Thai phụ nghe thật sự không hiểu, hơi nghiêng đầu, giữa hai chân mày khẽ nhúc nhích, hoang mang cùng khó hiểu.
Người phụ nữ mặc đồ đen đột nhiên đơ ra, dừng nói.
Mà Tống Chân nói xong, cũng đem tầm mắt chuyển qua đối tượng mà vốn dĩ cô muốn nói, trên người phụ nữ mặc đồ đen.
Vốn dĩ trên hành lang không khí đã không được hài hòa, thoáng chốc lại rơi vào cảnh lo lắng và bất an*, an tĩnh trở lại.
*Thành ngữ tiếng Trung "Họa đơn vô chí": Trái nghĩa với phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập. Tâm lý chúng ta luôn cảm thấy bất an, lo lắng với những chuyện xấu xảy đến với mình. Vì vậy, bạn phải luôn cẩn trọng trong mọi hành động, lời nói
Trôi qua mấy chục giây, hai bên không có ai mở lời nói chuyện trước.
Chỉ có thai phụ hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, chau mày.
Những lời này cô ấy biết, tuy rằng từ nhỏ lớn lên ở Mễ quốc, nhưng trong nhà lại rất chú trọng tới văn hóa truyền thống. Từ bé cô ấy và em gái đã được dạy ngôn ngữ của Hoa Quốc, mà hiện tại, Tống Chân nói với cô ấy như vậy, biểu cảm của em gái lại là cái dạng này......
Thai phụ nghiêm túc hỏi, "Tiểu Thục, đây là có ý gì?"
Người phụ nữ mặc đồ đen cắn môi, im lặng.
Thai phụ đang muốn hỏi lại, tiếng thang máy đinh đinh truyền tới, một loạt tiếng bước chân lộp cộp hướng tới gần các cô ấy, Tả Điềm ở phía sau kêu tên của Tống Chân, mà Tống Chân...... Trong lòng âm thầm, nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu sang, thấy Trúc Tuế đi cạnh phía bên trái của bạn thân, bất ngờ bị kêu lại, nhất thời ngỡ ngàng.
Tuy nhiên, xuất thân của Trúc Tuế có phần hơi khác, đến gần, nhìn qua chỗ của các cô ấy, lại nhìn xem thai phụ, trước tiên đã nhận ra được, nhiệt tình hô lên, "Phu nhân Brown! Đã lâu không gặp, tại sao phu nhân lại tới nơi này?"
Nghĩ đến cái gì, còn dùng tiếng Anh để chào hỏi lại, âm điệu thuần khiết.
Chờ Trúc Tuế tự nói qua gia đình của bản thân, thai phụ cũng vừa nghĩ tới nhà họ Trúc. Là phu nhân của đại sứ ngoại giao, tự nhiên cũng rất thành thục với việc ngoại giao, trên mặt lập tức đầy tràn đầy tươi cười, hàn huyên vài câu cùng Trúc Tuế.
Nhưng sự xuất hiện của Trúc Tuế ở đây, lại làm người phụ nữ mặc đồ đen mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.
Vốn định nói gì đó, hé miệng lại không nói gì, nhớ đến điều mà khi ở quân khu ba, nhà họ Đồng đã dặn dò cô ấy, nhìn thoáng qua chị gái, mấp môi, rốt cuộc ngậm chặt miệng.
Cảm xúc thay đổi liên tục, đều được Tống Chân thu hết vào trong mắt.
Trình Lang cũng nhìn thấy toàn bộ sự biến đổi đó.
Xuất phát từ sự ăn ý, phản ứng đầu tiên của cả hai người là trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau đó đều từ trong mắt của đối phương nhìn ra được ý nghĩ chung.
Đại khái, Tống Chân có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của người phụ nữ mặc đồ đen, Trình Lang làm tổ trưởng tổ một của khoa tuyến tố, đã có kinh nghiệm làm nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, hiểu biết càng sâu......
Không phải điều gì khác, dĩ nhiên, nếu các cô ấy đã tới địa phương này, và có thể đăng ký theo quy trình như bình thường, thì khẳng định khu một sẽ không thể mặc kệ. Còn nếu không thể đăng ký, tới khi thân phận bị bại lộ, thì khu một...... càng không có khả năng phủi tay bỏ mặc.
Nói đùa một chút, phu nhân của đại sứ ngoại giao Mễ quốc cư trú tại Hoa quốc, toàn khu một không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì!
Dù cho có như thế nào, đối với các cô, một khi đã cưỡi lên lưng cọp thì sẽ rất khó để leo xuống.
Đây là vấn đề vô cùng lớn và khó giải quyết ở trước mắt Tống Chân.
Mặt Trình Lang cũng bị làm cho tái xanh cả đi.
Mà Trúc Tuế biết cách giao tiếp cùng với người khác, trò chuyện một lát đã chọc phu nhân Brown phải bật cười, không khí tăng thêm vài phần sinh động. Vừa rồi còn nhìn về phía Tống Chân, không nhanh không chậm nói: "Chị gọi em trở về là có chuyện gì vậy?"
Tống Chân bình tĩnh cân nhắc qua một lát, mới nói: "Trưởng khoa, tuy rằng người không phải là nhân viên nghiên cứu, nhưng trong khoa có việc gì, thì tôi cũng đều sẽ báo cáo với người, bao gồm một ít tiến độ hạng mục và việc khúc mắc khó giải quyết......"
