Lương Tôn co rún, nhìn lại mới phát hiện là Lưu Vũ. Nhưng anh ta vẫn không khỏi hết sợ hãi được. Ôm đầu, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi... Xin lỗi... Đừng mà...".
"Hử? Tên bốn mắt chết nhát?". Tạ Anh phía sau bước đến.
Vừa ngẩng mặt thấy Tạ Anh, Lương Tôn càng thêm tái mặt. Giống như nhìn thấy quỷ mà la lên: "Aaa!!!".
Anh ta loạng choạng chạy đi, Tạ Anh vung tay tóm cổ áo anh ta lại: "Này! Nhanh tập hợp người lại nhanh chống hoàn thành nhiệm vụ!".
Lương Tôn vùng vẫy liền bị cậu gõ đầu, một cú đau đớn khiến anh ta dừng lại. Ôm đầu kêu la, qua một lúc anh ta mới bình tĩnh lại. Lui ra cách xa hai người tầm hai mét, nói: "Là hai người thật chứ?".
"Là chúng tôi". Lưu Vũ đáp.
Tạ Anh đột nhiên bước đến đưa mũi ngửi ngửi quanh người anh ta: "Cái mùi này i hệt cái mùi của ông chú, là cái mùi nhang cúng ở đây thì phải".
"Cậu nhìn thấy ảo giác sao?". Lưu Vũ đi vòng quanh những ngôi mộ gần đó.
Lương Tôn gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ảo giác đó kinh dị lắm!".
Bất kỳ kẻ lạ mặt nào, khác dòng máu gia tộc, không phải người nhà đặt chân đến Thanh Phi Gia 'chi mộ' đều sẽ bị ma quỷ dẫn dụ đưa vào mê mộng. Chúng giả dạng thành người mà đối tượng nhung nhớ, mong muốn gặp. Khi đối tượng dính vào bẫy, chúng sẽ nhẹ nhàng dẫn đối tượng đi đến con đường 'chết' một cách thanh thản. Nhưng đó là chưa bằng khi chúng biến thành kẻ thù hoặc kẻ mà đối tượng đã nhẫn tâm ra tay giết hại. Sẽ đánh đuổi đối tượng, giết chết ngay tức khắc.
Có phải Lương Tôn này đã gây ra chuyện ác tày trời gì không mà gặp phải ảo giác gặp ma quỷ đuổi giết?
"Hai người mấy người đều gặp ảo giác nhưng tại sao có tôi là không gặp?". Tạ Anh hỏi.
Lưu Vũ đáp: "Vì cậu không phải con người nên ma quỷ chê không lại gần".
Đột ngột bị Lưu Vũ cà khịa, Tạ Anh khó chịu lườm hắn.
Mắt thấy bọn họ sắp sửa băm nhau, Lương Tôn càng thêm sợ sệt liền cách xa hai người bọn họ thêm hai mét nữa. Đối với anh ta mà nói, không chỉ có Tạ Anh không phải còn người. Mà ngay cả Lưu Vũ cũng vậy!
Lưu Vũ lại hỏi: "Bách Hổ và chú cún kia không ở cùng cậu?".
Nghe nhắc đến Bách Hổ, Lương Tôn nhớ đến mấy cú gõ gậy vào đầu anh ta của Bách Hổ. Đau đến thốn. Làm bất cứ cái gì cũng bị ông ta gõ, gõ riết anh ta thành cái trống luôn rồi. Anh ta liền lắc đầu: "Tôi không biết".
Cốp!
Lương Tôn: "Aaa!".
Bách Hổ cùng tiểu Vương phía sau lưng anh ta đi ra: "Cái đồ hèn hạ nhà ngươi dám bỏ lại ông già này mà chạy một mình, mau đưa cái hộp lại mau!".
Ông ta không đợi Lương Tôn ôm đầu rên la xong liền dùng gậy thọt vào túi quần anh ta móc ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ kích cỡ bàn tay người cầm. Cất vào túi.
"Đủ người rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ tiếp thôi". Tạ Anh lên tiếng.
Lương Tôn xoa xoa đầu của mình, lom khom đứng lên: "Cho tôi nghỉ mệt được không?".
