Uổng công cô từng trông mong nhiều như vậy. Thậm chí nội tâm Mạn Nghiên từng nhiều lần đấu tranh rất kịch liệt, mỗi khi nghĩ về người mẹ quá cố của mình. Cô hạ quyết tâm, tình nguyện mang danh là một đứa con bất hiếu, vẫn chịu chấp nhận tha thứ cho Tôn Bách Thần. Còn hắn, thì thế nào?
Lấy đại một lý do muốn cô sống tốt, bèn bỏ rơi cô...
Hai tay Mạn Nghiên run rẩy ôm lấy đôi vai gầy, mặt úp xuống gối rồi khóc to thành tiếng. Trái tim cô đập mạnh liên hồi, bức bối đến mức muốn nổ tung ra khỏi lòng ngực. Tôn Bách Thần muốn cô sống tốt, vậy thì cô sẽ sống tốt cho hắn xem.
Sống vui vẻ, hạnh phúc, không cần hắn bên cạnh!
“Tôn Bách Thần, đồ tồi, đồi tồi tệ..”
Linh Châu từ bên ngoài đẩy nhẹ cửa đi vào. Thấy cô đang nằm trên giường khóc nức nở, bà vội chạy lại, hốt hoảng ôm lấy cô gái nhỏ.
“Mạn Nghiên, có chuyện gì thế? Sao con lại khóc? Đừng khóc! Ngoan ngoan nào.”
“Mẹ, con muốn sang Úc du học. Hức hức... con ghét Tôn Bách Thần. Cả đời này, con cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa.”
Mạn Nghiên ôm ghì lấy bà, nước mắt tuôn xuống ướt mèm một bên vai áo. Linh Châu xót xa giữ chặt cô gái nhỏ trong lòng, để mặc cho cô khóc giải tỏa tâm trạng.
Con bé tội nghiệp này, sao nó cứ phải chịu tổn thương hết lần này đến lần khác...
Tôn Bách Thần, con trai bà, rốt cuộc nó lại làm ra điều ngu ngốc gì rồi?
Tôn Bách Thần ngồi thu mình vào trong một góc tường, ánh mắt bối rối nhìn quanh căn phòng rộng lớn, mường tượng lại những khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi giữa Mạn Nghiên và hắn khi trước.
Hắn bật cười thê lương, sống lưng trở nên cứng đờ, lạnh ngắt. Hắn tự nhủ với lòng đây sẽ là lần cuối cùng mình làm tổn thương cô gái nhỏ. Rời xa hắn, sau này cô sẽ được hạnh phúc.
Hành lý của Mạn Nghiên, hắn đã gấp gọn gàng, sáng mai liền có thể gửi về quê cho cô. Mạn Nghiên xứng đáng tìm được một người tốt hơn hẳn gấp trăm vạn lần. Còn Tồn Bách Thần, mất đi cô là cái giá hắn phải nhận lấy!
“Bé con, tạm biệt! Tha thứ cho anh! Anh yêu em...”
Tôn Bách Thần kéo từng bước chân nặng nề, đi xuống gian phòng bếp. Trong cái tủ kính đựng đủ loại rượu quý hiếm, hắn tùy tiện lấy một chai Whisky nặng độ, bật nắp, nốc ừng ực từng hơi như nước lã.
Mùi vị cay nồng sộc lên tận óc, vẫn không thể làm người ta nguôi ngoai đi vết thương trong lòng. Rượu cạn, Tôn Bách Thần buồn bực ném vỏ chai rỗng xuống sàn, bước chân chuếnh choáng nương theo những đồ vật trong nhà, lảo đảo đi lên phòng khách.
Hắn nằm dài ra ghế sofa, đánh một giấc đến tận trời tối. Tiếng chuông cửa inh ỏi làm hắn tỉnh dậy, cả người phờ phạc không còn chút sức sống.
Vương Phong mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, đến tìm biệt thự của Tôn Bách Thần. Hắn vừa mở cửa, anh đã sừng sộ sấn tới, giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn.
Tôn Bách Thần không có sự phòng bị, liền bị anh đánh ngã sõng soài ra nền đất. Chưa dừng lại, Vương Phong tiếp tục dùm cổ áo hắn lôi lên, dụi thêm vào bụng tên đàn ông trước mặt vài cú đấm đầy uy lực.
“Tôn Bách Thần, cậu đã nói gì với Mạn Nghiên rồi? Tại sao lại để em ấy đi Úc? Tại sao không liều mình giữ em ấy lại hả?”
Trước hàng loạt lời chất vấn từ Vương Phong, Tôn Bách Thần im ỉm không nói gì. Vương Phong như phát điên lên, nghiến răng nghiến lợi đạp cho hắn thêm một phát, lại ngã nhào ra đất.
“Tôi đang hỏi cậu đó, thằng khốn này!”