Ngữ khí trịnh trọng, còn cả cách xưng hô thể hiện chức vị hiếm thấy, lại dùng từ kính ngữ là từ "người ".
Nhận ra được sự quan trọng của mấy câu nói vừa rồi, trong nháy mắt Trúc Tuế thu lại nụ cười, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.
Tống Chân đem "khúc mắc khó giải quyết" cắn chặt răng nói ra, cơ hồ nhấn mạnh từng từ, từng chữ một.
Ngay sau đó, tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía Tống Chân, cô lại nói: "Vị phu nhân này đã có thai năm tháng, theo lý thuyết thai nhi rất ổn. Bất quá, khả năng trong tháng này cũng sẽ gặp phải chút vấn đề...... Thời gian lúc trước Trúc Nghi tới, cô không phải là muốn hỏi tôi sao......"
Dừng một chút, Tống Chân nói thẳng vào trọng điểm: "Vừa vặn, vị phu nhân này cũng trở về từ quân khu ba."
"Nếu tôi đoán không sai, trước và sau khi thụ thai, cơ thể ở dưới sự giám sát của quân khu ba có dùng thuốc kê đơn, đúng không?"
Đằng trước nói mấy câu ngắt đầu bỏ đuôi, câu nói sau cùng, trực tiếp hỏi thẳng thai phụ.
Phu nhân Brown cho rằng các cô ấy đang nói cơ mật bên trong của việc gì đó, hàm hồ có hơi kiêng dè. Khi được Tống Chân hỏi đến, không nghi ngờ có ẩn tình, gật đầu, "Đúng vậy, quân khu ba đưa ra một loại thuốc, nói rằng đảm bảo một trăm phần trăm thai phụ có thể vượt qua được ba tháng đầu......"
Nói đến đoạn này lại có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu, nhưng cũng không giấu giếm với bác sỹ mà nói ra, "Bởi vì trước đây tôi bị hỗn loạn pheromone, và đã từng sinh non một lần. Cho nên, nghe xong thực sự bị lay động. Hơn nữa, tôi cũng đã từng này tuổi, sợ bỏ lỡ mất thời kỳ sinh sản...... mới đi. May mắn thay, vẫn còn hiệu quả khá tốt, ừ, đều đã đến tháng thứ năm."
Đầu óc của Trúc Tuế là dạng gì, tự nhiên cũng nghe hiểu lời nói đầy sắc bén của Tống Chân. Thêm nữa, thai phụ đã nói như vậy, đừng nói đến mỉm cười. Nếu không phải cô ấy từng học qua lớp đặc huấn, thì chỉ sợ vẻ mặt của cô ấy cũng đã sớm cương cứng lại.
Việc này thật sự làm người ta kinh sợ!
Nhưng Trúc Tuế vẫn cố gắng duy trì được nét mặt tự nhiên nhất.
Bởi vì, cô ấy cũng đã nhìn ra, hình như thai phụ cũng không biết trên người của cô ấy đang phát sinh chuyện gì. Thậm chí, khi nhắc tới thai nhi năm tháng tuổi trong bụng, còn mỉm cười thật hạnh phúc, cõi lòng ngập tràn vui sướng......
Ngược lại, là người phụ nữ mặc đồ đen đứng bên cạnh, thai phụ càng vui vẻ, thì sắc mặt của cô ấy lại càng trở nên khó coi...... Xem ra, đây chính là một sự kích động.
Lại liên tưởng đến, hồi trước Tống Chân có nói qua việc mà cô lo lắng, Trúc Tuế không kìm được, giả vờ không biết gì, dò hỏi thai phụ, "Việc kia, nếu thai đều đã ổn, phu nhân vẫn còn thấy không thoải mái sao? Là nơi nào không thoải mái vậy?"
"Tôi cũng không biết. Dựa vào lý thuyết, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng chính là tôi...... lúc nào cũng cảm thấy tuyến thể không thoải mái. Qua từng tháng, bụng tôi dần một lớn. Thời điểm cảm thấy khó chịu, thì phản ứng cũng càng ngày càng mạnh hơn......"
Gián đoạn vài giây, thai phụ lại cười: "Nhưng trước kia dùng thuốc của quân khu ba, có vấn đề gì thì trước tiên chúng tôi cũng tìm đến họ. Bọn họ tiến hành can thiệp rồi ba tháng sau..... hiệu quả vẫn khá tốt. Dùng hai lần thuốc, cũng không có vấn đề......"
Nụ cười vụt tắt, đưa tay sờ vào tuyến thể sau cổ, không xác định nói, "Chính là vừa mới hồi khu một còn tốt. Mấy ngày nay lại bắt đầu khó chịu. Đến tháng thứ năm tháng không có khả năng lại bị hỗn loạn pheromone. Tôi có gọi điện thoại hỏi qua khu ba, cũng đi qua đó một chuyến, nhưng các cô ấy không kê đơn thuốc cho tôi, bảo tôi yên tâm, nói đó chỉ là một ít tác dụng phụ, khả năng khó chịu xảy ra với tôi, còn với thai nhi không ảnh hưởng gì......"
"Đại khái là thuốc không phải là nguyên nhân......"
