Editor: Mờ Mờ
Lâm Thù chạy một chuyến đến phố mua sắm trong trung tâm thành phố, trên đường đi xử lý ba tên móc túi muốn trộm tiền của anh.
Vốn dĩ mấy hôm nay đã nghèo tới nỗi sắp phải rút tiền cưới vợ, ngày hôm qua hối lộ gã cảnh sát kia anh đã suýt mất cả nửa cái mạng, bây giờ còn có người muốn dòm ngó ví tiền của anh.
Quay về công ty Enoch, đầu tiên anh thay áo khoác ra, rửa tay sạch sẽ sau đó mới chuẩn bị đi thăm Jofasa.
Ngoài cửa phòng của Jofasa, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, để tóc dài màu hạt dẻ, giày gót nhọn màu trắng cao cỡ bảy xăng-ti-mét. Cô gái kia quay đầu lại, gương mặt trang điểm tinh tế, cách ăn mặc và hành động của cô ta toát lên sự nhã nhặn xinh đẹp của những người phụ nữ thành công trong thành phố, chẳng có ai nhìn nhầm cô ta thành dân thường dưới đáy xã hội.
“Hôm nay nhìn em như thế nào?” Cô gái híp mắt hỏi.
Lâm Thù xách túi mua hàng ở trung tâm thương mại đi tới cửa, qua loa gật đầu, anh chẳng muốn dính líu gì đến Lydia: “Đẹp lắm, em đổi phong cách mới làm anh suýt chút nữa nhận không ra.”
“Phong cách trước đó nhìn hổ báo quá, ai lại chọn em ra tay chứ.” Lydia vén tóc: “Hôm nay ra đường còn có người táy máy tay chân nữa kìa, đúng là trải nghiệm hiếm có.”
“Ừm ừm, đỉnh lắm.” Lâm Thù mở cửa, sau cửa là một căn phòng trắng toát, ở giữa là một cabin chữa bệnh lớn cỡ bằng cái giường, tấm kính hình cung bao phủ hoàng đế đang bị cảm trong đó.
“Hắn sao rồi?” Lâm Thù hỏi bác sĩ đang ngồi ở bên cạnh nhìn trị số biểu hiện trên máy móc.
“Chỉ là bệnh cảm thông thường thôi, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà sức khỏe của chàng trai này không tốt lắm, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Bác sĩ nhường ghế bên giường cho anh: “Anh muốn tự mình trông hay là để tôi gọi người đến? Lát nữa phải tiêm cho cậu ta một mũi nữa.”
“Để cho tôi.” Lâm Thù hiểu ý ngồi xuống.
Cách một lớp thủy tinh, Jofasa im lặng ngủ, bờ môi đã hồng hào hơn lúc trước. Dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của hắn lúc ở trên ngai vàng thật sự không giống như con người bằng xương bằng thịt, chỉ mới rời khỏi hoàng cung có mấy ngày mà gió cát bên ngoài đã nhuộm bẩn hắn, màu tóc cũng không còn rực rỡ như lúc trước.
Ngọc sáng mắc đọa.
Lâm Thù ngắm rồi lại ngắm, đột nhiên nhíu mày lại, chỉ vào cổ Jofasa hỏi người còn lại trong phòng: “Đây là gì?”
Dưới cổ áo của Jofasa lộ ra một cái gì đó màu đen, nhìn như vòng cổ.
“Nghe bảo là thiết bị định vị, nếu rời khỏi thiết bị đầu cuối được nối với nó quá năm mươi mét thì sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, lúc anh đi sẽ kết nối với máy liên lạc của anh.” Lydia tự kéo cái ghế sang đây, cô ta ngồi xuống sát bên Lâm Thù, cả người gần như bám dính lên mặt kính: “Hắn là ai thế?”
“Chuyện cơ mật, em không đủ tư cách để biết.” Lâm Thù càng nhìn cái vòng cổ kia càng thấy gai mắt: “Sao phải đeo lên cổ, mang trên cổ tay không được à?”
“… Có khác gì nhau sao?” Lydia nghiêng đầu.
“Dù sao cũng đổi chỗ khác đi, mấy hôm trước anh vừa bị hiểu lầm là kẻ buôn người, bây giờ mấy em làm cái trò này với hắn thì sớm muộn gì anh cũng bị gông cổ.” Lâm Thù xoa trán.
Còn một nguyên nhân nữa là Lâm Thù cảm thấy món đồ chơi như vòng cổ này không phải là thứ để cho con người dùng, Jofasa cũng không phải con mèo con chó gì đó, lỡ đâu chọc trúng trái tim thủy tinh của hắn thì hắn lại nghĩ quân phản loạn sỉ nhục mình. Lâm Thù muốn sống hòa thuận với hắn, không muốn làm thiện cảm Jofasa dành cho anh bị giảm xuống.
