Trúc Tuế chỉ nói ngắn gọn tám chữ, nhưng mỗi chữ lọt vào tai ông cụ đều không khác nào trời long đất lở.
Tình cảnh này.
Qua tám chữ đơn giản ấy, qua vẻ mặt của Trúc Tuế và cả bối cảnh của cuộc trò chuyện này, tất cả đều hệt như buổi chiều 6 năm về trước.
Là cái hôm mà Trúc lão gia có muốn quên cũng mãi mãi không thể nào quên được.
Chuyện đó, người nhà họ Trúc ai cũng lảng tránh, không một ai dám dễ dàng nhắc tới... Buổi chiều ấy.
Nhưng hôm đó cũng không giống như thế này, ngày ấy, bắt đầu với việc đơn phương mắng mỏ Trúc Niên, ông cụ và Trúc Niên vì chuyện của bạn gái anh mà mâu thuẫn không ít lần, hơn nữa...
Trúc Niên không giống như Trúc Tuế, Trúc Tuế từ khi còn nhỏ đã có tính cách hơi nổi loạn, trên cô còn có anh trai yêu thương, cho dù có phân hóa hay không thì vẫn có thể dựa vào việc mình là người nhà họ Trúc, còn là con út trong nhà, không sợ phá gia quy không sợ làm ầm ĩ, ngang bướng cứng đầu, luôn tự tin cho dù trời có sập xuống thì cũng có nhiều người bao bọc chở che, không sợ rơi trúng đầu cô.
Trúc Niên là cháu trai lớn của Trúc gia, nếu cảm quan của cả nhà đối với Trúc Tuế là cầm đầu phá phách, thì đối với Trúc Niên là một đứa nhỏ tài giỏi ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng thế, tài giỏi, cái gì cũng giỏi, so với bạn bè cùng trang lứa thì không bao giờ tụt khỏi top ba.
Ngoan ngoãn, tính cách khiêm tốn lễ độ, trước nay không bao giờ ngang bướng với người lớn, cho dù lúc không vui thì cũng chỉ nhẹ nhàng thảo luận lại với mọi người, luôn có thể tìm ra điểm cân bằng trong những bất đồng của hai bên, hai bên nhường nhau một bước, mọi người ai cũng vui.
Khi phân hóa thành Alpha, toàn bộ người ở Quân khu I ai cũng cảm thấy đây sẽ là chủ nhân tương lai của nhà họ Trúc.
Trúc lão gia cũng cảm thấy vậy, mặc dù thường ngày ông không hay khen ngợi Trúc Niên, nhưng trong lòng lúc nào cũng luôn tự hào về Trúc Niên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ông cụ dần cảm thấy, nhà họ Trúc đời của ông không có khuyết điểm gì cả, chỉ cần giữ gìn như hiện tại là có thể vững chắc yên ổn mà đi tiếp chặng đường sau này.
Cho đến khi... Trúc Niên 21 tuổi, đã trưởng thành, cũng đến lúc nên tính đến chuyện cưới xin.
Không chỉ có Trúc lão gia, mà cả nhà ai cũng bị sốc trước lựa chọn của Trúc Niên.
Chuyện anh yêu đương không phải bị ai trong nhà phát hiện cả, là chính anh tự nói ra, là vào một ngày nào đó mà ông cụ đã quên, chỉ nhớ rõ là lúc đó cả nhà đang quây quần bên nhau ăn cơm, lúc ấy mọi người đều ngồi vào bàn ăn, ai cũng nghe được.
Đứa trẻ luôn ngoan ngoãn nghe lời, cứ như vậy thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
Chuyện này tốt xấu thế nào, sinh ra trong một gia đình như vậy, Trúc Niên không thể nào không biết, thế nhưng anh vẫn chọn cách nói ra, anh nói anh muốn cưới người kia, là một Beta, giọng điệu rất tự nhiên mà cũng rất kiên định, tựa như không phải là vấn đề gì to tát vậy.
Nhưng nếu không phải vấn đề to tát, anh nên nói là anh sẽ cưới đối phương chứ không phải là muốn... "Anh muốn" hai chữ này thật ra đã gián tiếp thể hiện rằng anh nhận thức được hành vi của mình, có thể anh sẽ không làm được.
Anh muốn, nhưng người nhà của anh lại không muốn vậy.
Biết bản thân mình đuối lý, thế nên sau ngày hôm đó, mỗi lần đề cập đến vấn đề này, hầu như lúc nào Trúc Niên cũng cúi đầu.
Hành động cúi đầu tưởng chừng như sẽ dễ dàng bị thuyết phục thế nhưng cất giấu dưới sự mềm dẻo đó chưa một lần nào quyết tâm của anh dao động.
Để cho người nói, để người mắng, cũng tùy ý người tận tình khuyên bảo thế nào, thậm chí khi bị càm ràm đến khó chịu, song phương sắp rơi nước mắt, Trúc Niên cũng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Có những lúc tưởng chừng trong lòng anh đã dao động, thế nhưng hỏi lần nữa, câu trả lời lại không hề thay đổi, thậm chí không có chút do dự nào.
Sau vài lần ông cụ cũng nhận ra, thì ra từ khoảnh khắc tự mình nói ra đó, Trúc Niên đã định sẵn sẽ không quay đầu lại.
Những lần nói về chuyện đó, anh khổ sở, buồn bã, bất đắc dĩ, nhưng tất cả không phải vì anh cảm thấy mình làm sai hay chỉ đang giãy dụa trong rối rắm, anh chỉ... Đơn thuần, cảm thấy có lỗi với gia đình mà thôi.
Bản chất của những lần cư xử mềm mỏng nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là hai chữ xin lỗi.
Đơn giản nhưng cũng rất tàn khốc.
Suốt một thời gian dài không có phản hồi tích cực, hôm đó bắt đầu là một buổi chiều bình thường, nhưng sau đó lại biến đổi hoàn toàn, Trúc Niên không dao động, khiến ông cụ ép hỏi càng gay gắt hơn, ông không muốn cho qua, muốn nghe Trúc Niên nói một câu thật lòng, cuối cùng đã suy nghĩ thế nào rồi, có thay đổi hay không, có còn để ý đến Trúc gia hay không...
Ông cụ muốn Trúc Niên nói cho rõ ràng.
Nói rõ xong, hai bên tranh cãi nảy lửa trước nay chưa từng xảy ra...
Ngay cả Trúc Tuế ở ngay cạnh, hai người vẫn ở trong trạng thái cực kì kích động, tranh cãi hết câu này đến câu khác, không ai có thể chen vào khuyên ngăn vài câu hay bảo Trúc Tuế tránh đi một chút.
Đến cuối cùng, ông cụ đổi được tám chữ đó từ trong miệng Trúc Niên thốt ra.
Trúc Niên đau đớn nói ra tám chữ ấy, không phải đáp án cũng chẳng phải câu trả lời.
