Giấc mơ đêm nay kéo dài hơn trước kia.
Có rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt tưởng là bị lãng quên trong quá khứ, tựa như từng cây pháo hoa được thắp sáng trong đêm đen, chỉ là ánh sáng khẽ lướt qua, nhưng lại để lại dấu ấn chói lóa trong lòng.
Tựa như, Lê Lạc nhớ lại một lần nào đó thời Đại học, anh hưng phấn mà mời Đoạn Minh Dương đi đến một nhà hàng đồ Tây bốn sao Michelin mới mở, nài nỉ ỉ ôi một hồi lâu mới thành công, nói đùa với hắn "Cậu phải ăn mặc chỉn chu một chút đó", kết quả là Đoạn Minh Dương thực sự mặc áo sơ mi trắng được ủi thẳng tắp đến, còn thắt cà vạt nữa, đứng bên ngoài cửa sau lầu học chờ anh tan học, khiến cho tất cả nữ sinh đều không có tâm trạng nghe giảng.
Sau khi Lê Lạc tan học liền chạy đi khoác vai hắn, cười hi hi khen vài câu: "Đàn em, hôm nay cậu vô cùng giống với Hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong mơ của tôi vậy đó."
Khiến cho mặt của Đoạn Minh Dương cả một buổi tối đều đen lại.
Từ đó Lê Lạc biết, có lẽ Đoạn Minh Dương đại khái là để ý chuyện hắn nhỏ tuổi hơn anh.
Còn có một lần, một vị khách đến quán bar lái chiếc xe Maybach, dừng ngay trước cửa, lúc Đoạn Minh Dương tan làm ra ngoài nhìn thêm mấy lần, Lê Lạc âm thầm ghi nhớ. Sau này lúc đến lễ Tình nhân, liền mua một chiếc y hệt tặng cho hắn. Nhưng Đoạn Minh Dương lại chẳng chịu nhận, thậm chí xuống xem một cái cũng không chịu.
Đó là một trong những lần ít ỏi Lê Lạc nổi giận với hắn, cả ngày đều không thèm chủ động nói chuyện với hắn.
Chiến tranh lạnh duy trì được đến ngày thứ hai. Đến lúc Lê Lạc, cho rằng Đoạn Minh Dương vốn dĩ chẳng thèm để ý gì đến cảm nhận của anh, thì Đoạn Minh Dương mua một miếng bánh kem từ bên ngoài về.
Đó là bánh Mousse mà anh thích ăn.
"Tôi muốn cái gì thì sẽ tự mình giành lấy." Lúc đó Đoạn Minh Dương hơi cau mày, nhìn thì có vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng, "Anh cho tôi đã đủ nhiều rồi."
"Tôi cho cậu cái gì?" Lê Lạc nghi ngờ.
Quà mà anh tặng, dường như Đoạn Minh Dương từ chối hết, những thứ mà hắn nhận đều là những món nhỏ không đáng tiền, lấy đâu ra mà nhiều?
Nhưng mà Đoạn Minh Dương lại không chịu giải thích, chỉ nhấc tay lên lau đi vết bánh kem dính trên miệng anh, bản thân hắn thì liếm tay ăn, nói: "Rất nhiều."
"Rất nhiều" rốt cuộc là chỉ cái gì?
Trong mơ Lê Lạc cũng suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng mà chưa kịp anh suy ngẫm ra đáp án, thì đã tỉnh rồi.
Chầm chậm mở mắt ra, chiếu vào trong mắt không phải là hầm xe và bùn đất trước lúc hôn mê nữa, mà đã trở thành trần nhà màu trắng trong phòng ngủ.
Bức màn cửa sổ dày che mất ánh sáng chói mắt bên ngoài, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, ánh mặt trời tựa như là một cây đèn huỳnh quang dài, chiếu lên trên mền của anh, là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối.
Lê Lạc mơ mơ màng màng giơ tay ra bắt lấy, chỉ bắt được một cây ánh mặt trời, nhìn chằm chằm ánh cây đèn sáng trong lòng bàn tay mình mà ngây ra.
Ánh sáng trong bóng đêm...
Anh tựa như đã hiểu ra "rất nhiều" mà Đoạn Minh Dương nói là chỉ cái gì rồi.
"Ui..."
Cơn đau đầu chưa tan rất nhanh liền tấn công, nháy mắt liền khiến cho suy nghĩ của anh quay về hiện thực. Lê Lạc chống tay lên giường, khó khăn mà ngồi dậy.
