Sắc mặt Trúc Tuế bình tĩnh, nói chuyện thong thả, chuyện nào ra chuyện đó, không giấu giếm, cũng không thèm giấu giếm.
Trúc Tuế ngồi xổm trước người Tống Chân, hai người có chút chênh lệch chiều cao, và với chút chênh lệch chiều cao đó, Tống Chân giờ phút này có thể nhìn xuống Trúc Tuế, mà Trúc Tuế, trong tư thế đó, chỉ có thể ngước lên nhìn Tống Chân.
Với tư thế này, Tống Chân có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm của Trúc Tuế, chỉ cần nàng muốn, dù một chút thay đổi trong cảm xúc cũng không thể thoát khỏi mắt nàng... Chỉ cần nàng muốn...
Chung sống với Trúc Tuế lâu như vậy, Tống Chân có thể vỗ ngực tự tin nói, Trúc Tuế hoàn toàn không thích tư thế này, cô không thích, cũng không thường dùng, khi ở nhà, có sofa hay ghế dựa thì Trúc Tuế sẽ ngồi, còn nếu không có thì cô sẽ đứng, và dù ngồi hay đứng thì tư thế vẫn đĩnh đạc ngay ngắn, trừ khi đang tìm đồ thì rất ít khi nào Trúc Tuế ngồi xổm xuống như vậy.
Nhưng mà tư thế này...
Trúc Tuế cao hơn Tống Chân nửa đầu, bình thường nàng luôn phải ngước lên nhìn cô, nhưng trong khoảnh khắc này, không hiểu sao Tống Chân lại cảm thấy, con người mà trong trí nhớ vẫn luôn kiêu ngạo kia, dường như lại vì nàng mà hạ thấp mình xuống...
Chủ động bỏ đi những vẻ kiêu ngạo trịch thượng của mình mà ngửa đầu lên, cứ vậy để mặc nàng tùy ý đánh giá...
Cứ vậy, phơi mình ra không che giấu bất cứ thứ gì, làm cho nàng dù muốn tránh cũng phải nhìn cho rõ.
Gương mặt ôn nhu, đồng tử khẽ động, ánh mắt không ngừng lưu luyến trên mặt Tống Chân, đôi mắt dài lấp lánh ánh sáng, tựa như ngàn sao trên bầu trời đêm...
Ánh mắt này quá vừa sáng ngời, vừa xuyên thấu, khi tầm mắt Tống Chân chạm vào, giống như bị thứ gì đó thiêu đốt, vội càng nghiêng đầu tránh đi...
Có lẽ, thứ thiêu đốt nàng chính là sự chân thành trong đôi mắt ấy.
Quá chân thành, không chút dè dặt như moi cả tâm can ra, nhưng Tống Chân lại không dám nhìn.
Đây không phải là kết quả mà nàng muốn.
Thậm chí nó còn không nằm trong kế hoạch của nàng.
Trúc Tuế... Làm sao mà Trúc Tuế có thể...
"Em, em nói..." Đầu óc Tống Chân mờ mịt, kiên cường muốn nói gì đó, nhưng mở miệng thì cổ họng như có gì nghẹn lại.
Không chỉ cổ họng như nghẹn lại, mà trong đầu cũng không nghĩ được gì, hoàn toàn không biết nên giải quyết như thế nào...
Trúc Tuế thấy Tống Chân như vậy, nhẹ nhàng cười lên, còn không chút do dự giúp nàng nói tiếp.
"Em nói trong cuộc hôn nhân này, giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
"Hai ta không phải ngẫu nhiên gặp nhau, mà đằng sau đó còn có em trăm phương ngàn kế nữa."
"Còn những chuyện Vinh Thanh Sơn nói với chị, chị hẳn cũng đoán được rồi, em đã gặp được chị ở bệnh viện Mezt, khi chị làm phẫu thuật mắt phải quấn băng gạc, nhóc quỷ đáng ghét mà chị gặp được chính là em."
Đối lập với Tống Chân đang bối rối, Trúc Tuế lại có vẻ rất tự nhiên.