Bị đẩy đến cùng cực như vậy, tám chữ đó, chính là tâm can, là những lời thật tâm nhất trong tận đáy lòng anh.
So với nói con sẽ không buông tay, thì con không buông xuống được có lực sát thương lớn hơn nhiều.
Sẽ không buông tay, chẳng qua chỉ là cho thấy thái độ kiên quyết.
Còn không buông xuống được, có lẽ là ám chỉ trước đây anh đã từng thử từ bỏ, nhưng... Không làm được.
Và so với một chữ "thích", thì "yêu" sẽ càng khắc sâu thêm ý muốn biểu đạt của bản thân.
Thích là làm càn không kiềm chế, còn yêu là khắc chế, là có trách nhiệm, là tĩnh lặng như một dòng nước sâu, là khi tình cảm càng đậm sâu sẽ lại càng đơn giản đạm bạc...
Trúc Niên đã bị đẩy đến cùng cực.
Ông cụ cũng thất vọng hơn bao giờ hết.
Ông quát lớn "Cút!"
Trúc Niên đưa theo Trúc Tuế rời đi, như vậy, ai có thể ngờ được tám chữ đó cũng là lời cuối cùng mà Trúc Niên nói với ông.
Một lần cách xa, cảnh còn người mất.
Cứ vậy tám chữ đó vẫn luôn đọng lại trong lòng ông, trở thành cơn ác mộng dai dẳng của ông.
Mà hôm nay, những gì Trúc Niên đã nói, lại được Trúc Tuế lặp lại.
Ngày hôm đó là Trúc lão gia bề trên có tiếng nói.
Hôm nay lại đổi ngược là Trúc Tuế.
Sự thay đổi lập trường này dường như rất quen thuộc, giống như số mệnh, hay có lẽ là giống như một loại luân hồi định mệnh nào đó...
Trúc Tuế nói xong, tự giác cúi đầu xuống, đợi ông cụ tức giận.
Nhưng lại không có.
Ngoài dự kiến là, ông cụ loạng choạng một bước, thay vì nổi trận lôi đình, thái độ của ông lại suy sụp đi lạ thường, ánh mắt ông đặt lên người Trúc Tuế, tựa như xuyên qua thời gian nhìn về quá khứ, trở nên vô cùng bi thương.
"Con vẫn còn nhớ... Quả nhiên, con..."
Không thể chịu đựng được nữa, ông thở hổn hển, chạm tay vào ghế rồi từ từ trượt xuống không tự chủ.
Ánh mắt ông không biết đã dừng ở nơi nào trong không trung, chậm rãi nhắm mắt lại, nhíu mày lắc đầu, đối mặt với Trúc Tuế mấy năm nay, trong thời khắc ấy cuối cùng trong lòng ông cũng rõ ràng.
"Con vẫn đang trách ta..."
"Con nhớ rõ tất cả, con chỉ là, không nói..."
Không chịu nói gì cả, từ sau khi Trúc Niên xảy ra chuyện, cô đè nén hết mọi chuyện trong lòng, không nói gì cả.
Không chịu giao tiếp, không trách móc nhưng cũng không tha thứ.
Ông cụ lựa chọn chôn vùi chuyện này vào dĩ vãng, không nhắc tới, Trúc Tuế cũng tôn trọng lựa chọn của ông, nhưng trong đáy lòng cô...
"Trước kia luôn cảm thấy không thể tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện với nhau... Hóa ra, con..."
Không phải ông chưa từng nghĩ đến việc trò chuyện với nhau, nhưng vừa bắt đầu Trúc Tuế đã từ chối, thái độ rất cứng rắn, trạng thái của cơ thể cũng không ổn định, sau khi Trúc Niên mất, ông cũng không còn dám quá ép bức đối với cháu gái mình.
Sau đó, cô ra nước ngoài điều trị nửa năm, khi trở về thì dần dần bình thường trở lại, nhưng... Sau những chuyện đã xảy ra, có thế nào cũng không còn như trước, bình thường có thể nói cười thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng khi nhắc về Trúc Niên thì vẻ mặt lại tối sầm đi...
Ông cụ cũng từng thử cố gắng nói ra, nhưng... Lần nào cũng bỏ cuộc.
Thời gian trôi qua, nỗi đau đã nguôi ngoai, ông cũng không còn lòng dạ nào để khơi lại nữa.
Vì thế hai ông cháu cứ như vậy, một người không nói, một người từ chối trò chuyện, cả hai cứ giữ chuyện này trong lòng từ ngày này qua tháng nọ, cũng không biết là đối phương đang nghĩ thế nào...
Khi Trúc Tuế đến tuổi thành gia lập thất, có vết xe đổ trước đó, ông cụ cũng không còn dám thúc giục nóng nảy, chỉ có thể khéo léo làm mai làm mối, nhưng Trúc Tuế vẫn như vậy, không từ chối cũng không chủ động, kêu một hai lần còn đi, kêu nhiều lần thì lại trốn mất, làm mọi người cũng bất lực.
Nhưng mà hôm nay, vật đổi sao dời, ông cụ cảm thấy cuối cùng mình cũng đã hiểu được suy nghĩ của Trúc Tuế.
Chuyện của Trúc Niên vốn chưa bao giờ trôi qua, mà vẫn luôn ở đó đè nặng trong lòng Trúc Tuế!
"Không phải." Trúc Tuế sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới lờ mờ hiểu được ý tứ của ông cụ, hiếm thấy mà phản bác.
Dừng một chút, Trúc Tuế nói lại với giọng điệu ổn định bình tĩnh hơn.
"Con không có trách ông, có lẽ trước đây có một chút... Không thấu hiểu, nhưng hiện tại con không có trách ai cả."
"Chuyện của anh con đã buông xuống rồi."
"Tuy rằng con không nghĩ thông suốt, nhưng đại bộ phận những chuyện trên đời này đều như vậy, không có ai đúng ai sai, cũng không đơn giản chỉ đúng sai là định nghĩa được, chỉ là lập trường không giống nhau, thái độ cũng sẽ khác nhau, chỉ thế mà thôi."
"Sau này con không nhắc lại chuyện đó với ông nữa, là bởi vì... Con đã đủ lớn rồi."
Đủ lớn, đủ trưởng thành để nhận ra có một số việc không có kết quả, cứ nhắc đến chỉ khiến cho mọi người khó xử, cho nên mới chọn cách giả vờ như không có gì xảy ra, mọi chuyện vẫn ổn.
"Chúng ta ai cũng là người lớn hết rồi mà đúng không..."
"Không thể phải cứ mãi bám víu vào những điều dĩ vãng."
"Hơn nữa, sau khi phân hóa xong con cũng có trách nhiệm mới, thay anh làm những điều anh không thể làm được, con vẫn cần phải nỗ lực, phải luôn..."
