Editor: Mờ Mờ
“Đừng căng thẳng thế chú em, nếu tôi thật sự muốn bắt cậu thì sẽ không kêu bọn họ đi trước rồi.” Tên cảnh sát móc gói thuốc lá trong túi ra, tay còn lại mò tìm bật lửa trên người.
“Xin đừng hút thuốc.” Lâm Thù không thả lỏng cảnh giác, nhưng anh đã loáng thoáng nhận ra ý đồ của tên cảnh sát.
Jofasa khó khăn lắm mới hít thở được, hắn kéo cánh tay Lâm Thù mượn thế ngồi dậy, đôi mắt màu đỏ tươi từ từ nhìn vào mặt tên cảnh sát.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh thôi.” Sĩ quan cảnh sát nhún vai, cất gói thuốc vào.
Lâm Thù đã hiểu, liếc mắt cảnh cáo Jofasa, sau đó lấy thiết bị liên lạc chọn ra một trong số các tài khoản cá nhân của mình: “Anh có cách nào chuyển số tiền này vào tài khoản của anh cho an toàn không? Tôi cũng không phải người ở đây, ngày mai là đi rồi, chắc chắn sẽ không rước thêm phiền phức cho anh.”
Gã cảnh sát cười tươi rói, đi tới kiểm tra số dư trong tài khoản kia, hơi ít một chút so với những gì gã ta tưởng tượng, nhưng mà nhìn Lâm Thù cũng không giống có tiền cho lắm, ép quá mắc công chó cùng rứt giậu: “Tôi thích những người biết điều.”
Trong quá trình hai người giao dịch tiền bạc, cuối cùng Jofasa cũng đã hiểu rõ tên cảnh sát này đến đây để làm gì — gã ta cũng không phải tới đây để cứu mình, mà là thu phí bịt miệng của Lâm Thù, muốn dàn xếp chuyện này!
“Tôi không quan tâm cậu là người bán hay người mua, đừng gây chuyện ở khu vực quản lý của tôi, đã có người tố cáo rồi, tôi kiến nghị cậu trực tiếp sang tay ở Tosa.” Trong lúc giao dịch gã cảnh sát còn tốt bụng nhắc nhở: “Như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
“Cảm ơn lời đề nghị của anh, tôi sẽ làm như vậy.” Lâm Thù đau lòng nhìn con số không trong tài khoản của mình, đang suy nghĩ xem có thể đòi lại từ tổ chức không thì cánh tay chợt bị siết đến đau đớn.
Anh quay đầu lại, lần đầu nhiên nhìn thấy Jofasa lộ ra vẻ mặt tức giận, trong đôi mắt màu đỏ tươi kia ánh lên quân hàm trên vai của tên cảnh sát, Jofasa dằn xuống cơn đau đớn âm ỉ trong lồng ngực, nhắc nhở: “Căn cứ theo pháp luật của Đế quốc, nhân viên chính phủ nhận hối lộ sẽ bị xử phạt ít nhất là hai mươi năm tù giam, trường hợp nghiêm trọng hơn có thể xử tử hình, anh không nghĩ đến hậu quả sao?”
Gã sĩ quan kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó bụm miệng cười nắc nẻ, gã ta bị sặc, ho khan vài tiếng mới hỏi Lâm Thù: “Này cậu em, tên nhóc này là quý tộc ở trung tâm thành phố đúng không? Mấy đứa nhóc lớn lên trong tháp ngà này, đứa nào đứa nấy cũng khờ khạo chết đi được.”
Lâm Thù không trả lời, anh không biết có nên kêu Jofasa im lặng hay không, để tránh gặp phải tai bay vạ gió.
Nhưng anh lại muốn cho hoàng đế tận mắt nhìn thấy một mặt dơ bẩn thối nát của Đế quốc này, không chỉ có sự khổ cực của những dân đen dưới đáy xã hội, mà còn có thứ gọi là tham lam và sa đọa của đám “người thượng lưu”.
Đế quốc vứt bỏ những dân đen vô dụng, chăm chút bồi dưỡng những anh tài có phẩm chất đạo đức cao thượng, còn cả những phần tử biến chất khoác lớp da người như thế này.
“Đừng có ngu thế, trong khu vực quản lý của tôi xuất hiện chuyện buôn người, có biết tôi sẽ phải chịu áp lực lớn tới cỡ nào không? Giải quyết tốt là chuyện tôi nên làm, giải quyết không tốt thì tôi sẽ bị cắt chức, chi bằng xem như chuyện này chưa từng xảy ra.” Gã cảnh sát cúi người xuống vỗ vỗ lên mặt Jofasa, trong nụ cười toát lên chút thương hại: “Những người như các cậu, luôn tự cho mình cao quý hơn đám dân nghèo, chẳng phải cởi hết ra rồi thì ai cũng giống như nhau sao? Hai con mắt một cái miệng, phổi để hít thở, tim để truyền máu, ăn một phát đạn thì chẳng phải cũng chết như thường à.”