“Em cảm thấy anh trở nên dịu dàng rồi.” Bàn tay của Lydia xoa lên mặt kính, nhìn từ góc độ của cô ta như thể đang vuốt ve gương mặt của người xa lạ này.
“Như nhau thôi.” Lâm Thù mở túi xách lấy hai hộp giấy đựng quần áo ra, anh không nhận ra được sự khác thường của Lydia: “Em đi ra ngoài chút đi.”
“Hửm?”
“Anh thay đồ cho hắn.” Lâm Thù giải thích. Jofasa thích ngủ nude là bởi vì mặc quần áo không thoải mái, nhưng mọi người đều là người văn minh hiện đại, không thể thả rông như người nguyên thủy thế được, hôm nay thì hắn muốn ngủ nude, có khi ngày mai lại trần truồng chạy ra đường không chừng.
Suy nghĩ một chút Lâm Thù quyết định thay đồ ngủ thoải mái hơn cho Jofasa, bèn cố tình chạy đến trung tâm mua sắm mua hai bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm cho hắn.
Tuy rằng đắt tới nỗi làm tim gan phèo phổi của anh như sắp rỉ máu, nhưng nghĩ đến việc Jofasa theo anh suốt dọc đường chịu khổ chịu cực, anh vẫn muốn làm chút gì đó để giảm bớt phần nào khó chịu cho Jofasa.
Lydia hất cằm: “Xem ra anh đã khắc phục được ám ảnh tâm lý rồi nhỉ.”
“Cảm ơn, xin em im dùm, ngoại trừ em ra thì anh không có ám ảnh tâm lý với người bình thường nào khác.”
Tuy rằng Jofasa cũng không bình thường cho lắm.
Lydia nhún vai, xoay váy rời khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Thù kéo lồng thủy tinh của cabin chữa bệnh xuống, ôm vai Jofasa kéo người ngồi dậy, hoàng đế ngủ chập chờn không sâu giấc bị động tác này đánh thức, mở đôi mắt mơ màng nhìn Lâm Thù.
“Thay quần áo.” Lâm Thù nhấc tay hắn lên.
Jofasa vẫn chưa hoàn toàn khởi động máy, hành động chậm chạp nhưng dịu ngoan, kêu duỗi tay ra thì duỗi, kêu giơ chân lên thì giơ. Đợi khi thay quần áo xong, đôi mắt của hắn rốt cuộc cũng sáng lên, vô thức sờ lên đồ vật mới mọc ra trên cổ: “Chặt…”
“Đợi lát nữa tôi kêu bọn họ tháo ra đổi sang chỗ khác cho ngài.” Lâm Thù lót thêm gối vào cabin chữa bệnh, để Jofasa có thể ngồi dựa vào: “Bây giờ thấy sao rồi?”
“Không còn đau đầu nữa.” Jofasa nói chuyện còn mang theo chút giọng mũi, để không làm bị thương cổ họng nên giọng nói cũng rất nhỏ, chỉ có ngồi bên cạnh hắn mới nghe thấy.
“Chúng ta nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi đi tiếp.” Lâm Thù móc ra một quyển sách khổ lớn đưa cho Jofasa: “Ngài biết tiếng Trung không?”
“Biết.” Jofasa cầm cuốn sách, trên trang bìa có vẽ một gương mặt giống với cái mặt nạ Lâm Thù từng đeo, xếp chữ rất đẹp.
“Vậy thì tốt, nhưng mà bây giờ sách giấy đều là đồ sưu tầm, xếp chữ hàng dọc có lẽ đọc hơi mệt.” Lâm Thù sợ Jofasa thấy chán, lại không thể cho hắn sử dụng thiết bị điện tử, đi ngang qua một cửa hàng lưu niệm nhìn thấy trong tủ kính trưng bày sách giấy, nhất thời hứng lên mua về.
Bây giờ nhớ lại giá tiền thì trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ của anh lại bị chọt thêm một dao.
Jofasa lật sang trang tiêu đề, mái tóc dài xõa xuống trang sách che khuất tầm mắt, hắn bèn vén tóc ra sau vành tai, thỉnh thoảng chớp chớp hàng mi vàng nhạt, dáng vẻ ôn hòa ánh mắt chăm chú, trong đôi mắt màu đỏ như ngọc lưu ly phản chiếu ra từng hàng chữ khối vuông(1). Đồ ngủ size lớn nhất mà Lâm Thù cố tình mua cho hắn hời hợt khoác trên người, hắn không thể duỗi hết tay ra khỏi cổ tay áo, ngón tay đặt trên mép sách nhìn có vẻ vô cùng thon dài mảnh mai.
Lâm Thù hơi rung động, anh nghĩ lại thì thấy dường như mua cuốn sách này cũng không lỗ lắm.
Jofasa đọc một trang, sau đó trả sách lại cho Lâm Thù, dứt khoát nói: “Đọc không hiểu.”
“Không phải ngài nói ngài biết…” Lúc Lâm Thù nhìn thấy những hàng chữ tối nghĩa khó hiểu kia thì im bặt.
