậy, hừ, có mặt mũi nói thật lòng? Buông tay ra cho tôi!"
"Tôi không có!"
"Cậu có có hay không cũng không liên quan? Mạnh miệng cũng vô dụng, tôi đã nhìn thấu cậu từ sớm!"
Điên cuồng cười lớn, Ninh Trí Viễn khom lưng, bẻ từng ngón tay run rẩy của Lâm Lộc ra. Sau đó hắn giơ bàn tay như chiếc kìm sắt của mình ra, nắm hàm dưới của Lâm Lộc, khiến cho cậu ngẩng đầu lên.
"Không buông tay đúng không? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Lâm Lộc, cậu không biết tốt xấu, hết thảy đều là cậu tự tìm!"
Lời còn chưa dứt, thế nhưng Ninh Trí Viễn đã bóp chặt cổ Lâm Lộc. Sắc mặt Lâm Lộc biến đổi, dần dần hít thở không thông. Hầu kết cậu lặn lộn lên xuống, mở miệng ra giãy giụa hít thở, lại càng ngày càng khó chịu. Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn cậu.
"Thì ra tiền của tôi dễ lừa như vậy? Lúc trước ăn ba ngàn vạn, hiện tại muốn nhổ ra nguyên vẹn? Cậu không lừa gạt tôi? Lâm Lộc, cậu gạt tôi rất nhiều chỗ đi! Thật cho rằng giả bộ yếu đuối như vậy, tôi sẽ buông tha cho cậu sao?"
Mu bàn tay nổi lên gân xanh, Ninh Trí Viễn đột nhiên dùng sức! Cứ như vậy bóp chặt cổ cậu, kéo cậu đè lên tường, chính hắn di chuyển người ngăn chặn cậu.
Lâm Lộc nghẹn đến mức mặt đỏ lên, nhịn không được ho khan một trận. Nhưng chỗ cổ truyền đến một trận đau đớn, thế nhưng Ninh Trí Viễn lại cúi người xuống cắn một cái thật mạnh ở yết hầu cậu.
Hàm răng cắm vào thịt, Ninh Trí Viễn còn kích động hơn so với cậu, bàn tay dùng sức đè bả vai cậu nổi lên gân xanh, thế mà có chút run rẩy. Môi dán sát lên làn da, nếu là người khác nhìn thấy, chỉ sợ cho rằng Ninh Trí Viễn đang hôn yết hầu cậu.
Chỉ có chính Lâm Lộc biết, Ninh Trí Viễn bắt lấy cậu, tựa như con sói đầu đàn ngăn chặn con mồi của mình. Răng sắc nhọn cắm vào da thịt, giây tiếp theo muốn xé rách cậu, nuốt vào trong bụng.
"Lâm Lộc, cậu là đồ vật của tôi —— Cậu không tư cách cò kè mặc cả với tôi!"
Hơi thở khô nóng, hỗn tạp với mùi rượu. Ninh Trí Viễn thở hổn hển dồn dập, hơi thở phun trào ra, phả lên làn da Lâm Lộc.
Hơi thở nóng như vậy, thân mình Ninh Trí Viễn cũng nóng lên. Hắn dựa rất gần, Lâm Lộc chỉ cảm thấy không rét mà run.
Tuyệt vọng tản ra khí lạnh, từ xương cốt tràn ra. Cậu kiệt sức, trước mắt là hành lang xa hoa sáng chói, đáy lòng cậu lại u ám như mực.
"Tôi không phải đồ vật của anh! Tại sao anh......Rốt cuộc muốn như thế nào......Anh mới có thể thả tôi ra?"
"Đừng có nằm mơ, tôi sẽ không bỏ qua cậu, đời này cũng sẽ không!
Lâm Lộc, lúc trước là chính cậu quỳ xuống, nhất định phải đổi được một tỷ kia! Bán mình cho tôi, cũng chính miệng cậu cầu xin! Hiện tại, xem mẹ cậu đạp đổ được xí nghiệp Lâm thị, liền nghĩ còn tiền, để cậu làm thiếu gia nhà giàu tiêu dao tự tại đi? Cậu cho rằng Ninh Trí Viễn tôi dễ lừa như vậy!?
Đừng có nằm mơ! Nếu làm đồ chơi bán cho tôi, đời này cậu đều là đồ chơi của tôi! Ngay cả làm con chó dưới chân Trang Thần cậu cũng làm được, đến chỗ tôi lại dám ra sức khước từ?"
"Nhưng tôi căn bản không biết âm mưu một tỷ lúc trước......"
"Tôi quan tâm cậu có biết hay không sao! Có biết hay không chính là đời này của cậu cũng đã bán cho tôi! Đừng khiến cho tôi làm việc không nên làm, cầm tiền bán mình của cậu, cút về trong xe chờ tôi! Có nghe hay không!"
Dứt lời, Ninh Trí Viễn dùng sức đẩy Lâm Lộc ra, xoay người đi vào đại sảnh.
"Ninh Trí Viễn!"
Lâm Lộc hô to một tiếng. Cậu cũng không nghĩ tới, Ninh Trí Viễn thật sự ngừng lại.
