Tống Chân nói xong, phòng họp lâm vào một thoáng trầm tư.
Giây lát, Trúc Viện gật đầu, "Tuy biện pháp có phần sai lệnh, nhưng cũng khá hay, so với thoái thác, tôi càng thích loại xử lý kiểu dạng có tình người này."
Nhưng không chỉ có tình người, mà còn cả bức người nữa!
Giới nghiên cứu khoa học của Hoa Quốc có thông tục ước định, trước khi nghiên cứu khoa học thành công, nghiêm cấm tiết lộ với bên ngoài, cũng nghiêm cấm người ngoài hỏi, đánh dấu cấp quốc gia, bí mật bên trong hạng mục nghiên cứu khoa học.
Tống Chân muốn xin giấy kê đơn thuốc và mẫu thuốc, là vì muốn cứu chữa cho phu nhân Brown.
Nhưng đây là đang đâm vào phổi của khu ba!
Ai cũng biết chuyện, từ khi khu một được duyệt thuốc thử Z, về sau, khu ba rất kiêng kị đối với khoa Tuyến tố của khu một, lại không cách nào chiêu mộ được Trình Lang về khu ba làm việc. Xét ở phương diện thuốc ổn định, coi nhân tài mới nổi này của khu một là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Đối với phương pháp nhân đạo hay vô nhân đạo, nhóm các phó viện cũng phải có cái nhìn riêng.
Nhưng về phần phương pháp này cũng chưa thể thoả mãn...... trái lại, mọi người đều đồng tình với cách đó -- rất ung dung!
Như vậy thì đã có ba biện pháp.
Trúc Tuế nhìn Tống Chân mỉm cười, đem lời định nói của chính mình nuốt trở vào, không nhắc tới nữa.
Nhóm phó viện giơ tay biểu quyết, viện trưởng gõ nhịp, làm theo cách của Tống Chân.
Nhưng mà làm như vậy, vẫn tồn tại vài chỗ khó. Đầu tiên, làm sao bảo đảm được đại sứ ngoại giao sẽ làm theo suy nghĩ của bọn họ, dồn ép tạo áp lực lên khu ba. Dẫu sao thì, đây cũng không phải ở Mễ quốc, từ trước đến nay, cán bộ ngoại giao làm việc rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng rơi vào tranh chấp chính trị của nước khác, ngộ nhỡ không may, cán bộ ngoại giao nghĩ, bọn họ cho rằng, phu nhân của hắn không đáng giá......
"Việc này, tôi có thể giải quyết, tôi sẽ xử lý tốt." Ở vấn đề này, Trúc Tuế có thể cam đoan.
Nói chung, ở trong lòng của phó viện trưởng Trúc đã soạn mẫu sẵn, không phản bác, mọi người nhìn thấy tư thế này, đang cuống cuồng cũng phải cảm thấy ổn, bèn yên tâm đem việc giải thích với ngài Brown, giao toàn quyền qua tay Trúc Tuế.
Một chỗ khó nữa là tình huống khẩn cấp của phu nhân Brown, qua giao thiệp với khu ba của nhà họ Đồng, đi lại liên tục, nhanh nhất cũng phải hai đến ba hôm, làm sao có thể bảo đảm được, đến lúc đó bệnh của phu nhân Brown sẽ không bị phát tác được đây?
Phải đảm bảo, phu nhân Brown có thể chống cự được đến lúc tìm ra đơn thuốc và loại thuốc.
Trình Lang chau mày, "Không nắm rõ được việc dùng thuốc trước đây, không thể cấp thuốc tùy tiện cho phu nhân Brown. Nhưng hôm nay có thể để cho cô ấy tiến vào nằm ở phòng bệnh nghiên cứu của viện nghiên cứu khoa học. Bản chất của phòng bệnh đó, chính là được thành lập theo tiêu chuẩn icu. Chúng ta theo dõi trong vòng 24 giờ, ít ra, trước tiên có thể giải quyết, đảm bảo......"
Tống Chân lặng im không nói đã lâu, chờ tới thời điểm tất cả mọi người cùng dựa theo bản năng nhìn về phía cô, cô mới mở miệng ra nói với vẻ không chắc chắn lắm.