Văn học văn ngôn(2) thực sự khó mà vượt qua rãnh trời.
“Anh giải thích cho tôi nghe đi.” Năng lực học hỏi của Jofasa rất mạnh, cho dù hôm nay không biết, chỉ cần có thể hiểu được ý nghĩa cụ thể thì sau này cũng có thể tự mình tìm ra được quy luật, từ đó bắt đầu học hỏi.
“Mười tuổi tôi đã tới Đế quốc rồi, môn văn hóa ở quê nhà không ra gì cả, cho dù có kêu tôi giải thích thì tôi cũng chỉ có thể đoán bừa đoán bậy thôi.” Lâm Thù lật sách sột soạt: “Cũng may là chữ Giản thể…”
Anh đọc thầm câu đầu tiên, còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy vài tiếng gõ cửa thông báo, Lydia xoay tay nắm cửa, bưng một đĩa trái cây bước vào.
“Cậu Sarah đã tỉnh rồi sao, chào cậu, tôi là Lydia, bạn của Lâm.” Lydia giơ tay lên, nụ cười dịu dàng giống như một chị gái nhà bên.
Lâm Thù xoa cánh tay, không vạch trần cô ta, vừa quay đầu lại đã thấy Jofasa liếc anh một cái, có lẽ là vì cái tên giả Lâm Thù đặt cho hắn.
Người bình thường chào hỏi đều hy vọng đối phương trả lời, nhưng Jofasa hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ trả lời cô ta, biểu hiện như một người bệnh tự kỷ, im lặng nhìn trần nhà ngẩn người.
“Cậu Sarah có vấn đề về IQ à?” Lydia ghé vào bên tai Lâm Thù hỏi nhỏ.
“Không có vấn đề, chỉ đơn giản là không muốn để ý tới em thôi.” Lâm Thù nhún vai, lấy một trái quýt trong dĩa trái cây ra lột vỏ, thầm nghĩ cô đừng cứ cậu Sarah liên mồm như thế thì may ra hắn còn chịu trả lời cô.
Lydia hơi bất ngờ, cô ta vẫn nghĩ mình là một người đẹp rất có khí chất, lúc trước đến cả kiểu người một lòng hướng về cách mạng không chịu yêu đương nhăng nhít như Lâm Thù mà cô ta còn tóm được, cô ta chủ động bắt chuyện thế mà Jofasa lại hờ hững, thật sự rất kỳ lạ.
“Ăn quýt không?” Lâm Thù không thèm quan tâm Lydia đang nghĩ gì, anh lột vỏ quýt, bóc một múi đưa cho Jofasa.
Jofasa quay về phía bọn họ, hờ hững ăn múi quýt trên tay Lâm Thù, hầu kết chuyển động nhẹ dưới vòng cổ: “Chua, không ngon.”
Không ói ra đã cảm ơn trời đất. Lâm Thù cũng không ép, tự mình ăn miếng quýt còn lại, khóe mắt chú ý thấy Lydia đang ngồi bên cạnh gọt táo, tỉa từng miếng thành hình con thỏ nhỏ đơn giản, trong lòng lập tức thấp thỏm.
Cô gái này thật nhạy bén, trong chớp mắt đã nhìn ra Jofasa lớn xác nhưng tâm hồn trẻ con, định lấy lòng à? Lâm Thù – người đàn ông hai năm trước xui xẻo bị Lydia cưa cẩm chợt thấy lo lắng, anh nghi ngờ có phải Lydia đã chấm trúng Jofasa rồi hay không.
Bị cô gái này chấm trúng là chuyện cực kỳ khủng khiếp, Lâm Thù đã có bài học xương máu, cho nên cái đêm mà anh chia tay Lydia, anh chỉ muốn mua vé xe lửa cuốn gói đi ngay trong đêm đó.
Lydia gọt táo xong, nở nụ cười dịu dàng với Jofasa đúng như trong dự đoán, cắm một miếng táo hình con thỏ vào mũi dao chĩa về phía Jofasa: “Cậu Sarah có thể nếm thử táo, cái này rất ngọt.”
Cô ta cho rằng mình đã vô cùng thân thiết rồi, nhưng nhìn từ góc độ của Jofasa, con dao của Lydia lóe lên ánh sáng sắc lạnh, mũi dao chỉ cách mặt hắn cỡ chừng một miếng táo, Jofasa xưa nay rất ít khi bị uy hiếp bình tĩnh trườn xuống nằm ngửa ra, kéo chăn lên che khuất đỉnh đầu.Chú thích:
(1) Chữ khối vuông như này nè, anh Linn còn không hiểu thì công chúa lấy gì hiểu =)))
(2) Văn ngôn hoặc cổ văn là một loại ngôn ngữ viết của tiếng Hán, hình thanh dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ, là ngôn ngữ văn học cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, và vẫn tiếp tục dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc.
Hết chương 10