Cuối tuần, Hứa Thừa Yến nhận được một cuộc gọi.
"Anh dâu! Em sắp về rồi đây! Có tới đón em không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy phấn khích.
Hứa Thừa Yến hỏi lại, "Khi nào thì về?"
"Chiều nay là tới. Khoảng hai, ba tiếng nữa."
"Nhanh vậy sao?" Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ, "Sao không báo với anh trước?"
"Muốn dành bất ngờ cho anh dâu và anh trai đó." Đối phương cười.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Thừa Yến đi tới thư phòng, thấy Hạ tiên sinh bên trong.
Hạ Dương đang dựa lưng vào ghế sofa, xem một quyển album cũ.
Nhưng sao khi Hứa Thừa Yến đi vào thì Hạ Dương đóng album lại, đặt sang một bên.
Hứa Thừa Yến thoáng liếc quyển album, anh biết đôi khi Hạ tiên sinh sẽ ở một mình trong thư phòng xem quyển album này, dường như nó là đồ vật vô cùng quan trọng.
Hứa Thừa Yến đi qua, mở lời nói, "Tiên sinh, Giang Lâm sắp về rồi, chiều nay máy bay đáp."
Giang Lâm là em họ của Hạ Dương, đang học đại học ở nước ngoài, thi thoảng nghỉ sẽ bay về đây một chuyến.
"Chiều nay?" Hạ Dương ngẩng đầu nhìn.
"Vâng." Hứa Thừa Yến nói, "Tiên sinh muốn cùng em đi đón cậu không?"
Hạ Dương chỉ "ừ" một tiếng.
Hứa Thừa Yến về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo.
Khi Hứa Thừa Yến cởi đồ được một nửa thì Hạ Dương đi vào.
Hạ Dương đứng ở phòng thay quần áo, nhìn người con trai trước mặt.
Người con trai đang ở trần nửa trên, tay cầm một cái áo dài tay, vẫn chưa kịp mặc vào.
Hạ Dương đi tới gần cậu, đột nhiên nói, "Đổi bộ khác đi."
Hạ Dương nhìn vào tủ quần áo, chậm rãi lựa chọn, lấy một chiếc sơ mi trắng ở bên trong.
Không chỉ có áo sơ mi, Hạ Dương còn chọn cả áo len và áo khoác bên ngoài, đến cả khăn quàng cổ cũng không bỏ sót.
Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, nhận áo từ tay người đàn ông, mặc vào.
Phần lớn quần áo trong tủ là do Hạ tiên sinh mua cho anh, kiểu dáng cũng cho tiên sinh tự chọn.
Tiên sinh rất thích giúp anh chọn quần áo, có khi còn tự mình chuẩn bị một bộ hoàn chỉnh rồi đưa anh thay.
Đôi khi anh cảm thấy bản thân mình như một con búp bê vậy, mà Hạ tiên sinh là người trang trí mặc đồ cho con búp bê đó.
Thế nhưng anh không ngại, chỉ cần tiên sinh thích là được.
Thay quần áo, quàng khăn xong xuôi, Hứa Thừa Yến lại nhìn lọ nước hoa mà người đàn ông đưa.
Là lọ rừng mùa tuyết.
Hứa Thừa Yến nhận lọ nước hoa, xịt lên người một chút.
Anh biết, từ trước đến nay Hạ tiên sinh không dùng nước hoa, nhưng không hiểu sao lại thích tặng nước hoa cho anh, nhiều đến mức lấp đầy cả một tủ.
Mà dạo gần đây Hạ tiên sinh rất thích mùi hương rừng mùa tuyết này.
Hứa Thừa Yến chuẩn bị xong mọi thứ, cùng Hạ Dương ra sân bay.
Ba tiếng sau, Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái đã thấy Giang Lâm ở giữa đám người.
Giang Lâm nhỏ hơn Hứa Thừa Yến hai tuổi, nhưng vì gương mặt còn trẻ nên nhìn qua hơi non nớt.
"Anh trai! Anh dâu." Giang Lâm kéo theo vali chạy như bay tới.
Tính cách Giang Lâm khá năng nổ, vừa thấy Hứa Thừa Yến đã ôm chầm lấy, cười đùa, "Anh dâu càng ngày càng đẹp trai."
Giang Lâm lại nhìn sang Hạ Dương đứng bên cạnh, cười hì hì, "Anh trai cũng đẹp trai."
Nhưng Hạ Dương vốn lạnh nhạt, chỉ thản nhiên đáp, "Về nhà đã."
Giang Lâm cũng biết rõ tính Hạ Dương, đi theo sau, vội vàng nói, "Buổi tối em muốn ăn cơm! Lâu rồi chưa được ăn đồ ngon. Anh dâu nấu ăn là ngon nhất!"
