Đến khuya Hạ Dương mới quay về nhà.
Hứa Thừa Yến ngồi trong phòng luyện đàn, nghe thấy tiếng ở bên ngoài thì đứng dậy ra khỏi phòng.
Hạ Dương thấy người con trai đứng trên hành lang, nhỏ giọng hỏi, "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Em chờ tiên sinh về." Hứa Thừa Yến cười, đôi mắt hoa anh đào hơi cong lên.
"Lần sau muộn quá thì không cần chờ." Hạ Dương nói, tiện tay để hộp bánh ngọt lên bàn, "Đồ ăn khuya."
Hứa Thừa Yến đi qua mở hộp bánh, nhìn thấy bên trong là bánh kem ngọt.
Anh biết tiệm bánh này cách công ty của tiên sinh khá xa, nếu muốn đi đến đó mua bánh kem thì tiên sinh phải lái một đoạn đường vòng mới về được.
"Tiên sinh, ban đêm ăn bánh ngọt mập lắm đó." Hứa Thừa Yến có chút bất lực nói.
Thật ra anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng Hạ tiên sinh luôn nghĩ rằng anh thích, cho nên thường xuyên mang bánh ngọt về và anh thì nhận hết.
Chỉ cần là đồ do tiên sinh mua, anh đều thích.
Cho dù anh không thích đồ ngọt, anh vẫn sẵn lòng.
"Không mập." Hạ Dương đi tới, ôm lấy eo của người con trai từ phía sau.
Người con trai ở trong lòng thật sự không mập, mà cho dù có mập lên một chút cũng không sao.
Hạ Dương dựa vào vai anh, khoảng cách của hai người sát gần nhau, hắn ngửi được mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh.
Hạ Dương hỏi, "Dùng nước hoa sao?"
"Vâng." Hứa Thừa Yến trả lời, "Là mùi hương rừng tuyết lần trước tiên sinh tặng."
Buổi chiều khi anh chuẩn bị ra ngoài, tự nhiên tâm huyết dâng trào, thử xịt hương nước hoa mới.
Hương nước hoa không quá nồng nhưng lại lưu hướng rất lâu, chỉ dùng có một chút thôi nhưng đến tối vẫn có thể ngửi thấy.
Hạ Dương hơi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Thơm lắm."
Hạ Dương ngửi mùi hương nhàn nhạt này, đôi mắt dần tối lại.
Trong nhà mở máy sưởi, người con trai ở trong lòng chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng.
Hạ Dương giơ tay, nhẹ nhàng thò vào trong vạt áo sơ mi, lòng bàn tay dán lên eo người con trai.
Hai người từng thân mật nhiều lần, đã hiểu rõ cơ thể của nhau.
Hạ Dương chỉ cần chạm nhẹ lên eo người con trai một cái, người trong lòng đã bắt đầu mềm nhũn.
Hai tay Hứa Thừa Yến chống lên bàn, cúi đầu, hô hấp bắt đầu rối loạn.
Nút áo sơ mi bị cởi từng cái một, Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được động tác tay của hắn, không từ chối, chỉ hỏi lại, "Tiên sinh, về phòng được không?"
Hạ Dương nâng tay, bế người con trai lên đi về phòng ngủ, đặt anh lên giường.
Hứa Thừa Yến hơi nhổm dậy, người kia đã lại đè lên.
Hạ Dương nằm đè trên người anh, nhìn đôi mắt của đối phương, bất giác giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt anh.
Không thể phủ nhận, người con trai trước mặt này có đôi mắt hoa anh đào vô cùng đẹp.
Người ta nói, con trai có đôi mắt hoa đào thường bạc tình.
Nhưng người con trai tóc đen này lại không hề liên quan đến hai từ "bạc tình".
Anh luôn nở nụ cười, chưa bao giờ nổi giận, giống như có thể bao dung tất cả mọi chuyện vậy.
Hạ Dương nhìn đôi mắt hoa anh đào, chậm rãi duỗi tay, cởi cà vạt của mình.
Sau đó...
Dùng cà vạt che đôi mắt kia lại.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, tầm nhìn là một màu tối đen, chỉ có tia sáng mỏng manh lộ ra từ khe hở cà vạt.
Hơi thở ám muội trong phòng càng thêm nồng đậm.
Hứa Thừa Yến duỗi tay ôm chặt bả vai của người đàn ông, đầu ngón tay vô tình để lại vết cào.
Kể cả khi đôi mắt không thể nhìn được, nhưng chỉ cần ngửi được mùi hương quen thuộc của người đàn ông thì anh cũng sẽ yên tâm hơn.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận động tác của hắn, đột nhiên gọi, "Tiên sinh..."
"Có thể bỏ cà vạt xuống được không?"
Động tác của Hạ Dương dừng lại, không nói gì, chỉ cúi người cởi cà vạt ra.
Hứa Thừa Yến mở mắt, vì lúc trước bị che mắt lúc lâu nên nhất thời không thích ứng với ánh sáng trong phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người đàn ông.
Mà khi Hứa Thừa Yến còn chưa kịp nhìn rõ thì cả người đã bị lật lại.
Hạ Dương đè phía sau lưng người con trai, cúi người cắn lên vai anh.
Cho đến khi mọi việc kết thúc, Hứa Thừa Yến vẫn luôn giữ tư thế nằm sấp như vậy.
Hứa Thừa Yến vùi mặt trong gối, vẫn đang chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn, thấy người đàn ông đang mặc quần áo.
Hạ Dương mặc tạm chiếc áo sơ mi, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng của hắn, nghe tiếng bước chân ngày càng xa, lúc này mới chậm chạp đứng dậy, đi vào phòng tắm, tự mình tắm rửa.
Anh đã quen với việc này.
Quen với việc tiên sinh thích che mắt anh, cũng như việc tiên sinh sẽ rời đi sau khi xong chuyện.
Suốt năm năm qua đều như vậy, nhưng không sao.
Chỉ là khi hai người quấn lấy nhau trên giường, anh cũng muốn nhìn Hạ tiên sinh một lần.
Muốn thấy mặt của tiên sinh.
Một chuyện vô cùng nhỏ nhoi đơn giản mà vẫn chưa có cách nào thực hiện.