Trên bàn tiếp tân có một tờ giấy màu đỏ, nét chữ màu đen viết thẳng hàng ngay lối, không xiêu vẹo hay nghiêng ngả nhìn tổng quan chữ rất đẹp. Đi đến Tạ Thành lia mắt lên xem, trên tờ giấy viết là: "Hãy tìm bí mật của khách sạn Thanh Phi".
Tạ Thành nghiêng đầu: "Bí mật của khách sạn? Khách sạn Thanh Phi có bí mật gì sao?".
"AA!". Đột nhiên Hiểu Hân la lên sợ hãi chỉ tay về đầu cầu thang chính giữa sảnh.
Mọi người đồng loạt quay lại, nhìn theo hướng tay cô Tạ Thành nhíu mày.
"Có cái gì đâu". Lương Tôn nói.
Hiểu Hân sợ hãi ngón tay run run thu lại liền chạy ra sau lưng Tạ Anh, hốt hoảng la hét: "Không không!! Không! Đừng qua đây!".
Tất cả mọi người dường như không ai thấy gì nhưng Tạ Anh như cảm nhận được liền vung gậy bóng chày, trong không khí đột nhiên xì xèo làn khói đen liền tan biến.
Mọi người kinh ngạc, Lý Tiểu Quyên đứng gần đó nhất trông thấy trong làn khói mờ mờ một khuôn mặt người kinh dị nhìn cô ta mỉm cười. Không dám la lên cô ta chỉ biết đứng đó cứng họng kinh hãi.
Khi nãy Tạ Thành thấy rõ mòn một có một cái bóng đen không rõ là nam hay nữ đứng ở đầu cầu thang nó xẹt qua xẹt lại lúc ẩn lúc hiện sau đó xuất hiện đến trước mặt Hiểu Hân.
Anh thầm nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống trong nỗi sợ.
Lương Tôn chết nhát đứng níu níu tay áo Bách Hổ, ông ta lườm anh ta rồi hất tay áo bỏ đi.
"Gâu gâu gâu!!!". Tiểu Vương sủa vào không khí mấy cái sau đó cắn lấy vạt áo Tạ Thành kéo đi đến đầu cầu thang, Tạ Anh thấy vậy cũng đi theo sau.
Bóng ma khi nãy ở đây, giờ đứng ở đây anh có hơi ớn trong người, quan sát đầu cầu thang anh thấy bật thang được làm bằng đá hoa cương bóng loáng bên trên trải thảm đỏ, trụ đỡ và tay vịn thì được làm bằng vàng nguyên chất. Anh thầm nhận xét đúng một câu xa hoa lãng phí: "Ở đây có gì sao?".
Tạ Anh lia mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên thấy dưới trụ chân cầu thang có cái gì đó lóe sáng, cậu nhặt lên.
Là chiếc chìa khóa.
"Dùng mở tầng hầm". Giọng nói Lưu Vũ vang lên, cậu lia mắt sang thì thấy hắn đang đứng sau lưng Tạ Thành.
Liền tự hỏi sao cái thằng già này cứ đu đu theo Tạ Thành Thành của cậu quài vậy?! Ngứa mắt quá!
Tạ Thành suy nghĩ làm sao hắn lại biết chìa khóa này để mở tầng hầm nhỉ?
Mấy người kia cũng đi đến, Lương Tôn nói: "Mọi người tìm được gì vậy?".
Tạ Thành đáp: "Tiểu Anh tìm được chìa khóa, chúng ta lên trên đi".
Nhóm người nhìn lên trên lầu, chính giữa là cánh cửa lớn dẫn đến hành lang bên trong, còn hai bên chia ra hai hành lang. Lan can được làm bằng vàng lấp la lấp lánh cuốn hút mấy người bên dưới.