Nghĩ tới cái gì, thai phụ nở nụ cười tươi, lần nữa nhìn về phía Tống Chân, ánh mắt chân thành, tha thiết, rất tin tưởng, nói.
"Vốn dĩ, tôi nghĩ nhẫn nhịn sẽ qua khỏi. Không phải là khu một lưu truyền rằng, cô Tống cứu chữa và điều trị được cho một thai phụ hỗn loạn sao...... Tiểu Thục cũng nhìn thấy được sự khó chịu của tôi, mới khuyên tôi tới đây. Nghĩ là, tuy thai nhi vẫn ổn định, nhưng tác dụng phụ của thuốc này thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tôi đã gặp được cô Tống, thì cô Tống có thể tìm ra biện pháp làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đúng không?"
Thai phụ tự tường thuật lại một cách tỉ mỉ, cơ hồ nói mấy câu liền hoàn đều về tiền căn hậu quả.
*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.
Thai phụ nhìn Tống Chân, rồi mỉm cười thân thiện với các cô.
Tống Chân, Trúc Tuế và Trình Lang cũng cười, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Các cô có sự hiểu biết về loại thuốc kia của quân khu ba, sợ rằng, không chỉ đơn giản là thân thể của phu nhân Brown không thoải mái......
Lúc mới đầu, không phải Trúc Nghi cũng nói giống như vậy sao, chỉ nói tuyến thể không thoải mái, kiểm tra tất cả qua một lượt đều ổn......
Kết quả là, vướng vào tình trạng đáng báo động, hỗn loạn pheromone giai đoạn hai.
Mà hiện tại......
Hành lang lại rơi vào một mảnh lặng ngắt, nên hiểu đều đã hiểu, chỉ một người duy nhất không hiểu, bởi vì là thai phụ, mọi người không hẹn mà cùng nhau không vạch trần sự thật này ra.
Nghe đến đây, Trúc Tuế bước xuống bậc thang, hỏi Tống Chân tại sao còn chưa đưa thai phụ mang vào trong làm kiểm tra. Tống Chân nghe xong, nói bảng đăng ký bị hỏng rồi.
Tả Điềm đứng ở đằng sau nghe được, lại có cảm giác mơ hồ, trừng mắt nhìn Trình Lang. Tống Chân đã nói như vậy, đành bất chấp thuận theo, gật đầu lia lịa, nói lắp: "Đúng vậy. Đúng, đúng là, do do tôi không cẩn thận, làm hỏng rồi. Hôm nay, không thể đăng ký được nữa."
Thời điểm nói chuyện, mặc nhiên chảy ra một tầng trán mồ hôi lạnh.
Yên lặng mất một hồi lâu, Trình Lang mới lên tiếng, "Nếu phu nhân đã làm trị liệu ở quân khu ba, thì khẳng định đã ký tên vào bản thỏa thuận. Liệu chúng tôi có thể xem bản thoả thuận đó, được không?"
Ngành y ở Hoa Quốc còn có nhiều tranh cãi. Trước tiên phải xem xét bản thỏa thuận đã ký tên và đơn trách nhiệm. Tuy rằng, nó không có tác dụng với phu nhân Brown, nhưng ở trên bản thỏa thuận này, ít nhất có thể chứng minh đối phương đã đi đến quân khu ba, đã tiến hành việc điều trị thích hợp.
Trình Lang nói xong, bả vai của người phụ nữ mặc đồ đen chợt run lên, sắc mặt trắng bệch thấy rõ.
Vốn Trúc Tuế có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tra tấn, vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng lại cảm thấy hồi hộp.
Trên mặt lại không biểu hiện ra, thuận thế làm theo Trình Lang, hỏi dồn dập.
"Ở...... Ở nhà." Người mặc đồ đen nói.
Trúc Tuế cười, ý cười không hiện trong đáy mắt, "Việc này có thể phiền cô về nhà mang tới đây được không? Chúng tôi cần phải xem qua một chút......"
"Xem, xem, nhìn cái gì, ở trên đó cũng không có gì......"
"Lời này của cô có thể coi như người ngoài nghề không hiểu. Nhưng trải qua nhiều đợt trị liệu theo kỳ, đợt trị liệu sau phản ứng không tốt, đều đã xuất hiện rồi đấy. Cốt yếu nhất chính là, việc sử dụng thành phần thuốc. Nếu muốn chúng tôi kê đơn sử dụng thuốc cho phu nhân Brown, thì cần tham khảo tới cái kia. Bằng không, chẳng may, thái phụ năm tháng dùng không đúng loại...... Đến lúc đó sợ rằng có khả năng xảy ra sự việc ngoài ý muốn. Tiểu thư, có muốn tôi thử liệt kê ra không?"
Âm giọng của Trúc Tuế trầm thấp, đương nhiên, em gái của thai phụ cũng bị dọa sợ, nhưng ánh mắt của cô em gái lại đảo qua đảo lại giữa thai phụ và người của khoa Tuyến tố rất lâu, chính là không chịu nói sẽ quay về lấy.
Tống Chân bóp mi tâm, đúng vậy, đây là khu ba tuyệt đối muốn đổ tội, cố ý ném nồi!
Cô thấy rằng, không phải không có bản thỏa thuận, mà cơ bản nó đã bị quân khu ba thu lại.