Lê lết thân thể bệnh tật ngồi máy bay mười mấy tiếng đỏ cả mắt, xuống máy bay còn chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ, lại đứng trong gió lạnh mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn bị ướt thành chuột lột, bây giờ không nằm trong bệnh viện đã coi như là kì tích lắm rồi.
Anh ngồi chờ một lát cho khỏe lại, đợi cho cơn đau đầu tan đi một lát, lúc này, anh nghe thấy ngoài phòng lờ mờ có tiếng nói vang lên.
Cách một cánh cửa, chỉ có thể nghe rõ được là một giọng nam và một giọng nữ, đang nói các cụm từ như "chứng cứ", "clip", những chuyện khác thì anh không nghe rõ nữa.
Lê Lạc vén chăn lên bước xuống đất, đang định bước ra ngoài, thì đột nhiên phát hiện, trên mu bàn tay anh có dán băng dính y tế. Xem ra, là trong lúc anh hôn mê, đã có bác sĩ đến truyền nước cho anh, chả trách mà anh cảm thấy triệu chứng nóng người giảm bớt không ít.
Nhìn kĩ lại lần nữa, quần áo trên người cũng đã đổi thành đồ ngủ.
Trong biệt thự trừ anh ra cũng chỉ có hai người, không thể nào là Tô Chỉ thay cho anh được, Đoạn Minh Dương cũng không thể nào để cho bác sĩ thay đồ cho anh được.
Anh không nhịn được mà nhếch môi lên, lập tức mang dép lên vào, hai ba bước liền chạy ra cửa. Người bên ngoài có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của anh, tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại.
Lê Lạc trực tiếp vặn tay nắm mở cửa ra.
Bên ngoài quả nhiên là Đoạn Minh Dương và Tô Chỉ đang đứng, thấy anh bước ra, đều đồng loạt quay qua nhìn về phía anh.
"Hai người đứng ở bên ngoài phòng làm gì? Chờ tôi tỉnh lại sao?"
Lê Lạc cười nói, nói xong, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt Đoạn Minh Dương có chút tiều tụy, hốc mắt toàn là tia máu, tựa như cả đêm rồi không ngủ.
"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Đoạn Minh Dương không đáp.
"Anh Lê, chào buổi sáng." Tô Chỉ mở miệng, chào hỏi một tiếng với anh, tiếp đó nói với Đoạn Minh Dương, "Vậy tôi đi về trước đây, hai người tốt nhất là chuẩn bị sẵn cách giải thích đi, để tránh tối qua có người nhìn thấy anh Lê qua đây."
"Ừm, tôi tiễn cậu." Đoạn Minh Dương đi xuống lầu với cô, mắt tiễn cô lên xe.
Lê Lạc mặt dày chạy theo sau, đứng ngang hàng với Đoạn Minh Dương, lười biếng mà dựa vào cửa vẫy tay tạm biệt với Tô Chỉ, tựa như anh là một vị chủ nhân khác của căn nhà này vậy.
Xe của Tô Chỉ vừa biến mất, Đoạn Minh Dương liền xoay người đẩy anh vào trong nhà, nặng nề mà đóng cửa lại.
Lê Lạc bị hắn đẩy mạnh, lùi vài ba bước mới đứng vững được, lại ho mấy tiếng: "Giám đốc Đoạn... Khụ khụ! Tôi vẫn còn đang bệnh mà."
"Bệnh mà còn hành hạ như vậy, anh Lê cũng là người đầu tiên đó." Đoạn Minh Dương lạnh lùng nói, "Anh có biết bây giờ cả công ty từ trên xuống dưới đều đang tìm anh không?"
Lê Lạc: "Tôi nhắn tin cho Đặng Lương rồi mà, nói là tôi về nước xử lý chút chuyện, cậu ấy không nhận được sao?"
"Nhắn tin thì có thể tự ý rời đi sao? Anh Lê, anh có biết ba chữ chịu trách nhiệm viết thế nào không?"
"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, đừng giận mà." Hôm nay Lê Lạc ngoan ngoãn đến bất ngờ, cười nhạt nhìn hắn, con ngươi màu hổ phách tự như là có ánh nước chuyển động, "Tôi biết là Giám đốc Đoạn giỏi chịu trách nhiệm nhất, hay là cậu dạy tôi chịu trách nhiệm thế nào đi? Tôi cảm thấy hình như tôi phạm phải một sai lầm rất lớn rồi..."