"Hướng về phía trước."
Những lời này không hề mãnh liệt, cũng không làm Trúc Tuế khó nói ra, so ra còn dễ nói hơn chủ đề về Tống Chân khi nãy, lời nói ra rất nhẹ nhàng, đơn giản, giống như tự thốt ra trong vô thức vậy.
Không có chút do dự ngập ngừng nào, nếu không phải chuẩn bị sẵn để nói dối, thì chính là... Cô thật sự nghĩ như vậy.
Nghĩ như vậy ư...
Ông cụ nhìn vẻ dù mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn bình tĩnh của Trúc Tuế khi nhắc lại chuyện cũ, bỗng cảm thấy đứa trẻ trước mắt mình nay thật xa lạ.
Trong mắt ông, Trúc Tuế vẫn luôn là một đứa nhỏ nghịch ngợm không nghe lời, thích làm trái ý người lớn...
Vậy ra, trước nay là do ông suy nghĩ hạn hẹp rồi phải không?
Đã lớn rồi, cũng đúng, đã là lúc nên trưởng thành rồi, Trúc Tuế làm việc ở Cục III còn lập được chiến công hạng nhất, nghe nói lúc ấy bị trúng đạn, phải làm phẫu thuật suốt cả đêm... Đúng rồi, cô đã trưởng thành rồi...
Ông cụ ngơ ngẩn hồi lâu, rồi bỗng nhiên buồn bã nói, "Nhưng con không muốn nói chuyện với ta, làm sao con biết được ta có hối hận hay không?"
Từng lời thốt ra thật gian nan, ông cụ cả đời kiêu hãnh với vô số chiến công lập được, thử hỏi có chuyện gì là thẹn với lương tâm.
Nhưng sống đến từng tuổi này, chỉ có duy nhất chuyện của Trúc Niên là ông không thể nói được lời này...
Ông rưng rưng nước mắt, "Ta vẫn luôn cho rằng chuyện của Tống Chân là do con muốn học theo anh con... Có bao nhiêu đồng nghiệp bạn bè như thế lại chỉ mang duy nhất Tống Chân về nhà... Con cho rằng ta sống cả đời này vô ích, có mắt như mù, không nhìn ra được sao, con..."
Ông cảm khái, nhắm mắt lắc đầu, rồi cuối cùng nói.
"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, con cho rằng ta gọi con tới đây chỉ để làm giống như 6 năm trước đối với anh con sao?"
"Ông già này trong mắt con gàn bướng hồ đồ đến vậy à?"
"Ta giận là giận con không bàn bạc gì với người trong nhà..."
"Yêu đương thì yêu đương, nhưng đây là hôn nhân đại sự, cho dù đối với con không phải là chuyện lớn gì đi nữa, vậy với Tống Chân thì sao đây?"
Trúc Tuế bị những lời này của ông làm sửng sốt.
Ý tứ trong lời nói của ông cũng làm Trúc Tuế ngơ ngác.
Hai ông cháu lẳng lạng đối diện nhau, vẫn trong cùng một căn phòng với 6 năm trước, thế nhưng tảng băng dày vẫn luôn tồn tại ngăn cách hai người vào ngày hôm ấy lại dần dần tan đi...
*
Khởi đầu tốt đẹp, hai người trò chuyện cũng nhiều hơn.
Đó là bầu không khí mà trước nay Trúc Tuế chưa từng được trải qua.
Trúc lão gia không còn tùy tiện mắng mỏ, lần đầu tiên ông xem cô như một người trưởng thành, đứng từ góc độ bình đẳng mà hỏi xem cô định xử lý như thế nào, dự tính muốn làm ra sao, sau đó lại nói về tình hình trước mắt...
Ông cho cô đủ tôn trọng.
Cũng cho Tống Chân cũng đủ tôn trọng.
Điều mà Trúc Tuế không ngờ nhất là ông cụ không bao giờ thay đổi những suy nghĩ cổ hủ của mình, nay đối với chuyện của Tống Chân lại chịu thống nhất quan điểm với cô.
Còn kể cho cô nghe về những quan điểm bất đồng của các Tư lệnh ba Quân khu khi sự việc năm đó của Trang Khanh nổ ra, về cách xử lý bên nào cũng cho là mình đúng...
Đương nhiên, chủ yếu là đứng trên góc nhìn của ông.
Ông cụ nói, mọi người lúc đó ai cũng quan trọng lương tâm, mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh, dư luận loạn xị bát nháo lên hết cả, phương án xử lý cuối cùng cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi hoàn cảnh khi đó, có thể nói là không công chính, thậm chí trên quan điểm của mình ông cho rằng có thiên vị.
Ông cụ cả đời chính trực, nhưng chuyện của Trang Khanh lại không xảy ra ở Quân khu I, phương án xử lý cuối cùng không phải do ông phụ trách, người có tiếng nói nhất vẫn là người thuộc Quân khu III, nhưng trong thâm tâm, Trang Khanh đối với ông vẫn là một nhà khoa học vĩ đại, thuốc ổn định cơ bản đã mang lại không ít lợi ích cho toàn thế giới trong gần hai thập kỷ, năm nào Hiệp hội Dược phẩm cũng đưa ra công văn khiếu nại khiển trách Hoa Quốc phán xử bất công với Trang Khanh, yêu cầu Hoa Quốc xét xử lại vụ việc...
Dù vậy, người chết rồi không thể sống lại, danh dự gì đó cùng lắm cũng chỉ là một hai câu nói.
Thế nhưng đối với Tống Chân thì khác, chưa cần nói đến việc Tống Chân nghiên cứu phát minh ra thuốc thử Z, từ khi vào Viện nghiên cứu khoa học đến nay, Tống Chân không chỉ cứu giúp các thai phụ mà thậm chí còn giúp Hoa Quốc tránh khỏi tranh chấp quốc tế, chuyện của Trang Khanh đã là quá khứ, nhưng Tống Chân hiện tại vẫn đang xảy ra...
Chuyện của Quân khu III, họ chạm tay không tới.
Nhưng việc này là của Quân khu I, phải được xử lý theo nguyên tắc của Quân khu I.
Nếu Tống Chân thật sự có vấn đề, bọn họ sẽ không dung túng.
Nhưng nếu người ngoài áp đặt tội danh lên Tống Chân, họ đương nhiên sẽ không chấp nhận.
Chí công vô tư, tuân theo pháp luật, không thẹn với dư luận, không thẹn với Đồng Nhu và Tống Chân, đây là Quân khu I và đây cũng là thái độ của ông đối với cuộc truy tố này.
Mặc dù ông cụ không tỏ ra ý thiên vị đặc biệt nào với Tống Chân, nhưng đối với Trúc Tuế những lời ban nãy đã vượt xa những gì cô chờ mong, cũng đã ủng hộ cô rất nhiều.
Thế là đủ rồi.