Chờ đến lúc xảy ra chuyện ở khu một, thì cái nồi này đã có thể hoàn toàn ụp xuống trên đầu khoa Tuyến tố khu một......
Cách đánh chủ ý thế này, nếu không phải kịp thời nhận ra, bọn họ sợ rằng đến khi thai phụ thật sự xảy ra chuyện, mới có thể chuyển qua và thấy được cái ngã rẽ này.
Thật là, điên rồ!
E ngại việc thai phụ không hay biết, sợ lộ chân tướng, nên Trúc Tuế cũng không ép.
Ngừng trong tích tắc, quay đầu nhìn về phía Tống Chân, nâng cao chân mày, ý tứ thực rõ ràng -- kế tiếp bọn họ phải làm thế nào đây?
Tống Chân thở ra một hơi thật dài, nói: "Máy đăng ký bị hỏng rồi, phải kêu người đến sửa ngay. Phu nhân mời đi bên này, chúng tôi sẽ làm kiểm tra đơn giản cho cô trước, cũng không thể chậm trễ thêm. Cô xem như vậy có được hay không?"
Người phụ nữ mặc đồ đen không ngờ bọn họ vẫn có thể bảo thai phụ đi vào trong, sửng sốt......
Ý cười trên môi của Tống Chân không giảm, thai phụ gật đầu, Tả Điềm cũng nhiệt tình đỡ người, tiến vào.
Mà Tống Chân bước vào bên trong phòng, người phụ nữ mặc đồ đen cũng muốn đi theo, lại bị Trúc Tuế đè chặt bả vai, mạnh mẽ ấn cô ta ngồi xuống.
Người phụ nữ mặc đồ đen ngẩn ra.
Giọng nói ở bên tai bị đè ép tới mức thấp nhất, "Cô biết đấy, cô không thể đi vào, đúng không?"
Câu tiếp theo, âm thanh càng thấp hơn, "Vì muốn tốt cho chị của cô. Tôi khuyên cô, sẽ tốt hơn nếu cô chịu khó ngồi đợi một lúc, rốt cuộc......"
"Thai phụ trong tháng thứ năm bị hỗn loạn pheromone, không phải là chuyện đùa!"
Một câu cuối nói ra khiến cho môi của người phụ nữ mặc đồ đen tái lại, bả vai run rẩy không ngừng.
Ngẩng đầu nhìn Trúc Tuế, một tay của đối phương đè chặt ở trên vai của cô em gái, trên mặt mỉm cười với thai phụ, ý bảo bọn họ chậm một chút, hoàn toàn nhìn không ra được, mấy lời hung hăng, uy hiếp vừa rồi là nói với cô em gái.
*
Một giờ sau, Tống Chân cầm báo cáo, mang theo Tả Điềm, hai người cùng sóng bước đi tới phòng họp.
Mà ở bên trong phòng họp, viện trưởng viện nghiên cứu khoa học, phó viện trưởng Vinh, phó viện trưởng Trúc, cộng thêm mấy phó viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học đều đã ngồi vào vị trí. Trúc Tuế ngồi ở ghế đầu dựa vào cửa. Trình Lang dẫn theo tổ một ngồi ở một bên, nhân viên của tổ hai ngồi ở phía bên kia.
Người bên trong phòng họp, không một ai mang sắc mặt tốt.
Tống Chân đem báo cáo đặt lên trên mặt bàn, đã photo mấy bản, đưa cho viện trưởng một bản, đưa cho phó viện trưởng Vinh một bản, mặt khác kêu Tả Điềm đi photo thêm sau đó đem đi phát, Tống Chân không dám trễ nải, đi thẳng vào vấn đề nói, "Tình huống không được tốt."
Mở ra bản báo cáo, báo số trang, chỉ vào, và nêu ra các điểm dị thường.
Phân tích điểm dị thường, và khả năng có thể xảy ra vấn đề lúc sau.
Buông báo cáo, tổng kết, "Tôi hỏi cô ấy rất nhiều, phu nhân Brown nói ra hầu hết mọi chuyện, từ chuyện lớn đến đến chuyện nhỏ. Thuốc của quân khu ba dùng một lần có thể đảm bảo được trong một khoảng thời gian, nhưng là sau đoạn thời gian đó, phản ứng sẽ càng trở nên kịch liệt hơn. Chính vì thế, tôi đoán......"
"Lần này, phu nhân Brown đến, một là thân thể vốn đã đạt tới điểm cực hạn. Khả năng nữa, chính là, quân khu ba không trụ nổi nữa, lại tiếp tục dùng thuốc với cô ấy, chỉ sợ là, không những không hiệu quả, còn sẽ tạo nên các phản ứng ác liệt hơn......"
Ngập ngừng phút chốc, Tống Chân lớn mật suy đoán, "Hồi trước, thai phụ Trúc Nghi cũng tham dự vào cùng một thí nghiệm thuốc kiểu này, rất nhanh cô ấy đã tiến vào hỗn loạn giai đoạn hai. Phu nhân Brown đã bị đưa đến nơi này của chúng ta, chỉ sợ, qua thời gian ngắn cũng sẽ rơi vào giai đoạn một hoặc hai. Một khi thuốc của quân khu ba ngấm đều ở bên trong cơ thể của cô ấy, pheromone sẽ bị áp chế đầu tiên...... Phản tác dụng thuốc, xảy ra hỗn loạn kịch liệt......"
