Chuyển ngữ: Mờ Mờ
PCCE – 21 của ngài Kim đưa không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần chờ thêm một số nguyên liệu nữa gửi tới đây thì ước tính đến tối mai là có thể điều chế xong; những thiết bị y tế Lambert mới mua về rất có tác dụng, Lâm Thù nghỉ ngơi một hôm, ngày mai là có thể tự do đi lại không cần chống nạng nữa, nhưng vẫn phải tránh vận động mạnh.
Tất cả đều suôn sẻ đến mức bất thường.
Sau khi Lâm Thù khám xong, Flora đến tìm anh, nói cho anh biết đã xảy ra một chuyện rất tồi tệ.
“Những người đến thị trấn Nantori lấy virus mà các anh giấu đã bị mất tích rồi.” Giọng của Flora rất nghiêm túc: “Chúng tôi nghi ngờ Đế quốc đang điều tra quân phản loạn, tôi đề nghị tối mai sau khi điều chế chất ổn định xong, các anh hãy lập tức rời khỏi chỗ này, bên chỗ chúng tôi cũng phải tránh một thời gian.”
“Có khi nào là người Liên bang quay lại trả thù không? Tôi chỉ giết mỗi Dương Hòe thôi, người phụ nữ Sophia kia vẫn còn sống.” Lâm Thù suy đoán: “Nếu là Liên bang, chúng ta có thể thử tiết lộ tin tức này cho Đế quốc, liên quan đến an toàn của người dân, chắc bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Flora lắc đầu: “Cho dù là tình huống nào thì đây cũng là chuyện của chúng tôi, anh vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
“Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ đến công viên Biển Đỏ tìm đồ giùm quý bà Daisy, chuẩn bị thêm một ít nguyên liệu cũng không thừa.” Lâm Thù không hỏi nhiều nữa, nếu không thiếu nhân lực thì anh cũng không cần phải lanh chanh nhúng tay vào chuyện của người khác, áp tải Jofasa mới là quan trọng hàng đầu.
Không biết hắn đang đọc sách hay chơi game, đừng nói lại ngủ rồi nhé? Lâm Thù vừa nghĩ vừa đi lên lầu, bước vào phòng khách, anh nhìn thấy Jofasa đang dựa chếch vào ghế sô pha, hình như đang cắm cúi nghiên cứu quyển sudoku tối qua.
Nếu không phải lúc Lâm Thù xuất hiện, hắn nhét vội một miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng, thì hai chữ “hình như” này có thể bỏ đi rồi.
“Bây giờ mà ngài không lấy nó ra khỏi miệng, qua nửa tiếng nữa chắc sẽ phải móc nó ra từ trong dạ dày đấy.” Lâm Thù bóp bóp hai má phồng lên của hoàng đế bệ hạ.
Xem ra phải uốn nắn cái tật thèm ngọt này của Jofasa lại rồi.
…
Gần đây công viên Biển Đỏ đang đóng cửa tạm thời, không biết có phải là do những con thỏ răng cưa kia của quý bà Daisy gây ảnh hưởng tới khách tham quan hay không.
Nhưng đóng cửa cũng có chỗ tốt, có thể giúp Jofasa tận hưởng bầu không khí trong lành, mấy hôm nay ra đường gặp người nào hỏi Jofasa tại sao phải đeo khẩu trang, Lâm Thù lại mượn cớ là hắn bị dị ứng khói bụi.
Thật ra cũng không khác mấy, nếu gặp quá nhiều bụi thì da của Jofasa sẽ bị nổi sởi, phổi cũng không chịu nổi.
Lâm Thù đặt bẫy thỏ và mồi nhử trên một bãi cỏ trong công viên, chính giữa bãi cỏ là một cây cổ thụ, mắc rất nhiều xích đu. Jofasa bèn ngồi lên xích đu, mũi chân đong đưa trên bãi cỏ, nhìn Lâm Thù thử độ nhạy của bẫy thỏ.
