Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Đó là chuyện xảy ra vào lúc hắn mười một tuổi.
Hắn phát hiện người giám hộ đời mới luôn nghiêm túc cẩn thận của mình đang khóc, tuy người đàn ông ấy không rơi nước mắt, nhưng hắn cảm nhận được rằng y muốn gào khóc thật to.
“Evan, chú đang buồn.”
Người giám hộ của hắn cũng thừa nhận, y vuốt ve đóa hồng trắng cài trước ngực: “Người tôi yêu đã mất rồi.”
“Vợ chú à?”
“Cả con gái của tôi nữa.” Người giám hộ của hắn ngồi xổm dưới đất, chỉ tay vào bên eo vị hoàng đế mới có bé xíu: “Con bé chỉ mới cao đến đây thôi, tất cả mọi thứ còn chưa bắt đầu.”
“Bọn họ chết rồi cho nên chú buồn sao.”
“Đúng… Sachariah, nếu như ngài có cơ hội lựa chọn, thì ngài đừng để người ngài thích…” Người giám hộ của hắn ngừng lại một chút, đổi cách nói: “Đừng để người ngài quan tâm chết đi, như vậy ngài sẽ rất buồn.”
“Tôi sẽ khóc sao?”
“Ừ, khóc ở đây không giống với lúc ngài khóc la đòi tôi cho ra ngoài chơi.”
Nhưng hoàng đế còn nhỏ tuổi nào hiểu được những chuyện này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Jofasa, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cho nên hôm nay tôi có thể ra ngoài chơi không?”
Người giám hộ của hắn cười cười, từ tốn lắc đầu.
Cái lắc đầu đó là tỏ vẻ từ chối yêu cầu của hắn, hay còn ý nghĩa gì khác nữa thì hắn không hiểu.
…
Lâm Thù cảm nhận được cơ thể của mình chầm chậm xê dịch, nước sông lạnh lẽo từ từ cách xa anh, miệng vết thương trên đùi và bụng được thứ gì đó quấn chặt lại để cầm máu, rồi có ai đó mò mẫm trên người anh.
Quần áo của anh cần phải có nhiều túi để cất đồ đạc, vì thế lúc nào anh cũng mặc đồ lao động màu xám đen, không ai biết rốt cuộc trên người anh chứa bao nhiêu món đồ.
Người nọ sờ soạng cả buổi, sau đó bỏ đi.
Lâm Thù không dám ngủ, nhưng cơ thể đuối sức không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo đến, anh lim dim một lát, chẳng bao lâu sau lại bị người ta đánh thức.
“Anh mau dậy đi, không được ngủ.”
Anh nặng nề mở mắt ra, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Jofasa, hình như Jofasa muốn kéo anh dậy, nhưng kéo ngang kéo dọc cũng kéo không nổi.
Thế là Lâm Thù chủ động duỗi tay vịn lên vai Jofasa, mượn sức của hắn từ từ đứng dậy. Trong lúc đó anh nghe thấy tiếng hít thở của Jofasa dần dần trở nên dồn dập, chắc là anh nặng thật.
Anh cố gắng không dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Jofasa, anh không biết tại sao Jofasa lại ở đây, nhưng có vẻ Jofasa đang giúp anh.
Jofasa dìu anh đến một chỗ bí mật cạnh dòng sông, sau đó lại chạy đi đâu không biết. Lúc quay về, hắn xách theo một cái hộp sơ cứu, nhìn thế nào cũng thấy giống kiểu hộp sơ cứu mà phe phản loạn cung cấp.
Hắn lấy trên xe à? Lâm Thù vừa suy đoán vừa giúp Jofasa mở hộp sơ cứu ra.
Jofasa ngắm nghía vết thương của anh, ngoại trừ những vết thương ngoài da không đáng ngại thì thứ cần quan tâm nhất chính là vết đạn trên đùi Lâm Thù, chỗ đó khác với vết chém trên eo Lâm Thù, vì còn có đạn ghim bên trong.
