À quên mất không nói.
Tác phẩm này không lấy địa điểm và địa danh hay đất nước nào ở ngoài đời. Những nơi có trong tác phẩm này đều là thế giới giả tưởng của tác giả :>
Nhìn xung quanh thì mới thấy nơi này là khu du lịch Thanh Phi của tỉnh An Thơ nằm cách tỉnh Tạ Thành khá xa. Phía đối diện bến xe buýt là bãi biển xanh biếc nhưng đã bị thời tiết mây đen che bóng trăng không một tia sáng rọi khiến cho quan cảnh âm u rét lạnh.
Mấy người kia đứng ở trước cửa khách sạn mà chẳng có ai vào trong hình như là đang nói chuyện gì đó, đi đến Tạ Thành thông qua cửa kính nhìn vào bên trong. Ánh đèn sáng chưng, nội thất sang trọng đẹp đẽ bởi vì đây là khách sạn năm sao. Nơi này nhìn vào ấm cúng, anh thắc mắc tại sao không ai chịu đi vào. Định quay qua hỏi thì.
"Quyên Quyên à coi như anh xin em, nãy đến giờ nói khàn cả họng mà em không nghe à? Hiểu Hân cô ta đi cùng là chúng ta sẽ chết đấy!". Lương Tôn nhỏ nhẹ dỗ ngọt Lý Tiểu Quyên.
Lý Tiểu Quyên tức giận quát anh ta: "Anh có thôi đi được không?! Bây giờ mà bỏ cô ấy lại lỡ có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi sao?! Ai chịu trách nhiệm?! Anh có chịu trách nhiệm không?!".
Vò đầu vứt tóc, Lương Tôn chậc lưỡi giậm chân: "Quyên Quyên, Em!.. Hây.. Tôi.. Hây! Thật là!".
Lương Tôn không biết nói gì hơn nữa liền quay mặt chỗ khác, Lý Tiểu Quyên quay qua dỗ dành an ủi Hiểu Hân.
"Chị bị mất mạng kê sao?". Tạ Anh đột nhiên đi đến hỏi.
Hiểu Hân lau nước mất ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: "Ban đầu bước lên xe tôi cũng có mạng kê rồi bỏ vào túi quần không biết tại sao khi kiểm tra lại thì mất tiêu".
Lý Tiểu Quyên hỏi: "Em có làm rớt ở đâu không?".
Hiểu Hân: "Nếu rớt ở ghế thì khi đứng lên sẽ thấy nhưng đằng này không có".
Nói rồi cô lại sợ hãi khóc, Lý Tiểu Quyên lo lắng cố chấn an cô: "Hân Hân à, đừng sợ, chắc chắn miếng giấy mạng kê gì gì đó chỉ là trò đùa thôi".
Cô sợ hãi đến độ chân run đứng không nổi mà phải ngồi xổm xuống đất co giò: "Không phải trò đùa đâu! Huhu em sợ quá!".
"Nè". Tạ Anh đột ngột đưa mạng kê của mình cho cô.
Hiểu Hân và Lý Tiểu Quyên: "?!!".
Tạ Thành và Lương Tôn bất ngờ nhìn cậu.
Kinh ngạc Hiểu Hân liền ngẩng đầu: "Cái này...?!".
Tạ Anh: "Chị lấy của tôi đi, tôi không cần thứ này".
Hiểu Hân không nhận: "Thế còn tính mạng của cậu thì sao?"
Lý Tiểu Quyên: "Hân Hân à, em nhận đi".
Rồi quay qua cúi đầu cảm ơn cậu thay cho Hiểu Hân: "Cảm ơn cậu nhiều, nếu cậu hi sinh thì Hân Hân chắc chắn sẽ mắc nợ cậu cả kiếp người".
Cô cũng biết điều đứng lên nhận lấy mạng kê xong cúi đầu tạ ơn lia lịa, vừa cảm ơn cô vừa khóc: "Nếu cậu sống sót qua cửa ải này thì sau khi thoát khỏi lời nguyền tôi sẽ dùng cả đời này đền ơn cho cậu!".