“Nếu trước 12 giờ mà không có động tĩnh gì thì chúng ta đi về.” Lâm Thù tháo găng tay xuống, đi tới bên cạnh Jofasa: “Nóng không?”
Hôm nay ánh mặt trời chói chang, anh loay hoay trên bãi cỏ cả buổi, nếu là mùa hè thì chắc đã cháy đen thui rồi. Mà Jofasa ngồi dưới bóng râm, không bị nắng chiếu thẳng vào, rất ấm áp.
Đoạn, Jofasa lắc đầu, chỉ vào xích đu mình đang ngồi.
Lâm Thù hiểu ý, nắm một bên dây xích đu, kéo qua kéo lại vài cái ướm thử lực tay, sau đó đẩy Jofasa lên cao.
Jofasa lấy mũ bóng chày xuống, nhưng vẫn cột một chùm đuôi ngựa, đuôi tóc vàng tung bay giữa bầu trời, khi hắn rơi xuống, sợi tóc lướt nhẹ qua gò má anh. Jofasa chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lâm Thù, trong mắt le lói ý cười.
Lâm Thù khựng tay lại, suýt nữa đã quên cản chiếc xích đu ngả ra sau.
Anh chưa bao giờ thấy Jofasa cười, chỉ nhớ mang máng nụ cười nguy hiểm lúc nhìn thấy con mồi vào lần đầu tiên hai người gặp nhau. Jofasa không phải mặt đơ, dường như hắn chỉ lười thể hiện cảm xúc mà thôi, giống như lười làm việc vậy.
Càng hiếm thấy thì lại càng quý giá, càng động lòng người.
Lâm Thù hít sâu một hơi, vụng về tìm một đề tài: “Đừng nói đến cả xích đu ngài cũng chưa từng chơi nhé?”
“Hồi nhỏ có chơi, trong vườn hoa.” Jofasa vén tóc đang che mắt qua, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Sau đó bị dở đi mất.”
“Ngài không thích sao?” Thấy Jofasa cầm dây xích đu bằng một tay, Lâm Thù đẩy nhẹ lại một chút để tránh cho hắn bị mất thăng bằng.
“Tôi thích, nhưng không có ai chơi với tôi.” Jofasa hơi nhíu mày.
“Hồi đó ai chơi với ngài? Hầu gái của ngài à?” Lâm Thù hỏi tiếp: “Hay là vệ sĩ của ngài?”
Jofasa lắc đầu phủ nhận: “Bọn họ sợ tôi bị thương, không dám làm chuyện vượt quá giới hạn.”
Người giám hộ của hắn cũng bận suốt từ sáng tới tối.
“Chẳng cần biết ngày xưa là ai chơi với ngài, bây giờ có tôi rồi.” Lâm Thù lập tức kết thúc đề tài này, không tiếp tục gặng hỏi về những kỷ niệm không mấy tốt đẹp với Jofasa: “Hessel có một công viên giải trí, sau này tôi dẫn ngài đi chơi… À, thật ra, chỉ cần ngài chịu hợp tác thì ở chỗ đó ngài cũng chỉ là một người bình thường hơi đặc biệt hơn một tí mà thôi.”
“Muốn làm quen bạn mới, vui chơi, sống cuộc đời của một người bình thường, cũng chẳng thành vấn đề.”
“Mục đích của quân phản loạn là bảo vệ người bình thường, để mỗi một người bọn họ đều có thể sống và tồn tại, mà sống là quyền lợi cao nhất. Nếu ngài bằng lòng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, đối với chúng tôi mà nói, ngài cũng là một thành viên cần được bảo vệ.”
Xích đu càng đong đưa càng chậm, sau đó từ từ dừng hẳn.
Jofasa nghiêng đầu nhìn Lâm Thù, qua hồi lâu hắn mới nói: “Linn, tôi không thể làm người bình thường.”