"Xin lỗi vì đã để quý vị chờ đợi". Giọng nói vang lên từ cửa khách sạn, mấy người liền quay lại nhìn thì thấy đó là một người đàn ông trung niên mặc vest nhìn vào biết ngay là ông chủ nơi này. Nhìn bộ vest lóe mắt của ông ta với nơi này xem, khỏi khẳng định.
Tạ Thành hỏi nhỏ Lưu Vũ: "Đây cũng là người bị dính lời nguyền phải làm nhiệm vụ giống chúng ta sao?".
Lưu Vũ quan sát ông ta nói: "Không chắc nữa, có khả năng ông ta là nhân vật cốt truyện trong nhiệm vụ này".
Gật đầu, anh xem như hiểu được sương sương.
Ông ta đi đến trước mặt mọi người, khuôn mặt phúc hậu, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi là Tần Nhĩ, quản lý của nơi này. Để tôi dẫn mọi người lên lầu chọn phòng nhé, chắc mọi người đường xa đến đây mệt rồi".
Không phải ông chủ mà chỉ là quản lý thôi sao? Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy Tần Nhĩ không giống quản lý.
Mọi người nhìn nhau không nói gì rồi cùng nhau đi theo ông ta.
Dẫn đi qua hành lang bên phải, bên dưới sảnh hay trên lầu thì chỗ nào mạ vàng được thì mạ lên, ánh đèn sáng chưng chiếu khiến những chỗ mạ vàng càng thêm lấp lánh chói mắt. Đứng giữa hành lang, Tần Nhĩ nói: "Rồi giờ quý vị có thể chọn phòng quý vị thích".
Ông ta lấy chùm chìa khóa ra, mỗi chìa có mỗi con số phòng khác nhau, nói: "Chìa khóa tôi để trên bàn, mọi người chọn xong có thể lấy chìa khóa".
Quan sát từng cửa mỗi căn phòng, Tạ Thành hỏi: "Thế một phòng có mấy giường vậy?".
Tần Nhĩ mỉm cười đáp: "Mỗi phòng có hai giường nha".
Giới thiệu tổng quan về phòng óc của dãy hành lang này xong Tần Nhĩ đi xuống. Còn mấy người trên lầu tha hồ chọn lựa phòng, phòng này không thích thì chọn phòng khác.
"Được ở khách sạn năm sao phờ ri thế này sướng quá cần gì phải thoát khỏi lời nguyền chứ". Lương Tôn không còn mang bộ dạng lo lắng sợ hãi, anh ta thoải mái tung tăng mở từng cửa phòng.
"Đúng là tên bệnh". Lý Tiểu Quyên chán đến mức không nhìn mặt anh ta liền cùng Hiểu Hân tìm phòng.
Phòng nào mà chả là phòng, Bách Hổ liền đi vào một căn phòng xong đóng cửa ở trỏng.
Nhìn vào từng phòng thấy phòng nào cũng đẹp đẽ sang trọng đặt biệt là thoải mái, Tạ Thành liền chọn đại một phòng sau đó định kéo Tạ Anh bên kia đang tìm phòng vào trong thì đụng vào người Lưu Vũ. Hắn đang đứng cạnh anh, có vẻ như cũng đang chọn phòng này. Lưu Vũ nhìn anh: "Cậu cũng muốn phòng này? Nếu vậy thì ở chung".
"Ở chung cái quái gì?!". Tạ Anh đang bên kia đột nhiên phóng qua đây nhanh chống kéo Tạ Thành đi rồi liếc xéo hắn. Anh gượng cười với hắn rồi cũng vào phòng bên kia với cậu.
Lưu Vũ đứng nhìn theo bóng lưng anh rồi cũng vào phòng. Mọi người cũng đã vào phòng nghỉ ngơi.
"AAA!". Lương Tôn đột nhiên la lên, mọi người liền đi ra ngoài xem có chuyện gì không.
Anh ta đứng ở cuối hành lang ngã bệt xuống đất, Tạ Thành đi đến đỡ anh ta dậy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
Lương Tôn sợ hãi chỉ tay về phía chậu cây lưỡi hổ trong góc: "Ở đó".
