- Có thật Quyết... à không, Vũ Vũ năm đó đã mang thai con của tôi?
- Chắc chắn, chính tôi đã kiểm tra mà! Chưa kể, đứa con cô ấy gần 2 tuổi, thì hoàn toàn trùng khớp thời gian mang thai năm ấy, nó nhất định là con trai anh!
Lam Tiễn ngồi xuống ghế, tâm trạng bây giờ thật khó tả, vừa ngỡ ngàng bất ngờ vừa vui sướng tột cùng! Quả nhiên, ba ruột của Hiểu Hiểu, chính là anh! Rõ ràng nhìn thằng bé rất giống ba, cứ như phiên bản thu nhỏ của anh vậy!
Lam Tiễn dự định khi về lại Đại Đô sẽ xét nghiệm ADN với Hiểu Hiểu, nhưng sự cố lại xảy ra, cứ ngỡ chuyện này đi vào bế tắc thì ngờ đâu quân y Hướng lại vô tình tiết lộ sự thật năm xưa!
Lam Tiễn bật cười hạnh phúc, thế ra Quyết Ngọc bỏ đi vì muốn bảo vệ con của họ, và cũng không muốn thằng bé biết mẹ nó lừa gạt ba nó. Suốt ngần ấy thời gian, cô vợ trẻ đó sinh ra giọt máu của Lam Tiễn, rồi chăm sóc nuôi nấng, chứ chẳng hề có người đàn ông nào khác, kể cả Mục Thời Cảnh!
Chưa bao giờ, suốt 3 năm rồi, vị thiếu tướng uy phong đó thấy hạnh phúc tới dường này!
...Màn đêm buông xuống, Quyết Ngọc đi qua đi lại trong phòng, lòng bất an lo lắng kinh khủng! Sau khi nói chuyện xong, Mục Thời Cảnh sai người đem nhốt cô vào đây, khiến cô không biết Hiểu Hiểu đang thế nào!
Thằng bé còn nhỏ rất cần mẹ, Thời Cảnh thì quá đáng sợ, nó sẽ khóc mất! Cứ tưởng thoát khỏi Lam Tiễn sẽ tốt, nào ngờ rơi vào tay lão Cảnh hắn thì càng tệ hơn!
Từ thiếu tướng cho đến lão đại, ai cũng muốn giành lấy con trai của Quyết Ngọc! Cô chẳng cần gì hết, chỉ mong có thể đi tới đâu đó thật xa sống cùng Hiểu Hiểu, chăm sóc thằng bé cho đến khi trưởng thành, sống một cuộc đời bình yên đúng nghĩa!
Chịu hết xiết, Quyết Ngọc đến bên cửa đập tay liên tục, miệng hét lớn:
-
- Mục Thời Cảnh! Mau trả Hiểu Hiểu cho em! Hãy trả con trai lại cho em!
Tức thì cửa mở, hai tên thuộc hạ xuất hiện, bảo Mục lão đại muốn gặp cô nàng sát thủ! Được lắm, cũng đang muốn gặp Thời Cảnh đây, Quyết Ngọc lập tức đi theo họ!
Cứ ngỡ Mục Thời Cảnh có việc gì quan trọng cần nói, hóa ra Quyết Ngọc được đưa đến phòng ngủ của hắn, chẳng những thế còn phải ngồi chờ đợi hắn... làm tình xong!
Tình huống lúc này, miêu tả sơ qua là Quyết Ngọc bị ẩn ngồi xuống cái ghế, trước mặt là tấm rèm vải buông phất phơ, mỏng tới mức có thể thấy loáng thoáng khung cảnh ân ái của đôi nam nữ phía bên trong.
Trên chiếc giường Superking size xa hoa, Mục Thời Cảnh đang mây mưa cùng một cô nàng với chất giọng rên rỉ sung sướng. Hắn đè lên cô ta, từng động tác kịch liệt hoang dã, khuôn mặt mang vẻ đẹp phong trần lạnh lẽo hướng thẳng tới chỗ Quyết Ngọc ngồi trên trận đằng sau tấm rèm mỏng.
Hãy còn may vì thành giường khá cao, che chắn hạ thể đang quấn quýt nghênh hợp, chỉ thấy một nửa thân trên của Mục lão đại, lực lưỡng cuồng bạo đang nhấp nhô lên xuống đầy hưởng thụ!
Quyết Ngọc tự hỏi, Mục Thời Cảnh phát điên à, lại để cô chứng kiến cái cảnh xấu hổ này của hắn? Cô vội vã đứng dậy, lập tức bị hai kẻ áo đen kia ấn vai bắt ngồi xuống, tiếp theo nghe giọng khàn khàn khoái cảm phát ra sau tấm rèm:
- Ngồi đó đi, nếu em muốn gặp con trai mình...