Tống Chân càng cố gắng che giấy cảm xúc của mình, thì trạng thái của Trúc Tuế hiện tại càng làm cho hành vi của nàng thêm buồn cười.
Nhắc đến bệnh viện Mezt, Tống Chân hoảng loạn không suy nghĩ trước, vô thức phủ nhận, "Chị không biết em đang nói gì?"
Từ từ đã, để đầu óc nghỉ ngơi một chút đã, nàng đang là người muốn ly hôn mà!
Không được, đầu óc trống rỗng, nhịp tim mất khống chế... Mình làm sao vậy chứ!
Lời này quá quả quyết, so với nói lời khó nghe thì nói Tống Chân đang bối rối lại càng hợp lý hơn, bối rối nên mới vô thức nói không lựa lời.
Tiềm thức luôn cho rằng chỉ cần phủ nhận là có thể trốn tránh hết thảy.
Thấy ánh mắt lảng tránh của Tống Chân, Trúc Tuế bỗng nhiên cảm thấy thật dễ đoán, Tống Chân bướng bỉnh thật đáng yêu.
Cơ thể vẫn luôn ẩn giấu sự căng thẳng, lúc này mới theo dòng cảm xúc mà thả lỏng.
Trúc Tuế cũng không cần cái gọi là thể diện, ngồi phịch xuống tại chỗ, một chân duỗi thẳng, một chân cong, một tay chống sau lưng đỡ thân thể, một tay tùy ý đặt lên đầu gối, mang theo cảm giác tự do thư giãn.
"Cũng không sao, cậu ta kể cũng không được rõ lắm, để em nhắc cho chị những chuyện xảy ra ở Mezt."
Tống Chân nói xong cũng cảm thấy lời mình nói có chút gấp gáp, nhưng nàng thật không ngờ Trúc Tuế lại trả lời như vậy.
Trúc Tuế chậm rãi nói, "Lúc đó em hơn 17 tuổi một chút, gần 18, gặp được chị ở bệnh viện Mezt."
"Em của hiện tại hẳn là thay đổi rất nhiều so với lúc đó."
"Thật ra em vẫn luôn băn khoăn không biết có nên nói cho chị hay không, lúc đầu cảm thấy không nói thì tốt hơn, nếu nói sợ chị sẽ nhận ra điều gì đó, hơn nữa, lúc ấy trạng thái của em tệ quá, cư xử cũng thô lỗ nữa..."
"Thật ra từ năm kia em đã không tìm chị nữa rồi, cảm thấy mình không có duyên phận, có chút bỏ cuộc, nhưng không ngờ năm ngoái lại gặp lại, trong lòng rất thấp thỏm, cảm thấy thật vất vả mới gặp lại được, nhưng cũng sợ làm chị tránh xa, tóm lại là em tâm tư bất chính, thẹn với lương tâm nên mới không nói rõ ngay từ đầu."
"Em không biết chị nghĩ ra sao, nhưng em thấy chắc chị không biết, thật ra lúc ở Mezt, cũng không phải là tình cờ gặp nhau, ngày đầu tiên em đi dạo trong hoa viên, nhìn thấy chị, sau đó thì chọn ngồi bên cạnh chị..."
Trúc Tuế nhìn Tống Chân, trong mắt cô lấp lánh, đôi mắt trong trẻo chưa từng thấy, như có thể nhìn sâu đến tận cùng.
"Em không trùng hợp ngồi trên chiếc ghế đó, chính vì có chị ở đó, nên em mới chọn dừng lại."
"Đến giờ em vẫn nhớ rõ dáng vẻ của chị khi nói chuyện điện thoại với gia đinh, dù mắt đã bị che đi nhưng cảm giác như niềm hạnh phúc vẫn dâng trào khắp cơ thể, em không biết chị vui vì điều gì, đương nhiên, cảm xúc ấy cũng không phô trương, mà là rất nhẹ nhàng, thậm chí... Rất dễ lây lan..."
"Sau đó, vượt qua những gì em mong đợi, cảm xúc ấy cũng lây nhiễm sang em."