Quá đủ rồi.
*
Khi bước ra khỏi thư phòng, hai mắt Trúc Tuế đỏ hoe, trong lồng ngực dâng lên những cảm xúc khó tả.
Làm hòa với ông cụ sau nhiều năm, đồng thời cũng bày tỏ biết ơn đối với sự thấu hiểu của ông...
Và hơn hết cả là đánh giá cao phẩm cách của ông.
Quá nhiều cảm xúc chưa kịp tiêu hóa hết, thì đã có điều làm gián đoạn tâm trạng của Trúc Tuế, đó là nhìn thấy Vinh Thanh Sơn đã lén lút ngồi canh trong góc...
"Cậu đang làm gì vậy?" Trúc Tuế tò mò hỏi.
Vinh Thanh Sơn tưởng Trúc Tuế không phải nói với mình nên yên lặng di chuyển đến đằng sau cây cột, sau đó... Bị Trúc Tuế túm lấy, kéo ra ngoài!
"A! Tuế Tuế! Chào buổi tối nha!!"
"..."
Trúc Tuế khoanh tay không nói tiếng nào, nhìn Vinh Thanh Sơn một lát, rồi nói, "Cậu có biết không, chuyện mỗi lần có gì giữ trong lòng là cậu sẽ hành động rất khoa trương ấy?"
"Ha, ha ha, vậy, vậy hả?" Vinh Thanh Sơn xấu hổ cười trừ.
Muốn chết tới nơi, trong lòng không chỉ có chuyện gì đâu, còn là đại sự ấy chứ!
Trúc Tuế: "Câu chào buổi tối đó với điệu cười bây giờ rất khoa trương đấy!"
Vinh Thanh Sơn: "."
Trúc Tuế: "Cậu ngồi xổm ngoài này làm gì vậy, sợ tôi với ông cãi nhau à?"
Đương nhiên là không hề, nhưng người ta đã đưa thang cho mình xuống rồi, Vinh Thanh Sơn ngu gì mà không xuống, gật đầu như đảo tỏi, "Đúng đúng, tính tình của ông cụ nhà cậu còn cộng thêm cậu nữa, mà..." Nói đến đây, nhìn sang Trúc Tuế, Vinh Thanh Sơn thật sự lo lắng, "Cậu còn ổn không? Chắc bị mắng ghê lắm hả?"
Trúc Tuế vẫn nhìn chằm chằm Vinh Thanh Sơn.
"Không à?" Vinh Thanh Sơn kinh ngạc.
Trúc Tuế nhướng mày, "Sao, mong tôi bị mắng đến vậy à?"
"Hả? Ha ha ha, sao vậy được!" Dừng một chút, Vinh Thanh Sơn nói nhỏ, "Nhưng mà, cậu lén lút kết hôn như vậy, người kia còn là cô Tống nữa, nên bị mắng chứ nhỉ? Trước kia anh Niên... Khụ khụ, chẳng phải ông ấy rất phản đối sao, hay là ông ấy chỉ cần giới tính thôi còn mấy kia không sao cả, tiêu chuẩn kép đến vậy à?!"
Trúc Tuế tức giận liếc Vinh Thanh Sơn một cái, làm cậu giật mình lùi lại hai bước, cảnh giác nói, "Trúc nhị, có gì từ từ nói nha, không chơi trò giải phóng Pheromone, cũng đừng động tay động chân, nói chuyện đàng hoàng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
Trúc Tuế xem thường.
Nhưng nếu Vinh Thanh Sơn hỏi, cô vẫn trả lời thật.
"Chỉ giận một chút thôi, chủ yếu là do tôi..."
Dừng một chút, cô đổi chủ đề, "Nhưng ông nội cũng rất thích Tống Chân, không liên quan gì đến giới tính, cậu muốn tìm một người vợ có thể nghiên cứu phát minh thuốc ổn định mà, tôi thấy chắc thái độ của ông nội cậu cũng sẽ giống ông của tôi thôi!"
"..." Ê nghe tổn thương nha!
Bộ dễ tìm người thành tích đầy mình như Tống Chân lắm hả?!
Vinh Thanh Sơn im lặng một lúc, nghĩ đến tính cách của hai ông cụ, sau đó mới chợt hiểu ra.
Hầu hết trong mấy chuyện nhỏ nhặt mấy ông lão này rất hay ngang ngược cố chấp.
Nhưng mà đụng đến quốc gia đại sự thì lại không như vậy.
Chuyện của Tống Chân và Trúc Tuế, nói là chuyện nhỏ thì sẽ là chuyện trong nhà, nhưng muốn nói là chuyện lớn... Thành tích to lớn của Tống Chân trong việc nghiên cứu phát minh thuốc thử Z có lẽ không có con cháu thế gia nào có thể sánh được.
Không chỉ ở trong Quân khu I, đến cả Quân khu III và Quân khu V cũng chẳng ai sánh bằng.
Dưới tiền đề tài giỏi xuất sắc như vậy thì mấy nguyên tắc cổ hủ của mấy ông lão kia cũng phải nhường bước.
Trước khi là con dâu của nhà họ Trúc, Tống Chân còn là ân nhân của Trúc Nghi, là nhà khoa học kiệt xuất của Hoa Quốc nữa.
Hiện tại nàng bị Đồng gia tố cáo, điều mà Trúc lão gia chú ý tới không chỉ gói gọn ở Trúc gia hay ở hôn nhân mà là toàn bộ Hoa Quốc, những vấn đề cá nhân chỉ là bình thường.
Vinh Thanh Sơn cảm khái, "Là tôi tầm nhìn hạn hẹp."
Nói xong lại vui thay cho Trúc Tuế, "Vậy thì tốt rồi, nếu ông ấy đã đồng ý, hai người có thể..."
Nói được một nửa thì nghẹn lại.
Tốt cái gì mà tốt kia chứ, ông cụ bên này thì tốt, nhưng mà cô Tống...
Thật sự là... Chí mạng.
"Vẻ mặt này là sao vậy?" Trúc Tuế vừa nói dứt câu, Vinh Thanh Sơn hoảng sợ, phản ứng kịch liệt.
Với phản ứng dữ dội như vậy, Trúc Tuế dĩ nhiên không thể không nhận ra, cô nhìn Vinh Thanh Sơn một lát, dần dần nhận ra, "Điều cậu muốn nói với tôi không phải là hỏi thái độ của ông đúng không?"
Vinh Thanh Sơn điếng người.
Trúc Tuế hơi nhướng mày, lần nữa khoanh tay, nâng cằm hỏi, "Bây giờ cậu muốn tự nói hay để tôi khiến cho cậu nói, chọn đi?"
Vinh Thanh Sơn: "..."
Cái gì nữa vậy trời!
*
Vinh Thanh Sơn tự mình nói là không thể nào.
