Mưa to ào ạt, khiến cho tiền rồ ga của chiếc xe Maybach chạy nhanh bị che lấp trong màn mưa, những nơi đi qua đều có thể thấy được vũng nước lan ra như bong bóng.
"Cũng sắp vào đông rồi, vậy mà còn mưa lớn như vậy."
Tô Chỉ siết chặt lấy áo choàng lông dê ấm áp, dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ô cửa kính bị màn mưa hắt mờ mờ không rõ. Đợi một hồi lâu cũng không thấy đáp lại, nhịn không được quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vẫn nhắm mắt như cũ, không nói tiếng nào, tựa như là ngủ mất rồi vậy.
Nhưng mà cô biết đối phương vẫn chưa ngủ, cô ghét bầu không khí quá mức yên lặng này, nên tìm chủ đề nói chuyện: "Cậu không đổi chiếc xe sao? Cứ lái mãi chiếc này vậy."
Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần từ từ mở mắt ra.
"Không thích chiếc khác."
"Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
"Không có."
Tô Chỉ bất lực nhìn hắn.
Ánh đèn bên ngoài ô cửa sổ hắt lên gương mặt nghiêng của người đàn ông tạo thành một đường vàng, chỉ có ánh mắt hơi rũ xuống là hoàn toàn chìm trong bóng tối, ảm đạm không sức sống.
"Hơn cả tuần nay hình như tâm trạng của cậu không tốt lắm, có chuyện gì sao, Minh Dương?"
"Tôi không sao, cậu lo lắng cho mình trước đi." Đoạn Minh Dương trầm giọng nói, "Đoạn Hưng Diệp đang thu thập chứng cứ 'ngoại tình' của cậu, thủ tục ly hôn của cậu phải nhanh lên, không thể để cho hắn ta đánh đòn phủ đầu trước được."
"Sợ gì chứ, dù sao thì tôi cũng đã có chứng cứ hắn ta ngoại tình trong tháng đầu tiên sau khi kết hôn rồi." Tô Chỉ hừ nhẹ một tiếng, "Con người của hắn ta không ai so nổi, còn tưởng là chúng ta đã đưa ra hết những lá bài cuối rồi, không tìm được chứng cứ mà hắn ta giao dịch. Đợi sau khi hắn tẩy trắng thành công xong, đắc ý quên hết mọi thứ, chúng ta lại cho hắn ta một đòn, để coi hắn ta thu dọn thế nào."
Đoạn Minh Dương nhìn qua: "Từ lần đó cậu đã cho thám tử tư theo dõi hắn ta rồi?"
"Đúng vậy, ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần, hắn tưởng là tôi nhẫn nại dung túng, cho nên càng ngày càng quá đáng, thực ra thì tôi chỉ đang đợi một cơ hội mà thôi. Nếu không thì chỉ dựa vào một mình tôi, cho dù là có chứng cứ cũng không thể nào đấu lại hắn ta được. Cho nên, còn phải cảm ơn cậu, Minh Dương, còn có Giang Lưu Thâm nữa, nhờ chuyện lần này, cuối cùng cũng có thể giúp tôi ly hôn thành công, nếu không thì không biết là tôi phải nhẫn nhịn đến khi nào nữa.
"Là tôi nợ cậu, vốn dĩ cậu cũng không phải chịu những chuyện này."
Tô Chỉ lắc đầu: "Cậu nợ tôi, nhưng tổng kết lại, vẫn là tôi không nghe lời khuyên, rõ ràng trước khi kết hôn đã biết rõ hắn ta là người như thế nào rồi..."
"Nếu như vậy, vậy thì ban đầu tại sao phải kết hôn với hắn ta? Tôi nói với cậu rồi, hắn ta theo đuổi cậu là vì——"
"Tôi biết."
Tô Chỉ ngắt lời hắn, tiếp tục rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu, mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì hắn ta lúc đó, nhìn có vẻ thật sự là rất yêu tôi."
