Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Jofasa dùng sức giật hộp quà một cái, liếc ngài Kim với ánh mắt hằn học, quý ông giám đốc sở nghiên cứu không rõ lai lịch này bèn nhún vai một cái, biết điều bỏ tay ra.
Hộp quà khá nặng, đoán chừng không chỉ có một thứ, hắn cẩn thận phân biệt, còn có thể cảm nhận được tiếng máy móc đang chạy rất nhỏ.
Jofasa không thể tin tưởng cái con người thoạt nhìn đã biết vô cùng xảo trá này, hắn giơ tay tỏ vẻ muốn mở hộp quà. Ngài Kim chỉ xòe tay, tỏ vẻ cứ thoải mái: “Chỉ là một chút quà mọn thôi, cũng không phải bom.”
Jofasa mở chiếc nơ bướm màu hồng trên hộp ra, nhấc nắp hộp lên.
Trong hộp thật sự không phải thứ gì có tính uy hiếp, một chiếc đồng hồ im lặng nằm trên đống nhung tơ lấp lánh, chiếc đồng hồ được làm rất tinh tế, trên mặt đính một vòng kim cương nhỏ, dây đeo hơi mảnh còn in hoa văn chìm, là một chiếc đồng hồ cơ theo phong cách phục cổ, Lâm Thù đứng bên cạnh thấy thế thì mí mắt giật liên hồi.
Hình như anh từng nhìn thấy kiểu đồng hồ này trên màn hình LED quảng cáo ngoài trời, nếu anh nhớ không lầm, giá trị của nó lên tới mấy con số 0.
Jofasa lắc lắc hộp quà, sau khi xác định thứ mình cần nằm dưới đáy hộp, hắn bèn vứt thẳng đồng hồ xuống bãi cỏ sau đó mở cái khe ở trong hộp ra, cuối cùng cũng thấy được 8 ống huyết thanh được đựng trong một loạt ống tiêm tiêu chuẩn của Đế quốc. Dưới chất liệu trong suốt, huyết thanh hiện ra màu tím kỳ dị, không tài nào nhìn ra được thứ này dùng để chữa bệnh.
“Virus Tess là gì?” Jofasa hỏi.
“Cậu sẽ biết ngay thôi, không cần tôi giải thích.” Ngài Kim lắc đầu một cái: “Muốn người ta giải thích cho nghe mà lại bất lịch sự như vậy, bộ thầy cô của cậu không dạy cậu rằng không được vứt quà của người khác ngay trước mặt người ta sao?”
Jofasa đóng nắp hộp lại, đưa cho Lâm Thù: “Tôi nhận rồi, anh có thể đi.”
Ngài Kim gõ trán mình, cả buổi sau mới cười khẽ nói: “Cậu thật sự… Rất thú vị, thú vị đến mức làm tôi bắt đầu mong chờ những chuyện khác, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cậu không chết. Nể mặt tôi đã tặng huyết thanh cho cậu, phải cố gắng sống sót đấy nhé.”
“Không cần anh nhắc.” Jofasa nói.
Ngài Kim thoải mái nhún vai, đi về phía cổng sau của công viên Biển Đỏ.
“Ngài cũng hung dữ với người mình ghét quá nhỉ…” Lâm Thù cẩn thận kiểm tra hộp quà để tránh rủi ro, khác với sự chán ghét của Jofasa, đơn giản là vì anh cảm thấy kẻ này không phải người tốt.
Jofasa không màng đến lời đánh giá của anh: “Đồng hồ.”
“Sao cơ?”
“Lượm đồng hồ lên.” Ý Jofasa là chiếc đồng hồ nằm dưới đất: “Không phải anh thiếu tiền à? Bán nó đi.”
Lâm Thù nghẹn họng, nhặt đồng hồ lên, cả buổi sau mới nói: “Tôi biết ngài ghét hắn ta, tôi cũng không thích hắn ta, nhưng hắn ta cũng tặng quà cáp đầy đủ, chúng ta có nên giả bộ chút không?”
Đôi mày xinh đẹp của Jofasa lập tức nhíu lại: “Anh đui à? Đó là đồng hồ của nữ.”
“…”
Lâm Thù bị đui, Lâm Thù không phản bác, bây giờ anh cũng thấy cái bản mặt của thằng cha Kim củ tỏi kia gợn đòn dễ sợ.
May mà dạo này tính Jofasa đằm thắm hơn rồi, nếu là trước kia, hắn đã đấm vào mũi của ngài Kim.
Cái tên quái gở đó chắc không phải đồng hương của anh đâu ha?
… Không phải, tính nết quái gở thế này thì đúng là đồng hương của anh rồi!
Vì ngài Kim chen ngang nên Lâm Thù tạm thời từ bỏ nhiệm vụ bắt 20 con thỏ, chỉ xách mấy con thỏ trong cũi tre với con thỏ trên đầu gần như hòa làm một với anh về cho quý bà Daisy, cũng thăm dò một chút tin tức từ bà.
Trên đường đến chỗ quý bà Daisy, Lâm Thù hỏi Lambert dạo này thành phố Senna có gì khác thường không, Lambert nói nhảm nhảm mấy câu, cuối cùng mới nói thật với anh là có.