“Anh đừng nhúc nhích, để tôi lấy đạn ra.”
Jofasa tốn sức cả buổi mới cởi được quần của Lâm Thù xuống đến đầu gối, để lộ vết thương ở chếch bên đùi, sau đó sát trùng cho anh một cách trúc trắc nhưng vẫn khá bài bản, có thể thấy hắn chỉ mới học lý thuyết chứ chưa bao giờ thực hành.
Lúc hắn cúi đầu bôi cồn cho Lâm Thù, mái tóc xõa xuống rũ rượi, có vài sợi đụng trúng chân Lâm Thù, mỗi lần hắn nhúc nhích, đuôi tóc chạm vào phần da thịt bên trong, đau đớn đi kèm với một chút cảm giác không nên có. Hơn nữa Jofasa muốn thấy rõ vết thương nên kề sát đầu vào, hơi thở ấm áp rất dễ cảm nhận trong đêm giá rét.
Lâm Thù nghĩ chắc đầu mình có vấn đề rồi, trong tình cảnh sống chết nguy hiểm như thế này mà anh còn nghĩ đến mấy chuyện linh ta linh tinh, chắc lúc nãy ngâm mình dưới nước lạnh nên hỏng cả đầu.
Mày bậy bạ quá. Anh tự nhủ trong lòng, đang định nhắc nhở Jofasa vén tóc lên, chưa kịp mở miệng thì vết thương trên đùi lại nhói lên, anh đau đến nỗi choáng váng mặt mày, suýt cắn trúng lưỡi.
Jofasa nghe thấy tiếng rên rỉ khá là đau đớn của Lâm Thù, hắn hơi nhướng mày, nhưng vẫn tiếp tục vạch vết thương của Lâm Thù ra, lấy kẹp moi móc đầu đạn ở bên trong.
“Sao… ngài… không tiêm thuốc gây tê…”
“Quên mất.” Jofasa liên tục di chuyển cây kẹp trong tay, thuận miệng trả lời.
Lâm Thù cắn chặt cổ áo của mình, anh nghi là Jofasa cố tình nhưng anh lại không có bằng chứng.
Cuối cùng Jofasa cũng lấy được viên đạn ra cho Lâm Thù, hắn tiếp tục xử lý vết thương, tạm thời chỉ băng bó để cầm máu chứ không có may lại.
Đến khi hắn xử lý xong những vết thương to nhỏ khác nhau trên người Lâm Thù, anh cảm thấy mình cũng suýt đi đời nhà ma rồi, ruột gan phèo phổi cứ như lộn tùng phèo cả lên.
“Còn đứng dậy nổi không? Tôi có lái xe tới nhưng tôi không cõng anh nổi. Nếu anh không đi được thì tôi sẽ tự về xe ngủ.” Jofasa gom đồ sơ cứu lại, cái nào hết xài thì bỏ. Sau đó hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu, tập trung cao độ trong khoảng thời gian dài làm hắn vừa mệt vừa buồn ngủ, bây giờ tinh thần của hắn uể oải không kém gì Lâm Thù.
“Ngài còn biết lái xe nữa à…” Lâm Thù biết thể lực của Jofasa không tốt, cố gắng dùng ý chí kiên cường của chiến sĩ cách mạng để đứng dậy, sẵn tiện kéo quần lên.
“Nhìn anh lái thì biết.” Jofasa đứng bên trái Lâm Thù cho anh mượn chỗ dựa, dìu Lâm Thù nhễ nhại mồ hôi như mới bị vớt từ dưới nước lên đi tìm chiếc xe đỗ ở gần đó.
Dọc đường có vài lần Lâm Thù suýt ngất, Jofasa bèn ngừng lại cho anh nghỉ ngơi, còn mình cũng nghỉ lấy sức. Cả quá trình này nó cứ quái quái thế nào, cái đầu bị úng nước của Lâm Thù đột nhiên hiện ra hình ảnh Jofasa mặc đồng phục quân y, sau đó anh lắc đầu vứt đi ảo tưởng vô căn cứ này.