"Đúng là anh phạm một lỗi sai lớn rồi."
Đoạn Minh Dương ngắt lời anh, lấy một món đồ hình chữ nhật từ trong túi ra, vứt qua.
Hai tay Lê Lạc nhận lấy, nhìn chằm chằm một lát, là một cái điện thoại, kiểu dáng thường thấy, không có gì đặc biệt.
"Điện thoại của ai?"
"Không quan trọng, mở ra xem đi."
Lê Lạc nghi ngờ mà nhìn hắn một cái, vẫn nghe lời mà làm theo. Sau khi mở sáng màn hình, điện thoại không có đặt mật mã, vừa ra liền có thể nhìn thấy một file tài liệu, bên trong chỉ có một đoạn clip, anh liền tiện tay mở ra.
Năm giây sau, sắc mặt liền thay đổi.
"... Cậu có ý gì?" Nụ cười trên mặt Lê Lạc biến mất sạch sẽ, nhướn đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, "Cho tôi xem cái này làm gì?"
Trong clip đang chiếu cảnh anh và Đoạn Minh Dương lần đầu tiên lên giường.
Góc nhìn là từ trên cao xuống, ống kính có lẽ nằm trong đèn trên trần nhà, trong căn phòng nhỏ nhoi đều có thể quay được mọi thứ một cách rõ ràng.
Hôm đó trời rất lạnh, cái máy lạnh kiểu cũ trong phòng trọ Đoạn Minh Dương làm thế nào cũng không mở được, hai người họ liền rúc trong chăn, dùng nhiệt độ cơ thể làm tan chảy đối phương, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc và những lời nói gọi tình vang vọng trong phòng. Trong clip anh ôm chặt lấy cổ Đoạn Minh Dương mà, đòi hôn một cách điên cuồng, khàn giọng rên rỉ, hai chân chủ động mở rộng ra, chân lộ hết ra bên ngoài chăn, chốc lát lại đong đưa, chốc lát lại co lại, tựa như là bị va chạm rất mạnh vậy.
Vốn dĩ nên là mộ đoạn kí ức ngọt ngào quấn quýt, nhưng hôm sau lại trở thành sự đe dọa lạnh thấu tim.
Lê Lạc vẫn còn nhớ, hôm đó sau khi biết được ba anh bị bắt, tiếp đó đoạn clip này liền được một người giấu tên gửi đến.
Sau đó anh lại nhận được điện thoại do đích thân Đoạn Thiên Hựu gọi đến.
"Minh Dương đã quyết định về nhà với tôi rồi, nó chẳng qua chỉ là chơi đùa với cậu, cậu biết điều thì đừng có mà bám lấy nó nữa, nếu không thì... Tôi có thể để cho ba con cậu đoàn tụ với nhau." Đây là lời mà Đoạn Thiên Hựu nói.
Ban đầu anh vốn dĩ chẳng tin, lập tức gọi điện cho Đoạn Minh Dương, hỏi: "Có phải là cậu sắp đi với ba cậu không?"
Đoạn Minh Dương nói: "Phải."
Lê Lạc cảm thấy bất ngờ vì sự dứt khoát của hắn, trong lòng dần dâng lên nỗi bất an, nhưng mà anh vẫn không tin, liên tục chất vấn: "Chuyện khi nào? Sao không nói với tôi? Không phải là cậu hận ông ta sao? Không phải cậu nói là chán ghét thế giới quyền quý đó sao? Cậu không cần sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình nữa rồi à?"
"Tôi đổi ý rồi."
Một câu nói của Đoạn Minh Dương khiến anh nghẹn họng.
Nếu như Đoạn Minh Dương đến cả cảm xúc mãnh liệt như thù hận cũng có thể đột nhiên thay đổi, vậy thì, chút tình cảm mỏng manh với anh, thậm chí cũng chưa chắc là thích, đại khái là thật sự có thể vứt bỏ một cách tùy tiện.
Nhưng anh vẫn không chết lòng, gồng mình hỏi tiếp: "Tối qua... Lúc chúng ta làm, cậu lén quay clip của tôi rồi sao?"
Đoạn Minh Dương dường như do dự một lát, im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn thừa nhận: "Quay rồi, xin lỗi."