"Làm gì?"
"Có phải tôi làm đến mức nào anh cũng sẽ mãi mãi không bỏ qua cho tôi không?"
Một tiếng mắng cười. Ninh Trí Viễn cúi đầu hút một điếu thuốc, phun ra một vòng khói thật dài.
"Cậu nói đi?"
"Cho dù tôi không muốn ở bên anh......"
"Không muốn ở bên tôi? Không sao, cậu có thể ở bên tiền cậu yêu nhất! Đã nhịn nhiều năm như vậy, ngại gì nhẫn nhịn thêm mấy chục năm?"
Lâm Lộc hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu run rẩy, gào rống ra tiếng.
"Nhưng tôi tình nguyện chết, cũng không muốn ở bên anh!"
"Chết? Cậu hù dọa ai? Loại người tham tiền đê tiện, đồ vật chó như cậu, sẽ bỏ được tất cả đi tìm chết sao?"
Ninh Trí Viễn cười lạnh đánh đánh gãy lời Lâm Lộc, lời châm chọc lạnh lùng của hắn đâm vào tim phổi.
"Vậy cậu đi thử một lần đi —— nói không chừng khi cậu chết, tôi sẽ thật sự buông tha cho cậu!"
Cánh cửa bữa tiệc kia đóng lại lần nữa. Hai người phục vụ bên cửa lại ngẩng cao đầu, nhìn Lâm Lộc khinh miệt.
Lâm Lộc chậm rãi bò dậy. Một chiếc áo gió treo ở trên người cậu, lại không trượt xuống.
Một mùi hương mộc điều nồng đậm ập đến trước mặt. Đó là mùi hương của Ninh Trí Viễn. Lâm Lộc hoảng hốt đứng ở trên hành lang, chiếc áo tùy ý treo ở trên vai. Không phải còn tham luyến với đồ của Ninh Trí Viễn, chỉ là tâm thần và thể xác cậu đã quá mệt mỏi, sức lực cởi áo cũng không có.
Thôi.
Cứ như vậy đi.
Nếu không thể hợp tan trong bình yên, tránh không thoát vũng lầy sâu này. Nhưng nếu là cậu thật sự muốn chạy, chẳng lẽ Ninh Trí Viễn nhất định sẽ giữ cậu lại được sao?
Tự giễu cười cười, Lâm Lộc đỡ vách tường hành lang, đi đến cửa.
Cậu rũ đầu, bả vai chùng xuống. Áo gió to rộng phẳng phiu, lại bọc một thân mình gầy yếu. Tóc bị mồ hôi tẩm ướt, chật vật dán ở trên mặt.
Lâm Lộc đi xiêu vạo, chậm rãi đi ra ngoài. Hai chân thon dài lộ ra bên ngoài, vệt đỏ xanh tím đầy chân.
Máu loãng hỗn với đục dịch, chảy xuống theo hai chân tái nhợt. Đầm đìa nhỏ giọt ở trên thảm phía sau cậu, thấm ướt đứt quãng một cái lại một cái.
Thỉnh thoảng có người đi qua, quay đầu kinh ngạc thoáng nhìn. Ánh mắt có giật mình, càng có khinh thường.
Nhưng Lâm Lộc đã không để bụng.
Đón ánh mắt của người đời và gió ập đến trước mặt, cậu ra khỏi Kim Tiêu Túy, đi qua bãi đỗ xe, lướt qua chiếc xe Bentley màu bạc, xuyên qua đường cái đối diện, đi vào trong bóng đêm vô tận.
Lúc này đây, cậu thật sự không quay đầu lại.
..............
"Lâm ca!"
Ở ngoài quảng trường, Tiểi Chu nhận được điện thoại của Lâm Lộc. Hắn vừa mừng vừa sợ, túi mua hàng xa xỉ trong tay đều rơi trên đường cái.
"Lâm ca anh ở đâu vậy? Vừa rồi Ninh tổng nói cho em anh cũng ở Kim Tiêu Túy, em còn tưởng em nghe lầm! Tại sao anh lại đến đây? Là hẹn hò với Ninh tổng sao? Ninh tổng kêu em đi mua cho mấy bộ quần áo cho anh, em còn ở trên đường, lập trở lại ngay!"
Dong dài lằng nhằng chuỗi, Tiểu Chu mới lo lắng hỏi một câu.
"Đúng rồi Lâm ca, anh gọi điện thoại tìm em có chuyện gì không?"
"Tiểu Chu, chìa khóa xe của Ninh Trí Viễn ở chỗ cậu sao?"
"A? Chìa khóa xe?"
Tiểu Chu không hiểu chuyện gì. Hơn nữa giọng Lâm Lộc quá mức bình tĩnh. Phảng phất như một khối pha lê, lạnh băng cứng nhắc, không mang theo một chút cảm tình.
—— Khi Lâm ca nói chuyện luôn hàm chứa ý cười, mềm nhẹ lại dịu dàng. Hôm nay là làm sao vậy?
Trong lòng nghi hoặc, hắn lại hỏi nhiều thêm một câu.