Theo gợi ý của Tống Chân, mọi người lật đến trang cuối, là một bảng tuần hoàn.
Tống Chân phổ cập kiến thức khoa học: "Loại thuốc áp chế một lần, mỗi một lần sử dụng, đều sẽ có một vòng tuần hoàn, tôi căn cứ theo thời gian quân khu ba cấp thuốc trong hồi ức của phu nhân Brown, thêm cả thời gian khó chịu gần đây, và phân tích số lần dùng thuốc trước đó......"
Thở hắt ra một hơi, Tống Chân trầm giọng nói: "Cho ra --"
"Tiếp theo, thuốc của quân khu ba đã hoàn toàn bị cơ thể bên trong của cô ấy hấp thụ hết. Đại khái, phạm vi thời gian là, sớm nhất đêm nay, muộn nhất là ngày kia, thuốc được hấp thụ xong, thì hỗn loạn sẽ phát tác."
Nói cách khác, quân khu ba cũng bị vướng mắc ở mảng thời gian, mới đem thai phụ đưa sang đây.
Thật sự, rất hay!
Viện trưởng lập tức vỗ vào mặt bàn.
Mặt phó viện trưởng Vinh tràn đầy nghiêm nghị.
Mà sau khi Tống Chân nói rõ tình huống của thai phụ xong, thì đến phiên Trúc Tuế ở phía bên kia nói, người mặc đồ đen là em gái của phu nhân Brown, cô ấy lấy tình trạng sức khỏe của phu nhân Brown ra để uy hiếp, đối phương nhanh chóng khai ra tất cả sự thật......
"Đem việc mà khu ba đã làm với phu nhân Brown nói thật cho cô ấy, và cho cô ấy hai lựa chọn: phá thai, và chỉ cho cô ấy xem phương hướng. Kết quả hiện tại, chắc hẳn, mọi người đều có thể dễ dàng đoán ra, cô ấy lựa chọn cái sau."
"Vì để lấy tin tức sau này, quân khu ba yêu cầu cô ấy làm bản thỏa thuận trao đổi về việc dùng thuốc, thì cũng là, lúc trước phu nhân Brown ký bản thỏa thuận chính với khu ba, bị em gái của cô ấy đem đi trả lại cho khu ba......"
Trúc Tuế khôi phục về trạng thái cũ, kể ra sự thật, mà hành động đầy dụng ý này của nhà họ Đồng, nhân viên nghiên cứu đang ngồi ở đây, đều hiểu.
Nhà họ Đồng thu hồi thỏa thuận, lại âm thầm thừa dịp khu một không chú ý, đem phu nhân Brown đưa qua đây. Một khi, khu một tiếp nhận chữa trị và thu được kết quả việc thuốc, thì sau này, lúc thai phụ xảy ra chuyện, việc phân trách nhiệm sẽ không thể xác thực......
Như vậy, sau khi phu nhân Brown xảy ra chuyện, lại là chuyện ở khu một, khu ba chỉ cần sống chết không buông bản thỏa thuận ra, thậm chí có khả năng sẽ nói chưa từng điều trị qua cho phu nhân Brown......
Đến lúc đó dựa theo pháp luật của Hoa Quốc, thiếu chứng cứ quan trọng là bản thảo thuận, dù cho có điều tra nghiêm ngặt thì cũng không thể tra ra được là khu ba làm.
Hoặc là có thể nói, so với việc không bằng không chứng mà muốn phán tội bọn họ, thì việc tiếp nhận điều trị cho thai phụ, và lúc sau thấy thai phụ xảy ra chuyện ở khu một, mục tiêu càng trở nên rõ ràng, càng chắc như đinh đóng cột. Thêm nữa, bọn họ là đơn vị đứng đầu sẽ càng thu hút sự chú ý của công chúng, chạy không thoát.
Vả lại, thai phụ còn là phu nhân của đại sứ ngoại giao. Dẫu sao, sự việc cũng xảy ra ở Hoa Quốc, Hoa Quốc sẽ phải giải thích thế nào, đối với nước ngoại giao không quan trọng. Chủ yếu, khẳng định, nước ngoại giao sẽ để cho Hoa Quốc có cơ hộ giải thích, mà sẽ không nhúng tay vào tranh chấp nội bộ ở Hoa Quốc......
Thật sự, quá thâm độc!
"Khinh người quá đáng!" lần thứ hai viện trưởng đập bàn, phẫn nộ nói.
Loại chuyện nghe rợn người này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Gần đây, ba khu viện nghiên cứu khoa học đều có các dự án trọng điểm, trừ bỏ việc khu một, hai, ba cùng chung tay làm nghiên cứu phát minh thuốc ổn định. Thì những việc quan trọng khác, cơ hồ hạng mục nghiên cứu khoa học của các viện đều riêng biệt, không trùng lặp, không chung khu vực, kéo không với tới, tự nhiên, cũng không có khả năng phát sinh loại sự kiện ném nồi mang tính chất tồi tệ này.
Phó viện trưởng Trúc đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh một cách lạ thường, nhìn về phía các vị đang ngồi tại đây, hỏi: "Tuy rằng, vô nhân đạo, nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi một câu. Vậy việc kia, có thể khước từ phu nhân Brown được sao?"