Không tự nói được, vậy thì chỉ có thể phản đồng đội thôi, thế là báo bạn báo bè, báo danh Tả Điềm, nói: "Chuyện là, cô Tống có việc tìm cậu, kêu Tả Điềm chuyển lời dùm, tôi... Tôi không nhớ được chính xác là như nào, cậu gọi hỏi thử đi."
*
Sau khi Tả Điềm nhận được cuộc gọi, phản ứng đầu tiên là muốn Trúc Tuế đưa điện thoại cho Vinh Thanh Sơn, mắng cậu ta một trận trước.
Nhưng bây giờ Trúc Tuế đang chờ, Tả Điềm vừa lo lắng cắn cắn ngón tay, vừa nhắc nhở mình không nên làm vậy.
Đã đến nước này rồi, chết sớm chết muộn kiểu gì cũng chết, Tả Điềm cau mày nhắm mắt, cảm thấy so với nói chuyện trực tiếp thì nói qua điện thoại cũng không tệ, ít nhất không phải nhìn thấy vẻ mặt đó của trưởng khoa, cô không phải gánh nặng tâm lý.
Thêm nữa nếu có gì thì còn Vinh Thanh Sơn đang ở cạnh, Vinh Thanh Sơn hưởng hết!
Hít một hơi thật sâu, Tả Điềm củng cố tinh thần rồi nói: "Hôm đó trước khi đi, Chân Chân nhờ tôi vài ngày sau truyền đạt cho cô một chuyện."
"Cậu ấy nói là có chuyện, bảo cô đến khách sạn gặp cậu ấy thương lượng một chút..."
"Chuyện, chuyện là... Cậu ấy nói muốn..."
Trúc Tuế lên tiếng, "Chị ấy muốn gì?"
Tả Điềm run lên, bất chấp nói, "Cậu ấy nói muốn ly hôn! Với cô!!"
Nói xong lời này, bên Trúc Tuế bỗng im bặt, trong khoảnh khắc đó, Tả Điềm không sợ... Đùa gì chứ, đương nhiên là sợ, cô sợ chết khiếp đi được!!
Nhưng mà Trúc Tuế cũng không tra tấn tinh thần cô bao lâu, qua một lát, chỉ lẳng lặng cúp điện thoại, và thế là xong.
Tả Điềm nhắm mắt đợi hồi lâu, nghe thấy tiếng tút tút cúp máy, rất là không thể tin nổi.
Cứ vậy cúp máy thôi hả? Không hỏi gì thêm luôn?
Hay là... Chịu kích thích quá mức?!
Nhưng cho dù trong đầu có ngàn vạn ý nghĩ đi nữa, thì Tả Điềm cũng không dám gọi lại, chỉ hi vọng chuyện của cặp đôi nhà này dù có gì xảy ra thì vẫn sẽ hướng về phía đối phương, không đạn lạc đến những người vô tội!
Chỉ chuyển lời thôi đã muốn rớt nước mắt rồi, còn thêm nữa là Tiểu Điềm Điềm này gánh không có nổi đâu!
*
Và chuyện mà Tiểu Điềm Điềm gánh không nổi, Tiểu Sơn Sơn đang ở xa xa cũng không cảm thấy mình gánh được.
Trúc Tuế cúp điện thoại, vẻ mặt vô cảm, trong lòng Vinh Thanh Sơn bồn chồn, theo bản năng hỏi, "Nói, rồi à?"
Rất cẩn thận.
Trúc Tuế ngẩng đầu liếc cậu một cái, mặc dù hoàng hôn đã buông xuống, ban đêm ánh sáng không được tốt.
Nhưng cái liếc mắt đó vẫn làm Vinh Thanh Sơn lạnh cả người, ánh nhìn của Trúc Tuế như con dao cắt qua người vậy.
"Nói rồi, nói muốn ly hôn với tôi."
Giọng nói rất bình thường, không có chút cảm xúc nào.
Vinh Thanh Sơn đau khổ kêu lên, bạn bè nhiều năm, tính tình Trúc Tuế thế nào cậu biết rất rõ, nhìn thì bình tĩnh vậy thôi chứ bên trong thì...
Phản ứng của Vinh Thanh Sơn rất thú vị, lúc đầu Trúc Tuế không chú ý, nhưng giờ phải nhìn thêm mấy lần, nhiều năm làm bạn, Vinh Thanh Sơn hiểu rõ cô, cô cũng biết rõ Vinh Thanh Sơn, vậy nên nghi hoặc hỏi.
"Cậu sợ cái gì vậy?"
"Cho dù chị ấy muốn ly hôn với tôi đi nữa thì phản ứng này của cậu có hơi lạ đấy?"
"Việc này liên quan gì đến cậu, hay là, cậu biết cái gì?"
Vinh Thanh Sơn: "..."
Vinh Thanh Sơn muốn quỳ lạy Trúc Tuế, giãy giụa, "Tôi muốn nói tôi không biết gì hết có được không?"
"Đi soi gương đi, nhìn xem bộ dạng hiện tại có thuyết phục được bản thân không?"
Vinh Thanh Sơn rớt nước mắt, lần này không đợi Trúc Tuế thúc giục, cậu giơ tay che mặt, lùi về sau vài bước, đến khi bản thân cảm thấy đã vào khu vực an toàn, chỉ vào Trúc Tuế rồi nói, "Đã nói trước rồi đó, không động tay động chân, nếu không, nếu không tôi..."
Trúc Tuế nhướng mày, "Nếu không thì sao?"
"Nếu không thì tôi chỉ còn cách quỳ xuống cầu xin thôi bạn tôi ơi!!" Vinh Thanh Sơn hoàn toàn buông xuôi.
*
Tả Điềm còn nước còn tát.
Vinh Thanh Sơn cũng giống vậy.
Tâm lặng, mắt nhắm, nói hết tất cả.
*
Nói xong, nhìn vẻ mặt Trúc Tuế chuyển từ kinh ngạc sang không kiềm chế được sự kinh ngạc, rồi lại như suy tư điều gì.
Phải nói rằng, Vinh Thanh Sơn lúc đó sợ muốn chết đi được.
Vinh Thanh Sơn lộn xộn nói: "Chuyện này thật sự không trách tôi được, trạng thái lúc đó của tôi cậu cũng biết mà, cậu không thể hẹp hòi như vậy được, đây là chuyện của vợ chồng hai người, tôi chỉ nói một chút sự thật thôi..."
"Hơn nữa lúc trước tôi cũng có bóng gió hỏi cậu mấy lần, cậu nói cô Tống không có thay đổi gì lạ, sao tôi biết được sẽ phát sinh chuyện này chứ, tôi tưởng rằng không sao, hai người mỗi người có một người cũ cũng là chuyện thường mà, sao tôi biết được là cô ấy lại nhớ lâu thế, nếu tình cảm giữa hai người không có vấn đề gì thì hẳn là vì lần đó mà tạo thành nút thắt trong lòng cô ấy rồi..."
