Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Lâm Thù bị thương là một chuyện rất đau khổ đối với hai người bọn họ, vấn đề rắc rối đầu tiên là đêm nay anh phải tắm rửa thay đồ như thế nào.
Anh thì có thể mặc bộ đồ đen thui dính máu đi ngủ, nhưng trên xe chỉ có một chiếc giường, nếu làm bẩn người Jofasa thì không hay cho lắm.
Suy đi nghĩ lại, nếu nhờ Jofasa tắm rửa dùm anh thì hình như vấn đề này còn rắc rối hơn, vị hoàng đế này đến lật sách mà còn bị thương được, có thể chăm sóc cho người ta là Lâm Thù đã cảm ơn ông trời lắm rồi.
Nhưng hoàng đế lại không nghĩ như vậy, hắn đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn. Chẳng bao lâu sau Jofasa đã lấy quần áo sạch cho Lâm Thù, bưng nước nóng đến, sau đó bắt chước theo những gì Lâm Thù hay làm thường ngày, giơ tay định cởi quần áo cho anh chàng thương binh tật nhưng chưa tàn này.
“Không, để tôi tự làm…” Lâm Thù lùi ra sau ghế sô pha, trên người anh có rất nhiều vết thương to nhỏ khác nhau, tuy Jofasa không mạnh tay nhưng dù sao vẫn là đàn ông. Nếu không cẩn thận sẽ làm vết thương nứt ra, chưa chết trong tay gián điệp mà đã bị hoàng đế hành chết rồi.
Hiếm khi Jofasa chủ động phục vụ cho người khác, lại bị Lâm Thù từ chối thẳng thừng. Hắn nhìn ra được Lâm Thù không tin tưởng hắn, bèn ấm ức kéo quần áo của Lâm Thù ra, cậy vào việc hôm nay mình không bị bệnh, Lâm Thù thì gần như tàn phế nên dứt khoát kéo áo khoác của anh.
Lâm Thù che ngực liên tục lùi về sau, Jofasa đè anh lại dùng sức kéo áo anh, hình ảnh này như thể Jofasa đột nhiên ngộ ra được đam mê kỳ quặc nào đó, muốn ép người lương thiện làm chuyện xấu xa.
“Ngài… Thôi bỏ đi…” Lâm Thù thở dài, thả tay ra cho Jofasa cởi đồ dùm anh. Thật ra trước đó hắn đã cắt kha khá quần áo của Lâm Thù để gỡ mấy miếng vải dính máu ra cho anh rồi, nên bây giờ cởi cũng rất dễ.
Jofasa cố tránh mấy chỗ quấn băng gạc, chà lau cho Lâm Thù với lực tay mà hắn nghĩ rằng phù hợp, thỉnh thoảng Lâm Thù lại phải xuýt xoa.
Lâm Thù đoán Jofasa vẫn còn giận anh, chứ không thì sao lại hành hạ anh như vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc, hơi thở dồn dập đau đớn của Lâm Thù lại có chút thay đổi, chiếc khăn đang chà lau cơ thể anh rất nóng, ngón tay của Jofasa thỉnh thoảng đụng vào da dẻ anh lại hết sức mịn màng. Hoàng đế đã được phục vụ quen thói nào có suy nghĩ bậy bạ về cái chuyện này, song, Lâm Thù lại khác. Anh đang tuổi sung sức, cho dù bị mất nhiều máu cũng không ảnh hưởng đến chỗ nào đó trên người anh từ từ ngóc đầu dậy.
Không, đừng chạm vào chỗ đó, còn tiếp tục thế nữa thì nó sẽ “thức dậy” thật đó.
Anh muốn kêu Jofasa ngừng tay để anh tự làm, nhưng Jofasa lại đột nhiên ghé sát vào mặt Lâm Thù, sờ sờ lên mặt anh. Ở khoảng cách gần, gương mặt làm cả đàn ông và phụ nữ điêu đứng ấy tạo nên một đòn tấn công dữ dội bằng sắc đẹp.
Đầu óc Lâm Thù hơi trì trệ, đến nỗi Jofasa hỏi “Sao mặt anh lại đỏ thế” mà anh cũng chẳng nghe thấy. Khi anh lấy lại tinh thần thì Jofasa đã im lặng nhìn chằm chằm vào giữa hai chân anh.
“Không, tôi không có ý đó… Đây là, phản ứng sinh lý bình thường…” Lâm Thù lấp liếm một cách giấu đầu lòi đuôi, nhưng nghĩ kỹ lại thì chưa chắc gì Jofasa đã biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào.