"Thật ra em rất muốn cảm ơn chị, cảm ơn chị lúc ấy đã xuất hiện ở hoa viên kia."
Ánh mắt Trúc Tuế bỗng ngơ ngẩn một chốc, rồi cúi đầu bật cười.
"Sau đó nữa, vì phân phân hóa không thể gặp chị lần cuối, tìm rất lâu cũng không tìm được, lúc ở Mezt không nhận ra tâm tư của mình đối với chị, sau đó không lâu, lớn thêm chút tuổi thì cuối cùng cũng hiểu, có đôi lúc em thật sự suy nghĩ, có phải bởi vì thâm tâm không sạch, cho nên mới không tìm được chị hay không..."
Giọng Trúc Tuế nhỏ đi, mất mát nói.
"Dù sao thì chị cũng có mọi thứ, người nhà yêu thương, còn có một cô bạn gái thanh mai bên nhau từ khi còn nhỏ, em đối với chị... Cho dù có tìm được chị, thật sự em cũng không biết nên dùng thân phận gì để ở lại bên cạnh chị..."
"Thậm chí, em cũng không cảm thấy mình có thể kiềm chế được bản thân, em cảm thấy Trình Lang không tốt, không xứng với chị..."
"Nếu được gặp lại, em cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."
Trúc Tuế nhìn về phía Tống Chân, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được, "Có lẽ là ông trời không muốn em đi làm phiền chị, cho nên mới không cho em tìm được chị..."
"Dù thế nào thì chị cũng đã có người yêu, bỗng nhiên gặp phải một người nào đó nói thích mình, cũng là một loại gánh nặng."
Bầu không khí thật vi diệu, không biết Trúc Tuế đang nghĩ gì mà giọng nói lại nhẹ nhàng cẩn thận đến vậy, Tống Chân không nhịn được nữa, chầm chậm quay đầu lại nhìn cô.
Vừa nhìn nhau một cái đã bị cuống vào những cảm xúc yêu thương dày đặc, chết chìm trong ánh mắt đối phương, không thể thở được.
Thất thần một chốc, Tống Chân lại lắc đầu.
Trong lòng đau đớn, nàng cũng không biết là đang nói với bản thân hay là với Trúc Tuế, "Hôm nay chị tìm em là vì muốn ly hôn!"
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng cũng tan thành hư không.
Trúc Tuế khẽ thở dài, "Có nhất thiết phải như vậy không?"
Tống Chân cắn chặt môi dưới, trong lòng vô cớ đau thắt, gật đầu.
Trúc Tuế cười lên, cũng không nóng nảy mà bình tĩnh nói, "Chị đã rõ ràng hết những điều em nói chưa? Rõ ràng ở Mezt..."
"Chị, chị đã biết! Chị đã nhìn thấy em! Chị nghe được!!"
Trúc Tuế gật đầu, chậm rãi nói, "Chị nghe em nói em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên không?". Truyện Tổng Tài
"Trúc Tuế!" Tống Chân không chịu được nữa, ảo não gọi tên Trúc Tuế.
Trúc Tuế cười khẽ, "Vậy xem ra cũng đã nghe được."
Dừng một chút, Trúc Tuế duỗi tay, "Những lời trước đó em không có gì bổ sung, nếu chị quyết tâm đến thế thì tiếp tục đi."
Tống Chân khó chịu, nhắm mắt một chốc, cảm thấy choáng váng, suy nghĩ rất lâu, cũng đã có chút từ bỏ.
Nàng bất chấp nói, "Những lời chị vừa nói trước đó cũng không có gì bổ sung, em nói chuyện của em... Chị nghe được, chị biết, nhưng mà... Em đừng gây rối nữa, Tuế Tuế, em đừng làm rối lên nữa."
"Em làm rối sao?" Trúc Tuế nhướng mày.
Nghĩ đến cái gì, Tống Chân nghiêm túc lên, buồn bã nói, "Em cũng biết mà, nhưng gì chị nói, trong lòng em biết rõ có đúng hay không?"