"Nói ngắn gọn là, tóm lại là, lần này thật sự không phải tại tôi đâu mà!"
"Chuyện xưa của hai người, tôi chỉ là vô tình lỡ mồm thôi, tội không..."
"Ý cậu là, hôm tiệc mừng một trăm ngày à?" Trúc Tuế bỗng lên tiếng hỏi, nhưng cái cô hỏi lại không giống như những gì Vinh Thanh Sơn nghĩ trong đầu.
Vinh Thanh Sơn sửng sốt, gật đầu, "À, đúng vậy, cậu biết mà, tôi uống nhiều quá."
Trúc Tuế hơi nhích lông mày, nghĩ thông suốt được chuyện gì, lại cúi đầu cười ra tiếng.
Vừa cười còn vừa lắc đầu, thì ra là thế...
Cô đang làm gì, nghĩ gì trong đầu, Vinh Thanh Sơn không đoán được.
Cho nên nụ cười đó suýt nữa tiễn Vinh Thanh Sơn về miền cực lạc, Vinh Thanh Sơn cũng cười lên, nhưng mà cười này còn khó coi hơn khóc.
Run run nói, "Bạn ơi, bạn còn ổn không vậy, nếu không muốn cười thì đừng có cười..."
Má mẹ ơi, sao còn cười được vậy, không lẽ điên luôn rồi!
Trúc Tuế ngưng cười, liếc Vinh Thanh Sơn thêm lần nữa, làm Vinh Thanh Sơn xém nữa quỳ xuống tạ tội, Trúc Tuế không nói lời nào, quay người rời đi.
Vinh Thanh Sơn: "..."
Trúc Tuế có bị điên hay không cậu không rõ, nhưng giờ cậu biết, thêm vài lần như vậy nữa thôi thì người điên sẽ là cậu đây!
Trời xanh ơi, chuyện gì vậy trời!
*
Tống Chân nhận được tin nhắn WeChat là vào giữa trưa.
Trúc Tuế: 【 Chuyện chị muốn nói Tả Điềm đã chuyển lời cho em rồi, sáng em có chuyện cần giải quyết, tối em sẽ đến tìm 】
Tống Chân nhìn xem, cảm thấy lời Trúc Tuế nói quá lý trí, cũng quá lạnh nhạt, làm nàng không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
Không biết trả lời ra sao, nhưng gõ mấy chữ thì cũng tự nhiên hơn.
Tống Chân: 【 Được 】
Lại không chắc mà hỏi thêm một câu, 【 Cậu ấy, nói hết với em rồi sao? 】
Trúc Tuế: 【 Ý chị là chuyện chị muốn ly hôn với em ấy à? 】
Tống Chân sửng sốt một chốc, đánh chữ, 【 Đúng vậy, là chuyện này 】
Đánh xong, lại lo lắng bổ sung thêm.
【 Ừm, ban đầu chúng ta nói sẽ có một đứa con, nhưng tình hình hiện tại thay đổi nhanh quá...】
【 Chuyện đứa nhỏ e là...】
【 Trước kia Trúc gia cũng không biết chuyện em với chị, hiện tại như thế này, chị cảm thấy, chúng ta có lẽ...】
Nhưng chưa kịp gõ xong, Trúc Tuế đã trả lời lại.
【 Chị không cần vội giải thích như vậy, tối em sẽ đến, có gì lúc đó gặp mặt hẵng nói 】
Tống Chân: "..."
Nàng vội vàng giải thích, rõ ràng đến vậy sao?
Tống Chân đỡ trán cúi đầu một chốc, nửa rũ mắt, cuối cùng trả lời, 【 Được rồi, chị chờ em 】
Trúc Tuế bên kia vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng, không trả lời lại.
Còn cảm giác lo lắng thấp thỏm này kéo dài suốt cả một ngày, cho đến khi Trúc Tuế gõ cửa, Tống Chân vẫn còn đang mất hồn mất vía, cứ mải nghĩ về chuyện này.
Nói buồn là có buồn.
Nhưng nếu là cảm giác nhẹ nhõm thì cũng có.
Phức tạp, hỗn loạn, cảm xúc này đến cảm xúc kia đi, mãi không được yên bình.
Đến khi trời tối, chuông cửa vang lên.
Tống Chân vừa nghe thấy đã đứng bật dậy từ sofa, kiểm soát biểu cảm, giả vờ bình tĩnh đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đứng ngoài cửa không ai khác chính là Trúc Tuế.
Vai lưng đĩnh đạc, quân trang màu bạch kim, mái tóc mượt mà như lụa.
Đôi mắt dài xinh đẹp nhìn qua, hệt như lần đầu họ gặp nhau.
*
Trúc Tuế vào phòng, đóng cửa.
Mặt mày vô cảm, không đoán được đang nghĩ gì, Tống Chân muốn lập tức nói vào chuyện chính, nhưng lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Trúc Tuế thì không vội, không chỉ không vội mà còn thong thả cởi nút áo khoác ra rồi đi vào phòng tắm rửa tay rửa mặt.
Vừa rửa còn vừa như thường mà nói, "Bận rộn cả ngày, xử lý chuyện của khoa Tuyến tố, hôm nay bên Cục III còn tìm em, em với Vưu đội nói chuyện cả buổi trời, nên đến trễ một chút."
Dừng một chút, "Có thể rót cho em ly nước không, em khát nước quá."
"À ừ ừm."
Tống Chân chạy đi rót nước, cầm cái ly đến bồn rửa tay, Trúc Tuế đang vẩy nước trên tay, trên mặt cũng có nước, trên lông mày lông mi đọng lại những giọt nước nho nhỏ, sau khi rửa mặt xong da mặt lại càng sáng lên, kết hợp với môi mọng mày ngài, vô cùng xinh đẹp.
Tống Chân nhìn thấy tim đập lỡ một nhịp, cúi đầu đưa nước qua.
Trúc Tuế nhận lấy, bình thường nói, "Không phải hôm nay chị có chuyện muốn nói sao, nói đi."
Giọng điệu rất bình thường, không biết còn tưởng đâu không phải đang nói chuyện ly hôn mà đang kể việc nhà hôm nay ra sao vậy, Tống Chân sửng sốt giây lát, không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu, nhưng trong lòng càng không thoải mái, ngoài mặt nàng lại cười lên, chỉ là nụ cười này vừa nở ra, Tống Chân ngẩng đầu, trước mặt đã không còn ai, Trúc Tuế đã bưng ly nước đi ra ngoài.
Tống Chân lúc này mới đi theo ra ngoài, nhìn biểu cảm của Trúc Tuế, trong lòng bồn chồn, lúng ta lúng túng nói, "Bây giờ nói luôn sao?"
Trúc Tuế hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tống Chân, "Khi nãy không phải chị gấp lắm à?"