Xem đó là điều dửng dưng, cậu bỏ một tay vào túi quần tay kia vắt gậy bóng chài lên vai, nói: "Tôi chẳng quan tâm lời nguyền này là cái mịa gì và tôi cũng chẳng phải là tên thỏ đế sợ chết như ai kia".
Cậu liếc mắt về phía Lương Tôn với bộ dạng khinh thường, anh ta liền chột dạ, không nói gì đẩy mắt kính lên rồi kéo tay Lý Tiểu Quyên vào trong sảnh: "Quyên Quyên à mình vào trong đi".
Tạ Thành không ngờ Tạ Anh lại quân tử đến như vậy, cứ tưởng cậu nhóc cũng như mọi người mà lo lắng tính mạng mình mai chết nay sống chứ. Cậu lại chẳng quan tâm sinh tử cứ thế mà chia sẻ mạng sống mình với người khác. Bởi vậy mới nói biệt danh "Quỷ Nhân Từ" mà bọn giang hồ đặt là hợp với cậu nhất.
Vào trong, Bách Hổ và Lương Tôn cùng Lý Tiểu Quyên đang đứng ở quầy tiếp tân. Lương Tôn liên tục ấn chuông ở quầy, lớn giọng: "Có ai phục vụ không ạ!".
"Nhức đầu quá đấy!". Bách Hổ bực mình dùng gậy đánh vào tay anh ta.
"Đau đau!". Lương Tôn ôm tay nhảy dựng tại chỗ.
Lý Tiểu Quyên cười khẩy, thấy bạn gái mình chẳng quan tâm lo lắng anh ta vô cùng buồn tủi liền lủi thủi đứng sang một bên một mình.
Tạ Thành đi đến nói: "Tại sao xe buýt lại đưa chúng ta đến đây nhỉ? Ở đây có gì sao?".
Bách Hổ nói: "Làm nhiệm vụ, cứ đứng ở đây một chút đi sẽ có nhiệm vụ hiện lên".
Gật đầu, Tạ Thành liền đi xung quanh sảnh. Kiến trúc nơi này tân cổ điển cùng những ánh đèn sáng sủa hào hoa, phong cách vừa cổ vừa hiện đại tạo cho người ta cảm giác thật sang trọng. Mọi thứ đều bóng loáng, sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một hạt bụi nào. Tạ Thành quẹt ngón tay lên trụ đá hoa cương dựng giữa khách sạn không khỏi khen ngợi: "Không ngờ khách sạn Thanh Phi sau một năm lại nâng cấp như vậy".
Từ sảnh bên phải có cánh cửa lớn đi vào sẽ là phòng ăn, bên trong là là gian bếp. Bước vào phòng ăn cơn gió mang sự xa hoa thoáng qua mặt, chân bàn, chân ghế và tay ghế được mạ vàng lấp lánh tạo cho những bộ bàn ghế gỗ quý thêm phần xa xỉ. Bước trở ra, bên trái sảnh thông ra hành lang và dẫn tới phía sau khách sạn.
Quay ra, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt ai đó đang dõi theo mình, tưởng mấy người đứng ở quầy tiếp tân nhìn nhưng nhìn lại thì thấy họ đang lo tán gẫu với nhau. Anh cảm thấy chắc mình nhạy cảm quá rồi, quay mặt lại ánh mắt bỗng vô tình nhìn lên thì phát hiện đằng xa có một người ngồi ở ghế đang chăm chú nhìn anh. Tạ Thành giật mình rồi mỉm cười xã giao, nhưng hắn ta không cười lại liền đóng quyển sổ trên tay lại cất vào túi bên hông. Đứng lên đi về phía anh.