“Không có ý đó là sao cơ?”
Đúng như dự đoán, Jofasa hỏi như thế.
“… Đúng là phải nhanh chóng bổ sung kiến thức cho ngài về mặt này.” Lâm Thù xoa xoa trán: “Đừng để ý tới nó, lát nữa là ổn thôi.”
“Cứng như vậy anh không thấy khó chịu sao?” Jofasa hỏi: “Không giải quyết một chút à?”
Lâm Thù nghẹn họng không biết nói gì, anh ngạc nhiên vì Jofasa có thể nói ra những câu như vậy. Rõ là mấy hôm trước còn ngây thơ trong sáng hệt như tờ giấy trắng, ấy mà hôm nay lại có thể mở miệng nói chuyện tục rồi à? Sách anh tặng cho Jofasa là Tây Du Ký chứ có phải Hồng Lâu Mộng đâu trời?
“Dù có cần giải quyết thì tự tôi làm là được rồi…” Lâm Thù che mặt lại, quyết định không tranh cãi về những chuyện vặt vãnh này nữa.
Nhưng Jofasa không cho anh cơ hội tránh né: “Nhưng anh không nhúc nhích được, để tôi giúp anh cho.”
Lần này Lâm Thù hoàn toàn câm nín, Jofasa đứng dậy trước mặt anh, vì mệt mỏi nên hơi híp mắt lại, lúc đứng từ trên cao nhìn xuống, cả người hắn toát lên một chút biếng nhác và ngông nghênh. Hoàng đế tì ngón tay thon dài lên cằm, vừa đánh giá anh vừa suy nghĩ.
Lâm Thù cảm thấy nhịp thở của mình có hơi dồn dập, dường như tình hình ngày càng tồi tệ hơn, anh không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Sau đó anh thấy Jofasa quay đi lục lọi tủ lạnh bên cạnh một lát, rồi lấy một cái túi chườm lạnh ra để xuống giữa hai chân anh. Hắn còn hết sức ân cần chỉnh chỉnh cho ngay ngắn, sau đó cố định lại cho chắc.
Jofasa làm việc này một cách quá đỗi tự nhiên và nghiêm túc, nên Lâm Thù quên béng mất việc cản hắn lại. Mãi đến khi cơn lạnh buốt chạy dọc toàn thân, anh mới rít lên hãi hùng, ném phăng cái túi chườm lạnh sang một bên: “Ngài định giúp tôi như thế à!”
Anh nghĩ là Jofasa cố tình chơi khăm mình!
“Không phải làm vậy sao?” Jofasa nghiêng đầu, cố gắng vắt óc suy nghĩ: “Chắc tôi không nhớ lầm đâu nhỉ – cứ để đó đừng quan tâm, hoặc là hạ nhiệt cho nó, không phải như vậy à?”
“Tôi không biết là ai đã dạy cho ngài cách giải quyết điên rồ như vậy, nhưng mà… Chẳng lẽ ngài chưa từng thử à?” Lâm Thù dè dặt khép chân lại, trong tiết trời mùa thu thế này, ấy mà anh lại cảm nhận được gió rét mùa đông.
“Cơ bản là tôi không có phản ứng này.” Jofasa lắc đầu.
Hay lắm, tuýp người lãnh cảm à? Lâm Thù cắn răng: “Cơ bản thì không có, nghĩa là vẫn có đôi lần đúng không? Vậy sao ngài không thử cách này.”
Jofasa thật thà trả lời: “Vì nó đau lắm, cho nên tôi cứ để đó không quan tâm.”
Lâm Thù thật sự cạn lời: “… Tôi cũng là con người chứ đâu phải sắt đá, bộ tôi không biết đau à?”
“Tôi nhìn anh giống sắt đá thật mà.” Jofasa nói.
Lâm Thù cảm nhận được sự khác lạ, anh vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Jofasa, hình như chẳng khác gì so với thường ngày, nhưng câu nói mới vừa rồi của Jofasa cứ là lạ như nào.
Hình như hắn đang mỉa mai mình, nhưng không hề có ác ý.
Trong đầu Lâm Thù chợt lóe lên điều gì đó, anh ngẫm nghĩ một lát rồi cẩn thận mặc quần áo sạch vào, vờ như lơ đễnh hỏi: “Mà nhắc mới nhớ, tại sao… Ngài lại ở đó?”
“Tôi đi men theo dòng sông thì nhìn thấy các anh.” Jofasa bình thản trả lời.