Tống Chân không thể hiểu được.
Mặc dù không hiểu nổi, nhưng điều muốn nói vẫn phải nói, nghĩ đến chuyện sắp nói ra, Tống Chân bình tĩnh lại.
Sợ bản thân mình mất khống chế nên Tống Chân ngồi ở một chỗ cách khá xa với Trúc Tuế, nghĩ nghĩ một chút, lặp lại, "Đúng vậy, chị muốn ly hôn với em."
Nói lời này xong, Trúc Tuế lại không nói gì.
Tống Chân đợi một lát, cảm thấy Trúc Tuế không trả lời cũng tốt, ít nhất bản thân cũng có thể nói xong.
Rồi tiếp tục nói.
"Trước đây chúng ta gặp nhau có thể nói là trời xui đất khiến, thỏa thuận ban đầu là chị sinh cho em một đứa nhỏ, em sẽ giúp chị vào khoa Tuyến tố, lấy lại thân phận người sáng lập thuốc thử Z..."
"Hiện tại thuốc thử Z đã thành công, mã số thuốc cũng đã được phê chuẩn..." Dừng một chút, Tống Chân thật lòng nói, "Chuyện này, chị thật sự rất biết ơn em, Tuế Tuế."
"Theo như kế hoạch ban đầu, là sau này sẽ sinh con, như em cũng biết, chị đã đi kiểm tra sức khỏe, cũng bắt đầu tập thể dục để chuẩn bị mang thai, nhưng, nhưng mà..."
Sắc mặt Tống Chân bỗng trầm xuống, vô thức nắm chặt góc áo, "Nhưng có lẽ trời tính không bằng người tính, chị vốn tưởng rằng sẽ còn được thêm chút thời gian, nhưng Đồng gia lại tấn công sớm hơn chị nghĩ..."
"Lúc trước điều tra của Cục III cũng cho thấy Đồng gia còn có một chuỗi lợi ích đằng sau, toàn bộ sự việc không chỉ liên quan đến một mình nhà họ Đồng..."
Lại tạm dừng lần nữa, Tống Chân cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng nàng vẫn cố ép mình mở miệng.
"Chị và em kết hôn, ban đầu không nói cho người trong nhà biết, nhưng hiện tại đã thành ra như vậy, nhà em chắc cũng cảm thấy chị rất phiền phức."
"Em đã giúp đỡ chị rất nhiều, con đường phía trước chị cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm, thủ đoạn của Đồng Nhu em cũng đã biết rồi, bà ta nghiên cứu khoa học không giỏi, nhưng tính toán lòng người thì lại vô cùng có tài..."
"Trên thế giới này vốn không có gì là chắc chắn cả, nên..."
"Trước khi họ ra tay, chúng ta nên hành động trước, chị muốn, chúng ta... Ly hôn đi, chị không cần, em can thiệp vào."
"Chuyện này vốn, là chuyện của chị."
Dừng một chút, Tống Chân nhẹ giọng lặp lại.
"Chỉ là việc của chị mà thôi."
"Không liên quan đến ai khác, cũng..."
"Không liên quan đến em."
Những lời đó là kết quả cả một ngày soạn thảo trong đầu của Tống Chân, đã nói hết ra, nhưng một lúc lâu sau Trúc Tuế vẫn không có chút phản ứng nào, đợi đến khi khổ sở trong lòng lắng xuống, Tống Chân mới cảm thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên xem.
Nhìn lên mới thấy, Trúc Tuế cũng đang nhìn nàng, trên mặt vẫn vô cảm, ánh mắt nhìn thẳng, làm trong lòng Tống Chân bồn chồn.
Tầm mắt giao nhau, cuối cùng Trúc Tuế cũng mở miệng, cô nói.
"Sao vừa rồi chị không nhìn em?"
Tống Chân cứng lại.
Trúc Tuế: "Ngồi cách xa, cúi đầu tự quyết định, chẳng phải chị muốn thương lượng sao, sao chị lại không nhìn em nói?"
Dừng một chút, Trúc Tuế sắc bén nói, "Hay là, chị không dám nhìn em?"
Tống Chân hoảng loạn, "Không, không có, chị... Bởi vì, những lời này, cũng không phải, là lời hay ý đẹp gì."
"Vậy sao?"
Trúc Tuế nói hai chữ ngày không những như gió thoảng mây bay, mà còn làm Tống Chân bối rối.
Bối rối đến mức không thể tìm ra được trọng tâm của cuộc trò chuyện này.
Cái gì mà, 'vậy sao'?
Nghi ngờ vừa nảy sinh, Trúc Tuế đã giải đáp giúp nàng.
"Chị nói chúng ta dựa theo thỏa thuận mà ở bên nhau, hiện tại đã đến lúc phải chia tay, đường ai nấy đi, cuộc hôn nhân này không có tình cảm, chị cũng không phải lần đầu tiên ly hôn... Hơn nữa, những lời chị nói, lời trong lời ngoài cái nào cũng là vì tốt cho em, ly hôn không phải chuyện tốt, nhưng với em mà nói thì không phải là chuyện xấu, còn thương lượng thì xem như là chuyện xấu sao?"
"Chị không nên xem việc này như công việc, trong chuyện này hẳn không tồn tại cái gọi là góc nhìn chủ quan, nhỉ?"
"Nếu là vì tốt cho em, vậy sao chị lại né tránh?"
Trúc Tuế bĩu môi, "Cứ như là, trong lòng đang giấu chuyện gì đáng xấu hổ vậy."
Tống Chân lần nữa nghẹn lời.
Trúc Tuế nói rất nhanh, sau đó tựa hồ lơ đãng hỏi, "Trong lòng chị có chuyện gì đáng xấu hổ à?"
"Chị, chị... Có gì đáng xấu hổ chứ..." Tống Chân lắp bắp, nhưng nàng không thể khống chế được.
"À, vậy là không có sao?"
Lại là một câu hỏi không rõ ý tứ, đầu óc Tống Chân hoàn toàn đuối sức.
Trúc Tuế thở dài một hơi, lặng im một chốc, lại uống thêm miếng nước, bất ngờ nói, "Không biết chị có hay không, nhưng mà em có."
"Trước khi nhắc đến ly hôn, chúng ta hóa giải hiểu lầm trước đây đã."
Hiểu lầm gì? Đầu óc Tống Chân hỗn loạn.
Trúc Tuế lại rất thẳng thắn, đặt ly nước lên bàn trà, đi về hướng Tống Chân, sau đó đưa tay, thản nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Tống Chân.
Với tư thế này, Trúc Tuế có thể từ dưới nhìn lên rõ ràng biểu cảm của Tống Chân, Tống Chân cũng không thể lảng tránh, quay sang hướng khác, Trúc Tuế cũng có thể nhìn được mặt nàng.