"Tôi biết động cơ hắn ta theo đuổi tôi là gì, cũng từng nghe nói danh tiếng của hắn ta bên ngoài rồi, nhưng mà trong khoảng thời gian hắn ta theo đuổi tôi, cố chấp như vậy, lại nhiệt tình như vậy..."
Ánh mắt của Tô Chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn về nơi xa xôi không có tiêu điểm nào đó sau màn mưa.
"Hắn ta sẽ đích thân mua vé tham dự concert của tôi, sẽ giơ bảng đèn led gậy cổ vũ ở hàng ghế đầu tiên, hát theo tôi. Hắn ta sẽ tận tâm mà đưa tôi về nhà, lịch thiệp giữ khoảng cách với tôi, không tiếp xúc cơ thể với tôi. Còn chắn trước mặt tôi, mặc kệ sự ngăn cản của người nhà, kiên trì muốn cưới tôi, mà không phải là những tiểu thư gia đình giàu có môn đăng hộ đối khác."
"Hắn ta nói với tôi rất nhiều lần thích và yêu, tôi cứ nhẹ dạ mà cho rằng, là do tôi thay đổi hắn ta, khiến hắn ta thành lãng tử quay đầu..."
"Nhưng mà lúc tôi đồng ý với hắn ta, yêu hắn ta rồi, thậm chí là sau khi gả cho hắn ta, hắn ta lại trở thành một người khác."
Ánh đèn đường nhanh chóng lướt qua, ánh lên chút hơi nước lóe lên trong mắt cô.
"Bây giờ tôi hận hắn ta như vậy, không phải là vì không chấp nhận được sự 'không yêu' của hắn ta, mà là không chấn nhận được, những thứ 'rất yêu rất yêu' trước kia của hắn ta, đều là giả."
Đoạn Minh Dương cúi đầu, chầm chậm chuyển động chiếc nhẫn trên tay mình.
"Cho dù là giả, tôi cũng muốn nghe người đó nói một lần nữa."
Tô Chỉ rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt đẫm, chỉnh lại tư thái, nhìn về phía hắn: "Cậu lún vào quá sâu rồi, tôi khuyên cậu vẫn nên thoát ra sớm thì hơn, không thể để Đoạn Hưng Diệp phát hiện ra điểm yếu của cậu được, bây giờ hắn ta tưởng là cậu yêu tôi, đến tình cảm vợ chồng trước kia của tôi và hắn ta cũng không thèm nể nang gì, nghĩ mọi cách khiến cho tôi thân bại danh liệt. Nếu để hắn ta biết được người thật sự trong lòng cậu, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu."
"Hắn ta không phát hiện đâu, tôi giấu rất tốt, bao nhiêu năm qua hắn ta cũng chẳng phát hiện ra."
"Ầy, làm khó cho cậu rồi, sống dưới sự giám sát của hắn ta, đến cả thích ai cũng không thể biểu hiện ra, nhất định là rất đau khổ đúng không?"
"Cũng bình thường." Đoạn Minh Dương rũ mi, đùa nghịch chiếc nhẫn, "Đau khổ không phải là sự nhẫn nhịn trước mặt Đoạn Hưng Diệp."
Hắn còn chưa nói xong, Tô Chỉ lại nghe ra chút ý vị: "Tuy là không biết người cậu quan tâm là ai, nhưng mà thấy người đó mấy năm nay đều không hỏi han gì đến cậu, để mặc cho cậu chịu khổ chịu nạn ở nhà họ Đoạn, chắc là cũng chẳng phải thật lòng gì với cậu, tôi khuyên cậu đừng cố chấp nữa."
Đoạn Minh Dương im lặng lấy chiếc nhẫn ra đến khớp ngoài cùng, chơi đùa một lát, rồi lại chầm chậm đưa về.
"Ừm, đã từ bỏ rồi."