"Chị muốn ly hôn, vốn không phải bởi vì vấn đề tình cảm, mà là, là..."
"Chị không bảo đảm được gì cả." Tống Chân lấy tay che mặt, lòng ngập tràn bi thương, "Trước đây đã làm phiền em rất nhiều, nhưng lần này không giống, chuyện này... Chị không muốn liên lụy đến em."
Dừng một chút, bổ sung nói, "Cũng không muôn liên lụy đến Trúc gia."
Tống Chân lắc đầu, "Em không biết, chị... Em không biết em sẽ bị liên lụy vào..."
"Em không cần biết." Trúc Tuế bỗng ngang ngược nói.
"Trúc Tuế..." Tống Chân bất lực gọi lên.
Đã đến nước này, Trúc Tuế cũng buông xuôi, sắc bén hỏi lại, "Chị cảm thấy em sợ bị liên lụy sao?"
"Để có Trúc gia của ngày hôm nay không chỉ dựa vào lấy đức trị người, nhìn bề ngoài các thế gia lúc nào cũng có quan hệ tốt, nhưng thực chất sẽ vì lợi ích mà tranh đấu với nhau... Không nói đâu xa, chị là con gái của Trang Khanh, có quan hệ của Trang gia và Đồng gia mà Đồng gia còn thủ đoạn như thế, chị cảm thấy Trúc gia không có mấy cuộc tranh đấu như vậy hay sao?"
Tống Chân không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, Tống Chân khó chịu, "Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Chị cảm thấy em không bảo vệ được chị? Hay là cảm thấy Trúc gia sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn..."
Tống Chân lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Trúc Tuế đã cướp lời, chợt hỏi, "Sao chị vẫn không nhìn em?"
"Em đã nói đến vậy nhưng chị vẫn luôn lảng tránh em, có phải có chút chiếu lệ rồi không?"
"Hay là, em hỏi đúng trọng điểm rồi?"
Tống Chân: "Trọng, trọng điểm gì?"
Trúc Tuế lặp lại từng câu từng chữ, "Chị không nhìn em, có phải trong lòng chị có gì đáng xấu hổ..."
Dừng một chút, lần này cô thay đổi cách nói khác, nhấn mạnh, "Đương nhiên, mấu chốt là, chị không dám đối mặt với tấm lòng của em sao?"
Tống Chân giật thót.
Nhưng mà chưa đợi nàng nói gì, Trúc Tuế đã đứng dậy khỏi mặt đất, không nói lời nào, dùng một tay đặt lên vai Tống Chân, ấn nàng vào sofa, tay còn lại che mắt Tống Chân lại...
Tầm nhìn bị cướp đoạt... Một lần nữa...
Nụ nôn nóng rực xâm lấn dọc theo khóe môi, lúc đầu Tống Chân còn giãy giụa một chút, nhưng khi Trúc Tuế hôn sâu hơn, kí ức cơ thể lại như được kích hoạt, ậm ừ vài tiếng, Tống Chân đã buông xuôi...
Môi bị cắn mút, hơi thở cũng bị cướp đoạt, khó chịu, không thoải mái, nhưng không tránh thoát được...
Tay Trúc Tuế luồn vào trong áo nàng, Tống Chân chợt mở to hai mắt, thở hổn hển...
Đôi môi sưng đỏ được buông ra, những nụ hôn rơi lên má, vành tai, từ từ đi xuống...
Tống Chân không chịu nổi nữa, nức nở như khóc thút thít, trong mắt cũng đọng lại một tầng nước mỏng.
"Chị, chị ơi."
"Em rất thích chị, thích chị từ lâu lắm rồi."
Lời âu yếm vang lên bên tai, trong lúc hỗn loạn, Tống Chân không biết mình nên phản ứng thế nào.
Nàng không biết, nhưng mà Trúc Tuế biết.
Bởi vì ngay sau khi nói xong, Trúc Tuế ngừng động tác, bĩnh tĩnh tạo lại khoảng cách giữa hai người.
Tống Chân hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt Trúc Tuế lại bỗng trở nên nghiêm túc, giống như không liên quan chút gì đến nụ hôn vừa rồi.