Mà so với tư thế của Trúc Tuế thì lời nói của cô càng làm cho nàng không thể lảng tránh hơn.
"Những gì chị nói trước đó thật ra có chút khác với sự thật, đương nhiên, chị cũng có thể hiểu là do em lừa chị."
"Gặp được chị, đúng là do trời xui đất khiến, nhưng ngày hôm đó là do em chủ động đánh dấu chị..."
Tống Chân bỗng trừng to mắt, không tin nổi mà nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế cũng không ngừng lại, cứ vậy bình bình nói tiếp, đôi mắt trông veo, như không có gì không dám nói ra.
"Bởi vì sau khi đánh dấu, Pheromone của Alpha sẽ có ảnh hưởng đến Omega, nếu muốn gặp mặt lần nữa, cứ luôn đi theo chị không phải là biện pháp, chẳng thà tìm một lý do, để chị chủ động tới tìm em, hoặc là yêu cầu điều gì đó từ em, mà lý do này, lúc ấy không còn cách nào tốt hơn là đổi lấy từ việc đánh dấu chị, cho nên em mới..."
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
"Nếu không phải chị vẫn luôn gọi tên Trình Lang thì em cũng không ngại làm luôn mấy chuyện kế tiếp..."
"Nhưng mà do chị khóc nhiều quá, em không nhẫn tâm."
"Hơn nữa, nếu tình cảm thanh mai rạn nứt, em thấy em xuất hiện cũng vừa đúng lúc, nếu đã xuất hiện đúng lúc, vậy thì từ từ mưu tính mới là thượng sách, quá gấp gáp ngược lại sẽ phản tác dụng."
Đồng tử Tống Chân chấn động.
Trúc Tuế lại giống như không biết mình đang nói ra những lời kinh người đến cỡ nào, giọng nói vẫn như thường, thong thả tiếp tục.
"Còn về lý do kết hôn, thật ra muốn một đứa con gì đó chỉ là lừa chị thôi, con hay không con đối với em không quan trọng, ở tuổi 22 em cũng không phát rồ vì chuyện đó đến thế mà nhất định phải có con ngay lập tức, đối với em, có thì tốt, không có thì thôi, con cái là duyên phận, chúng ta trong nghề cũng nhìn thấy nhiều chuyện... Trong lòng em không bắt buộc."
"Nhưng nếu kết hôn thì em muốn tìm một lý do nào đó có thể ràng buộc chị với em lâu hơn một chút, con cái là một cái cớ không tồi, sau khi sinh con xong chị cũng không thể buông tay trong chốc lát được, so với thỏa thuận trong vòng mấy năm không ly hôn gì đó thì có một đứa con sẽ đáng tin cậy hơn."
"Hơn nữa, sau khi sinh con chị cũng không thể hoàn toàn buông bỏ được, dù cho sau khi sinh xong chị xem em là gì, con của chị chị vẫn sẽ luôn yêu nó, sẽ yêu nó cả đời, có một đứa con, giữa chúng ta sẽ có một sợi dây gắn kết, vĩnh viễn..."
"Chị hiểu không, từ đầu đến cuối, em chỉ muốn duy nhất con của chị."
Tống Chân không nói nên lời.
Nàng không hiểu, cũng không rõ, vì sao Trúc Tuế lại chọn lúc này, để nói...
Nhưng ngay sau đó, nàng lại đông cứng lại, bởi vì...
Trúc Tuế ngả bài.
Trúc Tuế nhếch khóe miệng, khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt nàng rồi nói, "Chị bé tôi gặp được ở bệnh viện Mezt* ơi, sao lúc cần thông minh chị lại không thông minh, lúc không cần thông minh lại khôn khéo bất ngờ vậy nè..."
(*) Metz là tỉnh lỵ của tỉnh Moselle, thành phố chính của vùng hành chính Lothringen, Pháp. (Wikipedia)
"Trước đây em đã ám chỉ nhiều lần, nhưng chị ngốc nghếch chưa nhận ra em một lần nào hết."
"Thế mà tên nhát cáy Vinh Thanh Sơn nhắc tới, chị lại thông suốt hết cả vậy?"
Bệnh viện Mezt, chính là nơi Tống Chân làm phẫu thuật mắt, cũng là bệnh viện mà Trúc Tuế điều trị tâm lý.
Trúc Tuế... Em ấy biết mình đã nhận ra...
Trúc Tuế chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt bất lực, "Đã nói đến đây, cũng không còn gì phải giấu giếm."
"Từ khi ở Mezt, em đã thích chị rồi."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Sau đó tìm chị rất lâu mà không được, không ngờ năm ngoái..."
"Nghe xong tâm tư xấu xa của em trước kia, chị đã rõ ràng chưa, để có được chị em đã phải đổ rất nhiều công sức đấy."
Dừng một chút, Trúc Tuế lại cúi đầu đi xuống, thở dài một hơi, lẩm bẩm.
"Ở Viện nghiên cứu khoa học tự thừa nhận mình là con gái của Trang Khanh, sau đó không nói không rằng muốn đi theo mấy người Cục V, bỏ qua ngày hôm đó em tức giận, dù sao thì chuyện cũng đã qua."
"Hai ngày nay, em vì chuyện của chị mà chạy ngược chạy xuôi, cả ngày cũng không uống được mấy ngụm nước."
"Hai ngày, ngày nào cũng đôi co với mấy người ở Cục V, luật sư cũng phải đến mấy người, tranh luận so với đánh nhau còn khó hơn, sau đó lại phải đến khoa Tuyến tố, sợ chị lo lắng tiến độ của thuốc thử Z, đây là chuyện quốc gia đại sự, vì có em ở đây, nên nhất định phải lo liệu giúp chị, không thể để tiến độ bị chậm lại, không thì chị chắc chắn sẽ lo lắng..."
"Sau nữa còn phải tìm Viện trưởng, Viện phó Vinh, bàn xem nên giải quyết chuyện của chị thế nào, giúp chị nói chuyện..."
"Ngày hôm qua về nhà, tìm ông cụ ở nhà, cũng phải căng da đầu trở về..."
"Cuối cùng trăm khó ngàn khó cũng không thắng nổi quyết tâm của em, em yêu chị đến vậy."
Trúc Tuế ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dài kia như có những ngôi sao lấp lánh, lộng lẫy tỏa sáng, làm Tống Chân ngỡ ngàng.
Nói xong, Trúc Tuế không còn che giấu cảm xúc trong mắt mình nữa, bất lực nói.
"Em ở ngoài giúp chị bao nhiêu chuyện như vậy, chị không cảm ơn em thì thôi, chuyện Vinh Thanh Sơn kể chị cũng đã biết hết, vậy mà còn nhờ Tả Điềm canh thời gian để chuyển lời muốn ly hôn cho em..."
Trúc Tuế lần thứ hai thở dài, "Chị ơi, chị sợ em không tức chết hả?"