Lâm Thù duỗi tay vuốt tóc hắn, chải lại từng sợi tóc bị gió thổi tán loạn: “Quan trọng nhất là ngài có muốn hay không, không ai có thể hoàn toàn quyết định được tương lai của ngài, thứ có thể đưa ra quyết định chính là chỗ này…”
Anh chỉ tay vào lồng ngực của Jofasa.
“Nhẹ thôi,” Jofasa nhẹ nhàng nói: “Hơi đau.”
Cụ thể là chỗ nào đau thì hắn không nói ra được.
“Đau tim hả?” Lâm Thù lập tức quên mất mình định nói cái gì, căng thẳng sờ lên lồng ngực của Jofasa, cảm nhận nhịp tim hắn: “Thấy thế nào? Bây giờ chúng ta về kiểm tra liền nhé.”
“Không sao, anh chọt trúng xương sườn của tôi thôi…” Jofasa gạt tay anh ra, chợt chỉ vào bãi cỏ: “Thỏ kìa.”
Lâm Thù thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn bẫy thỏ trên sân cỏ, trong lúc hai người không để ý đã có một đám thỏ tụ tập lại chỗ đó, trong đó có vài con nhảy vào lồng tre bị kẹt lại, còn có mấy con đi vòng vòng quanh lồng, muốn nhảy vào lại sợ không dám.
Xem ra mồi nhử của quý bà Daisy đưa rất có công hiệu.
“Ngài ở đây đợi tôi, tôi qua đó bắt vài con xem thử.” Lâm Thù vỗ vai Jofasa, đi về phía bãi đất cách xa bầy thỏ, chỗ đó có một con thỏ bị kẹt trong lồng, đi bắt thử một con chắc sẽ không làm mấy con khác sợ bỏ chạy.
Jofasa ngồi ở đằng xa nhìn Lâm Thù bận rộn, che miệng ngáp một cái, thời tiết này thật dễ chịu, làm hắn buồn ngủ đến nỗi mất tập trung.
Đột nhiên có thứ gì đó đụng vào lưng hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là nắm lấy dây xích đu. Sau đó, hắn chưa kịp nghĩ ngợi đó là thứ gì thì cả người đã bị đẩy về phía trước, cứ qua lại mấy lần như thế, cuối cùng hắn mới phát hiện ra có người đứng sau lưng đẩy mình.
Lâm Thù đang ở bên kia bắt thỏ, vậy người đứng sau lưng hắn là ai?
Jofasa nghiêng người qua, đập vào mắt thế mà lại là tên đầu củ tỏi – ngài Kim ngày hôm qua đã nhìn chằm chằm hắn thật lâu.
Ngài Kim vẫn cười mỉm chi nhìn hắn, chẳng hề cảm thấy mình đã làm phiền người khác: “Trùng hợp quá, lại gặp được cậu ở đây.”
Jofasa đang ngồi trên xích đu nên khó thể giữ thăng bằng, cũng không thể dừng lại, hắn lập tức nghĩ kế, lúc rơi xuống gần sát đất, Jofasa duỗi tay ra tóm lấy búi tóc củ tỏi của ngài Kim.
Để đảm bảo an toàn, năm ngón tay thon dài của hắn ghim sâu vào trong tóc của ngài Kim, ngài Kim loạng choạng, xích đu không lắc nữa, đong đưa vài cái rồi dừng lại hẳn.
Đến khi Jofasa thả tay ra, tóc của ngài Kim đã trở thành cái đống bùi nhùi.
“Hôm qua tôi còn tặng quà cho cậu đấy, cậu đối xử với tôi như vậy không thấy tội lỗi à?” Ngài Kim cột mái tóc ổ quạ lại đàng hoàng, tỏ vẻ giận dỗi không biết là thật hay giả: “Cậu có biết tóc xù khó buộc lắm không?”
“Không biết.” Jofasa nhảy xuống khỏi xích đu.
Hắn cũng đâu biết buộc tóc.