Lâm Thù biết năm giác quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường, trong tình huống anh không để ý mà hắn có thể nhìn thấy anh cũng là chuyện bình thường.
Thấy à, sau đó thì sao? Thờ ơ nhìn anh đọ sức với Dương Hòe, bị trúng đạn rồi nhảy xuống sông, sau đó men theo dòng sông đi tìm anh? Hiểu biết của Lâm Thù về Jofasa chỉ dừng lại ở mặt ngoài, anh biết Jofasa thích ăn gì, có thói quen nào, cũng biết vẻ mặt đơ đơ ấy của Jofasa là đại diện cho cảm xúc gì.
Nhưng anh vẫn không biết rốt cuộc Jofasa đang nghĩ gì trong đầu, suy nghĩ của vị hoàng đế nhân tạo này hoàn toàn không giống với người bình thường, nếu hắn không nói ra thì chẳng ai biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
“Bờ sông có lạnh không?” Lâm Thù hỏi.
“Lạnh.”
“Tìm tôi có dễ không?”
“Không dễ.”
“Có thấy phiền không?”
“Phiền lắm.”
“Ngài không muốn quay về sao?”
“Muốn.”
“Thế tại sao…” Lâm Thù chưa kịp hỏi hết câu.
Jofasa bình tĩnh xoáy vào anh, trả lời câu hỏi mà anh chưa nói hết: “Bởi vì tôi không muốn anh chết.”
“Linn, tôi muốn anh sống tiếp.”
Những câu nói như đã từng quen này làm con ngươi Lâm Thù trợn lên thật to, anh ngỡ rằng có thứ gì đó mềm mại vuốt ve con tim mình, anh nghe thấy tiếng đập rộn rã, cũng nghe thấy hơi thở xa xôi mà chậm chạp của mình.
Thế giới riêng khép kín của Jofasa như lộ ra một cái khe nhỏ, trong cái khe nhỏ ấy, anh nhìn thấy tia sáng le lói vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Jofasa cũng không biết cảm nhận của Lâm Thù, hôm nay hắn đã hoạt động liên tục trong khoảng thời gian rất dài, còn không đi ngủ thì hắn sẽ ngất xỉu mất.
Lâm Thù vì sức khỏe yếu nên cũng muốn ngã lăn ra giường đánh một giấc. Dù là vết thương lắt nhắt trên người hay là vết thương nặng dưới chân Lâm Thù thì cũng cần đi tìm bác sĩ chuyên nghiệp để chữa trị, chỉ với cách cấp cứu mang tính lý thuyết của Jofasa thì anh không thể khỏe lại được.
Anh vịn khoang xe đứng dậy, đi vào phòng ngủ với Jofasa, hai người lên giường ngủ chung như thường ngày.
Chẳng mấy chốc Jofasa đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Thù nằm nghiêng tránh miệng vết thương, anh ôm eo Jofasa một cách rất tự nhiên, nhưng so với bình thường thì có hơi, có hơi gần hơn một chút.
…
Thành phố Senna ở gần đây là đô thị loại hai điển hình, cũng có chia khu vực thành phố mới cũ, nhưng khu thành phố mới không được sầm uất như Đế quốc, trình độ phân hóa của hai khu không xê xích bao nhiêu. Trình độ nghiên cứu khoa học và chữa bệnh của Senna đều phát triển, chỗ này có rất nhiều cơ sở nghiên cứu, thêm cả môi trường trong lành nên đây là một khu vực rất lý tưởng để sinh sống.
“Chỗ này có người của các anh không?” Jofasa ngồi ở ghế lái mở miệng hỏi.
“Có thì có…” Lâm Thù nhớ lại chi nhánh phe phản loạn ở thành phố Senna, anh nhớ hình như người ở đó thuộc phe cánh của Sigmund, không phải phái phản loạn ôn hòa như mấy người Irene, Enoch và Zemel.
“Vậy thì đến đó đi, anh sắp chết rồi.” Jofasa nói bằng giọng mũi, hôm qua ở ngoài trời khá lâu nên hắn hơi khó chịu.
Tình hình của Lâm Thù còn tệ hơn, vết thương của anh bị nhiễm trùng nên bắt đầu hành sốt, đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Ngài nói chuyện xui rủi quá… Nói cái gì may mắn một chút được không…”
Jofasa tập trung lái xe nên nói chuyện với Lâm Thù câu được câu mất, hắn im lìm cả buổi, cuối cùng mới thở ra một câu: “Chúc anh thọ tỉ Nam Sơn.”
Hết chương 24