"Nếu chỉ là làm chậm lại và trì hoãn tình trạng của cô ấy, thì tôi có một phương thuốc cổ truyền. Nhưng mà tôi......"
"Cô nói đi." Viện trưởng cất lời.
Tống Chân: "Tôi muốn xin được cấp phép chuyển đổi từ phía quốc gia. Bởi lẽ, pheromone của một vài vị Omega cấp S, có thể giúp phương pháp của tôi điều chế ra thuốc trì hoãn."
"Thứ này cũng không tính là thuốc. Như các vị đang ngồi ở đây đều biết được rằng, pheromone của Omega có thể hỗ trợ lẫn nhau, và phu nhân Brown lại là Omega cấp A. Vậy nên, hãy thử một lần. Tóm lại, đó là một biện pháp, có đúng hay không?"
Xuất phát điểm của viện trưởng là chuyên viên nghiên cứu vũ khí, nên ông ấy không hiểu việc này, theo bản năng nhìn về phía phó viện trưởng Vinh.
Phó viện trưởng Vinh vỗ bàn một cái, lập tức khen ngợi, "Đúng vậy, có thể làm thử xem! Cô Tống, ở phương diện nghiên cứu khoa học, ừ, thật sự làm rất tốt!!"
Tống Chân mỉm cười, cười một cách thiếu tự tin.
Pheromone đã tồn tại trong vài thập niên qua, đâu ai dám chắc nó còn có hiệu quả hay không!
Cô là muốn dùng thử để làm ra phương thuốc trì hoãn cổ truyền. Nhưng từ giờ trở đi, mỗi một lần dùng thuốc của phu nhân Brown, chắc chắn đều cần ghi chép vào trong hồ sơ một cách nghiêm ngặt, kéo tấm da hổ vì mục đích che chở cho bản thân, cũng chỉ có thể yêu cầu như vậy.
Vẻ mặt của mọi người trong phòng họp đều trở nên nghiêm chỉnh, duy nhất có Trúc Tuế nghe xong, cúi đầu, khóe miệng nâng lên.
Mặt của Tống Chân nóng lên khi nhìn thấy phản ứng đó, được rồi, nói khoác bị người ta nhìn thấu, thật xấu hổ.
Chỗ khó được giải quyết, thương thảo chi tiết, lại tiếp tục họp, thảo luận qua một hồi, đến khi tan họp, đã là hai tiếng sau.
Vì đây là chuyện của khoa Tuyến tố, bởi thế nên người phát biểu nhiều nhất cũng là hai vị tổ trưởng, Trình Lang và Tống Chân.
Mở ra cuộc họp này, Tống Chân chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Lúc xếp hàng rời khỏi, Trúc Tuế cũng đã nhận ra, vì thế yên lặng không nói không rằng, chừa cho đối phương một chút thời gian bình tâm.
Đợi khi quay về khoa tuyến tố, mọi người ai nấy bắt tay vào việc của mình, người được sắp xếp để nói chuyện với em gái của phu nhân Brown đi qua, Tả Điềm cũng dẫn người đi tích cực chuẩn bị phòng bệnh tạm thời. Tổ một không có kinh nghiệm tiếp nhận điều trị cho thai phụ, nên sau cuộc họp, vẫn đành để phu nhân Brown điều trị ở tổ hai.
Nhưng chuyện này, cả khoa Tuyến tố đều không thể thoát khỏi, nên đã không còn tồn tại phân chia tổ một, tổ hai. Tả Điềm dẫn đầu đi trước, một lúc sau, Trình Lang cũng dẫn người đi theo. Tổ hai của bọn họ quen thuộc với khoa tuyến tố hơn, mấy đồ dụng cụ hay thiết bị đều biết rõ được đặt ở nơi nào, có thể giúp đỡ cho Tả Điềm.
Mà chờ tới tận khi văn phòng của tổ hai không còn ai, Trúc Tuế mới mở miệng hỏi Tống Chân, "Lần này, chị lại muốn tự lấy pheromone của chính mình nữa sao?"
Tống Chân ngẩn người, nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của Trúc Tuế, cảm nhận được sự ấm áp không thể giải thích được, trước kiểu săn sóc thế này, lắc đầu.