Tạ Anh: "Chẳng phải ngươi vừa mới nghỉ mệt đó sao?".
"Chiếc hộp đó, ngươi vừa nhặt được? Sao không mở ra xem thử?". Lưu Vũ nhìn chằm chằm túi áo của Bách Hổ.
"Không được". Ông ta vung tay áo chống gậy tiến về tháp mộ ở giữa trung tâm, ngồi xuống bậc thang. Đảo đôi mắt quanh nơi này.
Mấy người kia cũng đến, tụ tập ngồi xuống. Lương Tôn thể chất yếu, vừa đặt chân lên liền nằm ngã vặt vựa xuống gạch.
Lưu Vũ: "Ngộ nhỡ bên trong chiếc hộp là manh mối quan trọng cho nhiệm vụ thì sao?".
Bách Hổ đang tập trung bấm tay tính toán gì đó, hơi bực mình quay qua lườm hắn: "Đã nói là không được!".
Cảm thấy lão Bách Hổ này có điều gì đó bất thường, không có lý nào manh mối tìm được mà không chia sẻ với đồng đội. Nếu như vậy biết bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ? Không lẽ bên trong chiếc hộp có thứ gì quý báo hơn cả mạng sống nên Bách Hổ mới bảo thủ?
Hắn chẳng thể đọc thấu nội tâm Bách Hổ, có lẽ vì ông ta là pháp sư, pháp lực cao cường nên chống được thuật đọc thâm tâm của hắn. Không biết ông ta đang nghĩ gì trong đầu, nhỡ như ông ta tìm thấy đường sống bí mật rồi lật kèo quay qua phản bội bọn họ. Xuôi khiến ma quỷ, quái vật tấn công họ. Âm thầm hoàn thành nhiệm vụ rồi một mình bỏ chạy?
Ai mà biết được chứ.
"Aaa! Quản lý Tần!!!". Lương Tôn đột nhiên la lên khiến cả nhóm giật mình đồng loạt quay lại nhìn anh ta.
Lương Tôn kinh hãi nhìn tấm di ảnh trên bia mộ: "Khi nãy gương mặt già chát của lão quản lý họ Tần kia đột ngột hiện lên một cách kinh dị trên hình rồi nhô đầu ra ngoạc mồm cười với tôi! Nhưng mà...!".
Anh ta chỉ tay vào di ảnh: "Ông ta biến mất rồi! Chỉ còn lại hình của người đàn ông trẻ tuổi này thôi!".
Lưu Vũ và Tạ Anh nghe thế liền đi lên xác thực.
Tạ Anh nói: "Vậy thì đúng rồi, cái nghĩa trang này chắc chắn có manh mối quan trọng nên ông ta mới lại xuất hiện".
"Hahaha!!!".
Nhóm người bọn họ: "?!!".
Cơn gió lạnh tanh thổi đến, nhiệt độ đã thấp lại càng thấp hơn. Giống như mùa đông ập đến, đóng băng toàn bộ nơi này. Tần Nhĩ theo chân ngọn gió xuất hiện trước mặt bọn họ, một thân com lê trắng tinh tỏa hào sáng rực sau lưng. Tựa hồ một tiên bụt giáng trần. Nhưng thứ ánh sáng sau lưng dần nhạt đi biến thành màu xanh lam lạnh lẽo. Dạ lên trang phục trắng thành sắc màu âm u, hàn giá. Ông ta nhẹ nhàng bước lên bậc thang. Bỗng nhiên bọn họ đều phải tránh ra cho ông ta đi. Không phải vì sợ ông ta, mà là như có thứ gì đó quanh người ông ta phát tán ra dạt bọn họ sang một bên.
Tần Nhĩ không làm gì bọn họ, đứng trước bia mộ. Ông ta đứng im, nở một nụ cười nhìn chằm chằm người trong ảnh.
Mấy người bọn họ lén lút tụ lại một chỗ để xem ông ta định làm gì.
"Các cậu thấy tôi lúc trẻ có đẹp trai không?". Đột nhiên ông ta lên tiếng hỏi.
Lương Tôn rùng mình, khó hiểu: "Gì? Ông lúc trẻ..?".