Mấy người kia cũng đi đến, đưa mắt nhìn chỗ anh ta chỉ.
Bách Hổ liền dùng gậy gõ đầu anh ta, mắng: "Thằng nhãi này! Có con nhện cũng la lên nữa làm hại ta phải lê cái thân già mệt mỏi này ra ngoài".
Lương Tôn ôm đầu nhảy ra sau lưng Tạ Thành, vẻ mặt hoảng hốt: "Không phải.. Ngón tay đó biến mất rồi!".
Tạ Thành nhíu mày: "Ngón tay?".
Vì quá sợ hãi, anh ta không kể lại việc mình thấy liền chạy vào trong phòng đóng sầm cửa lại.
Mấy người đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, Lưu Vũ bắt con nhện lên. Con nhện đen xì to bằng đầu ngón chân cái, lông lá bồm xồm, mấy cái chân dài cử động nhìn vào rất tởm. Lý Tiểu Quyên và Hiểu Hân là con gái nên rất sợ những con côn trùng nên đã không ở lại đây nữa liền lén chuồn về phòng.
Cuối hành lang bây giờ còn lại năm người, Tạ Thành tuy trông yếu yếu trong người nhưng anh lại không sợ mấy con côn trùng này cho lắm liền quan sát con nhện trong tay Lưu Vũ, suy nghĩ rồi nói: "Khi nãy Lương Tôn nói anh ta có thấy ngón tay trước khi con nhện này xuất hiện, thế có nghĩa là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là phải tìm chủ nhân của ngón tay?".
Lưu Vũ bóp nát con nhện trong tay, nó rít lên rồi im re, máu nhiễu nhão chảy xuống, hắn nói: "Có thể ngón tay đó là vật manh mối trong nhiệm vụ".
Tạ Anh dựa vách nhướng mày hỏi: "Không có hướng dẫn hay gợi ý mà chỉ đưa ra nhiệm vụ chính thôi sao?".
Lưu Vũ khụy một chân xuống bên chậu lưỡi hổ như đang tìm gì đó: "Đến tối mới có nhiệm vụ cho nhiệm vụ chính, bây giờ gần sáng rồi".
Hắn không nói trời gần sáng thì Tạ Thành cũng không để ý, định mò vào túi lấy điện thoại thì phát hiện điện thoại cũng biến mất.
"Kể cả điện thoại cũng biến mất sao? Thế làm sao anh biết bây giờ gần sáng?". Tạ Thành hỏi, bây giờ dù có gần sáng thì nhìn ra ngoài cũng không biết bởi vì mây đen bây giờ kéo đến càng ngày càng đen kịn khiến ngoài trời âm u.
"Kinh nghiệm". Hắn đáp.
Tạ Thành: "?".
Lưu Vũ lấy trong chậu lưỡi hổ ra một chiếc nhẫn kim cương, đứng dậy hắn nói: "Đây cũng là manh mối".
Tạ Anh nhướng mày nhìn, Tạ Thành thì đánh giá: "Ông chủ nơi này đúng là hào phóng nhỉ? Nhét cả nhẫn kim cương vào chậu cây".
Bách Hổ chống gậy đi đến: "Cho ta mượn".
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh, hạt kim cương thạch anh tím cuốn hút mang vẻ bí ẩn u sầu. Bách Hổ nhíu mày định nói gì đó thì Tạ Anh chen vào: "Chẳng phải đó là chiếc nhẫn của Hiểu Hân hay sao?".
"?!". Tất cả mọi người bàng quàn, Bách Hổ bên cạnh lườm cậu nhưng không nói gì đưa chiếc nhẫn lại cho Lưu Vũ rồi quay người bỏ đi, cậu đã nói điều ông ta muốn nói, đã hết việc nên ông ta về phòng nghỉ ngơi. Lúc đi ngang Tạ Thành ông định nói gì đó với anh nhưng lại thấy ánh mắt Tạ Anh dõi theo mình nên không nói liền bước đi.