"Không cần. Lần trước đã rút ra một lượng lớn, Trúc Nghi chỉ dùng một ít. Mặt khác, tôi đem toàn bộ số lượng còn lại đi lưu trữ, lần này chỉ cần trực tiếp lấy ở đó ra để dùng."
Xem ra, ở thời điểm đó, là vì ngày sau tính toán trường hợp không may, còn để phòng ngừa.
Trúc Tuế gật đầu, không chút keo kiệt dành lời khen ngợi, nói, "Thời điểm đó, còn có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, chị thật giỏi ~"
Tống Chân bị khen lại có phần ngượng ngùng.
Trúc Tuế: "Mặc dù biện pháp này có phần lệch lạc, nhưng lại xây dựng được lực lượng bên trên thực nghiệm của chính mình, người khác không thể nói ra."
Bỗng nhiên, Tống Chân nghĩ đến cái gì, cả kinh, "Tại sao cô không lên tiếng......"
Trúc Tuế nhướng mày.
Nhìn vẻ mặt chấn định của đối phương, Tống Chân để cảm giác diệu kỳ này mạnh mẽ phát triển trong lòng, gần như khẳng định, nói, "Cô vẫn còn những biện pháp khác có phải hay không? Cô phải nói thật."
Ban đầu Trúc Tuế chỉ cười, Tống Chân lặp lại một lần, Trúc Tuế mới trả lời, "Có một ít. Thật ra thì, cũng rất lệch lạc, hơn nữa, khẳng định không tốt cho chị, thế nên...... không có gì đáng nói."
Cái mà Trúc Tuế muốn chính là, nếu không có bằng chứng chứng minh tội của khu ba, thì bọn họ cũng sẽ tự tạo ra bằng chứng thôi.
Không phải tự ngụy tạo, mà để người phụ nữ mặc đồ đen gọi điện đến cho khu ba của nhà họ Đồng, rồi ghi âm mọi thứ...... Mặc kệ toà án quân sự có thể phán xử hay không, chỉ cần đưa nó ra trước mặt công chúng, thì sẽ như một cái quả tạ giáng xuống.
Nhưng phương pháp đó không giải quyết được vấn đề của thai phụ, điều trị không diệt trừ được tận gốc. Và quan trọng nhất ở chỗ, phải làm thế nào với người bệnh.
Phương thuốc cổ truyền này của Tống Chân, mới có thể đánh trúng vào điểm mấu chốt.
Tống Chân ngồi, Trúc Tuế đứng ở vị trí bên cạnh, nghĩ tới đây liền cúi người, đưa tay ôm lấy Tống Chân, kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần đến mức Tống Chân có thể quan sát được ngũ quan xinh đẹp của cô ấy. Và ngược lại, nốt ruồi nhỏ bên sườn mặt của Tống Chân cũng hiện rõ trong mắt của cô ấy, cô ấy nhẹ giọng nói: "Ở trong lòng em, chị vẫn luôn là người ưu tú nhất. Chẳng lẽ, chị không phát hiện ra việc này sao?"
Lời nói mập mờ, việc sử dụng não quá độ khiến Tống Chân nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Giữ nguyên tư thế này một thoáng, Tống Chân có thể nghe được tiếng chuông gió rung leng keng kêu nơi phía trên đỉnh đầu của Trúc Tuế.
Nhìn thấy...... nụ cười trêu chọc cô của Trúc Tuế càng lan rộng thêm......
"Tôi, tôi......" Tốt, không chịu thua kém còn nói lắp.
Trúc Tuế nghiêng người lần nữa, mái tóc dài của cô ấy xõa xuống theo cử động, mấy sợi tóc như có như không quét qua gò má của Tống Chân, gây cảm giác ngưa ngứa.
Nhìn vào trong mắt Tống Chân, giọng của Trúc Tuế mang theo ý cười, hỏi: "Chị muốn em tặng một nụ hôn để xác nhận không?"
"Không, không cần!"
Trúc Tuế cũng không thất vọng, cụp mắt xuống, hàng mi dài rủ xuống, đầy mê hoặc, "Vậy là chị muốn tặng em một nụ hôn như một lời cổ vũ, khích lệ tinh thần để cho em đến gặp ngài Brown sao?"
Mặt của Tống Chân đen lại, hiện ra đầy dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa bị sặc chết tại chỗ.