Chiếc lá rơi rụng đáp xuống bên lư hương. Anh ta chợt đoán được điều gì đó kinh khủng, biến sắc: "Ông là người trong di ảnh đó hả?! Thế, thế, thế ông đã chết rồi?! Tôi, tôi cứ ngỡ những thứ giả dạng thành ông chỉ là ma quỷ! Không ngờ tôi lại gặp quỷ thật! Má ơi!".
Dường như trong nhóm chỉ có riêng anh ta hoàn toàn không nhận ra được điều này từ trước.
Tần Nhĩ vốn vĩ đã chết từ lâu rồi!
Ông ta là quỷ!
"Hahaha!". Tần Nhĩ cười phá lên.
"Vậy ông chính là Thanh Phi Hưng?". Lưu Vũ lạnh lùng hỏi.
Tiếng cười bỗng chốc im bặt sau câu hỏi. Nghĩa trang chìm trong yên ắng đến đáng sợ. Không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của ông ta lúc này, vì đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.
"Vậy Tần Nhĩ vốn dĩ ở đâu?". Tạ Anh bước lên đứng cạnh ông ta.
Ánh đèn hoa đăng hất lên gương mặt nếp nhăn của ông ta. Tạ Anh nhíu mày lùi lại. Dung mạo vốn hiền từ phúc hậu đột nhiên tràn ngập sát khí, nụ cười luôn dán trên môi đột ngột trùng xuống. Đôi mắt vốn cong lên dễ gần đã biến thành con dao sắc lạnh có thể chém giết con người bất cứ lúc nào.
Đồng tử Tạ Anh lóe lên ánh sắc đỏ rực, chuẩn bị tư thế tung chiêu nếu bị tấn công đột ngột.
"Hahaha! Ta chính là Thanh Phi Hưng đấy! Rồi sao?". Ông ta cười phá lên một cách man rợ. Trợn mắt, đồng tử nhỏ lại thành nột chấm. Miệng nhoẻn lên đến tận mang tai.
"Mọe! Thế thì ngươi bắt cóc Tạ Thành làm cái quái gì?! Mau trả người lại đây cho ta!". Gậy bóng chày tóe lửa, cậu nhảy bổ lên đánh thẳng vào đầu ông ta. Thanh Phi Hưng trước mặt biến mất, giây sau ông ta xuất hiện sau lưng cậu, tung một quyền chưởng.
Tạ Anh: "?!".
Hai ánh hào quang vàng rực lóe lên, Thanh Phi Hưng liền nhảy vọt lên trên nắp mộ.
Lưu Vũ và Bách Hổ đã ra tay. Hai ánh quang đánh vào trụ dựng tháp mộ, cháy đen xì khói. Trụ kiên cố, vững chắc không bị lung lay bởi tác động kinh mạnh. Tựa hồ những thứ xây nên ngôi mộ này không phải vật liệu của nhân loại, địa cầu, cho nên không dễ dàng gì bị con người đánh đổ.
"Gâu gâu gâu!!!". Tiểu Vương đột nhiên sủa gống lên.
Một đám khí tức đen xì nặng nề từ trong mấy chục ngôi mộ thoát ra, hướng vào tháp mộ giữa trung tâm. Tựa như oán linh gào thét xé trời, chúng rít lên bao quanh lấy Thanh Phi Hưng. Dần biến thành một quả cầu màu đen trên mộ.
"HAHAHA!!!".
Tiếng cười rợn tóc gáy phía trong quả cầu.
Đoàng!
Sấm sét trên bầu trời đen đột nhiên đánh xuống đỉnh nhọn của tháp mộ. Lóe lên tia sáng nảy lửa.
Nhóm người đen mặt nhanh chống chạy ra khỏi ngôi mộ, đứng cách đó mấy mét.
Tháp mộ xì xèo bốc khói, cơn gió lạnh cuốn đến xua tan làn khói đen ngòm. Tháp mộ không bị xi nhê, không trầy trụa hay sứt mẻ. Dưới ánh sắc hồng của đèn hoa đăng, chiếu rọi lên một người đàn ông khoác trên người com lê hắc ám mang dung mạo trẻ tuổi điển trai. Hắn ta bước xuống bậc thang dần tiến đến chỗ bọn họ.