Jofasa gạt tay gã ta ra, lần đầu tiên hắn nhận ra rằng bản thân không thể kiểm soát tình hình thực tế, hoàn toàn khác so với tất cả những gì hắn nhìn thấy trên ngai vàng, Đế quốc này còn rối ren phức tạp hơn những gì hắn đã nghĩ, kiểu rối ren này không chỉ bắt nguồn từ dân nghèo bị ruồng bỏ.
“Được rồi, không quấy rầy hai người nữa,” gã cảnh sát đứng thẳng dậy, nhìn tiền trong tài khoản của mình, hài lòng gật đầu, trước khi đi còn nhắc nhở Lâm Thù: “Tên nhóc ngây thơ cứng đầu này, nhất định phải trông chừng cậu ta, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Jofasa nhìn tên sĩ quan cảnh sát ân cần khép cửa lại, dường như hắn lại thấy khó thở, thậm chí có hơi buồn nôn.
Hắn không thể nói ra thân phận của mình, hắn có thể là một tên quý tộc có chút địa vị, nhưng không thể là vị hoàng đế đã bị mất tích, chuyện Sachariah Jofasa hắn mất tích chỉ có thể thông qua đường dây đặc biệt để báo về cho những người chuyên môn phụ trách chuyện này ở đế đô, hoặc là thông qua một cách gián tiếp để bên phía đế đô có thể lần ra được dấu vết của hắn.
Huống chi cho dù có nói ra thì chưa chắc người khác đã tin, còn có thể chọc giận tên phản loạn bên cạnh hắn nữa, cái tên này không giết mình thì cũng không có nghĩa là anh sẽ không giết người khác, có thể trốn vào hoàng cung cuỗm hoàng đế đi, chắc chắn sức chiến đấu cũng không tồi.
“Jofasa…”
Lâm Thù đè vai Jofasa lại, anh nhận ra được cảm xúc của Jofasa suy sụp nhưng lại không biết phải nói gì. Là tự anh đưa phí bịt miệng cho gã cảnh sát kia, cắt đứt hy vọng cầu cứu của Jofasa, giờ lại mở miệng khuyên Jofasa đừng buồn, nghĩ thoáng một chút, làm thế hình như hơi đểu giả.
Nhưng dáng vẻ ấy của Jofasa thật sự làm người khác xót đứt ruột, Lâm Thù quyết định vẫn nên bù đắp cho hắn.
Qua thật lâu, Jofasa chầm chậm cúi đầu xuống, tóc vàng hai bên rũ xuống bờ vai, che khuất gò má của hắn: “Rõ ràng lương bổng của gã ta rất cao, đãi ngộ của Đế quốc dành cho nhân viên chính phủ rất hậu hĩnh, những thứ đó không phải để gã ta lợi dụng chức vụ ăn tiền hối lộ lại không chịu làm việc.”
“Đây cũng là một trong những lý do mà quân phản loạn chúng tôi tồn tại.” Lâm Thù chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thuyết phục Jofasa cải tà quy chính làm kẻ phản loạn đứng đầu Đế quốc. Dù sao nền giáo dục Jofasa được tiếp nhận từ nhỏ cũng không giống anh, căn bản không cảm thấy đất nước này có vấn đề gì, giờ phút này tự dưng anh lại nghĩ chưa chắc không thể thay đổi được tư tưởng của Jofasa.
Nhưng mà tài ăn nói của anh dở tệ, mấy việc dụ địch này vẫn nên giao cho người có chuyên môn thì hơn.
Đêm đó Lâm Thù ngồi với Jofasa tới khuya mới đi ngủ, buổi sáng bệnh cảm của Jofasa nặng thêm, cả người mơ màng, thỉnh thoảng còn ho khan.
Lâm Thù mặc thêm nhiều áo cho hắn, ăn xong bữa sáng thì nói lời tạm biệt với bọn người Đầu Đinh, khúc nhạc đệm tối hôm qua làm hai anh em nhà Harry nhiệt tình mến khách không dám mời bọn họ ở lại lâu thêm nữa, sau khi cung cấp một vài tin tức đáng chú ý ở gần đây thì tiễn hai người Lâm Thù đi.
Bệnh cảm với người bình thường mà nói thì là chuyện vặt vãnh, nhưng ở trên người Jofasa lại làm người khác vô cùng lo lắng. Xuất phát từ đủ mọi nguyên nhân, Lâm Thù vốn định chạy khỏi Tosa, tiếp tục hành trình trên vùng đồng hoang vắng vẻ, chỉ dừng lại bổ sung tiếp tế ở thị trấn nhỏ, nhưng sau một ngày anh đành phải đến thành phố gần đây nhất.
Bệnh của Jofasa càng lúc càng nặng, nếu bắt đầu chuyển sang sốt thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng tim, phổi của hắn.