Một câu như vậy, lại nói trúng tim đen của đa số các vị phó viện trưởng đang có mặt ở chỗ này, ngay tức khắc có người nói: "Nhà họ Đồng khinh người quá mức. Thật may là chúng ta phát hiện ra sớm. Lúc này, khoa tuyến tố chỉ làm kiểm tra giúp phu nhân Brown, không tiếp nhận điều trị, cũng không cho cô ấy dùng qua thuốc...... Thêm nữa, phu nhân Brown kể rằng, em gái của cô ấy cũng bị viện nghiên cứu khoa học giám sát bằng camera và máy ghi âm, là bằng chứng rất có ảnh hưởng....."
Đình trệ một thoáng, cuối cùng cắn răng nói, "Tuy rằng, vô nhân đạo, nhưng đây đều do khu ba làm cục diện rối rắm quá mức. Đề cập tới tranh chấp quốc tế, chúng ta nên làm gì để bọn họ nhận tội đây! Tôi kiến nghị lập tức cầm chứng cứ tố cáo lên cấp trên là toà án quân sự, để cho toà án quân sự phán xử!!"
Lời này vừa nói ra, khá nhiều phó viện trưởng đồng tình.
"Đúng vậy, thai phụ quá đáng thương. Chúng ta không phải cũng rất thảm sao!"
"Nói mấy câu không mục đích, với tình hình này, có thể cũng không cứu nổi...... Trong loại thời điểm này, chúng ta nhúng tay vào, không phải làm việc vô nghĩa sao!"
"Tai bay vạ gió. Chắc chắn, phải tốc cáo lên toà án quân sự, nhà họ Đồng ỷ vào nghiên cứu phát minh thuốc ổn định, coi trời bằng vung quá mức rồi!"
"Đúng đúng. Rất may là chúng ta khám phá ra. Vừa hay ở thời điểm này tố cáo lên toà án quân sự."
Nói trắng ra, chính là phát hiện, cũng có một ít chứng cứ, vậy thì nhân lúc thai phụ còn chưa xảy ra chuyện, giành trước việc tố cáo lên toà án quân sự.
Đương nhiên, làm như vậy, vì phòng ngừa cho sau này, tránh cho bị kéo vào tranh chấp không rõ. Khu một kiên quyết không tiếp nhận điều trị cho thai phụ.
Thai phụ xảy ra chuyện, hoàn toàn có thể xác định vấn đề nằm ở khu ba.
Ít nhất, ở chỗ tòa án quân sự của Hoa Quốc, ai đúng ai sai không phải là rất rõ ràng hay sao. Viện trưởng có phần bị lung lay trước lời nói của mọi người, môi mấp máy mấy lần, vẫn chưa chịu gật đầu.
Một mặt, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nếu bọn họ không can thiệp, thì thai phụ kia chỉ có đợi đến lúc xảy ra chuyện.
Mặt khác, viện trưởng vẫn còn nhiều điều đắn đo, tỷ như --
Cuối cùng, phó viện trưởng Vinh, người quản lý công việc nghiên cứu phát minh thuốc đã phát biểu, lắc đầu, "Nhưng họ đã đăng ký khám ở đại học quân ý rồi. Nếu hiện giờ, chúng ta mặc kệ thai phụ, trong lúc tranh chấp, càng không thể quản khu ba."
"Đầu tiên cũng không thể nói thai phụ sẽ thế nào......"
"Điểm mấu chốt chính là bản thỏa thuận đã bị khu ba thu đi rồi. Chúng ta chỉ có video ghi âm. Rốt cuộc, khuyết thiếu mất chứng cứ quan trọng, không thể dùng một chùy để 'đập chết' khu ba. Ở toà án quân sự, hai khu viện nghiên cứu khoa học, thực lực ngang bằng......"
Phó viện trưởng Vinh thở dài.
Trúc Tuế bổ sung nửa câu sau giúp phó viện trưởng Vinh, "Thực lực ngang bằng....tới cuối cùng lại biến thành cãi cọ, đã không có cách nào định tội khu ba, chúng ta cũng không đưa ra được bằng chứng sắc đáng...... Sau đó, vụ kiện sẽ càng bị kéo dài, không cho ra được kết quả......"
Ngưng lại một hồi, Trúc Tuế lên tiếng, "Từ góc độ của tôi, tôi không đề xuất việc từ chối thai phụ."
Nhóm phó viện trưởng đều quay qua nhìn Trúc Tuế. Thật ra, phó viện trưởng Trúc cũng không có ý muốn từ chối, cho nên mới vừa rồi chỉ đề ra một chuyện, phần còn lại đều không nói ra được. Hiện giờ, con gái đã mở miệng, mặc nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy, muốn nghe xem còn có biện pháp gì khác hay không.
"Trước mắt, chỉ có chúng ta có thể giúp đỡ được cho cô ấy. Nếu chúng ta không nỗ lực thử qua một lần, thì sẽ không còn hy vọng khác cho cô ấy. Điều đó, quá mức tuyệt vọng. Tôi cũng không tin viện nghiên cứu khoa học lại tồn tại sự lạnh lùng như thế."