Tô Chỉ gật đầu, đưa mắt ra ngoài, xe đã lái vào bên trong khu nhà, cô liền chuyển chủ đề: "Hôm nay đến tìm cậu, là muốn đưa một số chứng cứ trong tay tôi chuyển giao cho cậu, còn lại thì tôi cũng hết sức rồi. Xưa nay hắn ta vẫn không chịu cho tôi tham gia vào chuyện công ty lắm, những thứ này đều là mấy năm trước hắn ta không có đề phòng tôi mấy mà thu thập được, lúc đó tôi chỉ muốn tìm ra chứng cứ ngoại tình, những thứ như tài liệu làm ăn của nhà họ Đoạn đều không có xem đến, không ngờ là bây giờ lại có công dụng rồi."
"Bên trong có gì?"
"Một phần chi tiêu của dòng tiền, hình như còn có một đoạn clip, không biết là quay cái gì, chưa mở ra xem."
"Ừm, tôi có sắp xếp người bên chỗ hắn ta, hắn ta có hành động gì mới tôi sẽ nói lại với cậu."
"Được, vậy thì cám ơn, cũng cám ơn cậu giữ tôi lại một đêm." Tô Chỉ siết siết áo choàng, tựa mỉa mai mà nói, "Để tạo hiện tượng giả cho hắn ta xem thật sự không dễ dàng chút nào, lần nào cũng chạy đến biệt thự riêng ở ngoại ô của cậu giả vờ như đang vụng trộm, bây giờ ly hôn rồi, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà đến nhà cậu 'vụng trộm' rồi."
Đoạn Minh Dương: "Xin lỗi, còn phải giả vờ một khoảng thời gian nữa, nếu không hắn ta dễ dàng phát hiện ra sơ hở, phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi."
"Cùng là bạn học một thời, đừng khách sáo, vậy thì tôi——"
Còn chưa nói xong, xe đột nhiên dừng lại, tài xế phía trước gõ gõ lớp kính chắn, sau khi được cho phép, thì tấm kính chắn hai hàng ghế trước và sau dần dần hạ xuống, tài xế quay đầu lại nói: "Thiếu gia, trước cửa có người."
Đoạn Minh Dương nhíu mày: "Nhìn rõ là ai không?"
Tô Chỉ cũng sáp lại phía trước: "Có phải là người Đoạn Hưng Diệp gửi đến không?"
Cần gạt mưa trước cửa xe chuyển động qua lại mạnh mẽ, lau sạch lớp nước mưa sang hai bên, nhưng mà cơn mưa quá lớn, tầm nhìn vừa rõ được chốc lát thì lại trở nên mờ mịt.
Cũng may là tầm nhìn của tài xế riêng nhà họ Đoạn thuộc hàng ưu việt, nên nhìn kĩ một hồi, liền báo lại: "Một người đàn ông khá cao, đeo khẩu trang, đứng dưới hành lanh... Ể?"
Tô Chỉ vội hỏi: "Sao vậy?"
Tài xế: "Người đó đang đi về phía chúng ta, không che dù, vậy thì không phải sẽ ướt nhẹp sao..."
Vừa dứt lời, cửa sổ xe liền bị gõ "cốc cốc" vài tiếng."
Lê Lạc kéo khẩu trang xuống, dùng tay lau đi lớp nước mưa trên cửa sổ, gắng sức nhìn vào bên trong. Nhưng mà trên lớp kính có dán miếng chống nhìn trộm, đen ngòm hết lên, căn bản là không thể nhìn rõ được ai đang ngồi bên trong, anh chỉ đành mang theo tâm trạng thử một lần mà hét lớn: "Đoạn Minh Dương!"
Gọi mấy tiếng cũng không ai trả lời, đang tính đổi sang cửa sổ bên cạnh gọi, thì bất ngờ chiếc xe chạy đi mất. Anh vội vàng lùi về sau mấy bước, mở mắt nhìn chằm chằm chiếc xe chạy về phía hầm xe, đứng tại chỗ ngây người ra một lát, rồi lập tức chạy theo.
Giày của anh đầy nước mưa, bước chân nặng nề tựa như là buộc chì, chiếc áo khoác bị nước mưa hắt ướt nên đã không còn tác dụng giữ ấm nữa, dính lên người ngược lại càng khiến cho hơi lạnh xộc vào nhanh hơn.