Tosa là thành phố hiếm hoi thiếu hệ thống quản lý, khu sinh sống của dân thường dưới đáy xã hội và người dân cấp cao không có sự phân chia rõ ràng, cơ cấu thành phố lỏng lẻo, thành phần dân cư phức tạp, tỉ lệ phạm tội trong năm không cao không thấp, có thể thấy trước tương lai Tosa sẽ bị Đế quốc vứt bỏ.
Chính vì Tosa hỗn loạn, nên nơi này cũng có căn cứ của phe phản loạn, Lâm Thù quyết định đi tìm phe phản loạn ở Tosa xin giúp đỡ, anh đã liên lạc trước rồi, khi đến đó sẽ có nhân viên y tế chữa bệnh cho Jofasa.
Hai ngày sau, Enoch, người phụ trách nhóm quân phản loạn ở Tosa tự mình đến đón anh, dẫn Lâm Thù đến một tòa nhà văn phòng ở thành phố Tosa, vài người mặc áo blouse trắng lập tức chạy ra đón Jofasa đã hơi nóng lên.
Bề ngoài Enoch là một nhà kinh doanh đã có tuổi, mặc áo vest hút xì gà, còn để hai chòm râu. Bên ngoài anh ta làm công việc liên quan đến tài chính, đằng sau thì tham gia mấy đường dây làm ăn đen, thường xuyên qua lại với bang phái ở địa phương, là một trong những nhà cung cấp tài chính cho quân phản loạn.
“Thời gian cậu đến không khéo cho lắm.” Enoch nhéo nhéo mi tâm.
Thư ký của anh ta rót ly cà phê cho Lâm Thù, sau đó rất hiểu chuyện rời khỏi phòng khách.
“Sao vậy?” Lâm Thù bỏ thêm hai viên đường vào cà phê, trong tổ chức phản loạn anh không có chức vụ cụ thể, nhưng lý lịch rất dày dặn, từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, nếu ra chiến trường thì có thể nói là công lao hiển hách, vì thế địa vị trong tổ chức cũng không thấp, Enoch chỉ có thể coi anh như đàn em.
“Cậu biết chuyện buôn người ở Tosa sắp bị đưa lên đặt cược nhỉ?” Enoch nói: “Buôn bán người, kết hợp với phong tục làm ăn ở đây… Đế quốc nhắm một mắt mở một mắt với chỗ này, bây giờ chỗ này còn dơ bẩn hơn hai năm trước.”
Hai năm trước Lâm Thù từng ở Tosa một khoảng thời gian, anh gật đầu, ra hiệu Enoch cứ nói tiếp.
“Không ai muốn tiếp tục đường dây làm ăn này nữa, mặc dù nó thật sự kiếm ra tiền — chuyện chính phủ không quản lý, thì bọn anh quản lý.” Enoch dựa vào ghế sô pha, xoa trán: “Bọn anh định sẽ tiêu diệt Ananta, hang ổ đầu não trong chuỗi tổ chức buôn người lớn nhất Tosa, sau đó sẽ từ từ đánh vào những tổ chức loại nhỏ khác.”
“Bây giờ đã tiến hành tới bước nào rồi?” Lâm Thù hỏi.
“Người của chúng ta đã thâm nhập vào rồi, mấy hôm nay là thời điểm quan trọng nhất.” Enoch nói: “Nên mới bảo bây giờ các cậu tới không đúng lúc, bên này của anh có chút dính líu với bọn họ, không có sức để lo chuyện của các cậu. Có thể là giá trị quan của anh không đúng, anh không nghĩ rằng một tên hoàng đế sẽ quan trọng hơn nhiều người dân thường.”
“Anh không sai.” Lâm Thủ đặt tách cà phê xuống, an ủi: “Anh không cần để ý tới bọn em, chỉ cần cung cấp trị liệu chữa bệnh cho Jofasa là được, em cũng không cần chi viện gì khác, chờ hắn khỏe rồi thì mình em sẽ dẫn hắn đi.”
Enoch cười áy náy với Lâm Thù: “Nhưng vẫn nên chú ý tới hắn một chút, ở lại hai hôm quan sát tình huống xem sao, đợi các cậu đi rồi thì bọn anh sẽ tiếp tục hành động.”
Lâm Thù gật đầu: “Em ra ngoài một lát… À phải, các anh đối xử dịu dàng với hắn một chút nhé, mấy hôm nay hắn rất phối hợp, có đưa ra yêu cầu kỳ quặc gì thì cứ đợi em về.”
Enoch ừ một tiếng, đợi Lâm Thù đi tới cửa, anh ta đột nhiên nhắc nhở: “Lydia đang ở đây, cậu có muốn chào cô ấy một tiếng không?”
“Sao cô ấy…” Lâm Thù vừa định hỏi gì đó, lập tức tự nghĩ ra được câu trả lời: “Vì nhiệm vụ lần này sao?”
“Ừm, kế hoạch của cô ấy khá an toàn.”
“… Đợi em về rồi nói.” Lâm Thù nhăn mặt, xua xua tay: “Cho em cái ô, ngoài trời đang mưa.”
Hết chương 9