Nháy mắt Lê Lạc tựa như bị sét đánh ngang tai.
Không dám hỏi tiếp câu sau đó nữa.
Cậu thật sự chỉ là chơi đùa với tôi thôi sao?
Chuyện ba anh bị hãm hại phải vào tù khiến anh cực kì phẫn nộ không biết phải làm gì, đúng lúc này, người mà anh yêu nhất, lại bỏ anh mà đi, đầu quân cho kẻ địch, thậm chỉ đến cả chuyện thân mật nhất giữa hai người họ, cũng trở thành một cái thóp chật vật.
Khoảnh khắc đó, tất cả những hi vọng mập mờ trong quá khứ đều hóa thành bong bóng, sự xót xa và khó chịu tích tụ bấy lâu liền dâng lên.
Mỗi một lần Đoạn Minh Dương làm ngơ anh, chưa bao giờ hứa hẹn gì với anh, đều trở thành chứng cứ đối phương đang chơi đùa trong mắt anh.
Anh không cho Đoạn Minh Dương cơ hội giải thích, trong điện thoại chửi càng nặng bao nhiêu, thì trong lòng lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
Có thể nói là, trong tất cả những chuyện mà Đoạn Minh Dương làm với anh năm xưa, một dao chí mạng nhất trong trái tim anh, chính là đoạn clip này.
Bây giờ, Đoạn Minh Dương lại xé rách vết thương của anh ra một cách bạo lực, khiến cho vết thương máu me tràn trề bày ra trước mặt anh.
Cho dù là Lê Lạc biết năm đó có lẽ là anh hiểu lầm một vài chuyện, cũng cảm thấy trong lòng chợt lạnh lẽo, ám ảnh không thể xua đuổi trong lòng lại tràn về.
Nhưng hôm nay không còn giống như năm xưa, nếu như Đoạn Minh Dương từng yêu anh, vì bất đắc dĩ mới phải làm chuyện này, vậy thì anh bằng lòng cho Đoạn Minh Dương một cơ hội giải thích.
Nhưng mà Đoạn Minh Dương lại không hề giải thích, chỉ hỏi: "Anh biết đoạn clip này, đúng không?"
Lê Lạc tắt clip: "Biết, sao lại có thể không biết chứ?"
Đoạn Minh Dương: "Anh cảm thấy là do tôi quay?"
Lê Lạc ngây ra, lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng: "Không phải là cậu chính mình thừa nhận sao?"
Lê Lạc nhắm đôi mắt vằn đầy tia máu lại, lồng ngực chậm rãi lên xuống, lại chậm rãi bình tĩnh lại, tựa như hít thở ra một hơi thở nặng nề một cách khó khăn.
"Đoạn clip này, là trước kia Tô Chỉ trong lúc tìm chứng cứ ngoại tình của Đoạn Hưng Diệp, vô tình sao chép từ trong máy tính của Đoạn Hưng Diệp ra."
Hắn mở mắt ra, không có chút dao động nào: "Cô ấy xóa bản gốc rồi, cũng chưa xem nội dung, bởi vì thám tử tư tìm thấy chứng cứ ngoại tình trước, nên cô ấy đưa những tài liệu không liên quan này đặt sang một bên."
"Sau đó cô ấy muốn ly hôn, tìm tôi bàn bạc, vô tình nhắc đến những tài liệu này, tôi mới biết được trong tay cô ấy có tài liệu có thể giúp ba anh lật lại vụ án, nên hỏi cô ấy luôn."
"Nhưng mà lúc đó Đoạn Hưng Diệp đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy, trông chừng rất là chặt chẽ, tài liệu rất khó để chuyển giao. Hơn nữa một khi bị Đoạn Hưng Diệp phát hiện ra cô ấy chuyển giao những tài liệu nào, chuyển giao cho ai, vậy thì rất dễ sẽ nghĩ đến vụ án của ba anh, từ đó mà đoán ra là tôi muốn giúp anh, như vậy, thì anh sẽ gặp nguy hiểm."
"Cho nên tôi và Tô Chỉ dùng hơn một năm này, hợp tác cùng nhau diễn kịch. Như vậy thì cho dù sau này Đoạn Hưng Diệp phát hiện ra tôi muốn lật lại vụ án ba anh, cũng sẽ nghĩ rằng, là vì tôi muốn ở bên cạnh Tô Chỉ nên mới lật đổ hắn, sẽ không dính líu đến anh."