Nước da bánh mật, tóc xoăn đen nhánh lưa thưa vài sợi trắng cùng hai bên mép tai tóc bạch kim, người đàn ông thân hình cao ráo đứng trước mặt anh. Tạ thành đơ người một lúc bởi bị vẻ đẹp của người này cuốn hút, đứng gần mới thấy ngũ quan tuấn tú nhưng mang nét lạnh lùng. Đôi mắt phượng mang đồng tử vàng hổ phách có phần lạnh lẽo thần bí.
Một thoáng tim anh đập lỡ nhịp khi nhìn vào mắt hắn. Đột nhiên hắn giơ tay lên Tạ Thành không kịp phản ứng thì bị hắn lấy mất con dao lưỡi dài bên hông mình.
Tạ Thành: "?".
Con dao lưỡi dài bọc trong vải đen hoa văn vàng trên tay hắn bỗng tỏa ra luồng khí màu đỏ xong luồng khí quay về con dao. Hắn lườm anh, giọng nói trầm trầm: "Cậu là chủ nhân của con dao này?".
Tạ Thành lơ ngơ: "Hở..? Con dao này là dụng cụ làm bếp trong nhà, tôi lấy làm vũ khí phòng thân".
Hắn cau mày nhìn anh chăm chăm rồi nhìn xuống con dao không nói gì sau đó trả lại cho anh, không đợi anh nhận lại con dao thì hắn liền ép sát anh vào trụ, con dao rơi xuống đất. Giọng hắn lạnh băng: "Rõ ràng con dao này có dấu vết của thứ không phải con người! Nói thật đi tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi thứ không sạch đeo bám".
"Giúp cái bíp!". Tạ Anh bỗng bóp lấy bả vai hắn một tay đấm vào mặt hắn. Phản ứng nhanh, hắn đỡ được cú đấm của cậu. Giơ chân lên đá lại bị cậu chặn lại, cả hai giằng co. Tạ Thành thấy tình hình thấy không ổn liền đứng chính giữa can ngăn.
Anh ôm lấy tay Tạ Anh, nói: "Anh ta không phải kẻ xấu đâu tiểu Anh à".
Mấy người ở quầy tiếp tân thấy đằng này có vụ gì mà nhốn nháo liền đi đến xem, người đàn ông thấy vậy thả lỏng người coi như chưa có gì xảy ra, đứng dựa trụ hút thuốc. Tạ Anh khó chịu lườm hắn.
Lương Tôn thấy tự nhiên có thêm một người, liền chào hỏi hắn nhiệt tình: "Ông anh đây cũng làm nhiệm vụ sao?".
Hắn lạnh lùng đáp: "Ờ".
Lương Tôn lại hỏi: "Thế còn những người đồng hành cùng anh đâu?".
Nhả khói, hắn thờ ơ nói: "Không có".
Ánh mắt Bách Hổ sắc bén quan sát hắn rồi gõ gậy: "Thông thường xe buýt chỉ đưa người đến trạm làm nhiệm vụ khi đủ năm người trở lên nếu không đủ thì vĩnh viễn lang thang ở cái lời nguyền này không lối thoát".
Tạ Thành nghe vậy trong đầu bỗng nảy lên suy nghĩ: "Nếu vậy thì có khả năng anh ta bị kẹt ở trong lời nguyền vì không có đồng đội".
Bách Hổ nói thêm: "Hoặc hắn ta không phải con người".
Nhiệt độ trong sảnh đột nhiên hạ xuống, mấy người rùng mình đồng loạt nhìn hắn không hẹn mà lùi ra sau lưng Bách Hổ và Tạ Anh. Tiểu Vương cũng gừ hắn rồi lẳng lặng nấp sau chân Tạ Thành.
Lý Tiểu Quyên vốn không tin ma quỷ hay lời nguyền gì đều cho rằng tất cả mọi người đều bị điên hết rồi, dù vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn sợ hãi không thôi.
"Khoan đã mọi người, không chừng anh ta là người còn sống ở khu này rồi sao?". Tạ Thành bỗng nhiên đứng ra chấn an mọi người.