Mấy ngày trước thành phố Senna đột nhiên xuất hiện một vài ca bệnh kỳ lạ, xét từ khu vực phát bệnh, tình nghi đây là dịch bệnh truyền nhiễm. Giai đoạn đầu người mắc bệnh sẽ bị nổi mụn nước ở cổ, cổ tay và mặt, sau đó tử vong trong vòng 6 đến 12 tiếng.
Vì Senna là thành phố rất hợp để dưỡng già nên có rất nhiều cụ ông cụ bà, lúc đầu chỉ vài người chết nên chẳng mấy ai quan tâm. Mãi đến hôm qua, khu vực có dịch bắt đầu lan rộng, mọi người mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Nói thế thì thật sự có virus à?”
“Chưa chắc nữa, tôi đang điều tra chuyện này đây, nhưng cho dù là bệnh truyền nhiễm hay virus do người thả thì các anh cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo bao tay và khẩu trang vào đi, bớt tiếp xúc với người khác, về nhà sớm.”
Trong những chuyện quan trọng, bao giờ Lambert cũng rất đáng tin, hắn ta còn là một cậu bé tốt bụng biết quan tâm đồng đội… À không, là chàng trai tốt bụng.
Lâm Thù làm theo lời dặn của Lambert, đeo khẩu trang và bao tay lên, lúc đi vào phòng khách của quý bà Daisy, người phụ nữ hoạt bát này cũng không được hăm hở như ngày hôm qua, vì hôm nay bà kẻ chân mày lệch hơn hôm qua một chút.
“Ồ, mấy cậu tìm được một số nhóc con rồi à… Tôi biết chuyện này cũng không dễ dàng gì, không thể bắt hết hai mươi con về được.” Quý bà Daisy lơ đễnh nói: “Elsa, xách thỏ vào đi.”
Một cô bé cột hai chùm tóc đuôi ngựa bước tới xách cái lồng đựng khoảng mười con thỏ đi.
Lâm Thù sợ quý bà Daisy không hài lòng về kết quả của anh, từ chối nhận khoản thù lao đã giao kèo, nhưng hình như quý bà Daisy đang lo lắng về chuyện khác, không có hơi sức để kỳ kèo với bọn họ.
“Tôi có thể cho các cậu 200ml, mặc dù bây giờ mấy nhóc con này chắc không còn tác dụng nữa rồi.” Gương mặt của quý bà Daisy hốc hác thấy rõ, làm người khác tò mò rốt cuộc bà đã gặp phải chuyện gì.
Lâm Thù vừa nghĩ là lập tức thốt lên, dù sao câu hỏi này cũng chẳng ảnh hưởng tới ai: “Có chuyện gì sao?”
“Có mấy đứa nhỏ trong nhóm thí nghiệm bị bệnh…” Quý bà Daisy thở dài: “Đưa vào bệnh viện rồi nhưng đến nay vẫn chưa thấy đỡ hơn chút nào.”
Lâm Thù lập tức nghĩ đến virus Tess mà ngài Kim đã nói, cộng với tình huống mà Lambert miêu tả, anh hỏi: “Tôi nghe nói dạo này bùng phát một loại bệnh truyền nhiễm, người của sở nghiên cứu bên bà có bị mọc mụn nước trên người không?”
Quý bà Daisy ngẩng phắt đầu dậy, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh: “Đúng là có, cậu biết tin tức gì không?”
“Tôi không chắc lắm, nhưng người của bên tôi cũng đang điều tra loại bệnh truyền nhiễm này, tôi đề nghị bà cho tất cả nhân viên trong sở nghiên cứu đi kiểm tra sức khỏe một lần xem sao, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Thù mới nói xong thì đến cả anh cũng thấy hơi nhợn nhợn, cứ có cảm giác trong sở nghiên cứu này toàn là mầm bệnh, thế là giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn: “Nếu như bọn tôi phát hiện ra gì thì sẽ nói cho bà biết.”
Quý bà Daisy nhìn chằm chằm cái khẩu trang trên mặt Lâm Thù, cuối cùng không nói gì cả, chỉ gật đầu, kêu người đi lấy nguyên liệu cho Lâm Thù rồi đích thân tiễn bọn họ về.
Rời khỏi sở nghiên cứu, Lâm Thù dứt khoát bắt một chiếc tắc xi quay về phòng khám, dọc đường anh nghĩ mãi, không biết có nên cho Jofasa đeo kính bảo hộ hay không.
“Sao không đeo mặt nạ phòng độc?” Jofasa hỏi.
“Ý kiến hay!” Lâm Thù thụi nắm đấm vào lòng bàn tay: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”
Cái thứ đó khó thở muốn chết, Jofasa tỏ vẻ từ chối đeo.
Trong phòng khám vẫn chỉ có mỗi Flora trực ban, Lâm Thù vừa về là lập tức lấy sáu ống huyết thanh của ngài Kim tặng Jofasa đưa cho Flora, còn hai ống anh bỏ vào túi áo trong của Jofasa.