Nhưng anh không có sức mà để ý những chuyện này.
Mua vé máy bay gần nhất về nhanh trong đêm, chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, vượt cả ngàn cây số... Chỉ là muốn hỏi một câu trước mặt mà thôi.
Chiếc Maybach vượt mưa cuối cùng cũng dừng lại trong hầm xe, người bước xuống từ trên xe không hề dính một giọt nước mưa, áo vest chỉnh tề, giày da sáng bóng, cao quý và nhàn nhã, lạnh lùng nhìn anh cả người chật vật.
"Đoạn Minh Dương, tôi..."
Tài xế mở cửa xe còn lại, người bước xuống là Tô Chỉ.
Giọng nói của Lê Lạc hoàn toàn bị khựng lại, mắt thấy Đoạn Minh Dương đưa tay về phía Tô Chỉ: "Vào trong đi."
Hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của anh.
Tô Chỉ chần chừ không quyết, nhìn bàn tay đang đưa ra của Đoạn Minh Dương, lại quay đầu nhìn Lê Lạc, suy nghĩ một lát, chợt mắt sáng lên, tiếp đó cười nói: "Tự tôi vào trong là được rồi, có vẻ anh Lê cần sự giúp đỡ của cậu hơn tôi đó."
"Cám ơn cô Tô." Lê Lạc cười với cô, nước mưa thuận thế chảy vào trong miệng anh, anh cũng hoàn toàn không để ý đến.
"Đừng khách sáo, hi vọng hai người có thể nói chuyện đàng hoàng."
Tô Chỉ gật đầu tỏ ý, nhấc váy bước vào trong phòng trước, tài xế cũng nhân lúc họ nói chuyện mà lặng lẽ về trước.
Trong hầm xe chỉ còn lại hai người họ.
Cả người Lê Lạc ướt sũng còn đang nhỏ nước, lạnh đến mức môi trắng bệch, giọng nói cũng khàn như là bị giấy nhám chà qua, nhưng vấn tiếp tục cười: "Giám đốc Đoạn, không nói với tôi về quan hệ giữa cậu và cô Tô sao?"
Đoạn Minh Dương: "Quan hệ như anh thấy đó."
"Ồ, hiểu rồi, hình như không phải là kiểu quan hệ mà tôi nghĩ."
"Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ." Đoạn Minh Dương nhấc chân lên bước đi.
Lê Lạc bước nhanh lên hai bước, bắt lấy tay hắn" "Đừng đi, Minh Dương, tôi có chuyện muốn hỏi cậu——"
"Bốp!"
Đoạn Minh Dương vỗ cánh tay anh ra.
Lê Lạc ngây người ra, đầu óc mơ mơ màng màng nhất thời không hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, cơ thể vẫn còn đang nghiêng về phía trước, trọng tâm không vững mà loạng choạng vài bước, chân trái vấp chân phải, "Bịch" một tiếng ngã ra nền đất bùn, cằm dưới đập xuống đất, đau đến mức nhe răng nhe lợi.
Đầu của Đoạn Minh Dương không thèm quay lại mà bước vào trong phòng, mắt thấy hắn sắp đóng cửa lại.
Lê Lạc không thèm la đau, vội vàng bò dậy, loạng choạng chạy đến, lần này cuối cùng cũng nắm lấy cánh tay của hắn rồi.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, vang lên tiếng kim loại va chạm khẽ.
"Là cho tôi sao?"
Đầu Lê Lạc dựa lên tấm lưng rộng lớn của Đoạn Minh Dương, hít lấy hơi ấm của cơ thể hắn, hỏi: "Nhẫn của cậu, là mua cho tôi sao?"
Giọng nói trầm thấp của Đoạn Minh Dương vang lên từ phía trước: "Tôi không biết là anh đang nói gì cả."
"Tôi đi đến tiệm trang sức gần trường Đại học của chúng ta, nhân viên của tiệm nói, hôm đó... Hôm mà tôi chia tay cậu, cậu đi mua nhẫn cho tôi, đúng không?"