"Đúng đúng, chỉ cần kiểm tra mạng kê của anh ta". Lương Tôn hùa theo anh.
"Được rồi, tôi không thích làm nhiệm vụ với các người. Dù gì tôi cũng đơn độc phiêu lưu trong cái lời nguyền này gần sáu chục năm rồi".
"Cái gì?!". Bảy người đồng loạt kinh ngạc há hốc mồm, Tạ Thành giống như nghe nhầm nhìn nhan sắc mê người của hắn ta mà so sánh với con số sáu chục. Không thể tin được!
"Sáu chục năm?". Bách Hổ hoài nghi chống gậy đi đến trước mặt hắn.
Nhếch mép nhìn Bách Hổ với ánh mắt kiêu ngạo: "Đúng, rồi sao? Chú em có gì thắc mắc à?".
"Cái gì cơ?! Chú em?!!". Bách Hổ tức đến tím người, tự dưng bị một tên nhóc bất kính tóc tai râu ria dựng lên. Cây gậy của ông ta thoáng chốc vụt ra thanh kiếm phi thẳng vào mặt hắn.
Hắn nghiêng người né, mặt đất rung chuyển lưỡi kiếm liền dính cứng ngắc trên trụ, có vài đường nứt ra trên trụ. Nhả khói hắn rút thanh kiếm ra ngắm nghía giây lát rồi múa vài đường, nói: "Thoạt nhìn không tưởng là thanh kiếm đâu, đồ tốt đấy".
Mấy người đứng xem nãy giờ mà toát hết mồ hôi, không thể tin lão già nhìn yếu ớt thế mà lại có võ công kinh người đến thế. Tạ Anh cau mày quan sát Bách Hổ nãy giờ, ông già này từ lúc trên xe luôn để ý cậu rồi. Sơ hở là phát hiện lão đang nhìn cậu, không biết lão có ý đồ gì không.
Bách Hổ nhanh nhẹn giật lại thanh kiếm nhanh chống biến nó lại thành cây gậy. Gõ gậy xuống đất thật mạnh, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi đã bao nhiêu niên?".
Điếu thuốc tàn hắn liền quăng xuống bên chân rồi giẫm mồi, nói: "Lưu Vũ, 84 tuổi.".
Bách Hổ ngạc nhiên: "Nhưng dung mạo ngươi có tí gì gọi là lão hóa đâu?!".
Không trả lời, hắn quay người đi đến trước mặt Tạ Thành. Anh hồi hộp ngước mặt nhìn hắn, chẳng hiểu tại sao khi người đàn ông này đến gần anh lại có cảm giác khó thở vô cùng, tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tiểu Vương trốn sau chân anh lại gừ hắn, Tạ Anh bên cạnh thì siết chặt cây gậy phòng hờ hắn có làm gì anh thì cậu cho hắn ăn hành liền.
"Reng reng reng!!!".
Đôi môi hắn hơi mở định nói gì đó thì bị tiếng chuông trên bàn tiếp tân cắt ngang, Lương Tôn đẩy mắt kính lên nói: "Chắc có nhiệm vụ á mọi người".
Lý Tiểu Quyên cùng Hiểu Hân và Lương Tôn đi đến trước, Bách Hổ cũng chống gậy quay lưng đi.
Lưu Vũ nhìn anh một lúc, nói: "Bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi làm nhiệm vụ cùng cậu".
Không để anh đồng ý Tạ Anh bên cạnh kéo tay anh nhưng chẳng thấy anh động đậy. Còn hắn quay đi đến bàn tiếp tân.
Tạ Anh: "Đừng quan tâm hắn, chúng ta làm nhiệm vụ thôi anh".
Tạ Thành ngơ người, hình ảnh gương mặt Lưu Vũ cứ động lại trên ánh mắt không tản đi, cứ như linh hồn hắn bám đã vào anh.
Tạ Anh liền vỗ lưng anh, giật mình anh mới hoàn hồn lại: "Ờ À.. Òm, đi thôi".