"Thứ hai, hiện tại kiện lên cấp trên là toà án quân sự, nhìn như đem trách nhiệm trả lại cho khu ba, nhưng, thật sự chỉ mỗi khu ba có trách nhiệm trong chuyện này thôi sao?"
Viện trưởng thở hắt ra, Trúc Tuế nói trúng suy nghĩ của ông ấy rồi.
Chỉ nghe Trúc Tuế nói ra tâm tư của ông ấy: "Chúng ta thấy chết mà không cứu, chính là làm trái với luân thường đạo lý. Đối phương là phu nhân của đại sứ ngoại giao nước khác, nhất định là muốn chuyện này bị làm ồn ào ra ngoài quốc tế đi. Khu ba đáng trách, nhưng khẳng định, sau khi xong việc chúng ta cũng sẽ bị tổ chức nhân đạo quốc tế trách cứ. Khi đó, chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn. Ở Hoa quốc, có một viện nghiên cứu khoa học ác độc, một viện khác lại coi thường sinh mạng, thì hình ảnh của quốc gia còn để ở đâu được nữa......"
"Thứ ba, cũng đồng dạng với cái thứ nhất, nhưng người đề xuất không giống nhau, ở quốc tế chúng ta mang tiếng xấu, trong nước chúng ta lại không có cách nào xử lý khu ba. Thời điểm thua kiện, hẳn là khu ba sẽ bắt đầu dùng dư luận để công kích, chỉ trích chúng ta thấy chết mà không cứu......"
Trúc Tuế bóp mi tâm, "Vậy mọi người cảm thấy, cuối cùng, quốc tế, trong nước, hay trong lòng nước ngoại giao, là giúp đỡ cứu về được, hay là thấy chết mà không cứu, tội trạng nào nhẹ hơn đây? Đối với thai phụ, với việc hoàn toàn coi thường sinh mạng, trách nhiệm sẽ giảm đi sao?"
Hiện trường lại lâm vào tình trạng trầm mặc một cách quỷ dị.
Khuôn mặt của mọi người bị bao phủ bởi một tầng khói mù, áp suất không khí xung quanh giảm xuống.
Qua hồi lâu sau, mới có một phó viện lên tiếng, "Cho nên, bất luận như thế nào, khu một cũng đều không thể tránh khỏi trận phong ba này sao?"
Trúc Tuế: "Đương nhiên có thể. Đem sự thật đến nói chuyện với đại sứ ngoại giao, lại cứu giúp phu nhân của hắn. Như vậy, không phải chịu khiển trách, ngược lại, khu ba sẽ vui vẻ chia sẻ công lao cùng với chúng ta......"
"Chính là thuốc ổn định là vấn đề nghiên cứu khoa học nan giải toàn cầu, khu ba đem người biến thành bộ dạng này, xác suất cứu được nhỏ đến mức nào... Chắc hẳn, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ......"
Không nói hoàn toàn không có khả năng, ít nhất đó cũng là một đời sinh tử.
Rốt cuộc, viện trưởng cũng phải mở miệng nói, "Mấy phương án mà mọi người nói đều không sai, tiếp nhận thai phụ có thể dẫn đến phiền toái, không tiếp nhận, cũng gặp phải trở ngại."
"Tạm thời tôi không có phương pháp. Nếu bên nào cũng cho là mình đúng. Bằng không, dứt khoát bỏ phiếu đi!"
Quả thật, trong lòng Trúc Tuế vẫn còn dự tính, há miệng thở dốc, nghe viện trưởng nói xong, lại khép lại.
Dự tính của cô có hơi không chắc chắn, đợi nghe thử ý kiến của mọi người cũng chưa muộn. Lần thứ hai, trong phòng rơi vào tình trạng trầm tư, đang lúc mọi người chuẩn bị đứng xếp thành hàng, Tống Chân lại nói, "Tôi có lời muốn nói."
Viện trưởng nhìn về phía vị tổ trưởng mới nhậm chức của tổ hai, thập phần tôn trọng nói: "Cô Tống, mời cô nói."
Tống Chân: "Đầu tiên, tôi xin phép nói về tiến độ nghiên cứu của mình, nghiên cứu phát minh thuốc ổn định hay còn gọi là thuốc điều hòa, gần đây đang gặp phải chút khó khăn, cũng coi như đã hoàn thành được một nửa, tôi không dám chắc là có thể cứu được phu nhân Brown và một khi cứu chữa, cũng là đang đánh cược."
"Nhưng tôi có thể khẳng định chính là, tình trạng của phu nhân Brown, được cứu sẽ tốt hơn so với không được cứu."
"Tiếp theo, tôi cảm thấy, tại sao chúng ta lại không đổi sang một góc độ để nhìn nhận? Cho dù, bất luận như thế nào đi nữa, thì khu một cũng đều không tránh khỏi trận phong ba này. Ở đây tôi có một...... biện pháp, biện pháp bên trong của sự tuyệt vọng."
Tạm ngừng lại một chút, Tống Chân nói, "Có thế nào cũng không thể tránh, thì tôi đây kiến nghị khu một nên đối mặt với nó một cách tích cực, chủ động gánh vác trách nhiệm của chính mình."Lời này vừa phát ra, khiến toàn phòng họp lập tức ồ lên.