"Chúng tôi đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cơ hôi. Khoảng thời gian này nhà họ Đoạn rối hết tay chân, tự lo cho mình còn không xong, nên cô ấy mới có cơ hội đưa chứng cứ vụ án của ba anh chuyển giao từng phần vào trong tay tôi. Đoạn clip này trong phần tài liệu cuối cùng, tối qua tôi vừa mới lấy được."
Đoạn Minh Dương đến gần một bước, ánh mắt u uất nhìn chằm chằm đôi mắt anh:
"Trước đó, tôi không hề biết được, sự tồn tại của đoạn clip này."
"...Cái gì?" Lê Lạc nháy mắt liền cho rằng là mình nghe nhầm, đợi sau khi xác nhận lại nội dung anh nghe được, kinh ngạc mà trợn tròn mắt, con ngươi run lên, lại lặp lại một lần nữa: "Cái gì..."
Đầu óc của anh như là bị thứ gì đó cùn gõ mạnh một cái, vang lên ong ong, mất mấy mới bắt đầu vận chuyển, rất nhanh liền hiểu ra được ý nghĩa trong đó: "Ý cậu là... clip này không phải do cậu quay?"
"Tôi không có sở thích lắp camera trong phòng mình."
"Nhưng mà ban đầu... không phải thừa nhận rồi sao?"
"Tôi là dùng điện thoại lén quay một đoạn." Nhưng mà không phải đoạn này, cũng chưa bao giờ cho người khác xem qua."
Lê Lạc hoàn toàn ngây ra, thì thầm: "Không phải cậu quay... Vậy thì là ai quay... Lẽ nào... Là ba cậu lắp camera trong phòng cậu sao?"
"Ba tôi thì không đến nỗi, nhưng mà nghe thì có vẻ là chuyện mà Đoạn Hưng Diệp sẽ làm, clip cũng là chép từ trong máy tính của hắn ta ra."
Đoạn Minh Dương lấy lại điện thoại trong tay anh, bình tĩnh mà nhìn anh.
"Nếu như anh tin tưởng những gì tôi nói, vậy thì, có thể xin lỗi tôi vì lỗi sai mà anh phạm phải xin lỗi tôi không?"
"Xin lỗi." Lê Lạc không hề do dự, nhưng không biết làm gì, trong đầu rất là hỗn loạn, không biết nên làm ra biểu cảm như thế nào, "Tôi... Lúc đó tôi thật sự là giận quá mất khôn, không có nghĩ nhiều, đáng lẽ tôi nên hỏi cậu thêm vài câu, tôi... không phải là cố ý nói những lời đó với cậu đâu..."
Bây giờ nghĩ lại những lời mắng chửi khó nghe mà anh nói trong điện thoại, chẳng khác gì từng mũi dao nhọn đâm vào tim Đoạn Minh Dương cả.
[...chỉ là mắt đỏ hết lên, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vừa đeo lên rất lâu, cuối cùng vẫn mang hai chiếc nhẫn đi...]
Chỉ cần nhớ lại những lời kể của nhân viên trong tiệm thôi, mà anh đã tự trách đến mức muốn vỡ tim mà chết rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Ngoại trừ việc nói xin lỗi ra, Lê Lạc không biết phải nên nói gì nữa, cả trái tim đều thắt lại, đau từng cơn, "Những lời mà tôi nói trong điện thoại là nói lúc giận, tôi không phải nghĩ như vậy thật đâu, tôi đối với cậu vẫn luôn..."
"Tôi cũng nên nói lời xin lỗi."
Đoạn Minh Dương lên tiếng ngắt lời anh.
"Lúc đó tôi không cho anh đủ cảm giác an toàn, cũng không giỏi biểu đạt nên khiến cho anh dễ dàng bị ly gián, cho nên tôi cũng có trách nhiệm rất lớn trong việc tạo thành hiểu lầm. Mãi cho đến tối hôm qua khi xem đoạn clip này, tôi mới hiểu ra, tại sao anh lại luôn thù địch tôi, xem thường tôi như vậy, cũng hiểu ra anh đã chịu biết bao đau khổ từ trước đến nay, xin lỗi."
Những lời này rõ ràng là thành khẩn và chân thành, nhưng Lê Lạc vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Giọng điệu của Đoạn Minh Dương quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh có chút hoảng sợ.