Vì sao Jofasa lại quay về cứu anh? Anh không nghĩ ra được.
Nhưng bây giờ tốt nhất là không nên hỏi câu này, nhỡ đâu hai người bất đồng ý kiến, Jofasa vứt anh đi luôn thì toi mạng.
Anh không biết mình đã bơi dưới sông bao lâu, tóm lại là đã rời khỏi thị trấn Nantori. Anh hơi lo mình sẽ đụng phải cư dân di tản khỏi thị trấn, cũng may dọc đường không thấy ai.
Ngay lúc Lâm Thù nghĩ như vậy, anh chợt thấy một bóng người thấp thoáng ở cách đó không xa, anh không chút do dự, gần như theo phản xạ có điều kiện kéo Jofasa ra sau lưng bảo vệ cho hắn.
“Ai đó… A!”
Sau đó chân trái anh mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất, chỉ có thể quơ tay đẩy Jofasa ra.
Jofasa đang mơ màng bất ngờ bị anh đẩy một cái, suýt nữa cũng ngã chổng vó theo anh, hắn nhíu mày nhìn về phía trước, đôi mắt vốn còn nhập nhèm lập tức trở nên hoàn toàn tỉnh táo, trong sự tỉnh táo toát lên nét lạnh lùng.
Lâm Thù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng anh có thể nhìn thấy người đang đi về phía bọn họ là ai.
“Dylan…?”
Ánh trăng kéo dài chiếc bóng nhỏ nhắn của Dylan, dường như cậu ta khá bất ngờ vì tình trạng hiện tại của Lâm Thù và Jofasa, cậu ta muốn nói gì đó, hoặc làm chút gì, nói chung là không có ác ý.
Cảm xúc của trẻ con thường hay thay đổi, chỉ cần bình tĩnh lại thì bọn chúng sẽ hiểu được hành động trước đó của mình là sai. Mà cũng vì là trẻ con nên bọn chúng thường sẽ được tha thứ, có thể bù đắp cho sai lầm của mình, cũng có cơ hội được tha lỗi.
Nhưng trước mặt Dylan không chỉ có mỗi lâm Thù, mà còn có cả một Jofasa khiếm khuyết những phẩm chất tốt đẹp. Ở trong mắt hắn, giữa người với người không có sự phân chia rạch ròi giữa người lớn và trẻ con, đàn ông và phụ nữ, mà chỉ có loại người hắn thích và ghét, loại người có lợi và có hại cho hắn.
Trong đêm im ắng, Dylan nghe thấy tiếng “răng rắc”, đó là tiếng nạp đạn của súng ngắn.
“Sa… Sarah!” Lâm Thù rất nhạy cảm với cái tiếng này, anh quay đầu lại thì thấy Jofasa đang cầm cây súng không biết đã nhặt ở đâu ra, mũi súng chĩa vào Dylan, trong giây lát anh định gọi thẳng tên của Jofasa nhưng may mà kịp thời sửa lại.
“Tránh xa tôi ra.” Jofasa nói.
Đây là câu đầu tiên hắn nói với Dylan, giờ phút này cũng là câu cuối cùng mà hắn nói với Dylan.
“Tôi…” Dylan run lẩy bẩy, vẫn khăng khăng muốn bước tới.
Pằng –
Tiếng súng vang lên, Dylan bịt tai ngồi xổm xuống, cậu ta vừa khóc thét vừa lùi ra sau, máu chảy qua kẽ tay, cậu ta rất sợ người đàn ông yếu đuối nhưng lại có lòng dạ độc ác cay nghiệt này, cậu ta hoàn toàn quên mất mình định nói cái gì.
Lâm Thù quay đầu lại nắm chặt cổ tay của Jofasa, anh đè nòng súng của hắn lại: “Đừng bắn!”