"Được rồi!" Hứa Thừa Yến gật gật đầu.
Ba người quay về nhà, Hứa Thừa Yến đi vào phòng bếp nấu bữa tối.
Giang Lâm ngồi trong phòng khách bắt đầu mở hành lý, lấy ra hai hộp quà.
Hạ Dương đã quay về phòng, Giang Lâm cầm theo hai hộp quà kia lên, nóng lòng đi vào thư phòng.
"Anh! Quà cho anh và anh dâu!" Giang Lâm đặt hai hộp quà lên bàn.
Hạ Dương vẫn đang dựa vào sofa xem quyển album cũ, ngẩng đầu nhìn, đáp ừ một tiếng, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giang Lâm vừa chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên để ý tới quyển album trong tay Hạ Dương, lập tức im lặng.
Qua một lúc lâu, Giang Lâm mới nhỏ giọng hỏi, "Anh, khi nào thì anh với anh dâu xác định chắc chắn?"
Hạ Dương lại lạnh nhạt đáp, "Không biết."
"Đã 5 năm rồi..." Giang Lâm lẩm bẩm, "Em còn muốn làm phù rể..."
Hạ Dương rũ mắt xuống, không nói gì.
Giang Lâm nhìn quyển album, nhíu mày nói, "Chẳng lẽ anh vẫn đang đợi anh ta sao?"
Câu nói của Giang Lâm không đầu không đuôi, nhưng Hạ Dương vẫn hiểu được.
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng tham gia." Hạ Dương đóng album lại, đứng dậy, cẩn thận cất nó vào ngăn kéo.
"Được thôi, em không thèm quan tâm." Giang Lâm dựa vào ghế, nghĩ một lát, lại nói tiếp, "Hình như anh ấy sắp về rồi."
"Ừ." Phản ứng của Hạ Dương vẫn bình tĩnh như cũ.
Giang Lâm lại liếc mắt nhìn, thấy trên mặt Hạ Dương thật sự không có bất cứ dao động nào, đành phải từ bỏ.
Bầu không khí trong thư phòng trở nên cứng đờ, hai người cũng không nói gì tiếp.
Cho đến khi tiếng gõ cửa phá tan sự im lặng trong phòng.
Hứa Thừa Yến đứng trước cửa phòng, nở nụ cười, "Cơm đã xong!"
Giang Lâm lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng ra ngoài.
-----------------------
Sau khi dùng bữa tối, Giang Lâm chuẩn bị đi về.
Giang Lâm ở căn hộ bên cạnh, ngay sát nhà của hai người, khoảng cách vô cùng gần.
Hứa Thừa Yến giúp Giang Lâm cầm đồ, đưa cậu đến cửa thang máy.
Đột nhiên Giang Lâm nhớ tới chuyện gì, hỏi, "Anh dâu, tiệc sinh nhật của anh em tổ chức ở đâu vậy?"
Hứa Thừa Yến, "Du thuyền Lam Hải."
Giang Lâm gật gật đầu, "Vậy sao, gửi cho em địa chỉ."
"Ừ."
Hứa Thừa Yến lại hỏi, "Tốt nghiệp xong em định làm gì?"
"Chắc về hẳn nước." Giang Lâm gãi đầu, "Bên nước ngoài chơi cũng chán, về đây vẫn tốt hơn."
Năm nay Giang Lâm sẽ tốt nghiệp, chỉ còn mấy tháng cuối nữa.
Hứa Thừa Yến cười nói, "Tốt nghiệp xong phải đi làm đấy."
"Em không đi đâu! Em còn muốn chơi mấy năm nữa cơ." Giang Lâm phụng phịu, đi vào trong thang máy, vẫy vẫy tay với Hứa Thừa Yến, "Anh dâu, mấy ngày nữa em đến tìm anh chơi."
"Ừ." Hứa Thừa Yến nhìn Giang Lâm đi vào thang máy, lúc này mới xoay người về.
Hứa Thừa Yến chuẩn bị quay lại phòng ngủ, nhưng lúc đi qua thư phòng, theo bản năng liếc nhìn vào trong.
Cửa thư phòng không khóa, bên trong ánh lên ánh sáng màu vàng ấm áp.
Mà người đàn ông ngồi bên cạnh đèn, cúi đầu nhìn quyển album đã ố vàng.
Lật từng trang từng trang, giống như đang nâng niu một món đồ quý hiếm vậy.
Hứa Thừa Yến nhìn góc nghiêng bên mặt của hắn, cuối cùng vẫn không làm phiền, xoay người rời đi.
Anh sẽ không tò mò, cũng không chạm vào quá khứ của tiên sinh.
Cứ để mọi thứ như bây giờ, đã tốt rồi.