Cả người Lê Lạc mơ mơ màng màng, không có chút sức nào, chỉ đành cố hết sức mà kéo hắn lại, một tay nắm lấy tay hắn, một tay ôm lấy eo hắn, tựa như người yêu thân mật khó mà chia cắt được.
"Bây giờ tôi không muốn hỏi gì nữa, bất kể là trước cậu làm gì với tôi, làm gì với nhà của tôi, có phải là lợi dụng tôi hay không... Tôi chỉ muốn biết, cậu lúc đó, có thật sự từng thật lòng thích tôi không?"
Đoạn Minh Dương chần chừ không trả lời.
Anh cũng chần chừ không chịu buông tay.
"Bây giờ hỏi những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa chứ?" Đoạn Minh Dương đặt tay lên tay anh, nhưng lại là vì để gỡ tay anh ra, "Chúng ta đã kết thúc rồi, là do chính miệng anh nói mà, anh Lê."
Sức lực của Lê Lạc dường như sắp mất sạch, không có điểm tựa anh đứng không vững, đầu dựa lên lưng hắn, trầm giọng nói: "Vậy thì tôi lại nói bắt đầu một lần nữa không được sao..."
"Bướng bỉnh thì cũng phải có mức độ."
Đoạn Minh Dương không thèm để ý đến chuyện làm loạn của anh nữa, sải bước vào trong, sức lực sau lưng liền nhẹ đi, tựa như là gỡ bỏ được gánh nặng.
"Ầm!" Sau lưng vang lên một tiếng động lớn.
Lê Lạc đột nhiên mất đi sức chống đỡ lại ngã xuống đất một lần nữa, trong đầu kêu ong ong, lần này thật sự là không bò dậy được rồi, đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, mái tóc ướt dán sát lên trán che mất tầm nhìn.
Cả đời này cũng chỉ có lúc chia tay với Đoạn Minh Dương mới chật vật như vậy.
Anh có rất nhiều lời muốn nói với Đoạn Minh Dương, nhưng mà miệng anh mấp máy, giọng nói đã khàn đến mức không thể nói được gì nữa rồi.
Nơi mà ánh mắt chạm đến, chỉ có thể nhìn thấy mũi giày da của Đoạn Minh Dương, ở phía trước chần chừ vài giây, rồi sau đó chuyển hướng, xoay người đi vào trong phòng.
Cửa đóng "Rầm!" một tiếng trước mắt, trong hầm xe nhất thời chìm vào bóng đêm.
Lê Lạc mở hờ mắt, nhưng lại không nhìn rõ được bất cứ điều gì, cũng không biết là anh hoang mang trong bóng đêm biết bao lâu, mí mắt dần nặng xuống, không thể nào chống đỡ được nữa, yếu ớt khẽ chớp mấy cái, cuối cùng vẫn nhắm xuống, mặc kệ ý thức dần trôi xa.
Trong lúc sắp chìm vào cơn hôn mê, anh mơ màng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, tựa như là linh hồn thoát khỏi cơ thể, chơi vơi trong không khí, không bao giờ cảm thấy đau đớn và bi thương nữa, ý thức trôi xa cũng chỉ còn lại những kí ức đẹp đẽ.
Tựa như đêm đầu tiên anh đến nhà Đoạn Minh Dương qua đêm, Đoạn Minh Dương nhẹ nhàng ôm anh lên từ trên ghế nhựa, đặt lên giường, tiếp đó là những cái ôm, rõ ràng đã từng ấm áp tận cõi lòng như thế...
Có lẽ là ông trời không nỡ thấy anh bi thảm như vậy, trong giấc mơ khi hôn mê, Lê Lạc dường như cũng mơ thấy nguồn hơi ấm đó đến gần một lần nữa.
Anh bất giác mà dùng mặt cọ cọ, chỉ cảm thấy rất là yên tâm, nên liền sán sát cả mặt lên.
Trong lòng thầm nghĩ, đợi khi hấp thu đủ sự ấm áp rồi, thì đi tặng cho Đoạn Minh Dương thôi.
Tặng cả bản thân anh nữa.