Trong chớp mắt đó, hồi chuồng báo động trong đầu Tống Chân vang lên.
Nhưng vừa cảnh giác, nàng lại vừa không biết mình muốn đè phòng điều gì, cho nên trong lòng cảnh giác mà lại có cả bối rối.
Cả hai đối diện nhau, mỗi biểu cảm trên mặt nàng đều bị Trúc Tuế nắm bắt.
Trúc Tuế từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói thật nhẹ, nhưng lại thật chắc chắn, "Chị, chị còn chút chuyện vẫn chưa nói cho em đúng không."
"Cứ mải lảng tránh tầm mắt của em, không dám nhìn em..."
Cô lại chuyển hướng cuộc trò chuyện, lý trí nói.
"Chị biết không, ở Cục III, có rất nhiều thứ cần phải học, làm tình báo không chỉ phải thông thạo đạo lý đối nhân xử thế mà còn phải nghiên cứu ngôn ngữ cơ thể và biểu hiện hành vi của con người, tất cả đều là những môn học bắt buộc."
"Và khi con người ta tiếp xúc với người mình thích, cơ thể cũng sẽ phản ứng, đồng tử sẽ giãn ra, nhịp tim sẽ tăng tốc..."
Trúc Tuế tựa như thở dài, gọi, "Chị..."
Trong lòng Tống Chân bỗng bất an.
Ngay sau đó, Trúc Tuế lại cúi mặt xuống, ở khoảng cách gần, không cho nàng tránh né, "Chị biết không, mặc dù nụ hôn vừa rồi là do em cưỡng ép, nhưng đồng tử của chị vẫn giãn ra..."
Tống Chân nói không nên lời.
"Đương nhiên, em thích chị, đó có thể là do em nhìn nhầm, trước kia em luôn dựa vào mạch đập để cảm nhận, nhưng mạch đập rất nhỏ, đối với chị mà nói, em không thể nói rõ cảm giác chị dành cho em là gì, cho nên..."
"Em mới đặt tay lên tim chị."
Tim Tống Chân đập lỡ mấy nhịp, lúc ấy mới nhận ra, Trúc Tuế đưa tay vào áo nàng, động tác có chút lưu manh, thậm chí có chút... Nhưng, sau mấy động tác nhỏ đó, lòng bàn tay cô vẫn luôn đặt trên làn da nàng, ở cùng một vị trí.
Tay Trúc Tuế, vẫn luôn đặt ở... Trên trái tim nàng.
Trúc Tuế: "Chị biết tim chị đập nhanh nhất là lúc nào không?"
Tống Chân trừng lớn mắt, cứ vậy nhìn Trúc Tuế nói từng câu từng chữ thật dịu dàng, nhưng cũng không thể xen ngang.
"Là lúc em nói em thích chị."
"Lúc đó, tim chị đập rất nhanh luôn đó nha!"
Tống Chân hoàn toàn không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế nở nụ cười, nói rõ ràng, "Chị vẫn luôn không dám nhìn em, thật ra trong đáy lòng chị là..."
"Chị biết em không sợ bị liên lụy, nhưng trong lòng chị lúc này em đã ở một cương vị mới, cho nên chị không muốn, càng không thể liên lụy đến em, có phải không?"
Mỗi câu Trúc Tuế nói câu nào của đánh trúng tâm tư của Tống Chân.
Phát nào phát nấy trúng ngay hồng tâm không lệch tí nào.
Đồng tử của Tống Chân run lên, không trả lời, cũng không có lời gì để nói, lát sau, chỉ đơn thuần nhắm mắt lại, vờ chết.
Phản ứng này làm Trúc Tuế bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Tống Chân, không biết đang vui hay là ảo não, nhẹ nhàng mắng.
"Từ lâu chị đã nhận ra chị thích em, vậy mà giấu tâm tư mình kĩ đến vậy, chị ơi, chị đúng là giỏi gạt người thật đấy!"
"Ha, đồ lừa đảo này."
"Đồ lừa đảo này lại thích em."