Nói đi nói lại mấy câu này, đến cùng vẫn là xoay quanh chuyện nụ hôn, đúng không!
Mà, cô nhìn biểu cảm vui vẻ của Trúc Tuế, còn rất hưởng thụ dáng vẻ đùa bỡn của cô ấy, cái này là...... là......
Thùng thùng --
Bất chợt có tiếng đập cửa vang lên, Tống Chân sửng sốt, Trúc Tuế phản ứng so với cô còn nhanh hơn, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Trình Lang mở cửa, trên mặt mang đầy vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Tống Chân nói: "Tả Điềm đã chuẩn bị dụng cụ xong cả rồi. Cô muốn tới nhìn lại xem còn thiếu cái gì hay không? Sau đó chúng ta cần bàn bạc lại việc đi trực......"
Nói được nửa chừng, đột nhiên Trình Lang nghẹn lại, ánh mắt của cô ta dừng ở chỗ tay của Trúc Tuế đang đặt ở trên mu bàn tay của Tống Chân, không nói nên lời.
Tầm mắt trực diện lại trần trụi quá mức, trong giây lát, Trúc Tuế và Tống Chân mới dần nhận ra.
Trúc Tuế chậm rãi thu tay về, trên mặt mỉm cười, nhưng lại không chịu giải thích bất cứ một cái gì.
Tống Chân không biết phải nói gì, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt của Trình Lang đảo qua đảo lại giữa hai người kia, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng tận sâu nơi đáy lòng lại đang nhấc lên một trận sóng to gió lớn, rất lâu sau cũng không thể thốt ra.
Tiếp theo, Trúc Tuế đi tìm ngài Brown, Tống Chân để Trình Lang tiếp tục nói, nói xong, cũng không cho Trình Lang có cơ hội hỏi thêm cái gì, trực tiếp đi qua phòng bệnh, kiểm tra qua, rồi tiếp nhận điều trị cho bệnh nhân. Sau đó, nhóm nhỏ ở bên trong bàn đến việc kê đơn thuốc để phu nhân Brown dùng, tiếp tục kéo dài.
Khu một của viện nghiên cứu khoa học, phân chia hành động theo hai hướng.
Bên kia, sau khi Trúc Tuế thuận lợi nói rõ mọi chuyện, ngài Brown quyết định ngày mai sẽ tự mình đi qua khu ba, yêu cầu một lời giải thích.
Với tư cách trưởng khoa của khoa Tuyến tố, hiển nhiên Trúc Tuế cũng phải đi theo ngài Brown qua đó.
Phía bên chỗ của Tống Chân, cũng coi như là đã thành công được một nửa, pheromone của cô có tác dụng đối với phu nhân Brown, nhưng rất nhỏ, không nhiều lắm, gần như chỉ có thể làm chậm lại quá trình trong vòng một, tới hai ngày.
Vừa hay, có thể kiên trì đến lúc Trúc Tuế và ngài Brown quay lại, cũng đã xem như không tệ rồi.
Vấn đề khiến cô đau đầu nhất chính là, tình trạng của phu nhân Brown, so với tưởng tượng của bọn họ, thật sự không ổn.
Bỏ qua, nền tảng thông thường của thuốc ổn định, thì cơ thể của phu nhân Brown dị ứng với hầu hết các loại thuốc ở khoa Tuyến tố. Hai ngày hội chẩn liên tiếp, thế nhưng ngay cả phương án cứu chữa, bọn họ cũng đều không cho ra được.
Tình trạng của phu nhân Brown quá khó giải quyết. Hai ngày này, khoa Tuyến tổ đã không còn phân biệt đâu là tổ một đâu là tổ hai, mọi người từ trên xuống dưới cùng đồng lòng làm việc. Tả Điềm cũng không hề tỏ ra cau có với Trình Lang như mọi khi. Mọi người phụ giúp lẫn nhau, tích cực hỗ trợ nhau, ai cũng khao khát vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Mà sau khi biết tất cả các loại thuốc đều không hiệu quả, Tống Chân đem vấn đề đang bị mắc kẹt ở cách điều chế thuốc điều hòa của mình, mang ra nghiên cứu đi nghiên cứu lại. Thời điểm rảnh rỗi, trong đầu ngập tràn các cách điều chế khác biệt, nghĩ xem chính mình có thể thừa dịp ở thời khắc quan trọng này đột phá hay không......