Nhưng Tống Chân lại không để ý tới, tiếp tục nói: "Nhưng trách nhiệm không thể để khu một gánh một mình."
"Khu ba cũng nên có trách nhiệm, rất cần thiết và phải rõ ràng!!"
"Hiện tại, thai phụ rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. Tôi đề nghị lập tức liên hệ với đại sứ ngoại giao, đem tình huống trước mắt, toàn bộ, hơn nữa, nói đúng sự thật, sau đó......"
Tống Chân lớn tiếng nói, "Sau đó để cho nước ngoại giao ra mặt, tìm khu ba bắt họ xuất ra hai thứ, một cái là bản ghi chép và loại thuốc mà phu nhân Brown dùng. Cái còn lại, tôi muốn mấy thứ mà khu ba đã cho phu nhân Brown dùng, với mỗi một loại thuốc, cần các thành phần thuốc và mẫu thuốc!"
"Không thể quy trách nhiệm với khu ba khi không có bản thỏa thuận. Vậy thì, chẳng cần bản thỏa thuận, dựa theo pháp luật bản thoả thuận và loại thuốc cũng có giá trị pháp lý. Như vậy, khi tố cao lên toà án quân sự, đã có đầy đủ chứng cứ."
Trúc Tuế nhướng mày.
Một nhóm người suy nghĩ một lúc, và mắt họ sáng lên.
Tống Chân: "Mà về phương diện khác, phu nhân Brown bị rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. Căn cứ theo luật trị bệnh và kinh nghiệm, xác thực, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào bản ghi chép và loại thuốc, điều kiện tiên quyết nằm ở thành phần thuốc, mới có thể cứu chữa được cho phu nhân Brown một cách hiệu quả nhất. Bằng không, hiện tại dùng bất cứ loại thuốc nào, cũng đều có khả năng xảy ra va chạm bên trong cơ thể của thai phụ, biến thành dùng thuốc bừa, dẫn tới tình huống càng tồi tệ hơn."
"Rốt cuộc, khu ba có làm chuyện xấu với phu nhân Brown hay không, thì ngài Brown cũng sẽ không thể biết chính xác."
"Như vậy, với điều kiện tiên quyết này, ngài Brown thấy phu nhân không được cứu chữa một cách đàng hoàng, khẳng định sẽ dốc hết sức tạo áp lực với phía khu ba."
"Cuối cùng, là một chút tâm tư của tôi, khu ba để cho chúng ta cứu người. Vậy thì, tôi đây càng muốn xem nghiên cứu phát minh thuốc của bọn họ......"
"Bây giờ, đem quả bóng đá trở lại, để xem thái độ của khu ba."
"Nhưng ngày hôm nay chúng ta đã lựa chọn như thế, đến lúc đó, bất luận khu ba có đưa hay không...... Chắc hẳn, cũng không hề cảm thấy dễ chịu!"
Xét đến cùng, cái biện pháp này của cô, thật ra cũng là đang đánh cược......
Đá quả bóng kia trở về. Nếu khu ba không đưa ra bản ghi chép, tới lúc xảy ra chuyện kia, thì hậu quả khu ba phải tự gánh lấy, nước ngoại giao cũng dựa vào đó mà ghi hận khu ba......
Nếu khu ba chịu xuất ra ghi chép và loại thuốc, thì bọn họ có được chứng cứ khu ba làm chuyện xấu với phu nhân Brown.
Đến thời điểm đó, nếu phu nhân Brown xảy ra chuyện, thì khu một cũng chạy không thoát. Nhưng cầm trong tay bằng chứng then chốt, khu ba càng không có cửa để thoát tội.
Mà trong đó cũng đi kèm tổn hại, chính là, một khi khu ba đưa ra nghiên cứu thuốc mới nhất, thành phần được công khai, tương đương với việc, tiến độ nghiên cứu thuốc của khu ba có bước tiến triển, sẽ kèm theo việc buộc phải ra mắt loại thuốc, tất cả đều ở trước mặt của bọn họ......
Dù trái hay phải cũng đều là con đường chết. Nếu khu ba đã đẩy qua đây, thì Tống Chân cô có cái gì mà không dám nhận.
Khu ba đặt cược vào cả hai trường hợp, bọn cô thấy chết sẽ không cứu, hoặc là khu một sẽ chịu gánh vác trách nhiệm......
Đánh cược ở trên vấn đề của phu nhân Brown, khu ba sẽ trực tiếp từ chối yêu cầu của ngài Brown, tự nhận sự việc này là do bản thân làm.
Hay là......
Lựa chọn đưa ra ghi chép và loại thuốc, khiến phía đối thủ hy sinh thật lớn, công khai ra tiến độ nghiên cứu khoa học của mình, trói buộc khu một lại cùng một chỗ với khu ba, để sau này gánh vác trách nhiệm cùng nhau!
Bàn tay đặt bên sườn của Tống Chân co chặt lại thành nắm đấm, cô đánh cược, khu ba sẽ ngoan ngoãn đem thuốc đưa đến đây.
Mạo hiểm tiết lộ cái giá phải trả cho nghiên cứu phát minh, cũng phải đem việc này, ném một nửa qua cho khu một!
- -----
PR một chút, t mới đào thêm hố mới - tác phẩm Khó chơi của Ngư Sương...... Rất mong được mọi người ủng hộ!!!!