"Thanh Phi Hưng?!".
Thanh Phi Hưng đã biến lại thành một người thanh niên trẻ tuổi.
Hắn ta không còn mang bộ dáng hòa nhã, hiền từ. Lúc này âm khí bao vây, gương mặt sắc lạnh chứa đựng vạn ngàn oán hận. Tựa hồ chỉ một ánh mắt liếc đến liền khiến người ta kinh khiếp mà quỳ xuống đất van xin tha mạng, mặc dù chưa làm gì.
Lương Tôn nhũng chân không thể cử động, chỉ muốn ngã ra đất. Anh ta nấp sau lưng Bách Hổ mà run rẩy: "Mau, mau, mau chạy đi thôi! Quỷ đến rồi!".
Bọn họ không ai nhấc chân lên đi hay chạy, không phải ba người kia vì sợ hãi tên ác ma trước mặt mà là...
Bọn họ đã bị gông xích chặt bên chân lúc nào rồi không hay!
Cây gậy bóng chày trong tay Tạ Anh xẹt lửa, cậu liền dùng lực ném gậy thẳng vào mặt hắn ta. Cây gậy vút nhanh như tia chớp, xé gió vù vù. Nhưng ngay tức khắc liền bị Thanh Phi Hưng một tay bắt được. Cây gậy lửa nóng phừng phực liền bị bẻ gãy làm đôi. Rơi leng keng xuống đất đá lạnh lẽo bên dưới, tắt queo ánh lửa.
"Ngươi cmn! Thả bọn ta ra mau! Rồi mau trả Tạ Thành Thành lại cho ta mau lên!". Tạ Anh vùng vẫy cố sức dùng tay tháo xích đủ kiểu. Thế nhưng những sợi xích này với sức lực của quỷ như cậu cũng không thể gỡ bỏ nổi.
Lưu Vũ bình tĩnh im lặng quan sát Thanh Phi Hưng. Bỗng hắn ta nhẹ nhàng lướt đến trước mặt hắn. Hơi lạnh từ người Thanh Phi Hưng toát ra khiến Lưu Vũ rùng mình. Đôi mắt phượng sắc bén lóe lên ánh vàng nhàn nhạt nhằm đọc thấu nội tâm ác ma trong mắt.
Xẹt!
Có một cây kéo bọc lửa nóng hỏi cắt ngang sợi dây hào quang sáng rực trong đầu hắn. Thanh Phi Hưng thế mà ngăn chặn sợi dây đọc trộm của hắn, một mạch cắt đứt khỏi đầu hắn ta. Lưu Vũ cau mày thu hồi ánh hào quang trong mắt.
Thanh Phi Hưng bỗng lên tiếng, âm thanh trầm khàn mang đầy hàn khí: "Ta sẽ tha mạng cho ngươi và những người còn lại nếu các ngươi chịu để Tạ Thành lại cho ta".
Lưu Vũ trợn mắt trừng hắn: "Không!".
Cơn hỏa nóng cháy từ đáy lòng Tạ Anh bùng lên, cậu nhịn không được liền mắng: "Cái đồ ma quỷ đê tiện như ngươi dám cả gan đòi bắt giữ Tạ Thành Thành của ta?! Ta thoát khỏi được dây xích này của ngươi thì ngươi hồn phi phách tán với ta!".
Thanh Phi Hưng vô biểu cảm, khẽ nghiêng đầu dùng đôi mắt vô hồn liếc cậu lom lom: "Vậy thì đi chết đi".
"Khoan!!! Khoan!!! Khoan đã!!!". Lương Tôn nhảy dựng lên: "Tôi đồng ý để Tạ Thành lại đây! Mau thả tôi ra đi, mấy tên điên này không chịu thì thôi đừng có lôi tôi vào! Tôi đồng ý với ông, Thanh Phi Hưng!".
Con rùa rút cổ Lương Tôn sợ chết liền hét lên om xòm nhức tai, Bách Hổ bên cạnh đang điềm tĩnh nhắm mắt niệm khí thì quạu quọ liền dùng gậy gõ đầu anh ta một cách thật đau, thật mạnh, thốn tận tâm can.
Lương Tôn: "AAA!".