Nếu đột phá được, thì dĩ nhiên là một việc đáng mừng.
Tính cả việc không thể đột phá, cũng hy vọng có thể từ trong đó tìm được biện pháp cứu chữa cho phu nhân Brown......
*
"Đồng Hướng Lộ, con có phải điên rồi hay không!!"
Chát --, cái tát thanh thúy rơi xuống, đánh mạnh đến nỗi, đầu của Đồng Hướng Lộ nghiêng sang một bên.
Đồng Vân nhìn vào cũng phải ngây người ra, theo bản năng kêu lên, "Mẹ!"
Đồng Nhu, cũng chính là mẹ của Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ, người đứng đầu ở khu ba của nhà họ Đồng, phẫn nộ nói: "Gọi cái gì mà gọi. Im miệng!"
Từ trước đến nay, Đồng Nhu luôn nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa.
Đồng Vân cũng đã quên mất lần cuối cùng bà ấy nổi giận là khi nào, nhất thời cũng bị làm cho sợ hãi.
Một nửa bên mặt của Đồng Hướng Lộ bị đánh đến đỏ ửng, ủy khuất, dẩu miệng kìm lại nước mắt, nhưng hiểu được, chính mình phạm phải sai quá lớn, ngài Brown cũng đã tìm tới cửa, toàn bộ viện tuyến tố đang vì chuyện này của cô nàng mà phải mở ra cuộc họp......
Không dám lên tiếng, cô ả cố gắng không rơi nước mắt, và nhìn Đồng Nhu.
Đồng Nhu không bị dao động, hỏi ngược lại một cách gay gắt: "Nhìn xem mấy chuyện tốt mà con đã làm đi, như thế nào, có nên đánh đòn một trận không?"
Sau một lúc lâu, Đồng Hướng Lộ rơi nước mắt, ủy khuất nói, "Đáng đánh."
Đồng Nhu tức giận, "Trong đầu của con đang nghĩ cái gì, thời điểm phu nhân Brown mang thai tháng thứ ba, biết dược có vấn đề thì phải ngưng việc dùng thuốc lại. Con cho rằng chuyện lớn như vậy có thể giấu được mãi sao? Hay là, con còn định dựa vào cái đầu ngang ngạnh của bản thân kéo dài đến tận tháng thứ năm, con vẫn muốn được khen ngợi năng lực sao!?"
"Vậy thì con thật sự bản lĩnh đấy, dám cho kéo dài tới tận tháng thứ bảy. Tháng thứ năm là thời điểm nguy hiểm nhất, lúc nguy cấp thì vứt qua cho khu một, tôi...... Vì sao tôi lại sinh ra một đứa con không có đầu óc như vậy đây? Con cho rằng con có thể giá họa cho người khác à!"
"Không nói đến việc sau khi xong vụ này, thái độ phản ứng của khu một sẽ là gì, con cho rằng thu lại bản thỏa thuận, thì bọn họ sẽ không có cách để tìm ra được con sao? Phu nhân Brown đến tiếp nhận điều trị can thiệp thuốc theo quy trình của khu ba. Nhiều người như thế, không phải ai cũng mù, mắt nhìn quanh, xong việc điều tra một chút là biết!!"
"Bộ não của con phải dùng vào hoạt động nghiên cứu khoa học, ngay từ nhỏ mẹ đã từng dạy con như thế, con......"
Đồng Nhu vung tay gạt hết đồ vật trên bàn xuống dưới đất, tượng thủy tinh điêu khắc rơi xuống đất vỡ nát tan tành, Đồng Hướng Lộ không dám nói tiếp nữa, Đồng Vân lại bị làm cho kinh sợ.
Đồng Nhu tức đến mức cảm thấy lồng ngực đau đớn, chống bàn, há miệng thở dốc, sắc mặt xanh mét.
Phải mất một lúc mới đỡ hơn, Đồng Hướng Lộ không dám ho he, nhìn chị mình, trong lòng Đồng Vân thầm thở dài, mới hỏi: "Mẹ, việc kia...... phải làm sao bây giờ đây?"