“Đầu tiên phải nghiên cứu thành phần, nếu thật sự là virus Tess… Nói chung cứ gọi thế trước đã, nếu thật sự là virus Tess, vậy chẳng bao lâu nữa thành phố Senna sẽ cần tới những thứ này.” Lâm Thù nói.
“Không phải “chẳng bao lâu nữa”, mà là ngay bây giờ. Lambert vừa nói với tôi bên ngoài bắt đầu nháo nhào lên rồi, loại virus này lan truyền nhanh quá, truy vết ra được… Hình như là vào ngày anh đụng độ với Dương Hòe, virus bị phát tán trong một buổi biểu tình cỡ lớn nào đó ở trung tâm thành phố, hôm đó có khoảng mấy ngàn người.”
“Có thể đoán, Senna là địa điểm thí nghiệm thứ hai của người Liên bang, nói không chừng những nơi khác cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy. Hơn nữa có người cố tình phát tán tin tức về virus Tess, dù tốt hay xấu, thật hay giả, thì điểm chung duy nhất là sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho thành phố Senna.”
“Lâu thế cơ à?” Lâm Thù ngạc nhiên: “Vậy thì chẳng bao lâu nữa Đế quốc sẽ gửi chỉ thị xuống thành phố Senna đúng không? Chừng nào bên cô mới điều chế xong chất ổn định?”
“Nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng, tôi đi chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho mấy anh trước, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là phải kiểm tra sức khỏe.” Flora đưa ống huyết thanh màu tím cho chuyên viên kiểm tra, sau đó dẫn Lâm Thù và Jofasa đi kiểm tra sức khỏe.
Chỉ tiêu sức khỏe của hai người đều bình thường, ngoại trừ bệnh bẩm sinh của Jofasa thì tạm thời không có dấu hiệu khác thường. Flora dặn bọn họ, khi nào thấy trong người không khỏe thì phải nói liền, nhất là Jofasa vốn đã ốm yếu.
Mọi người thấp thỏm chờ đến tối, Flora nấu cơm tối cho bọn họ, sau đó thông báo với bọn họ có thể chuẩn bị lên đường, chẳng bao lâu nữa là chất ổn định ra lò rồi.
Trong khoảng thời gian này, tình hình của Senna càng lúc càng xấu đi, loại virus này truyền nhiễm rất nhanh, Đế quốc cũng không có kinh nghiệm phòng chống dịch, cộng với những lời đồn thổi kích động dân xuống đường biểu tình, người bị nhiễm virus Tess ngày một tăng lên. Trong mấy tiếng ngắn ngủi, cả thành phố bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Đằng sau chuyện này chắc chắn có người giở trò, nhưng ngặt nỗi không biết người Liên bang đang dùng thân phận gì ẩn nấp ở Senna.
Ngài Kim bị tình nghi nhiều nhất, nhưng hành động tặng huyết thanh của hắn ta lại khiến người khác không biết đường mà lần.
Huyết thanh virus Tess không hề chứa thành phần gây hại cho sức khỏe con người, còn cụ thể có tác dụng hay không, Flora đã kêu người cầm một ống đi tìm người bị nhiễm rồi.
Nếu thật sự có tác dụng, bên này sẽ lập tức bắt tay vào nhân bản huyết thanh này, cùng lắm thì tìm cách đưa cho Đế quốc, chắc bọn họ cũng không đến nỗi bỏ mặc sự sống chết của người dân cả một thành phố.
Lâm Thù cứ đinh ninh như thế, mãi đến khi tất cả người dân ở Senna đều nhận được một thông báo giống hệt nhau.
“… Lập tức cách ly toàn bộ người dân ở Senna, xin mọi người hãy ở yên trong nhà, không được ra ngoài đường.”
Lâm Thù đọc đi đọc lại câu cuối mấy lần, không suy đoán ra được gì, chỉ đành hỏi Jofasa: “Bọn họ có hàm ý gì vậy? Tiếp theo bọn họ sẽ đưa ra biện pháp gì? Hay là hoàn toàn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề?”
Jofasa vừa đọc một cái là hiểu ngay ý đồ của người quyết định: “Không có, không đưa, bọn họ hiểu.”
“Nếu hiện tại không có người nào được chữa khỏi, vậy xác suất tử vong của loại virus này là 100%, chỉ cần cách ly người nhiễm bệnh trong một chỗ thì virus sẽ không bị lây lan ra ngoài.”
“Ờm… Sau đó thì sao? Có sai người đến chi viện không?”
“Sau đó sẽ nghiên cứu vắc xin và thuốc điều trị, nếu mọi người chết hết trước khi nghiên cứu ra thuốc thì xem như giải quyết xong rồi.” Jofasa nhớ lại những trường hợp điển hình trước đó: “Đợi thành phố Senna trở thành thành phố chết thì san bằng là xong.”
Hắn ngừng một chút, nói tiếp.
“Đối với Đế quốc thì đây là phương pháp hiệu quả nhất, không thể để cho một thành phố lây lan ra các khu vực khác, tiêu tốn nguồn tài nguyên không cần thiết.”
Hết chương 34