“Thẳng thắn như thế cũng rất dễ thương.” Ngài Kim lại nở nụ cười: “Hôm qua đứng hơi xa, bây giờ tới gần, nhìn cậu còn…”
Hắn ta vừa nói vừa duỗi tay muốn chạm vào mặt Jofasa, nhưng chưa kịp chạm tới thì một tiếng “pằng” vang lên cắt ngang hành động của hắn ta, viên đạn nóng rực lướt qua cổ tay ngài Kim, làn da đau rát như bị lửa đốt cháy.
Người nổ súng đứng cách đó không xa, đang bước nhanh về phía này.
Đó là Lâm Thù lẽ ra đang vùi đầu bắt thỏ, anh cầm súng chĩa vào ngài Kim, đầu đội một con thỏ có răng nanh bén nhọn. Con thỏ kia cắn vào đầu anh, cho dù Lâm Thù di chuyển cũng không chịu nhả ra, trông hình ảnh có hơi buồn cười.
“Ồ, hóa ra là ngài Kim, tôi còn tưởng là phường lưu manh nào nữa chứ, ngại ghê.”
Ngài Kim nghe câu xin lỗi giả tạo kia của Lâm Thù cũng không giận: “Vậy kỹ thuật bắn súng của anh cũng không tốt lắm nhỉ, đáng ra phải bắn vào đầu.”
“Ra sau lưng tôi.” Lâm Thù nhỏ giọng dặn dò Jofasa: “Còn nữa, đừng sờ vào con thỏ này, nó biết cắn người đấy.”
Tôi thấy mà. Jofasa bình tĩnh đi tới sau lưng Lâm Thù, cố dặn lòng không được ngắt đuôi thỏ.
“Hôm nay công viên Biển Đỏ đóng cửa, sao ngài Kim còn đến đây? Nói là trùng hợp thì có hơi khiên cưỡng nhỉ?” Lâm Thù bảo vệ Jofasa đến một chỗ khá an toàn mới dám bỏ súng xuống, trao đổi với ngài Kim: “Tôi rất biết ơn món quà của anh ngày hôm qua, nhưng điều này cũng không xóa bỏ được sự đề phòng của tôi đối với anh, dù sao hành động của anh cũng rất kỳ lạ.”
“Chẳng qua tôi chỉ muốn lấy lòng người tôi thích mà thôi, anh căng thẳng quá làm gì.” Ngài Kim xòe tay ra, vẻ mặt hết sức vô tội.
Nhưng Lâm Thù cũng không thông cảm, vẫn đề phòng hắn ta, hắn ta chỉ đành nhún vai, nói ra ý đồ thật sự của mình.
“Được rồi, tôi thừa nhận là tôi cố tình đến tìm hai người, tất nhiên việc tôi muốn lấy lòng người mình thích cũng là thật.” Ngài Kim cho tay vào túi áo, nhắm mắt lại nghĩ ngợi: “Thành phố Senna đang xảy ra một số vấn đề, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa các anh cũng sẽ biết thôi, và có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Không chỉ các anh, mà là tất cả mọi người trong thành phố này, trừ phi có ai là đứa con của trời, có kháng thể trong người, nếu không sẽ không thể tránh khỏi.”
Kháng thể? Lâm Thù lập tức nghĩ ngay đến chuyện tối qua Flora nói, những người đến thị trấn Nantori lấy virus đều biến mất rồi.
“Cho nên hôm nay tôi có mang tới một món quà.” Ngài Kim lấy ra một chiếc hộp quà xinh đẹp, nhìn lướt qua Lâm Thù, nói với Jofasa: “Tôi nghĩ hai người sẽ cần nó.”
Jofasa chần chừ một lát, trước khi Lâm Thù lên tiếng ngăn cản, hắn đã nhận lấy hộp quà: “Đây là gì?”
Hắn đã nhận hộp quà nhưng ngài Kim vẫn không rút tay về, trái lại còn bước tới gần hơn, nói: “Huyết thanh kháng virus Tess.”
Hết chương 33