Dựa theo lẽ thường, tình cảnh lúc này, chẳng phải là nên giải quyết hiểu lầm, làm lành với nhau sao? Tại sao thần sắc của Đoạn Minh Dương lại tựa như một hồ nước chết không có sức sống nào vậy?
Lê Lạc an ủi nói: "Nếu như không phải là do cậu làm, tôi cũng không trách cậu, cậu cũng không cần ôm hết trách nhiệm lên người lên mình, chỉ cần giải thích rõ ràng hiểu lầm là được rồi, chúng ta——"
"Chúng ta nên kết thúc ở đây thôi."
Đoạn Minh Dương tiếp lời nửa câu sau."
"... Cái gì?" Lê Lạc không dám tin vào tai của mình, "Tại sao?"
"Bởi vì không hợp."
"Không hợp chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng không hợp."
Lê Lạc nóng lòng: "Cậu có ý gì chứ? Nói rõ ra cho tôi, nếu như hiểu lầm đều giải quyết hết rồi, tại sao lại còn muốn chia tay với tôi?"
"Anh Lê, chúng ta đều đưa ra những lựa chọn sai lầm."
Giọng nói của Đoạn Minh Dương hiếm khi trầm thấp đến vậy.
"Anh không nên chọn tôi làm đối tượng để theo đuổi, anh rất ưu tú, cũng rất kiêu ngạo những người yêu quý anh không hề ít, có bao nhiêu người có thể khiến cho anh vui vẻ, khiến cho anh hạnh phúc, người vừa chán ngắt lại vừa trầm lặng như tôi, không hề phù hợp với anh, sớm muộn gì anh cũng chán ghét thôi."
"Còn về bản thân tôi, rõ ràng là biết sẽ mang lại nguy hiểm cho anh, mà vẫn xúc động lựa chọn quay về tìm anh, làm rối loạn cuộc sống vốn dĩ đã yên ổn của. Rõ ràng là mỗi lần anh xảy ra chuyện tôi đều cảm thấy hoảng sợ sau đó, đều muốn rút ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng mà tôi vẫn có gắng gồng mình mà tự phụ làm bộ đáng tin trước mặt anh. Thực ra tôi biết, tôi vốn dĩ chẳng hề đáng tin."
"Tối qua lúc nhìn thấy đoạn clip này, càng khiến cho tôi hiểu rõ điểm này hơn."
"Tôi luôn miệng nói là muốn bảo vệ anh an toàn, nhưng đến cả việc anh từng chịu tổn thương như thế này vì tôi mà tôi cũng không biết, là do tôi kém cỏi. Hôm đó anh nói không sai, có lẽ chúng ta ngay từ đầu đã không nên gặp nhau, tôi không hề hợp với anh, chỉ mang lại tổn thương cho anh mà thôi."
Đoạn Minh Dương hiếm khi nói một hơi hết nhiều lời trong lòng như vậy, Lê Lạc ngây ra một hồi lâu, mới phản ứng lại mà giải thích: "Khong phải đâu, không phải là vì đoạn clip đó mà tôi chịu tổn thương, là hiểu lầm cậu lợi dụng tôi, là anh cậu cố ý gây hiểu lầm——"
"Tôi vẫn chưa nói xong." Đoạn Minh Dương ngắt lời anh, "Anh Lê, anh cảm thấy, chúng ta đi đến bước đường ngày hôm nay, chỉ là vì hiểu lầm thôi sao?"
Lê Lạc thẫn thờ: "Nếu không thì là vì cái gì?"
Đoạn Minh Dương: "Sau khi chúng ta gặp lại nhau, có bao nhiêu cơ hội để giải thích rõ ràng, nhưng mà chúng ta vẫn chia tay nhau lần nữa. Tôi cho là, phần nhiều, là do là nguyên nhân từ bản thân chúng ta."
Lê Lạc mấp máy miệng, muốn phản bác hắn, nhưng lại dần dần nhận ra, những gì mà Đoạn Minh Dương nói hình như không sai.
Sự ly gián của nhà họ Đoạn tựa như là một cây củi, sự không tin tưởng lâu dài giữa hai người họ mới là mồi lửa lâu dài. Nếu như lúc đó anh tin tưởng trăm phần trăm Đoạn Minh Dương có tình cảm với anh, Đoạn Minh Dương cũng chắc chắn trăm phần trăm rằng anh thật sự động lòng, thì ngọn lửa hiểu lầm vừa mới cháy lên sẽ tự dập tắt ngay, tuyệt đối không đến mức mãi đến hôm nay mới được dập lửa.