"Sao em biết?". Tạ Thành tò mò hỏi.
Đang nói đột nhiên anh nhớ đến Lương Tôn có nhắc đến ngón tay và bây giờ ở đây có chiếc nhẫn Hiểu Hân, hai cái có mối liên kết đột nhiên một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên hiện lên đầu.
"Vì khi nãy lúc đưa mạng kê cho chị ta em có để ý trên bàn tay phải ở ngón áp út em thấy có chiếc nhẫn kim cương thạch anh tím giống vậy". Tạ Anh nói.
"Tặng Hân Hân". Lưu Vũ nhìn vào bên vòng trong nhẫn.
Hắn nói tiếp: "Chủ nhân của chiếc nhẫn này đúng là của Hiểu Hân".
Tạ Thành cau mày: "Tại sao chiếc nhẫn của em ấy lại ở đây? Không lẽ...".
"Á Á Á!!!". Lý Tiểu Quyên la hét tung cửa chạy ra ngoài với vẻ mặt kinh hãi tột độ.
"Cứu tôi với!". Tạ Anh vung gậy bóng chày, cô ta liền chạy ra sau lưng cậu.
Trước mặt là cái bóng đen đang phi tới, gậy bóng chày một thoáng lóe ánh lửa nhẹ cậu quất thẳng vào mặt nó. Bóng đen hét thảm rồi biến mất hòa vào không khí.
Lý Tiểu Quyên ngồi phịch xuống đất sợ hãi run rẩy ôm đầu. Trong lòng Tạ Thành cũng hơi sợ nhưng thoáng qua nhanh, anh liền đỡ cô ta lên chấn an hỏi thăm: "Có chuyện gì xảy ra vậy?".
Cô ta thở hồng hộc cố gắng bình tĩnh, giọng run run: "Khi nãy vừa vào phòng đột nhiên quay qua không thấy Hân Hân đâu tưởng em ấy vào nhà tắm nhưng khi tôi nhìn vào nhà tắm thì không thấy ai cả và đột nhiên trên trần nhà có cái bóng đen đang bò!".
Thế người khi nãy đứng ở đây rồi cùng Lý Tiểu Quyên đi về phòng là ai? Thứ đó?
Tạ Thành: "Vậy Hiểu Hân đang ở đâu?".
Lý Tiểu Quyên sợ hãi lắc đầu: "Tôi không biết nữa!".
Tạ Anh lướt ngón tay lên cây gậy, nói: "Thế nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là tìm Hiểu Hân, vậy tại sao ông chú lại nói đến tối mới có nhiệm vụ?".
Cậu liếc mắt lên nhìn Lưu Vũ, hắn im lặng không trả lời cậu mà nhìn chằm chằm cây gậy bóng chày, lên tiếng: "Hình như khi nãy tôi nhìn thấy cây gậy này của cậu lóe lên ánh lửa".
Ngưng động tác, cậu lườm hắn: "Cái gì cơ? Đánh trống lảng à?".
Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm giác như bị tia băng rét lạnh chỉa vào mắt, cậu chậc lưỡi rồi quay mặt đi.
Hắn nói: "Tối nay mọi người tập hợp lại dưới sảnh nhận nhiệm vụ rồi ở đó bàn bạc, còn giờ nghỉ ngơi đi".
Lý Tiểu Quyên bây giờ bình tĩnh lại: "Tôi sẽ đi tìm Hân Hân".
Nếu một mình hành động thì có thể sẽ gặp thứ như khi nãy, Lý Tiểu Quyên cũng không có vật phòng thân cho nên tuyệt đối không được để cô ta một mình, Tạ Thành nói: "Có gì chúng ta cùng nhau đi tìm, có nhiều người sẽ đỡ nguy hiểm".
Lý Tiểu Quyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu sau đó nhóm người giải tán rồi mạnh ai nấy về phòng ngủ.