Quyết Ngọc mím môi, giận dữ tới nỗi hai bàn tay siết chặt lại, đành nhẫn nhịn ngồi yên và cố tìm một điểm nhìn ở dưới đất. Dù mắt không thấy cảnh tượng dung tục kia nhưng bên tai cứ nghe âm thanh hổn hển gấp gáp lẫn rên rỉ của hai người nhập nhằng với nhau, thật là cực kỳ khó chịu!
Thậm chí, Thời Cảnh hắn còn ghìm đầu cô nàng nọ xuống giường, yêu cầu: “Rên to lên nữa!”. Hắn thỏa mãn bày ra trò chơi thể xác, trầm mặc nhìn Quyết Ngọc đang ngồi chứng kiến hắn ân ái với đàn bà khác...
Cuối cùng cũng kết thúc, Mục Thời Cảnh bảo hai tên thuộc hạ đưa cô gái nọ ra ngoài. Sau đó cửa phòng đóng lại, hắn mặc áo choàng ngủ vào và xuống giường, vén tấm rèm vải bước ra. Gương mặt xinh đẹp của Quyết Ngọc lạnh băng, hắn nhếch mép, rót một ly rượu uống, nghe giọng đối phương mất kiên nhẫn:
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, lão Cảnh?
- Làm tình chứ làm gì, em nhìn mà không biết à?
- Đê tiện! Anh làm tình mà cũng bắt người khác phải nhìn sao? Hiểu Hiểu đâu rồi? Anh bắt thằng bé đi đâu, trả con lại cho em!
Lắc nhẹ ly thủy tinh, Thời Cảnh vừa nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh vừa hỏi tiếp:
- Vừa rồi em thấy cuộc ân ái của ta thế nào, mãnh liệt lắm đúng chứ?
- Không biết xấu hổ!
- Chẳng phải em cũng từng với tên Lam Tiễn làm loại chuyện xấu hổ này ư?
- Đủ rồi Mục Thời Cảnh, em ở đây không phải để nghe anh nói nhảm nhí! Em chỉ hỏi anh lần nữa, anh đưa Hiểu Hiểu đi đâu rồi?
- Nếu muốn biết câu trả lời thì đêm nay em phải nằm ở trên giường với ta!
Ném vỡ ly thủy tinh, chẳng kịp để Quyết Ngọc kịp phản ứng, Mục Thời Cảnh cúi xuống vác cô lên vai, tiến nhanh vào bên trong tấm rèm, ném nhẹ cô xuống giường!
Nằm ngửa ra trên chiếc nệm êm ái, Quyết Ngọc còn chưa trấn tĩnh, tức khắc gương mặt Thời Cảnh thâm trầm phản chiếu trong đôi mắt mở to của cô, bấy giờ mới lấy lại ý thức, nhận ra mình đang bị lão đại khét tiếng đó đè nghiến trên giường!
- Mục Thời Cảnh! Buông em ra! Không! Anh mau ngừng lại!
Quyết Ngọc phản kháng kịch liệt, hai cổ tay giơ qua đầu bị Mục lão đại ghìm chặt, tay còn lại của hắn ve vuốt gương mặt kiều diễm đang hòa trộn giữa hai loại cảm xúc: nữa cuồng giận nửa sợ hãi!
Cô còn biết sợ Thời Cảnh này sao, dám yêu Lam Tiễn, cả gan bỏ đi cùng Five, còn sinh ra một đứa nghiệt chủng, trong mắt cô còn có hắn ư?
- Em nhìn ta vui vẻ với đàn bà khác, lại chẳng hề khó chịu chút nào sao?
- Anh phát điên cái quái gì vậy, lão Cảnh? Mau bỏ em ra!
- Trước đây, không phải em luôn ghen tị với những phụ nữ lên giường của ta à?
- Chuyện đó đã qua lâu rồi, Mục Thời Cảnh! Là anh từ bỏ em trước..
Mục Thời Cảnh chính là không thể chấp nhận Quyết Ngọc chỉ xem hắn là quá khứ!
Hắn từng nghĩ mình chẳng hề yêu cô, tuy nhiên tình cảm thật khó khống chế, ngày càng nhiều hơn, tới mức bây giờ một kẻ ngạo mạn kiêu hãnh như hắn lại ghen tuông với Lam Tiễn, thậm chí cả thuộc hạ như Five ư?