"Còn có thể làm thế nào bây giờ, đáp ứng điều kiện của người ta, lập tức đi bù đắp!"
"Dạ?"
"Mẹ?!"
Hai chị em đều tỏ ra ngạc nhiên.
Đồng Nhu có tầm nhìn dài hạn, phương hướng xa xăm, không quan tâm tới sai lầm kia, cũng bỏ qua việc che giấu.
Không chút do dự nói: "Không chỉ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, và bù đắp với phu nhân Brown, mẹ sẽ trực tiếp tạm ngừng tất cả hạng mục trong tay, tự mình sang khu một xin lỗi, chăm sóc cho phu nhân Brown, sau đó......"
Hít thở một hơi thật sâu, Đồng Nhu nhắm mắt nói: "Sau này, sẽ đưa bảng biểu phân tích thành phần thuốc qua đó. Tiểu Lộ đã nghiên cứu phát minh ra ba loại thuốc rất tuyệt vời, cũng chọn ra một loại, đem thuốc và bảng biểu phân tích đưa qua......"
Điều này, thật sự làm Đồng Hướng Lộ bàng hoàng, cũng không thèm che mặt nữa, tức thì kêu lên, "Mẹ! Cái kia là thành quả nghiên cứu khoa học của con!!"
Vẻ mặt của Đồng Nhu trở nên nghiêm túc: "Phải đưa ra thành quả của con!"
"Con cho rằng khu một quan tâm đến mấy điều kiện như vậy,yêu cầu hòa giải, nhưng lại không chịu đưa thành quả cho khoa Tuyến tố, vậy con muốn lấy thứ gì để hòa giải đây!!!"
"Lại nói phu nhân Brown lúc sau, không đưa thành quả, bày tỏ quyết tâm với việc muốn cứu chữa cho phu nhân Brown của chúng ta, thì con còn muốn kéo dài tới khi nào, kéo dài tới lúc phu nhân Brown xảy ra chuyện, khi đó con bị cáo buộc ở tòa án quân sự thì mới chịu có phải không!
"Cứ quyết định như vậy đi. Đừng nói nữa, sẽ không thay đổi đâu!"
"Muốn khóc thì đi ra ngoài mà, chính mình phạm phải ngu ngốc. Vậy chỉ có tự mình chịu trách nhiệm!
Biết sự tình không thể cứu vãn, khiến cho Đồng Hướng Lộ bật khóc đến thương tâm.
Cái tát kia không đau bằng việc trình ra nghiên cứu của bản thân, đây là tâm huyết ngày đêm miệt mài tìm tòi làm việc, Đồng Hướng Lộ cảm thấy cực kỳ khó chịu, hối hận muộn màng....
Đồng Vân cũng là bị dọa sợ rồi.
Một mặt bội phục mẹ mình cứng rắn và quả quyết, lý trí cho biết, trước mắt, đây là phương án xử lý tốt nhất.
Sự việc này khu ba không thể gánh, vậy chỉ có....
Về phương diện khác, đau lòng thay cho Đồng Hướng Lộ, thành quả nghiên cứu khoa tự mình làm ra, người nào không phải chịu qua vất vả, người nào không từng thức trắng đêm mất mấy tháng, bây giờ lại phải trơ mắt đưa ra....
Đồng Vân hít vào thật sâu, nghe tiếng khóc của em gái, trong lồng ngực bức bối thật lâu cũng không phun ra được.
*Qua hai ngày sau, cầm trên tay bảng thành quả nghiên cứu khoa học và cách điều chế thành phần thuốc của nhà họ Đồng đưa tới, Tống Chân xem đi xem lại.
Trúc Tuế: "Có gì vấn đề gì sao ạ?
Tống Chân chớp mặt lần thứ hai, không nghi ngờ gì nữa, "Ở phương diện nghiên cứu khoa học thì Đồng Hướng Lộ là một thiên tài đấy! Cách điều chế này và hiệu quả của kiểu mẫu... thứ này, chỉ là một nét vẽ đơn giản của thiên tài!
Vỗ đầu một cái, nghĩ tới điều gì, lại vui vẻ nói: "Đúng vậy, tôi hoàn toàn có thể sử dụng thử biện pháp này!!!"