"Lâm ca, là Ninh tổng kêu anh vào trong xe chờ ngài ấy sao? Nhưng trong xe nhỏ như vậy, anh ngồi chờ sẽ rất khó chịu. Hôm nay Ninh tổng xã giao với với đám người thương liên kia, chỉ sợ không thể kết thúc sớm. Hay là em đặt một phòng ở Kim Tiêu Túy, anh nghỉ ngơi một chút đi."
"Không cần đâu. Nơi này, tôi không muốn ở nhiều thêm một giây."
"Cái này......Vậy được rồi. Lâm ca anh ở đâu? Em sẽ mang chìa khóa tới cho anh ngay."
Rất nhanh, Tiểu Chu nhanh chóng đưa chìa khóa tới, lại bỏ mười mấy túi đồ lớn vào trong xe liền rời đi. Trước khi đi, hắn còn không yên tâm mà nhìn Lâm Lộc vài cái.
"Lâm ca, tại sao anh lại trang điểm như vậy? Ninh tổng kêu anh mặc sao? Còn có vết thương trên mặt anh......Cho dù có chơi tình thú một chút cũng hơi quá mức rồi đó."
Lâm Lộc rũ đôi mắt xuống, đạm đạm cười.
"Đúng vậy, quá mức. Nhưng chuyện hắn làm 'quá mức' quá nhiều, cái này có là gì chứ."
"Cái này......Lâm ca, kỳ thật trong lòng Ninh tổng rất thích anh, em nhìn ra được mà. Nhưng mà tính cách kia của ngày ấy, ài! Ngoài miệng không buông tha người. Có đôi khi làm việc cũng quá độc ác, kỳ thật không cần thiết có bộ dáng này. Hai người ở bên nhau, nào có một người làm chủ, một người định đoạt, ngài ấy cũng nên thông cảm cho anh một chút. Lâm ca, trước tiên anh cứ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa em gặp Ninh tổng, nhất định sẽ khuyên nhủ ngài ấy......"
"Tiểu Chu, cảm ơn cậu."
"Cái này có cái gì mà cảm ơn chứ? Lâm ca, anh là anh của em mà......"
"Không. Tôi là nói, cho tới nay đều cảm ơn cậu."
Lâm Lộc đột nhiên duỗi mở hai tay ra, dùng sức ôm ôm Tiểu Chu, lại rất nhanh buông tay ra.
"Lâm ca, anh làm sao vậy? Tại sao hôm nay em cứ cảm thấy anh hơi kỳ quái?"
"Không có gì. Cậu mau vào đi."
"Nhưng mà......"
"Thật sự không có việc gì. Cậu đi đi, tôi hơi mệt. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi."
"......Vậy được rồi."
Trong lòng Tiểu Chu vẫn có hơi bất an. Thoạt nhìn Lâm Lộc cực kỳ bình tĩnh, rõ ràng đứng ở trước mặt, lại cho người ta cảm giác mờ mịt như vậy. Giống như cậu xuất hiện cực kỳ ngẫu nhiên, lại căn bản không thuộc về thế giới này.
Cổ họng có hơi căng thẳng, Tiểu Chu không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở chỗ này chăm sóc Lâm ca của hắn. Rồi lại tìm không được lý do gì, chỉ có thể đi một đường lại quay đầu nhìn lại ba lần rồi lại rời đi.
"Tạm biệt, Tiểu Chu."
Nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy, Lâm Lộc vẫn không có biểu tình gì như cũ. Cậu nhìn theo Tiểu Chu đi vào cánh cửa Kim Tiêu Túy, liền xoay người ngồi vào trong xe.
Sau đó khởi động động cơ.
Rạng sáng hai giờ trên đường cái, một chiếc xe màu xám bạc vọt đi. Camera giám sá trên đường cao tốc chụp ảnh điên cuồng, đồng hồ đo tốc độ trong xe chớp đỏ nhắc nhở không ngừng. Thiết bị âm thanh trong xe đột nhiên tự động hoạt động, một giọng nữ như máy móc vang lên.
"Cảnh cáo, ngài đã vượt qua tốc độ tối đa trong thành phố, đội trị an giao thông thành phố đã lập biên bản phạt. Yêu cầu ngài giảm tốc độ ngừng ở ven đường, chờ đội trị an đến...."
Dùng sức ấn công tắc, âm thanh đột nhiên im bặt. Nhưng ánh đèn thiết bị phát ra âm thanh chợt lóe, lại muốn khởi động lại lần nữa. Lâm Lộc mạnh mẽ rút nguồn điện ra, ném cả thiết bị âm thanh đó ra ngoài cửa sổ!
Rầm!
Cửa sổ nát vụn, gió đêm thổi vào. Gió nện ở trên mặt, thổi bay mái tóc đen phấp phới.
Thiết bị âm thanh rơi ở trên đường, một âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Lộc không có biểu cảm gì, hung hăng dẫm chân ga.
Tựa như một trận gió tự do, tốc độ của chiếc Bentley màu bạc kia càng ngày càng nhanh, gào thét rời đi!