“Lỗ tai của cậu ta không nghe hiểu tiếng người, thứ vô dụng thì không có cũng chẳng sao.” Jofasa hờ hững nói.
Hắn có yêu ghét rõ ràng, chẳng ham thích gì việc trả thù, nhưng không ai lại rộng lượng đến mức để mặc một kẻ có ác ý với mình đến gần mình, cho dù người đó chỉ là một đứa con nít.
Ánh mắt lạnh lùng của Jofasa nhìn xoáy vào Dylan làm cậu ta rét run cả người, cậu ta tin chắc rằng chỉ cần mình dám bước thêm một bước nữa thôi thì Jofasa sẽ nã súng bắn nát đầu cậu ta. Thế là cậu ta thấp thỏm bịt lỗ tai đứng dậy, biết điều chạy bén mảng ra khỏi tầm mắt của Jofasa.
Lâm Thù giật lại cây súng trong tay Jofasa, hắn vốn chẳng muốn giữ nên cũng mặc cho Lâm Thù lấy về.
Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Thù ngước đầu lên, gương mặt toát lên vẻ lo lắng, hắn nghĩ, có lẽ Lâm Thù lo rằng mình làm đứa bé kia bị thương, không biết sau này đứa bé ấy có bị điếc hay không, nên anh mới bày ra vẻ mặt lo lắng như vậy.
Dù sao tôi làm cái gì cũng là sai, tôi là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù ắt báo, cho dù tôi có thể sẽ chết vì không có thuốc, nhưng anh vẫn lo lắng cho đứa bé đã làm mất thuốc của tôi.
Jofasa chợt hối hận.
Quay lại để làm gì?
Hắn thấy mệt, hắn muốn ngủ, hắn muốn về thủ đô. đam mỹ hài
Cùng là đối xử với hắn như kẻ lạc loài, nhưng tốt xấu gì người trong hoàng cung chỉ quan tâm mỗi mình hắn. Cho dù quay về hắn sẽ bị mắng, có lẽ khu vực hoạt động vốn đã nhỏ hẹp sẽ bị giới hạn đến mức nhỏ hơn, có lẽ sẽ bị cải tạo tư tưởng và ký ức về khoảng thời gian ngắn ngủi này, có lẽ từ đây về sau sẽ không còn mấy ai có thể đến gần hắn, nhưng cũng tốt bây giờ, chỉ vì một chút chuyện nhỏ chẳng mấy quan trọng mà bức bối trong lòng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Jofasa, bàn tay Lâm Thù đang nắm cổ tay hắn từ từ mò mẫm lên trên. Anh kéo hắn xuống thấp hơn một chút, vừa nắn cánh tay hắn vừa xoa nhẹ lên bả vai hắn.
Hắn nghe thấy Lâm Thù hỏi.
“Độ giật của cây súng kia rất mạnh, ngài có đau tay không?”
Jofasa đang định rụt tay về thì khựng lại, hắn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, cánh môi nhạt màu hơi nhếch lên, trăm ngàn nỗi trăn trở đều dừng lại tại khoảnh khắc này.
“Có một chút.”
Hắn nói.
Từ đó đến giờ hắn rất dễ thỏa mãn.
Ngày xưa là thế, bây giờ cũng là thế.
Hắn nhìn Lâm Thù chầm chậm đứng dậy, anh ôm hắn vào lòng, qua một lúc thật lâu mới nói: “Sachariah, tay ngài rất sạch sẽ, ngài chưa từng giết người, tôi không muốn tay ngài vấy máu.”
“Ngài khác với Nghị sự các.”
“Ngài cũng khác với chúng tôi.”
“Đừng vì chuyện không đáng mà làm bẩn tay ngài.”
Trái tim của Jofasa vừa lạnh vừa nóng, hắn ngẩn ngơ nghĩ: Nếu tay tôi đã sớm vấy máu thì sao?
Nhưng hắn không nói gì cả.
Hết chương 23