Nói tóm lại, không tin tưởng chính là tiền đề lớn nhất, có giải thích và bày tỏ thêm nữa thì cũng chỉ là lời nói vô nghĩa mà thôi.
Trong lòng Lê Lạc bất giác cảm thấy hoảng loạn, anh cảm thấy có thứ gì đó quan trọng giữa hai người sắp mất đi rồi, nhưng anh lại không thể ngăn cản được, chỉ đành cố sức mà giữ lấy: "Nếu như là nguyên nhân do chúng ta, vậy thì chúng ta thay đổi là được không phải sao?"
Đoạn Minh Dương lại chậm rãi lắc đầu.
"Anh Lê, anh có còn nhớ buổi tối mà chúng ta gặp nhau trong quán bar không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Lê Lạc không biết tại sao hắn lại đột nhiên nhắc đến cái này: "Nhớ... có chuyện gì sao?"
Đoạn Minh Dương cách anh rất gần, nhưng ánh mắt lại tựa như rất xa.
"Tối đó, người đá lon nước ở phía sau con hẻm sau quán bar, không phải là La Bằng."
Lê Lạc thừ người, một lát sau, mới dần dần mở to mắt ra: "Lẽ nào là..."
"Là tôi, tôi nhìn thấy anh ra ngoài với người đó... Tôi không yên tâm."
Đoạn Minh Dương rũ mi xuống, ngây người ra nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay.
"Ngay từ đầu tôi đã biết, sự ngoan ngoãn mà anh dành cho tôi... là giả vờ, anh tiếp cận tôi vì mục đích khác, muốn lợi dụng tôi. Cho nên tôi không muốn dính dáng quá nhiều đến anh, cũng không muốn cho anh vào phòng tôi."
"Nghĩ thôi cũng biết, người có bối cảnh như anh, đột nhiên theo đuổi người như tôi, cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi."
"Tôi từng nói, nếu như tôi thích một người, thì sẽ thích cả đời. Nhưng mà anh sẽ không cùng tôi đi hết đời, cho nên, tôi không thể buông thả bản thân mình thích anh được."
Giọng của Đoạn Minh Dương hơi khàn, hầu kết lên xuống, lại khôi phục về giọng điệu nhàn nhạt thường ngày.
"Nhưng mà sau này, sự chấp nhất và nhiệt tình của anh vượt ra ngoài sự dự đoán của tôi."
"Tôi không chịu được sự dụ dỗ, bắt đầu dao động, bắt đầu sinh ra hi vọng. Dù gì, một người cao ngạo như anh vậy, bằng lòng mở rộng trái tim với tôi, tôi nghĩ, có lẽ là có vài phần thật lòng với tôi."
"Trong bao nhiêu câu yêu tôi như vậy, chắc cũng sẽ có một hai câu là thật lòng."
"Chỉ cần có một câu là thật, tôi bằng lòng tin tưởng anh, cũng bằng lòng vì anh làm bất cứ chuyện gì."
Lê Lạc chưa bao giờ nghe hắn nói những lời này, ngây ngốc mà hỏi: "Cậu về nhà họ Đoạn... Lẽ nào cũng là vì tôi sao?"
Đoạn Minh Dương không hề phủ nhận.
"Anh nói anh ghét ở trong nhà, ghét ba anh, muốn sống cùng tôi, không phải sao?"
Hàng mi rũ xuống của hắn khẽ run lên.
"Nhưng mà sao tôi có thể để anh sống cuộc sống như thế này cùng tôi chứ?"
"Tay trắng dựng nghiệp biết bao nhiêu năm mới có thể cho anh sống cuộc sống thiếu gia trước kia của anh? Có khi nào là cả đời cũng không được không? Trong lòng tôi không nắm chắc chút nào."
"Huống gì anh lớn hơn tôi một khóa, sau khi anh tốt nghiệp chúng ta cũng vẫn còn một năm phải yêu xa. Sao tôi có thể bảo đảm được năm trước anh vừa nhìn trúng tôi, đến năm tiếp theo sẽ không nhìn trúng kẻ khác ưu tú hơn, sẽ không lập tức quên đi học sinh nghèo này chứ?"
"Tôi không tưởng tượng ra được cách khác để giữ anh lại, Lê Lạc."
"Con đường nhanh nhất chỉ có nhà họ Đoạn, đi tranh giành phần gia sản đó với Đoạn Hưng Diệp, bước vào thế giới của anh."
Đoạn Minh Dương dần nâng mắt lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, hốc mắt lại đỏ lên một cách khác thường: "Nhưng mà ngay sau khi tôi hạ quyết tâm, cuộc điện thoại đó của anh, khiến cho tất cả những ảo tưởng và kế hoạch về tương lai hai chúng ta của tôi, đều vỡ nát hết."
Trái tim Lê Lạc bị đập mạnh một cái: "Không phải như vậy, tôi——"
"Không cần giải thích." Đoạn Minh Dương nói, "Tôi đã biết nguyên nhân hiểu lầm gây nên cuộc điện thoại đó, cũng đã tra rõ thuốc mà anh đổi cho tôi hàm lượng thấp hơn, không phải là muốn hại tôi. Anh không có điểm nào có lỗi với tôi cả."
Lê Lạc cắn chặt bờ môi đến nỗi trắng bệch: "Tôi hiểu rồi, có phải là cậu giận tôi lúc đó tiếp cận cậu vì mục đích khác? Cho nên mới không bằng lòng làm lành với tôi? Tôi thừa nhận là lúc đầu tôi quả thực làm sai, nhưng mà sau này... Mãi cho đến bây giờ, tôi đối với cậu đều là thật lòng, cho tôi một cơ hội nữa để chứng minh, có được không?"
Đoạn Minh Dương nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không có giận anh, tôi chỉ muốn nói, nguyên nhân cuộc gặp gỡ tình cờ của chúng ta, và sự khác biệt từ gia đình cho tới tính cách của chúng ta, khiến cho sự tin tưởng cơ bản giữa hai ta yếu ớt đến vậy. Cho dù là không có những hiểu lầm này, chúng ta có lẽ cũng không thể nào đi đến cuối cùng được."
"Cho nên tối qua tôi suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi. Ai cũng không hề sai, chỉ là không hợp mà thôi."
"Chúng ta vốn dĩ là người không cùng thế giới, anh có thể sống như cá gặp nước, tự do và thoải mái trong thế giới này, nhưng mỗi ngày tôi đều như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ đi sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục, không bao giờ gặp lại anh được nữa. Nếu đã như vậy, thì hà cớ gì phải miễn cưỡng?"
Giọng nói của Đoạn Minh Dương hơi khàn, hắn nhấc tay lên, để lộ chiếc nhẫn trong tay cho anh xem.
"Đúng là tôi từng mua nhẫn cho anh, là muốn dài lâu với anh, nhưng mà đó đã là suy nghĩ của năm năm trước rồi."
"Bây giờ, tôi sợ tiếp tục ở bên cạnh anh, sẽ mang lại tổn thương cho anh lần nữa, cũng sợ, anh sẽ tổn thương tôi lần nữa."
"Anh nói chia tay với tôi hai lần rồi, tôi không biết lần thứ ba có đến nữa hay không, lúc nào đến. Tôi không phải là kiên cố đến mức không thể phá vỡ được, tôi không chịu nổi lần thứ ba được, Lê Lạc."
Hắn vừa nói, vừa chầm chậm gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay trái ra, mãi cho đến khi hoàn toàn gỡ ra, đặt trong lòng bàn tay.
"Mỗi ngày ở bên cạnh anh, đều sợ hãi ánh sáng nắm được trong tay hôm nay, sẽ biến mất vào ngày mai, tôi sẽ ngã vào bóng đêm đen tối hơn một lần nữa, không bao giờ có thể đứng dậy được nữa."
"Nhớ anh đã trở thành một thói quen, nghi ngờ anh cũng trở thành một thói quen, không dám yêu anh... cũng đã trở thành một thói quen."
"Nếu đã như vậy thì, không bằng cứ thế mà buông tay, tha cho anh, cũng tha cho chính bản thân tôi."
Đoạn Minh Dương mở tay ra.
"Keng!"
Chiếc nhẫn lập tức rơi xuống đất, bắn lên vài lần nặng nề, xoay vài vòng, rồi lăn vào một góc tối tăm nào đó, bị bóng đêm nuối chửng, biến mất không dấu vết.
"Cứ coi như là, tôi chưa từng có được ánh sáng đi."